Buổi tối, Kỷ Tang tắm rửa một cái cho thoải mái dễ chịu, sau đó làm khô tóc và đắp mặt nạ.
Cô tùy tiện lấy ra một cuốn tạp chí về thiết kế nội thất, dựa vào gối đầu tinh tế lật xem.
Kỷ Tang ở nước ngoài học thiết kế nội thất nhưng phong các trong nước với nước ngoài nhất định vẫn có điểm khác nhau như là màu sắc, bố cục, cách sắp xếp phong thủy đều phải suy xét ở các phạm vi khác nhau.
Điểm này thì cô cần chậm rãi tìm hiểu để thích ứng.
Kỷ Tang một bên đang suy nghĩ, một bên click mở phần ghi chú trong điện thoại ra.
Đúng lúc đang nghiêm túc thì cửa phòng bị người khác đẩy ra kêu kẽo kẹt.
Tiếp đó, một cái đầu thò ra.
Kỷ Nghiêu nhỏ giọng hỏi: "Chị, bây giờ chị đang có việc à?"
"Từ từ, mày đứng ở đó đừng có nhúc nhích cho chị." Kỷ Tang đứng dậy tới chỗ bàn trang điểm lấy một lọ nước hoa, xịt từ đầu tới chân cậu một lần rồi mới nói: "Được rồi, vào đi."
Kỷ Nghiêu hắt xì hơi một cái to đùng, ủy khuất mà xoa xoa mũi: "Em vừa tắm xong làm gì có mùi hải sản đâu."
Kỷ Tang liếc nhìn cậu, hỏi: "Có chuyện gì mà lén la lén lút?"
Kỷ Nghiêu chỉ tay xuống dưới lầu: "Có vài cô chú nào đó đến nhà mình, đều làm công ty ngư nghiệp giống ba.
Hình như là xảy ra chuyện gì rồi nhưng mà ba không cho em nghe, còn đem đuổi em đi nữa."
Kỷ Tang nghe vậy thì nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ quái nên liền kéo tay Kỷ Nghiêu.
Hai người đi chân trần, lén lút mò xuống cầu thang có vách tường ngăn cản, vừa khiến người dưới lầu không nhìn thấy bọn họ mà vẫn có thể nghe rõ được tiếng nói chuyện.
"....Tuy nó là cho chúng ta tiền bồi thường nhưng số tiền đấy có thể sử dụng được bao nhiêu lâu? Cuối cùng vẫn là chúng ta thiệt.
Hiện tại việc buôn bán tuy không được thuận lợi nhưng toàn bộ những địa phương còn lại của Ôn Châu cũng chỉ có thể đánh cá.
Không cho chúng ta đánh cá thì làm cái gì? Lên đầu phố ăn xin sao?!".
Một âm thanh phẫn nộ vang lên.
Một người khác thì lại thở dài: "Nhưng bọn họ có lý do chính đáng hơn chúng ta.Tôi thấy việc xây dựng làng du lịch ở đây không sai.
Vài người chúng ta làm loạn cũng vô dụng."
Kỷ Tang trong chốc lát nghe xong, liền hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra có một tập đoàn lớn nào đó muốn ở địa phương này khai phá làng du lịch nên rất nhiều công ty ngư nghiệp nhỏ giống nhà cô phải gỡ bỏ.
Kỷ Nghiêu nghe được liền sợ hãi, lo lắng hỏi: " Chị, công ty bị phá thì kiếm đâu ra tiền?"
Kỷ Tang cũng không biết phải làm sao, chỉ nghe mọi người dưới lầu đã thương lượng xong một biện pháp ổn thỏa.
"Tôi nghe nói ngày mai người phụ trách của tập đoàn Thời thị muốn đích thân tới khảo sát, chúng ta sẽ tới bến tàu ngăn hắn lại!"
"Được, cứ như vậy đi, chúng ta đông người, không thể không nói ra nổi một kiến nghị!"
"Anh Kỷ, việc lần này để anh dẫn đầu, thế nào?"
Kỷ Hữu Chí vỗ vỗ ngực: "Yên tâm đi, cứ để tôi."
Nghe được những lời này, trong mắt Kỷ Tang cũng lộ ra một tia lo lắng.
Tuy mọi người trong nhóm ở địa phương đều là những ông chủ vang dội nhưng rốt cuộc cũng không phải những người nhiều chữ gì mà cứ như vậy hăng hái.
So sánh với tập đoàn Thời thị thì cứ như là kiến đòi làm rung cây, khiến người khác nhìn vào là đã có cảm giác không đáng tin cậy rồi.
Trở lại phòng mình, Kỷ Tang dùng điện thoại để search từ khóa về tập đoàn Thời thị và làng du lịch ở Ôn Châu thì quả nhiên là nhảy ra mấy bài báo đưa tin.
Những bài báo đó đều nói là thị trấn nhỏ này của bọn họ tài nguyên biển dần cạn kiệt nên tập đoàn Thời thị phát triển làng du lịch tại nơi đây có thể tăng chất lượng phát triển kinh tế của địa phương, thêm phúc lợi cho dân......rồi vân vân và mây mây một cách lưu loát.
Kỷ Tang tức giận đến nỗi thiếu chút nữa quăng vỡ màn hình điện thoại!!
Hứ! Nhà tư bản đều là cái loại vừa vô tình lại còn dối trá.
Kỷ Tang vô cùng tức giận, bất bình đi lục thông tin về người phụ trách tập đoàn Thời thị để mắng vài câu cho hả giận.
