Gia Đình Nhỏ


Thành Long Tích hoàn toàn bước vào hè.

Tiết trời oi bức hầm hập.

Ngày chói chang nắng.

Đêm hừng hực lặng gió.

Nhưng sự nóng bức đó lại chẳng là gì so với sự nóng lòng hoảng hốt của dân thành.
Nhà nhà, người người đều đang bàn tán về Ma tộc.

Trên bàn ăn, trước cổng nhà, quanh đường nhỏ, ngay cả ở chợ, đâu đâu cũng là chuyện về Ma tộc, và chuyện về đội Long binh tuần tra ngày đêm khắp thành.

Ma tộc đã áp sát biên giới, chuẩn bị khai chiến.

Đội Long binh tuần tra đó, là để bảo vệ thành, cũng như kịp thời phát hiện mọi hành vi tấn công dù là nhỏ nhất của Ma tộc.
Sáng nay, Chu Hàm chưa thấy đội Long binh nào đi ngang nhà mình.

Y thầm mong chờ, mong cho hôm nay sẽ được gặp một trong hai cha con Hàn Quân Cát.

Còn nếu may mắn có thể gặp được cả hai thì lại càng tốt.
Từ dạo cha con Hàn Quân Cát nhập ngũ đến nay đã gần một tháng, cũng là một tháng bắt đầu mỗi ngày đều có Long binh đi theo đội tuần tra khắp mọi ngõ ngách trong thành.

Nhưng Chu Hàm chưa lần nào được gặp cha con hắn.

Thành Long Tích là một thành trấn vùng biên giới rất rộng lớn.

Địa điểm tuần tra lại ngẫu nhiên.

Chu Hàm đương nhiên hiểu rõ điều đó.

Thế nên mong chờ được gặp cha con Hàn Quân Cát, cũng vẫn chỉ là mong chờ mơ hồ vô căn cứ của riêng y mà thôi.
Hết buổi sáng, đến quá trưa, Chu Hàm đợi Chu Minh Kiều ngủ rồi thì một mình ra sân, đứng sau tường bao dò xét.

Cả đường nhỏ bên hông nhà lẫn đường gạch lớn trước nhà vẫn tĩnh lặng như tờ, ngoài nắng vàng cùng lũ côn trùng bay rập rờn bên mấy bụi hoa trang trí cổng chớm khô héo thì chẳng còn lại gì.
Pha một ấm trà, y đến ngồi xếp bằng xuống hành lang gỗ, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn trời.

Ở góc phía xa trên dãy mái ngói những ngôi nhà cuối phố đang kéo tới mấy đám mây đen thẫm.

Nắng chói chang dần trở nên ảm đạm.

Nhâm nhi tách trà, Chu Hàm thầm nghĩ.

Có lẽ, trời sắp mưa!
Uống được hai chung trà, Chu Hàm nghe thấy tiếng chân nhịp nhàng của rất nhiều người.

Dựa vào âm thanh này, có lẽ chưa tới một khắc nữa đoàn người sẽ đến.

Trời xa đì đùng tiếng sét.

Sân gạch loang lổ rải rác vài dấu nước đang ngày một dày lên.

Sợ lỡ mất, Chu Hàm hấp tấp đi tìm dù, đến lúc che trên đầu ra mở cổng thì mưa hè đã ào ào trút xuống, đoàn người dần hiện ra ở góc đường xa xa.
Mưa hè tầm tã.

Con phố sẫm đi trong bóng tối.

Nhưng xuyên qua mấy mái ngói thấp vẫn còn vài tia nắng mỏng, đậm đà như mật, soi sáng màn nước xung quanh ánh lên lấp lánh.

Đường phố mấp mô, kẽ gạch đọng nước thành vũng.

Giọt mưa lã chã rơi xuống vỡ ra tung tóe, vỗ lên mấy vũng nước nhỏ tạo thành ngàn vòng sóng đan xen, lại có khi tạo thành mấy bong bóng nước trong veo nhàn nhã trôi nổi, gặp phải giọt mưa tiếp tục rơi xuống, lóng lánh vỡ toang.
Dưới màn nước ấy, đoàn người mặc giáp, từ từ tiến tới, ướt sũng mưa hè.

