Phần 1.
Khi Trâu Toại ôm tôi xuống khỏi xe hoa, tôi tưởng tượng mình sắp bước vào chân vào bến bờ hạnh phúc. Tuy nhiên, tôi lại không ngờ tới việc bị chị dâu Trâu Toại giữ ở ngoài cánh cửa nhà suốt nửa tiếng đồng hồ.
Chưa kịp bước vào cửa nhà Trâu Toại, tôi đã bị anh lạnh lùng đặt xuống đất. Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Trâu Toại đã bị chị dâu lôi vào nhà và đóng sập cửa lại.
"Theo tục lệ, cô dâu phải gọi cửa trước khi được phép bước vào nhà. Hãy bắt đầu thôi.” Tiếng chị dâu Tần Dung ngọt ngào vọng ra từ bên trong.
Tôi choáng váng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng người anh chụp ảnh giàu kinh nghiệm lại giải thích: “Ý là cô cần phải gõ cửa và kêu 'mẹ ơi', càng to càng tốt.”
Không còn cách nào khác, tôi bắt đầu vừa kêu vừa gõ cửa: "Mẹ ơi, làm ơn mở cửa.”
Nhưng dù hét lớn thế nào, cánh cửa trước mặt vẫn không mở ra. Hơn mười phút trôi qua, giọng tôi đã bắt đầu rát nhẹ. Phù dâu phía sau và cũng là bạn bè thân thiết của tôi bắt đầu cảm thấy không hài lòng và giúp tôi gọi cùng.
Thậm chí người thợ chụp ảnh đi cùng cũng bày tỏ sự ngạc nhiên: “Lạ thật, thông thường chỉ cần gọi một vài tiếng là cửa đã mở, tại sao nhà chồng cô lại khắt khe thế?”
Tôi nhận ra sự thông cảm trong ánh mắt của anh ấy và cảm thấy càng thêm bất an trong lòng.
Tôi quyết định dừng lại và không gọi nữa. Ngay lúc đó, tôi bất ngờ nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống đất từ bên trong nhà.
Lo lắng không rõ chuyện gì xảy ra ở bên trong, nên tôi tiếp tục gõ cửa. Lần này sau khoảng mười phút gõ cửa miệt mài thì cánh cửa cũng mở ra, người xuất hiện là mẹ của Trâu Toại.
Bà ta nở một nụ cười hoan hỉ rồi đón tôi vào nhà, như thể những trò cố ý làm khó dễ vừa rồi không hề xảy ra.
Tôi dù không thoải mái trong lòng, nhưng dù sao đây cũng là ngày vui nên tôi cố kìm nén cơn giận và để bà ta dẫn tôi vào phòng khách.
Trong phòng khách, Trâu Toại ngồi trên sofa, bên cạnh anh là Tần Dung, người chị dâu "đáng mến" vừa mới giữ tôi ở ngoài cửa.
Khi thấy tôi bước vào, cả hai đều có vẻ mặt không mấy vui vẻ. Đặc biệt là Trâu Toại, anh ta hoàn toàn không có vẻ gì là hào hứng giống như vẻ nóng lòng muốn rước tôi vào nhà vài ngày trước.
"Con trai, còn ngồi đó làm gì? Sao không mau đứng lên cùng vợ con chúc rượu?" Mẹ Trâu Toại nhàng mắng yêu con trai. Trâu Toại này mới chậm rãi đứng dậy, đến bên tôi và cùng nâng ly chúc rượu.
Thực ra, tôi đã nhận ra mọi thứ không ổn.
Lúc này, bạn thân tôi đã kéo nhẹ tay áo hỏi rằng có chuyện gì xảy ra. Tôi lắc đầu, nghĩ rằng dù sao cũng phải hoàn thành nghi thức trước, mọi chuyện còn lại sẽ tính sau.
Tôi nhận lấy cốc trà mà nhân viên của công ty cưới hỏi đưa tới, đưa lên trước mặt bố chồng và nói: "Bố, con xin mời bố uống trà."
Bố chồng tôi vừa đáp lại, vừa vui vẻ đưa cho tôi một phong bao.
Tôi lại đưa cốc trà khác đến trước mặt mẹ chồng và nói: "Mẹ, con xin mời mẹ uống trà."
