Gần đây, Trương Thanh Hạc cảm thấy rất buồn bực, cô đang bị theo dõi.
Sau buổi chào cờ sáng thứ hai, Trương Thanh Hạc nhìn về phía lớp 12 vài lần.
Bạn cùng bàn nói với cô mấy câu nhưng không nghe thấy đáp lại, nghi hoặc hỏi: “Cậu đang nhìn gì thế?”
Cô ấy nhìn theo ánh mắt của Trương Thanh Hạc: “Ớ? Tớ biết anh chàng đẹp trai đấy á! Đàn anh lớp 12 mới chuyển trường trong học kỳ này ở đằng đó!”
Chàng trai đứng một mình ở cuối lớp, giữ khoảng cách với những người khác.
Cậu ta rất bắt mắt, dù sao cũng đẹp trai, cao ráo, chỉ cần liếc mắt nhìn cậu ta một cái liền tự động ngắm thêm vài lần.
“Cậu cũng biết anh ấy hả?” Trương Thanh Hạc hỏi.
“Biết chứ, chị họ của tớ học lớp 12, chị ấy nói anh ấy đã chuyển đến trường mình được nửa tháng rồi, nhiều con gái thích anh ấy lắm.” Bạn cùng bàn vẫn nhìn theo, miệng cảm thán: “Giống y như nhân vật trong tiểu thuyết, kiểu “đầu gấu” tính tình nóng nảy, hay đánh nhau.
A! Boy nổi loạn, tớ thích nha!”
Trương Thanh Hạc nghĩ thầm: Đúng vậy, chính là đàn anh chuyển trường rất nổi tiếng này đang theo dõi cô.
Nếu anh ta chỉ đơn thuần theo dõi cô, thì anh ta sẽ chỉ là một tên bi3n thái bình thường, nhưng mọi thứ không hề đơn giản như vậy.
Đàn anh Tại Dã đang ở đằng xa dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của bọn họ, nhìn qua với vẻ mặt không vui khó chịu.
“Chết cha, anh ấy nhìn qua bên này!” Bạn cùng bàn thấp giọng thì thào, nhất thời lúng ta lúng túng.
Trương Thanh Hạc bình tĩnh lướt mắt qua nhìn chân Tại Dã, cô lập tức khoác cánh tay của bạn cùng bàn, kéo cô ấy bước nhanh về khu dạy học.
Rời khỏi tầm nhìn của Tại Dã, Trương Thanh Hạc điều hòa lại hơi thở, hỏi dò người bạn cùng bàn: “Đàn anh Tại Dã kia, hình như có một đứa nhỏ ở bên cạnh anh ấy, cậu có nhìn thấy không?”
“Đứa nhỏ nào cơ? Tớ có thấy gì đâu.”
Quả nhiên cô nhận được câu trả lời phủ định.
Về chuyện này, Trương Thanh Hạc đã thử rất nhiều lần.
Ngoại trừ cô, không ai có thể nhìn thấy cô bé khoảng hai, ba tuổi ở bên cạnh đàn anh Tại Dã.
Vì cô bé không ai nhìn thấy đó, sự việc bị đàn anh bi3n thái theo dõi đã đi theo hướng siêu nhiên.
Bắt đầu từ một tuần trước, trên đường đến trường Trương Thanh Hạc thường xuyên đụng mặt đàn anh Tại Dã này.
Đối phương không nói chuyện với cô, giữ khoảng cách vài mét mà đi theo cô, trông anh ta có vẻ khá rối rắm.
Để xác định đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, Trương Thanh Hạc đến trường bằng con đường khác, nhưng anh ta vẫn đi theo.
Hơn nữa, mỗi khi cô nhìn thì anh ta giấu đầu lòi đuôi ngó sang chỗ khác.
Trương Thanh Hạc: Không phải trùng hợp rồi.
Lần nào bên chân Tại Dã cũng có một đứa nhỏ.
Lúc đầu Trương Thanh Hạc nghĩ đó là em gái của Tại Dã, nhưng cô liền phát hiện ra người đi đường không ai nhìn thấy đứa bé đó cả.
Một lần nọ, Trương Thanh Hạc thấy có người đi đường vô tình va vào làm đứa bé ngã, người đó nghi hoặc ngó nghiêng chốc lát rồi cũng vội vàng bỏ đi.
Còn Tại Dã thì giả vờ cúi xuống nhặt đồ lên, tay túm lấy đứa bé, kéo nó đứng sát vào người mình.
Đúng ngay ngày hôm đó cô bé mặc một chiếc váy đỏ.
Một cô bé mặc một chiếc váy đỏ, lại thêm tình tiết ‘không ai nhìn thấy’, đây đúng là phân cảnh điển hình của phim ma!
Một khi đã chú ý đến bộ dạng khả nghi của đàn anh Tại Dã, cô nhận ra ở trường cũng có thể thường xuyên nhìn thấy anh ta, tất nhiên, bên cạnh anh ta cũng có sự hiện diện của cô bé – một cảm giác siêu chân thực.
Trong tiết học thể dục, Trương Thanh Hạc nhìn thấy Tại Dã đứng dưới gốc cây nhìn cô chằm chằm, anh ta vặn chai nước khoáng cạch cạch như thể muốn đánh nhau với ai đó.
Đứng bên cạnh anh là một cô bé cũng lặng lẽ nhìn cô.