Nắng trong mưa bức bối mát lạnh nở thành hoa lóng lánh trên vạt tóc trắng xoá của người dẫn đầu.

Chu Hàm nhìn không chớp mắt.


Mưa như trút xuống tán dù, nước chảy thành giọt theo nan dù, cắt bóng dáng Hàn Quân Cát ra thành nhiều phần, bước nhanh ngang qua, không nói nửa lời, không một cái liếc mắt.

Chu Hàm chỉ nhìn theo.

Nhưng đã có vài tiếng nói xì xầm vang lên trong đoàn người.

"Đó...!hình như là nam nhân của Hàn tướng quân thì phải?"
"Hả? Đâu? Ta muốn nhìn một chút."
"Muốn bị phạt à? Nhỏ miệng thôi.

Hôm nay đi tuần tra khu phố nhà Hàn tướng quân thì gặp cũng là điều hiển nhiên mà."
Khi một nửa đoàn người đã lướt qua cổng nhà Chu Hàm, một giọng nói như dồn hết can đảm vang lên.

"Không phải, nên dừng lại một chút à?"
Nhịp bước bất chợt không còn đồng đều.

Cao Thái, giữ chức phó tướng đưa mắt nhìn sang Hàn Quân Cát.

Hắn vẫn lẳng lặng bước.

Người này, tuy rằng mọi khi khá nghiêm khắc nhưng mỗi lần ngẫu nhiên đi tuần tra ngang nhà thuộc hạ, nếu nhận được xin phép, đều đồng ý dừng quân cho gặp gỡ chốc lát.

Thế nào đến lúc tuần tra ngang nhà bản thân lại một mực đi thẳng như vậy? Nghe thuộc hạ xì xào, lại thấy người kia vẫn mong ngóng nhìn theo, Cao Thái đành phải cất giọng.

"Đã tuần tra suốt từ sáng chưa ngừng, lại thêm trời mưa, chúng ta cũng nên nghỉ một chút, được không Hàn huynh?"
Hàn Quân Cát rốt cuộc ngừng bước.

Cao Thái khẽ gật đầu khi chạm mắt hắn, tự mình dẫn quân tiếp tục đi, đến khi cách xa nhà Chu Hàm vài thước mới đồng loạt ngừng lại, kẻ đứng người ngồi, quy củ lấy lương khô ra ăn, ngay trong cơn mưa.
Chỉ còn lại một mình, Hàn Quân Cát lúc này mới tiến tới trước mặt Chu Hàm, thấy y giơ dù định che cho mình thì lắc đầu.

"Ngươi tự che đi, đừng để ướt."
Khuôn mặt hắn đẫm nước mưa nhưng lại dịu dàng hiếm có.

Chu Hàm nhìn chăm chú, không hiểu sao lại bối rối cúi đầu.

"Mặc giáp trông oai phong đấy!"
Hàn Quân Cát ngỡ ngàng.

Không nghĩ tới y sẽ nói vậy, cuối cùng bật cười.

Mưa hè thoắt đến thoắt đi, mây đen tan biến, trời lộ nắng tươi.

Rọi sáng nụ cười của hắn rạng rỡ.

Vuốt nước trên giáp đầu vai, hắn có chút kiêu hãnh đáp.

"Đương nhiên.

Cảm ơn đã khen!"
Nghiêng nghiêng tán dù, Chu Hàm không che được hết khuôn mặt ửng đỏ.

Hàn Quân Cát liếc nhìn về phía đội tuần tra, nói khẽ.

"Ta sắp phải đi rồi!"
Vươn tay níu vội tay hắn, Chu Hàm hạ dù nói nhanh.

"Giữ gìn sức khoẻ!"
Đôi mắt y làm hắn đau lòng, hấp tấp hứa hẹn.

"Ta nhớ rồi.