Ai ngờ đối phương sống có vẻ rất kín đáo, không chỉ không có tài khoản mạng xã hội mà đến một bức ảnh còn không có.(Lời của editor: Ơ kìa, có wechat của người ta còn gì)
Kỷ Tang đang tức giận mà không có chỗ phát tiết, đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
Cô lẩm bẩm: "Tập đoàn Thời thị.....Thời thị, tập đoàn Thời thị!?"
Người chế nhạo cô ở buổi tiệc tối trước đây không phải là...!
Nhận ra được vấn đề này, từ trong con ngươi mắt của Kỷ Tang hiện lên vẻ chấn động —— người này từ Bắc Kinh xa xôi ngàn dặm đến khắc cô à!?
*
Buổi tối ngày hôm sau, Trần Ái Hoa nấu nướng xong thức ăn, gọi hai đứa con xuống ăn rồi lo lắng, sốt ruột dọn cái băng ghế nhỏ, ngồi ở cửa nhìn về một hướng.
Kỷ Tang và Kỷ Nghiêu liếc nhìn nhau, đều biết mẹ mình đang lo lắng cái gì.
Hai người cũng đều không ăn uống gì.
Cũng may chỉ chốc lát sau, Kỷ Hữu Chí lái chiếc xe kiểu cũ băng băng mà tiến vào sân.
Ba người nghe được tiếng xe, lập tức đứng lên, vội ra cửa đồng loạt vây quanh lối đi.
Sáu con mắt đầy trông mong nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe, khiến Kỷ Hữu Chí bị dọa sợ.
Ông mở cửa xe bước xuống dưới, vỗ vỗ bả vai của Trần Ái Hoa: "Được rồi được rồi, giữa mùa hè mà không thấy nóng sao, mau dẫn bọn trẻ vào nhà đi."
Thấy ông cố gắng làm bộ như không có việc gì, Kỷ Nghiêu thiếu kiên nhẫn nói: "Ba đừng có nghĩ đến việc giấu bọn con.
Con với chị đều biết hết rồi!".
Kỷ Hữu Chí nhìn về phía Trần Ái Hoa.
Chỉ thấy bà khẽ lắc đầu, bộ dáng cũng trông cũng có vẻ rất kinh ngạc.
Lúc này, Kỷ Tang đành đem sự tình nghe lén tối qua nói lại một lần: "Ba, mẹ, chuyện này hai người không nên gạt con với A Nghiêu.
Chúng con đã trưởng thành, mà người một nhà thì phải cùng nhau đối mặt với vấn đề!"
Kỷ Nghiêu cố gắng ưỡn ngực, tỏ vẻ chính mình đã rất khôn lớn: "Chị con nói đúng!"
"Con, hai đứa..." Kỷ Hữu Chí sờ sờ cái bụng bia đã xẹp bớt hai ngày nay, bất đắc dĩ mà cảm khái: "Rồi rồi, vào nhà rồi nói, vào nhà rồi nói."
Vì thế một nhà bốn người ngồi trước bàn cơm, nghe Kỷ Hữu Chí kể về kết quả của nhóm người đi đàm phán ngày hôm nay.
"Không ngờ cái người phụ trách này của tập đoàn Thời thị", Kỷ Hữu Chí uống cạn một chén rượu: "Tuổi còn trẻ mà khó chơi hơn cả mấy lão già."
Trần Ái Hoa hỏi: "Mọi người gặp được người đó à?"
"Sao có thể." Kỷ Hữu Chí nói, "Từ đầu tới cuối không gặp được người ta, chỉ thấy thư ký đến để tống cổ chúng tôi.
Tôi nhìn thoáng qua từ xa thì quả là cái gì nhỉ....à, khí độ hiên ngang, khí vũ phi phàm."
Kỷ Tang miệng vừa đang nhai đồ ăn, vừa sửa: "Khí vũ hiên ngang, khí độ phi phàm." (1)
(1): Dáng vẻ hiên ngang, khí chất phi phàm
Kỷ Hữu Chí vỗ tay xuống mặt bàn: "Đúng, ý ba chính là cái này."
Kỷ Nghiêu khó chịu nói: "Ba, hắn ta làm cho nhà của chúng ta phá sản, ba lại còn ngồi khen hắn.
Muốn nói thì phải nói là đa mưu túc trí (2) nhưng lại âm hiểm xảo trá.
(2): Khôn ngoan, thông minh lanh lợi, có thể nghĩ ra nhiều mưu kế để ứng phó và xử lý mọi tình huống.
Kỷ Hữu Chí nói: "Vẫn là con ta có văn hóa."
Kỷ Tang hỏi: "Thế rồi mọi người làm gì? Kết quả đàm phán cuối cùng là như thế nào?"
Nghe vậy, Kỷ Hữu Chí ngượng ngùng, lại đưa tay vuốt cái bụng cái bia của mình: "Thư ký mà hắn phái tới miệng lưỡi trơn tru, đưa mọi người lên văn phòng uống trà rồi nói là giá cả bồi thường có thể thương lượng."
Nói cách khác, chuyện thu mua các công ty ngư nghiệp là không thể nào không tiến hành.
Kết quả này cô đã đoán trước được.
Kỷ Tang rũ mắt xuống, suy tư vài giây rồi hỏi: "Người phụ trách của tập đoàn Thời thị bao giờ rời đi ạ?"
Kỷ Hữu Chí: "Nghe nói là còn muốn ở lại mấy người nữa.
Làm sao vậy?"
Kỷ Tang nheo nheo mắt: "Con nhất định sẽ có cách làm anh ta đình chỉ việc thu mua."
Lời của editor: Một hôm không vào wattpad mà mở ra thấy thông báo mà hết hồn con chồn luôn mọi người ạ:))) Mình thực sự cảm ơn sự ủng hộ của tất cả mọi người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...