Gia Đình Kì Lạ: Mẹ Ngây Ngô, Cha Phúc Hắc, Bảo Bảo Gian Manh!
Người quên , kẻ nhớ . Người vô tâm , kẻ có tâm .
Mười một năm đã trôi qua , hình bóng họ đã tan đi theo tro tàn của quá khứ , trong lúc cô đã sắp quên đi họ một cách hoàn toàn thì họ lại lần nữa xuất hiện trước mặt mình, cuộc đời thật nực cười .
Mỉm cười yếu ớt , Oa Nhi ngẩng đầu lên nhìn họ nhạt nhòa nói
- “ Hai vị thiếu gia , đã lâu không gặp ! ”
- “ Oa Nhi ! ” Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Oa Nhi , Mạc Nhiên cùng Thiên Ngạo mới khẽ gọi tên cô .
Mười một năm trôi qua , Oa Nhi của họ đã thay đổi rất nhiều . Oa Nhi mà họ biết là người nhút nhát hay e dè sợ sệt , hồi đó cô cũng khá gầy , nhưng chưa gầy tới mức này , khuôn mặt tròn trịa ngày nào giờ biến thành dài nhọn , làn da trắng hồng thay bằng màu trắng tái nhợt , dáng người gầy dỏng cho dù cô cô mặc áo bông rất dày nhưng vẫn nhìn thật gầy yếu , đôi bàn tay cô lộ rõ vết đỏ nứt da .
Cô gái từng có nụ cười bừng sáng như ánh mặt trời , giờ lại chỉ có thể cười thật nhạt nhòa và yêu ớt , quanh cô bây giờ chỉ còn lại không khí thê lương
Sở Mạc Nhiên và Sở Thiên Ngạo thật sự muốn tiến lên ôm chặt lấy cô để xin lỗi .
- “ Mẹ ! ”
Hai giọng nói trẻ con vang lên sau lưng Mạc Nhiên và Thiên Ngạo . Oa Nhi giật mình nhìn về phía hai nhóc nhà mình , Mạc Nhiên và Thiên Ngạo cũng kinh ngạc quay đầu lại nhìn .
Chấn động và kinh hoàng khi nhìn thấy con trai mình Oa Nhi không biết phải làm sao .
- “ Mẹ ! Tụi con mang cơm tối ra cho mẹ . ”
Thật ra hai nhóc muốn ra giúp mẹ bán hàng , dù sao bài tập cũng dễ nên làm sau cũng đc mà ! Hàn Dực nhìn hai người đàn ông đã đứng sừng sững trước mặt mình khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc kéo kéo tay áo anh trai mình , Hàn Thiên nhìn qua chỗ em trai mình thì ngỡ ngàng mất một phút , nhưng chỉ mất có nửa giây để hai đứa đưa ra một suy nghĩ
- “ Phải gọi Hàn Vũ thôi ! ”
Liếc nhau 1 cái hai đứa đồng thời gật đầu .
Phớt lờ hai người trước mặt Hàn Thiên cùng Hàn Dực đi thẳng vào quán , Hàn Dực dọn dẹp chỗ cơm trưa mà mẹ không kịp ăn xong mới bày số cơm vẫn còn đang nóng hổi lên bàn cho Oa Nhi , còn Hàn Thiên kéo hai người đàn ông đã đứng ngơ ngác trước mắt mình đi ra khỏi quán .
- “ Mẹ , mau ăn tối rồi còn uống thuốc chút nữa đông khách lại không ăn được đâu ! ”
Nói xong , không để ý Oa Nhi còn đang ngơ ngác , Hàn Thiên liền đi về nhà . Còn bên Hàn Dực , vừa lôi kéo hai người kia ra khỏi quán , Hàn Dực liền đưa họ tới quán tiệm tạp hóa ở đó .
- “ Hai chú ngồi đó đi ! Khi nào anh hai ra chúng ta sẽ nói chuyện sau . ”
Yên lặng ngồi đối diện Hàn Dực mà Sở Mạc Nhiên và Sở Thiên Ngạo không biết phải làm sao . Nhất là Sở Mạc Nhiên , khi nhìn thấy khuôn mặt giống mình tới bảy phần của Hàn Dực , Sở Mạc Nhiên cảm giác vừa vui vừa buồn, còn có chút tự trách .
- “ Con tên gì ? ” Sở Mạc Nhiên khó khăn mở miệng hỏi
- “ Con tên Hàn Dực , anh trai con tên Hàn Thiên ! Và hai chú chắc là người cha vô trách nhiệm đã bỏ rơi mẹ con đúng không ? ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...