Đôi khi ta có gặp được Quân Tường thấy nó vẫn ổn.

Ngươi chớ lo."
Siết chặt ngược lại tay y, hắn nhấn giọng.

"Ngươi cũng phải giữ gìn sức khoẻ!"
Dứt lời, hắn buông tay.


Chu Hàm đứng nguyên tại chỗ sau khi gật đầu rất nhẹ.

Con phố chẳng mấy chốc yên tĩnh trở lại, đoàn tuần tra đã đi mất hút.

Chu Hàm quay vào nhà, cổng khép chặt, hoa cỏ sau mưa ướt át rũ mình.
Tiếp tục tuần tra, Hàn Quân Cát vừa đi vừa ăn trưa, không muốn làm chậm trễ thêm thời gian của cả đội.

Thứ hắn ăn không phải lương khô mang theo, mà là một mẩu bánh ngọt nhỏ, thơm ngát mùi mật, và ấm áp tựa như Chu Hàm, khi dịu dàng quyến luyến dúi mẩu bánh cho hắn lúc chia tay.

Đường tuần tra, vì vậy mà đẹp đẽ hơn bao giờ hết.
- --
Mùa hè trôi qua trong chớp mắt.

Cũng là mùa hè đầu tiên Từ Thiên Diễm không trải qua cùng Hàn Quân Tường.

Từ khi năm học còn chưa kết thúc nó đã phải tham gia đội tuần tra của thành, hiện tại mùa hè đã sắp hết, cả hai vẫn chưa gặp lại nhau lần nào.
Mùa hè.

Những năm Nhập môn và Sơ Kỳ, cả hai luôn cùng nhau chạy loanh quanh khắp thành bắt côn trùng, ăn quả dại.

Khi lên Trung Kỳ, cả hai còn lén sang thành khác, thăm thú cảnh vật, ăn uống thứ mới lạ.

Vậy mà, vừa lên Đại Kỳ, ngay năm đầu tiên, đã không thể ở cạnh nhau.
Khi được hỏi ý kiến, Từ Thiên Diễm lập tức ủng hộ Hàn Quân Cát tham gia quân đội bảo vệ thành.

Đó là một vinh dự rất lớn.

Toàn bộ khối Đại Kỳ có chưa đến mười người được kêu gọi nhập ngũ, chỉ duy nhất Hàn Quân Tường là học trò của năm đầu tiên.

Ủng hộ nó nhập ngũ, Từ Thiên Diễm vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ.
Nhưng hiện tại, cậu có chút cô đơn.

Ở trong quân ngũ, sinh hoạt bên cạnh nhiều người tài giỏi, có khi nào Hàn Quân Tường sẽ quên cậu không? Nghĩ như vậy làm cậu rất ghét chính mình, lại không thể không nghĩ.
Trên đường sang nhà Hàn Quân Tường, lại lần nữa bị suy nghĩ đó làm phiền, Từ Thiên Diễm đã đứng trước cổng nhưng không nói năng gì, ủ rũ cúi đầu.

Cánh cổng thế mà tự động mở ra, Chu Minh Kiều vui vẻ tươi tắn lao tới bám đùi cậu, miệng nhỏ nhưng la thật to.

"Thiên Diễm ca, vào nhà chơi đi vào nhà chơi đi!"
Xoa đầu nhóc, cậu có chút đồng cảm với nhóc, với cả chính mình.

Từ sau khi Hàn Quân Tường nhập ngũ, nhóc con này cũng không còn ai chơi cùng, mỗi lần gặp cậu càng thêm quấn quýt, xem chừng là rất cô đơn, rất mong nhớ đại ca.

Mỉm cười, cậu chọc cho nhóc vui.

"Lợi hại quá vậy! Ta còn chưa kêu cửa, làm sao lại biết mà mở thế?"
Đáp lời thay nhóc, Chu Hàm đang ngồi lặt rau trên hành lang khẽ cười.

"Ngươi thẫn thờ đứng ngoài cổng thở dài mãi, ta nghe sốt ruột nên giục Tiểu Kiều ra mở đó.