"Ồ,"Mẹ Trâu Toại tỏ ra hạnh phúc, nhận lấy cốc trà và nhét vào tay tôi một phong bao lớn.
Có thể thấy, bố mẹ anh ta không có thành kiến gì với tôi, vậy chuyện hôm nay rốt cuộc là thế nào.
Nhận xong phong bì mừng của bố mẹ chồng, tôi tưởng rằng lễ nghi đã kết thúc. Ai ngờ, Trâu Toại bất ngờ đưa tôi một cốc trà: "Chưa kính trà cho chị dâu đâu."
Trong khi bố mẹ đều ở đây, lại phải kính trà cho chị dâu sao? Tôi chưa bao giờ nghe nói đến chuyện này. Ngay cả ở thời cổ đại, cũng không có tục lệ kính trà cho chị dâu trong ngày cưới. Vì vậy, tôi không nhận lấy cốc trà Trâu Toại đưa.
Thay vào đó, tôi quay nhìn Tần Dung. Hôm nay, cô ta mặc một bộ xường xám màu đỏ rực, ai không biết còn tưởng cô ta là cô dâu.
Thấy tôi không nhận cốc trà, Trâu Toại lại trực tiếp nhét vào tay tôi và kéo tôi đến trước mặt Tần Dung. Lúc này, cô ta nở nụ cười như thách thức với tôi, dáng vẻ chẳng giống chị dâu mà giống như vợ cả đang chờ đợi nàng tiểu thiếp kính trà.
Tôi cau mày, không định kính cốc trà này, nhưng chưa kịp mở lời đã nghe Tần Dung nói: "Kính trà thì phải quỳ mới đúng."
Quỳ? Ai cho cô ta mặt mũi lớn đến vậy? Vừa mới kính trà cho bố mẹ chồng không cần phải quỳ, cô ta lại dám đòi hỏi quỳ xuống.
Tôi tức giận đến nỗi muốn tạt cốc trà vào người cô ta, nhưng vẫn kìm chế và hỏi Trâu Toại ngồi bên cạnh: “Không cần đâu nhỉ?”
Ai ngờ Trâu Toại lại nói: “Chị dâu bảo cô quỳ thì cô cứ quỳ đi, đã vào cửa nhà tôi, thì phải nghe theo chị ấy.”
Tôi cười lạnh một tiếng và đặt cốc trà sang một bên: “Nếu tôi nói là tôi không kính trà thì sao?”
“Vậy thì cô đừng mong có đám cưới này nữa.” Anh ta cười khẩy một tiếng. Có vẻ như anh ta chắc chắn rằng tôi không thể từ bỏ hôn lễ vì sợ mất mặt.
Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Khi mai mối, người mai mối nói rằng anh ta đẹp trai và tài giỏi, là người đàn ông tốt với trách nhiệm. Khi ấy, tôi đã tin, bây giờ nhìn lại chợt nhận ra thì ra tôi tin quá sớm.
“Đúng vậy, nếu cô muốn kết hôn thì mau chóng đến đây quỳ xuống và kính trà cho tôi.” Tần Dung bên cạnh cười một cách tự đắc, vẻ mặt khiêu khích không hề giấu giếm.
Bạn thân tôi đã thấy quá chướng mắt nên lớn tiếng quát: “Tôi chưa từng nghe thấy việc phải quỳ trước chị dâu trong ngày cưới, nhà họ Trâu có ngai vàng để kế thừa hay sao? Làm quá lắm rồi.”
“Quy tắc có lớn hay không không quan trọng, dù sao hôm nay Triệu Duyệt muốn vào nhà, nhất định phải quỳ xuống kính…”
Tần Dung chưa nói xong, tôi đã tạt cốc nước trà vào mặt cô ta: “Kính cô đấy.”
Tần Dung hét lên sau khi nhận ra toàn bộ nước trà nóng đã bị tạt lên mặt, và phản ứng đầu tiên là lao vào lòng Trâu Toại.
Trâu Toại cũng nhanh tay ôm lấy người phụ nữ kia rồi trực tiếp tát một cái vào mặt tôi: “Còn dám làm nhục chị dâu, tôi đã cho cô quá nhiều mặt mũi rồi đấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...