Khi đến căn tin ăn cơm, Tại Dã sẽ tìm kiếm bóng dáng của cô rồi làm bộ tự nhiên mà ngồi gần cô, vừa ăn vừa cau mày.
Đứa bé gái ngồi trong lòng Tại Dã cũng chống cằm nhìn cô.
Vì lớp 11 và lớp 12 ở hai tòa nhà đối diện, lớp cô và lớp Tại Dã cũng đối diện nhau.
Vị trí ngồi của Trương Thanh Hạc bên cạnh cửa sổ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô chỉ cần quay đầu nhìn qua tòa nhà lớp 12 đối diện thì sẽ thấy Tại Dã cũng đang ngồi gần cửa sổ, bên cạnh anh ta là đứa bé đó.
Trương Thanh Hạc dùng hết đức tin của đời này để giả vờ như không thể nhìn thấy nó.
Trong sách có nói, cho dù nhìn thấy những loại tồn tại này, cũng coi như không thấy.
Học sinh giỏi Trương Thanh Hạc từ trước đến nay luôn học tập nghiêm túc và chuyên cần đã nhiều ngày mất tập trung trong lớp, cô tự hỏi sự tồn tại của ma quỷ đã có lời giải thích khoa học hay chưa.
Nếu lúc nguy cấp cô báo cho cảnh sát, cô sẽ phải giải thích như thế nào.
Không chỉ vậy, cô còn tìm kiếm rất nhiều thông tin về ma quỷ, thu được nhiều kiến thức mà trước đây cô đều coi thường bỏ qua.
Sau khi trở lại lớp học, bạn cùng bàn và bạn bàn sau xôn xao tám chuyện về Tại Dã, hai người coi anh ta như một phiên bản đời thực của “đầu gấu” trong tiểu thuyết.
Còn với Trương Thanh Hạc, Tại Dã trở thành một kẻ nguy hiểm đang nuôi một con quỷ nhỏ.
Trong khi bạn cùng bàn và bạn bàn sau tưởng tượng tình yêu thanh xuân vườn trường thuần khiết đẹp đẽ thế nào, Trương Thanh Hạc lại vô cùng lo lắng cho tính mạng của mình.
Cô nghĩ, phải chăng Tại Dã theo dõi cô là vì bát tự ngày sinh của cô có gì đặc biệt?
Chẳng lẽ nhìn sân trường yên bình tĩnh lặng thế này nhưng không lâu sau sẽ có một vụ thần quái giết người sao?
–
Tại Dã nhìn Trương Thanh Hạc đi vào khu dạy học, chầm chậm bước đi.
Bé Thiên đi ngay sau đuôi anh, hôm nay bé mặc một chiếc váy màu hồng phấn, tay giật giật ống quần anh.
вạɴ вấм νàᴏ ₫âу ₫ể ₫ọᴄ тιếр ɴнé
Hiện giờ anh trở lại những ngày còn là học sinh cá biệt, chỉ vì trước đây có một hôm anh và vợ nằm trên sô pha lướt điện thoại, anh bỗng thuận miệng cảm thán một câu:
“Nếu chúng ta biết nhau từ hồi đi học thì sao nhỉ? Anh muốn thấy hồi đó em trông như thế nào ghê!”
Sau đó, anh tu ma pháp rồi tu tiên, còn được xuyên qua thời không nơi con gái có bảo vật du hành qua nhiều thế giới, đùng một phát, họ cùng xuyên qua thế giới này.
Vì một vài trục trặc nên Trương Thanh Hạc quên mất hai cha con họ, tạo thành tình huống xấu hổ hiện tại.
“Mẹ không nhớ con thì chớ, sao mẹ lại còn không nhìn thấy con?” Bé Thiên khó hiểu nhéo nhéo bàn tay mũm mĩm của mình.
Theo lý thuyết, thế giới này chỉ có ba mẹ có thể nhìn thấy bé, nhưng rất nhiều lần bé ở trước mặt mẹ, thế mà mẹ đều không nhìn thấy.
Lạ thật đó nha!
Hai cha con đổ lỗi cho nhau, rồi cùng nhìn chằm chằm về hướng Trương Thanh Hạc khuất bóng.
“Thôi, không thể vội được.
Không phải con nói mẹ sẽ nhớ ra sao? Cứ đợi đi.” Tại Dã nói rồi dắt đứa nhỏ trở lại lớp học.
Chỗ ngồi của ba ngay cạnh cửa sổ, bé Thiên vừa vào lớp đã đến sát cửa sổ, đôi mắt trông ngóng nhìn về phía mẹ mình ở đối diện.
Cô giáo bước vào lớp, lớp học ồn ào bỗng im bặt.
Bé Thiên trông giống như con thằn lằn đang bò trườn lên cửa sổ, gương mặt mũm mĩm của bé áp vào cửa kính, phồng má chu mỏ với Trương Thanh Hạc phía đối diện, giống một con cá vàng đang phun bong bóng.
Tại Dã trong phòng học không răn đe cô bé được, anh làm như không thấy hành động giống như thằn lằn và cá vàng của cô nhóc.
Trương Thanh Hạc vô tình quay đầu sang, thấy cô bé đang ở cửa kính bên kia.
Tim như ngừng đập.
Cô cố hết sức giữ bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía giáo viên trên bục giảng, đầu óc vô cùng trống rỗng.
Thật là đáng sợ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...