Sao vậy? Mùa hè nóng bức quá nên mệt mỏi à? Trông ngươi không vui thì phải?"
Khẽ cúi đầu hành lễ đơn giản, Từ Thiên Diễm không dám nói nhiều, sợ bị Chu Hàm phát hiện ra suy nghĩ đáng xấu hổ của mình, chỉ biết cười gượng cho qua.

Mang bánh mẫu thân làm ra tặng, cậu chơi đùa với Chu Minh Kiều, nói chuyện phiếm cùng Chu Hàm đến tận trưa, ăn chung một bữa cơm rồi nằm dài trên trường kỷ, khó tránh được lại nghĩ tới Hàn Quân Tường.
Chu Minh Kiều thì đã ngủ mất, tay chân nhỏ dang rộng, dáng vẻ say sưa lại có vài chỗ tương tự đại ca, nhất là đôi chân mày gọn gàng ngay ngắn.

Thò tay vuốt vuốt hàng mày đó, Từ Thiên Diễm khẽ cười, nhớ ra khi còn nhỏ mình cũng đã từng ngủ chung với Hàn Quân Tường thế này không ít lần.
"Thiên Diễm Thiên Diễm!"
Bị tiếng gọi thì thào làm giật mình, Từ Thiên Diễm ngồi bật dậy, thấy Chu Hàm đứng bên kia bình phong, hình như sợ ồn làm thức Chu Minh Kiều nên nói rất nhỏ, chỉ có bàn tay là đang vẫy vẫy liên tục.

Rón rén bước xuống trường kỷ, cậu ra được cạnh bên y thì cả hai lập tức rời khỏi phòng, cuối cùng mới có thể nói chuyện lại bình thường.
"Ta không muốn nói cho tên nhóc kia biết sợ nó mong chờ khó chịu.

Nhưng nếu không có gì thay đổi thì ngày mai Quân Tường được nghỉ phép về thăm nhà.

Ngươi lại sang chơi nữa được không?"
Khẽ nghiêng đầu, Từ Thiên Diễm lộ ra vẻ mặt khó tin.


Vì cậu cũng có tiểu thúc ở nhà tham gia đội tuần tra, hoàn toàn chẳng nghe nhắc gì đến chuyện nghỉ phép về thăm nhà.

Hiểu Từ Thiên Diễm thắc mắc điều gì, Chu Hàm khẽ cười giải đáp.

"Từ tiểu thúc nhà ngươi đương nhiên là không được nghỉ phép rồi.

Phó tướng cơ mà.

Chỉ có quân dự bị như Quân Tường mới có đãi ngộ này.

Nói gì thì nói, bọn nhóc dự bị vẫn chỉ là ấu long thôi mà."
Từ Thiên Diễm hiểu ra, thầm mừng rỡ nhưng rồi lại nhanh chóng ngượng ngùng.

"Quân Tường chỉ có một ngày nghỉ để ở cạnh tiên sinh và đệ đệ, ta tới làm phiền, thật sự được sao?"
Chu Hàm chớp chớp mắt ngạc nhiên, tiếp đó lại hơi muốn bật cười.

Không giống như hai hài tử ngốc của y, Từ Thiên Diễm hoá ra lại là đứa nhỏ nhạy cảm và cả nghĩ như thế này.

Xem ra, mọi khi, Hàn Quân Tường đều là được hài tử nhà người ta chăm sóc đây mà.

Đương nhiên, y cũng không thể để đứa nhỏ ngoan ngoãn thế này phải lo lắng không đâu.

Đưa tay đập vai Từ Thiên Diễm, y phản đối.

"Nói cái gì vậy, Quân Tường chắc chắn rất muốn gặp ngươi.

Thay vì phải chạy đi tìm, ngươi sang đây chơi cùng nó, nó nhất định sẽ vui lắm đấy."
Lo lắng cùng ngượng ngùng lắng xuống, Từ Thiên Diễm hào hứng hô to.

"Vậy ta sẽ sang từ sớm, đem cả đồ ăn Quân Tường thích nữa."
Phì cười, Chu Hàm vỗ vỗ đầu Từ Thiên Diễm.

"Sang chơi là đủ rồi."
Dứt lời, y vươn vai ngáp dài, xem chừng là chuẩn bị đi ngủ trưa.

Đứng nguyên tại chỗ, Từ Thiên Diễm không ngăn được bản thân nhếch môi.

Ngày mai, cậu được gặp lại Hàn Quân Tường rồi.
- --
Đêm mùa hè.

Tiết trời oi bức lạ thường.

Cây lá trong vườn không lay động.

Cá dưới hồ lặng lẽ, giấu mình giữa bóng bèo xanh thẫm.

Đôi khi thoáng quẫy đuôi, vẽ nên vòng sóng nhỏ.

Từ Thiên Diễm ngồi ngoài vườn, chân đạp sỏi trắng, tay ve vẩy quạt, ngửi hương quế thơm, đếm côn trùng lượn lờ quanh đèn lồng bên cổng lớn.
Sau lưng có tiếng chân chậm rãi, lúc dừng lại là Hàn Quân Tường với ghế nhỏ trên tay.

Đặt ghế cạnh Từ Thiên Diễm, nó ngồi xuống, đưa tay lấy quạt, tự mình phe phẩy.

"Bao giờ mới hết hè nhỉ? Nóng chết được!"
Cả ngày hôm nay đã nghe nó nói về tình hình Ma tộc hoành hành, Từ Thiên Diễm không khỏi âu sầu, thở dài cảm thán.

"Hết hè ngươi cũng đâu quay lại học phủ được."
Chặc lưỡi một tiếng, Hàn Quân Tường không đáp.

Nếu không đẩy lùi được Ma tộc, sợ rằng học phủ cũng không còn tồn tại được bao lâu, nói gì đến chuyện quay về tiếp tục học hành.

Nhận ra mình làm không khí chùng xuống, Từ Thiên Diễm tìm chuyện khác để nói.

"Tiểu Kiều ngủ sớm vậy?"
Tỏ vẻ chán nản, Hàn Quân Tường vẫn không giấu được ý cười nơi khoé môi.

"Nhảy nhót gào thét cả ngày nên hết hơi rồi."
Khẽ cười theo, Từ Thiên Diễm nhớ lại dáng vẻ chỉ muốn ôm chặt lấy đại ca không buông của Chu Minh Kiều cả ngày nay thì vừa yêu thích vừa đau lòng.

Nhóc con đó chắc nhớ đại ca lắm, sợ rằng mai lại lần nữa xa cách hẳn sẽ tủi thân vô cùng.

Cậu thì thào.

"Tiểu Kiều mong nhớ ngươi lắm!"
Gãi gãi cằm, Hàn Quân Tường cố che giấu ngượng ngùng nói nhỏ.

"Nhóc con ngu ngốc!"
Từ Thiên Diễm cắn môi.


Bản thân Hàn Quân Tường chắc chắn có nhớ nhà, nhớ phụ thân và đệ đệ nhưng hơn hết, cậu thấy được nó cũng rất thích thú cuộc sống trong quân ngũ.

Nghe cách kể chuyện, cậu hiểu ở đó, nó gặp được nhiều người tài, cũng nể phục ngưỡng mộ nhiều vị tướng cấp trên.

Bây giờ chỉ có cả hai bên nhau, cậu không nhịn được phải hỏi thành lời.

"Trong quân ngũ, chắc ai cũng giỏi hơn ta nhỉ?"
Hàn Quân Tường dừng quạt, nhìn bằng hữu chằm chằm rồi nghiêm túc gật đầu.

"Ừ.

Giỏi hơn nhiều."
Từ Thiên Diễm khịt mũi.

Hàn Quân Tường là người cầu tiến.

Đương nhiên nó sẽ yêu thích những người tài giỏi.

Nhưng dù không giỏi giang bằng những người được nhập ngũ, thì Từ Thiên Diễm vẫn chăm chỉ luyện bắn cung hàng ngày, cũng chăm chỉ rèn luyện các môn học khác.

Cậu cũng cố gắng nỗ lực từng chút, chưa từng chịu thua Hàn Quân Tường.

Muốn nói thế, cậu há miệng nào ngờ nó lại cất tiếng.

"Nhưng ta vẫn thích chơi với ngươi hơn.

Cảm ơn nha, hôm nay đã sang đây.

Lâu như vậy cuối cùng cũng được gặp lại ngươi, ta vui lắm!"
Bao lời muốn nói của Từ Thiên Diễm cứ vậy tan biến hết.

Hàn Quân Tường tuy rằng rất thích người tài giỏi nhưng nó cũng không bao giờ nói dối Từ Thiên Diễm.

Nó nói thích chơi với cậu, gặp cậu làm nó vui thì chắc chắn đó chính là cảm xúc thật của nó.

Và cậu, thì chỉ cần thế thôi.

Quên luôn mình định nói gì, cậu ngước mặt nhìn trời đêm trong vắt đầy vụn sao li ti, nói một câu vô thưởng vô phạt.

"A, nóng thật!"
"Ừ, đúng là nóng thật!"
Hàn Quân Tường đồng tình, tay phe phẩy quạt nhanh hơn.

Từ Thiên Diễm chồm sang.

"Quạt giấy này Tiểu Kiều gấp cho ta.

Trả đây!"
Giơ cao quạt qua đầu, Hàn Quân Tường đẩy vai Từ Thiên Diễm để cậu ngồi lại đàng hoàng.

"Để ta quạt cho.

Ngươi đừng có giành giật, sẽ nóng hơn đấy!"
Miệng nói, Hàn Quân Tường quả nhiên vung mạnh tay hơn, quạt gió vù vù, khiến tóc lẫn y phục của cả hai đều bay tán loạn.

Che mắt, Từ Thiên Diễm nghe gió thổi tóc chính mình loạt soạt rất rõ trong không gian tĩnh lặng, nhận ra đêm đã trễ, dù tiếc nuối vẫn đành cất tiếng.

"Chắc ta về thôi! Ngươi cũng ngủ sớm đi, mai còn phải quay lại quân ngũ."
Đứng bật dậy, Hàn Quân Tường nắm cổ tay Từ Thiên Diễm, lôi thẳng vào nhà.

"Ở lại đi, hôm nay phụ thân ngủ với Tiểu Kiều, ngươi ngủ với ta, giống như lúc trước ấy."
Từ Thiên Diễm cứ lo sợ mình làm phiền Hàn Quân Tường nghỉ ngơi, nay nghe nó chủ động rủ ngủ chung thì vui vẻ lắm, dù ngoài miệng vẫn đắn đo.

"Sẽ không phiền ngươi chứ?"
Đã lôi cậu vào tới phòng ngủ, Hàn Quân Tường thản nhiên cởi ngoại bào trèo lên giường nằm khểnh, dáng vẻ thoải mái nhưng vẫn nhớ nhường ra một chỗ trống bên cạnh.

"Phiền gì? Ngươi bớt suy nghĩ lung tung giùm ta đi.

Bây giờ ở lại ngủ chung, sáng mai cũng tiện tiễn ta đến Quân Cục.

Chẳng phải ngươi bảo tò mò muốn biết mặt mũi Quân Cục thế nào hay sao.

Nào, mau ngủ thôi, có chút gió kìa, xem ra đêm nay sẽ bớt nóng rồi đây!"
Vừa trông thấy Từ Thiên Diễm nằm xuống, Hàn Quân Tường đã vô tư vung chân gác lên đùi cậu, mặt dụi vào vai cậu, nhanh chóng ngáy khò khò, tư thế ngủ so với lúc còn nhỏ vẫn không thay đổi bao nhiêu.

Ngắm nhìn khuôn mặt nó chốc lát, cậu cũng không ngăn được bản thân buồn ngủ, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Ngoài cửa sổ, sao bạc li ti, trời trong rộng mở..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận