Gia Cố Tình Yêu

Lần thứ hai đến thành phố W, Cam Lộ ngồi tàu lửa tốc
hành, tốc độ quả thật rất nhanh, chưa đến 3 tiếng đã đến nơi, ở ga xe lửa đã có
người của ban tổ chức chờ sẵn đón tiếp và sắp xếp chỗ ở, cô ở cùng với một giáo
viên nữ ở tỉnh bên, buổi chiều theo lịch trình đến một trường trung học trọng
điểm của thành phố W để nghe tiết giảng mẫu, buổi tối còn có một buổi tọa đàm.

Ngày hôm sau, sau khi buổi nghiên cứu, thảo luận kết
thúc, nghe giáo viên tiếp đón nói, nhà hàng nơi dùng cơm trưa cách khách sạn
không xa, ăn cơm xong mọi người quyết định đi bộ về khách sạn, vừa đi vừa trò
chuyện rôm rả.

Lần trước Cam Lộ đến thành phố này thật sự là ký ức
không lấy gì làm vui vẻ. Nhưng cô không thích cứ chìm đắm vào nỗi đau đó để tự
làm khổ mình, giáo viên rất ít có cơ hội đi công tác, tạm thời trút bỏ công
việc đơn điệu, lặp lại mỗi ngày đặc trưng của nghề giáo cũng có thể coi là một
kiểu thư giãn. Ở đây thời tiết rất đẹp, gió xuân hây hây, không khí mát mẻ, cô
theo lối bộ hành cùng đồng nghiệp vừa đi vừa trò chuyện, tâm trạng tự nhiên tốt
lên rất nhiều.

Thượng Tu Văn gọi điện hỏi cô đang làm gì, cô đi tụt
lại phía sau, cười nói: “Đang tản bộ. Đường này là đường Xuân Minh, trồng rất
nhiều cây dương, đường phố rất yên tĩnh.”

“Anh biết chỗ đó, mấy con đường gần đó đều bắt đầu
bằng chữ Xuân, đường Xuân Minh, đường Xuân Thâm, đường Xuân Hòa, đường Xuân
Phong, đường Xuân Giang.”

Cam Lộ thích thú với những tên đường đầy chất thơ ấy:
“Mấy tên đường này thật đẹp, cũng rất phù hợp với mùa.”

“Hồi đó nhà anh ở trên đường Xuân Thâm, anh sống ở đó
gần 10 năm. Con đường đó song song với đường Xuân Minh, không xa lắm, trồng rất
nhiều cây bào đồng, mùa này sẽ ra hoa tím, rất đẹp.” Giọng nói Thượng Tu Văn có
vẻ mệt mỏi, “Anh có thời gian thì tốt quá, có thể đi cùng em.”

“Anh rất mệt phải không?”

“Ừ, có một chút.”

“Anh không phải đang ở trong phòng làm việc đấy chứ?”
Thượng Tu Văn chỉ cười khẽ, cô bất lực nói: “Cứ bắt người khác làm thêm giờ với
anh như vậy không tốt chút nào, anh cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”

“Cuối tuần này còn phải tiếp vài khách hàng lớn, chắc
không có thời gian để về.”

“Em sẽ nói với mẹ. Em gần đến khách sạn rồi, anh đi ăn
cơm đi.”

Buông điện thoại xuống, Cam Lộ hỏi giáo viên đón tiếp
một nơi rồi nói mình đi lòng vòng một chút sẽ về khách sạn sau. Cô đi xuyên qua
một con hẻm nhỏ, đi chừng 100 mét thì quả nhiên thấy một con đường tráng xi
măng thẳng tắp.

Con đường này giống hệt đường Xuân Minh ban nãy cô đi,
không hề rộng lớn, náo nhiệt, một sự yên ắng hiếm có ở một thành phố lớn. Nhưng
hai bên đường không có loại cây bông hoa tím mà Thượng Tu Văn nói, cô trù trừ
một lát, nhìn thấy bên đường có một cụ già đầu tóc bạc phơ đang chầm chậm tản
bộ, liền chạy đến hỏi: “Ông ơi, cho cháu hỏi một chút, đường này có phải đường
Xuân Thâm không?”

Ông lão vô cùng thân thiện, gật đầu: “Phải.”

“Vậy những cây kia có phải cây bào đồng không ông?” Cô
chỉ một thân cây không cao to lắm bên vệ đường.

Ông lão cười: “Đó là cây huyền hoa, cây bào đồng mấy
năm trước bị đốn hết rồi. Đáng tiếc làm sao, trồng mấy chục năm, toàn là cây
to, nở hoa rất đẹp. Nhưng nghe nói thân nó xốp, không thích hợp trồng ở đường
bộ hành, lúc đó báo chí còn lấy ý kiến người dân về chuyện này nữa đấy.”

Cám ơn ông lão, Cam Lộ dọc theo đường bộ hành chầm
chậm tiến về phía trước. Cô nghĩ, Thượng Tu Văn sau khi đóng cửa công ty của
cha đã bán nhà, sau đó không quay lại thành phố này nữa, chứ đừng nói là đi
thăm lại nơi ở khơi gợi lại quá khứ này. Cái gọi là bãi bể nương dâu dường như
chỉ là một cách nói phù phiếm, nhưng trong cuộc sống những thay đổi không thể
kháng cự được mỗi giờ mỗi phút cứ lặng lẽ xảy ra.

Anh đã từng sống ở con đường này mười năm, nhìn hoa
bào đồng nở rồi lại tàn, từ tuổi thiếu niên non nớt đến tuổi thanh xuân căng
tràn sức sống, từng có những tháng ngày hạnh phúc của tuổi trẻ bốc đồng, có một
mối tình sôi nổi, cuồng nhiệt, đến khi lặng lẽ ra đi không quay đầu nhìn lại.

Còn thời niên thiếu của cô cũng là con đường nơi chôn
vùi biết bao kỷ niệm, hai bên đường là hàng cây ngô đồng cành nhánh chi chít,
lá mọc um tùm, có những con hẻm nhỏ ngang dọc như mê cung, có bóng hình của
người con trai cao lớn. Những con đường tồn tại trong ký ức đã không còn như
xưa, mỗi người đều có một quá khứ chỉ thuộc về riêng mình, ai có thể can dự vào
quãng thời gian không quay lại trong cuộc đời của ai?

Cuối cùng cũng đi đến đầu đường, trước mặt là đại lộ
rộng lớn xe cộ như mắc cửi, cô quay đầu nhìn tấm biển ghi tên đường Xuân Thâm,
trong lòng thầm nói lời tạm biệt thay Thượng Tu Văn. Với những hồi ức còn lắng
đọng trong lòng, cô phải tham dự vào cuộc sống hiện tại và tương lai của anh;
thứ mà họ phải cùng đối mặt còn có những năm tháng tương lai vô tận phía trước.

Buổi trưa ngày hôm sau, hoạt động dao lưu giữa các
trường kết thúc. Đa số giáo viên đều muốn nhân lúc cuối tuần đi thăm thú cảnh
đẹp nơi đây, về muộn hơn một hai ngày. Cam Lộ đi thẳng đến bến xe khách đường
dài, ngồi xe đến thành phố J.

Toàn bộ lộ trình từ thành phố W đến thành phố J đều là
đường cao tốc, khung cảnh hai bên đường tràn ngập cảnh sắc mùa xuân, đào hồng
liễu xanh, những bãi cỏ xanh mướt chạy dài hút tầm mắt, xe chạy ba tiếng thì
tới thành phố J, ra khỏi bến xe, cô bắt taxi đi thẳng đến văn phòng làm việc
trong thành phố của công ty gang thép Húc Thăng. Hôm trước lúc Thượng Tu Văn
gọi điện cho cô, cô không hề nói đến chuyện hôm nay sẽ đến, cô muốn dành cho
anh sự ngạc nhiên thích thú. Nhưng đến nơi rồi cô vẫn còn chút do dự, không
biết có nên làm phiền anh làm việc không.

Cô nhìn đồng hồ, mới 3 rưỡi chiều, nếu đợi đến lúc anh
hết giờ làm thì phải một mình đi loanh quanh thành phố này, cô suy nghĩ một lát
vẫn quyết định bước vào trong. Cô đứng nơi có sơ đồ tòa nhà nghiên cứu một lúc,
xác định chỗ đặt văn phòng Húc Thăng, văn phòng chủ tịch ở tầng 16, cô mới bước
vào thang máy.

Cửa ra vào văn phòng đóng kín, một cô gái trẻ có vẻ
như thư ký ngồi ở bàn tiếp tân bên ngoài, hỏi cô bằng giọng khách sáo: “Xin hỏi
chị tên gì? Có hẹn trước với chủ tịch không ạ?”


Cô trước giờ làm việc ở trường học, chưa từng gặp qua
tình huống này, đành nói: “Tôi họ Cam, không có hẹn trước.”

“Xin lỗi, nếu không có hẹn trước, tôi e không thể sắp
xếp cho chị gặp chủ tịch được ạ, xin đến văn phòng liên hệ với chủ nhiệm, trình
bày ý định đến đây của chị, để chủ nhiệm sắp xếp bộ phận nào sẽ đón tiếp chị
ạ.”

Cô buồn cười nghĩ, xem ra trò gây ngạc nhiên này chắc
khó mà thành công, cô lấy điện thoại ra, đang định gọi số của Thượng Tu Văn thì
cô gái đó bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt khác lạ: “Chị có phải phu nhân của chủ
tịch Thượng không ạ?”

Cô hơi ngớ người ra: “Ồ, tôi là vợ Thượng Tu Văn.”

“Xin lỗi xin lỗi Thượng phu nhân, tôi vừa nãy không
nhận ra chị.”

“Chúng ta chưa từng gặp mặt nhau, cô không biết tôi
cũng là bình thường.”

“Trên bàn chủ tịch có hình của chị. Xin mời chị vào,
có cần tôi gọi cho chủ tịch Thượng không ạ? Anh ấy đi họp ở ủy ban thành phố
rồi, không biết bao lâu nữa mới về.”

“Không cần, tôi ở đây đợi là được rồi.” Cam Lộ theo cô
thư ký vào phòng làm việc, bên trong trải thảm dày màu sậm, vô cùng rộng rãi,
sáng sủa, cách bài trí mang màu sắc cổ điển, một chiếc bàn làm việc to kềnh
càng đặt ngay giữa phòng, một bên tường là kệ sách bày đầy sách, sát cạnh cửa
sổ là bộ bàn ghế thái sư chạm trổ rất đẹp. Tất cả đồ đạc trong phòng đều làm
bằng gỗ thật sậm màu, trên tường treo bức thư pháp “Niệm Nô Kiều - Xích Bích
hoài cổ” của một nhà thư pháp nổi tiếng, rõ ràng đều mang phong cách của Ngô
Xương Trí, Thượng Tu Văn không hề thay đổi khi tiếp quản nơi đây.

“Cám ơn cô, cô cứ làm việc của mình đi, tôi ngồi đây
một mình là được rồi.”

Cô thư ký đó “dạ” một tiếng rồi lui ra. Cô hiếu kỳ đi
lại trước bàn làm việc, trên bàn quả nhiên có đặt một khung hình, là ảnh chụp
cô và anh trong tuần trăng mật ở Maldives.

Cô cầm khung hình lên xem, trong ảnh Thượng Tu Văn hơi
cúi đầu nhìn cô, nụ cười hiện lên từ đáy mắt cho đến khóe miệng, còn cô thì
cười vô tư rạng rỡ.

Có tiếng gõ nhẹ cửa, cô thư ký mang một tách trà vào,
cười nói: “Thượng phu nhân, chị cứ ngồi thoải mái. Ở đây có cả phòng vệ sinh,
nếu mệt có thể vào phòng nghỉ nhỏ ở phía sau cửa, chủ tịch Thượng thường ngày
vẫn nghỉ ngơi ở đó. Tôi ở bên ngoài, cần gì cứ gọi ạ.”

Cam Lộ nói cảm ơn một lần nữa: “Cám ơn cô, nếu chủ
tịch Thượng có gọi điện về, đừng nói cho anh ấy biết tôi đến nhé.”

Cô thư ký trẻ dĩ nhiên tỏ ra thích thú với sự sắp đặt
mang hơi hướng lãng mạn này, phấn khích cười gật đầu, bước ra ngoài vòng tay
đóng cửa lại.

Cam Lộ ngồi trên chiếc ghế thái sư không lấy gì làm
thoải mái đọc sách một lát, đọc chán cô bước tới cánh cửa ở gần kệ sách, bên
trong quả nhiên là một gian phòng nhỏ, có kê chiếc giường đơn, một chiếc ghế
nằm, vô cùng sạch sẽ, gọn gàng. Mấy hôm nay ở chung phòng với người lạ, cô ngủ
không được ngon cho lắm, lại thêm hôm nay ngồi xe hơn ba tiếng đồng hồ, ít
nhiều cũng đã thấm mệt, cô bỏ túi xuống, cởi áo khoác ngoài và giày lên giường
nằm, chẳng mấy chốc cô mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Đến khi có tiếng mở cửa bên ngoài cô mới giật mình
tỉnh giấc, không biết là mình đã thiếp đi bao lâu, chỉ nghe tiếng Thượng Tu Văn
vọng vào: “… Lập tức giao tài liệu này cho giám đốc Ngụy, bảo anh ấy đối chiếu
số liệu với cô, thông báo cho các lãnh đạo phòng ban chiều nay sáu giờ họp.”

Cô thư ký vâng dạ rồi đi ra ngoài, Cam Lộ ngồi dậy
nhìn đồng hồ, đã gần 5 giờ rưỡi, không ngờ anh ấy còn phải đi họp, vất vả bận
rộn đến mức này khiến cô không khỏi xót xa. Cô đang định mang giày vào đi ra
thì lại nghe tiếng cửa mở bên ngoài, một người bước vào, giọng Thượng Tu Văn
vang lên: “Cô Hạ, tôi nhớ là không có hẹn với cô, vả lại tốt nhất là cô nhớ gõ
cửa trước khi vào.”

Cam Lộ khựng người lại, giữ nguyên tư thế mới xỏ nửa
chân vào giày, tim đập loạn xạ. Cô chẳng có lý do gì để hồi hộp như thế, dường
như muốn lộ diện ngay nhưng lại không kìm được lòng hiếu kỳ muốn nghe tiếp câu
chuyện, tâm lý mâu thuẫn này khiến cô cứ ngồi đờ ra không nhúc nhích.

Hạ Tĩnh Nghi bước đến gần bàn làm việc, trợn mắt nhìn
anh, hỏi rít qua kẽ răng: “Thượng Tu Văn, chuyện mà Ngô Úy làm có phải do anh
sai khiến không?”

“Chuyện gì?”

“Anh ta… đe dọa tôi.”

“Chẳng có liên quan gì đến tôi cả.” Thượng Tu Văn trả
lời ngắn gọn.

Hai vai Hạ Tĩnh Nghi đột nhiên thả lỏng ra, vừa như là
thở phào lại vừa như không còn thái độ hùng hổ đến hỏi tội người khác như ban
nãy nữa, giọng nói đã dịu đi rất nhiều: “Em biết, anh không bao giờ đối xử như
thế với em Tu Văn ạ.”

Thượng Tu Văn không trả lời.

Hạ Tĩnh Nghi căng thẳng nói: “Xin anh hãy giúp em tìm
Ngô Úy ngay, bảo anh ta đưa cho em đoạn băng ghi âm đó, giá cả có thể thương
lượng.”

“Anh đã nói rồi, hành vi của Ngô Úy không liên quan gì
đến anh, nếu em muốn giao dịch gì với anh ta thì hãy trực tiếp liên hệ với anh
ta.”

“Anh biết rõ anh ta hận em đến tận xương tủy, từ lâu
đã muốn chơi xấu em, lần này đang bày mưu tính kế vùi dập em, làm sao chịu giao
dịch với em?”

“E rằng anh không giúp gì được.”

“Tu Văn, anh có hiểu đoạn ghi âm đó có nghĩa gì không?
Em thậm chí còn có thể ngồi tù vì nó.” Hạ Tĩnh Nghi không thể giữ bình tĩnh hơn
được nữa, giọng nói đầy tuyệt vọng.

“Anh ta ghi âm nội dung gì?”


Hạ Tĩnh Nghi cắn môi không nói gì, Thượng Tu Văn lạnh
nhạt nói: “Anh không thể biết nội dung đó sao?”

“Em và lãnh đạo chủ chốt của xưởng luyện thép đã giao
dịch một khoản… không nhỏ, thao túng đại hội công nhân viên thông qua phương án
sát nhập của Tỷ Tân. Không biết anh ta bằng cách nào mà có thể lấy được đoạn
ghi âm giữa chúng em.”

Là người luôn điềm tĩnh, lần này Thượng Tu Văn không
giấu nổi vẻ kinh ngạc. Lần biểu quyết của hội nghị công nhân viên đó đã dẫn đến
không biết bao nhiêu là lời đồn thổi, quan trọng nhất là, nhân viên của xưởng
cũng có rất nhiều ý kiến trái ngược nhau, thậm chí liên kết với nhau đến gặp cơ
quan chức năng. Hôm nay anh cũng đi dự hội nghị phát triển doanh nghiệp của ủy
ban thành phố, cũng có người đề cập với anh về chuyện này, nhưng ai cũng không
tiện công khai đặt nghi vấn. Theo những gì anh biết, Ngô Úy sau khi nhận được
yêu cầu ly hôn từ vợ, mới sực tỉnh ra, biết là đã trúng kế của Hạ Tĩnh Nghi,
còn từng gọi điện thoại mắng nhiếc cô ta một trận, nhưng chỉ có một tràng cười
mỉa đáp lại. Sau đó anh ta hành tung bất định, rất ít liên lạc với người nhà,
bây giờ trong tay lại có chứng cứ then chốt như vậy, đúng là ngoài dự liệu của
tất cả mọi người.

“Cô đã dám mạo hiểm, có gan đùa với lửa như vậy thật
ngoài sức tưởng tượng của tôi, cô Hạ ạ. Cô cũng biết sự phản ánh của nhân viên
bên đó, các ban ngành chính phủ cũng đã cảnh giác cao độ, sợ rằng sẽ có biến cố
lớn không lường trước được.”

“Xin anh hiểu cho em, Tu Văn, em phải chịu rất nhiều
áp lực. Các dự án của toàn khu vực miền Trung vốn là do em phụ trách, nhưng ở
đây lại tiến triển không thuận lợi, những dự án ở tỉnh lân cận lại bị Nhiếp
Kiêm tiếp quản rồi, nếu lần này không sát nhập được xưởng luyện thép, sự nghiệp
của em coi như chấm hết. Trước mắt anh giúp em tìm Ngô Úy đi anh.”

“Em nói anh ta đe dọa em, vậy thì chắc chắn đã ra điều
kiện với em. Anh ta đòi những thứ gì?”

Hạ Tĩnh Nghi lại bấn loạn: “Vấn đề là ở đây, anh ta đã
mở một phần đoạn băng đó cho em nghe, em hỏi anh ta cần bao nhiêu tiền, anh ta
cười lớn, chỉ nói hôm khác sẽ mở đoạn còn lại, nhưng chưa chắc là cho em nghe,
có lẽ viện kiểm sát sẽ mời em đến uống trà nhanh thôi, bảo em tốt nhất là thu
xếp dần đi, để tránh trở tay không kịp.”

“Đây không hàm nghĩa là một lời đe dọa.”

“Em nhất định phải lấy cho được đoạn ghi âm đó, dù
phải trả bao nhiêu đi chăng nữa.”

Thượng Tu Văn trầm ngâm, Hạ Tĩnh Nghi bỗng nhiên đi
vào qua bàn làm việc, đến trước mặt anh, nắm lấy tay anh: “Tu Văn, em có thể từ
bỏ việc sát nhập xưởng luyện thép, thậm chí có thể viết báo cáo cho ông chủ từ
bỏ kế hoạch mua lại Húc Thăng. Xin anh hãy giúp em thuyết phục Ngô Úy, nhất
thiết không thể để đoạn băng đó lộ ra ngoài.”

“Em bình tĩnh lại đi.”

Thượng Tu Văn định rụt tay lại, thế nhưng Hạ Tĩnh Nghi
lại bước tới trước một bước nữa, vòng tay ôm chặt lấy anh, giọng bấn loạn: “Em
từng vào trại giam thăm anh trai, anh ấy chỉ lớn hơn em ba tuổi, bây giờ chẳng
khác gì một ông già, dù là đã được giảm án, nhưng còn hơn hai năm nữa mới được
ra tù. Mỗi lần từ trong đó trở về, em đều tuyệt vọng một thời gian rất dài, Tu
Văn, anh không biết em sợ hãi tới mức nào đâu.”

“Xin hãy buông tôi ra,” Thượng Tu Văn phiền muộn gỡ
tay cô ra, nhưng tay Hạ Tĩnh Nghi vẫn nắm chặt áo anh không buông, cơ thể mềm
mại quấn lấy anh, mặt áp chặt vào ngực anh, anh chỉ cảm thấy một thứ gì đó nóng
hổi thấm vào áo mình, có vẻ như cô đang khóc.

“Tu Văn, em rất sợ, từ khi chia tay với anh, em luôn
lo sợ, trước nay chưa bao giờ được giải thoát. Em yêu anh, em đã không thể yêu
bất kỳ người nào khác nữa, cũng không thể có người nào yêu em như anh đã từng
yêu. Em biết, việc sát nhập xưởng luyện thép và ý đồ mua lại Húc Thăng làm anh
đau lòng, nhưng trước đó em không biết anh là cổ đông lớn của Húc Thăng, mãi
đến khi anh thay Ngô Xương Trí giữ chức chủ tịch hội đồng quản trị, thì em đã
lỡ trèo lên lưng cọp rồi.” Cô nấc nghẹn ngước mặt lên nhìn anh, “Anh phải hiểu
cho em, em không còn cách nào khác, Tu Văn ạ, ở Tỷ Tân em chỉ là một quản lý
cấp cao thôi, em hiện giờ không có bất kỳ
quan hệ gì với Trần Hoa, nếu không có thành tích, em sẽ không con chỗ đứng nữa.
Xin anh hãy hiểu em, em không hề cố ý muốn đối đầu với anh.”

“Được rồi, anh hiểu những hành động với tư cách là
nhân viên Tỷ Tân của em, xin hãy buông tay ra, em làm như thế này anh rất khó
xử.” Thượng Tu Văn muốn gỡ tay cô ra, cô lại quấn anh chặt hơn, không chịu buông.

“Tu Văn,” Hạ Tĩnh Nghi mở to đôi mắt đẹp ngấn lệ, nhìn
anh cầu khẩn: “Anh không muốn thấy cảnh em ngồi tù đúng không?”

“Anh sẽ tìm cách liên lạc với Ngô Úy, nhưng…”

Không đợi anh nói hết, Hạ Tĩnh Nghi lập tức tỏ ra vô
cùng mừng rỡ, nhón chân hôn lên môi anh, nói qua hơi thở: “Em biết, anh sẽ
không để em chịu tổn thương. Sau này em sẽ không hành xử cảm tính khiến anh
phải tức giận nữa đâu…”

Không đợi Thượng Tu Văn giằng ra, cửa phòng nghỉ bật
mở, Cam Lộ từ trong bước ra, cô tái mét nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, lạnh
lùng nói: “Có thể tạm dừng màn kịch kịch tính này lại một chút không?”

Thượng Tu Văn đẩy mạnh Hà Tĩnh Nghi ra, bước nhanh đến
bên Cam Lộ: “Lộ Lộ, em đến lúc nào thế?”

Cam Lộ không trả lời, ánh mắt hướng về phía Hạ Tĩnh
Nghi, chỉ thấy cô ta đang tỳ tay xuống bàn giữ cân bằng, mặt vẫn còn vệt nước
mắt nhưng lại cười: “Thượng phu nhân, sao cô lại ở đây? Không phải là biết tôi
sẽ đến nên núp ở trong chờ bắt gian đấy chứ. Tôi cứ nghĩ cô là thiên tài giả
câm giả điếc cơ đấy, sao đột nhiên chịu không nổi nữa rồi à?”

Thượng Tu Văn nghiêm giọng nói: “Đủ rồi, cô Hạ, mời cô
về cho.”

Hạ Tĩnh Nghi chỉnh lại trang phục và đầu tóc: “Được,
Tu Văn, liên lạc được với Ngô Úy thì gọi cho em ngay nhé.” Cô ta dường như đã
có được lời hứa của anh, vẻ mặt điềm nhiên, kiêu hãnh ra về.

“Lộ Lộ, sao em lại đến đây?”


“Em vốn dĩ muốn cho anh một sự ngạc nhiên, nhưng người
ngạc nhiên lại chính là em.”

Cam Lộ cố gắng hít thở sâu để giữ bình tĩnh, nhưng
nhìn thấy chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, xộc xệch anh đang mặc trên người, phía
trước ngực áo vẫn còn một mảng ướt do nước mắt thấm vào, cô bỗng dưng phẫn nộ,
quay người định bỏ đi, Thượng Tu Văn lập tức kéo cô lại.

“Lộ Lộ, nếu em ở trong đó chắc cũng biết, cô ta tự
xông vào, anh không hề có ý gì với cô ta.”

“Em không bước ra bảo dừng lại, có trời mới biết tiếp
theo sẽ có chuyện gì. Em không muốn làm khán giả bất đắc dĩ xem phim đồi trụy.”
Cam Lộ hậm hực nói, giằng ra khỏi tay anh, nhưng anh ôm cô chặt hơn, vẻ mặt
không chút hoảng hốt, ngược lại còn ẩn hiện một nụ cười.

“Anh thích sự ngạc nhiên em dành cho anh hôm nay, Lộ
Lộ”. Anh dịu dàng nói, nụ cười mỉm ấy càng lúc càng rạng rỡ.

Cam Lộ không thể hiểu nổi thái độ của anh, lại càng
tức giận hơn, định quay người bỏ đi một lần nữa, thì đập vào mắt cô là vệt son
môi của Hạ Tĩnh Nghi trên áo Thượng Tu Văn, lại một nỗi căm phẫn trào dâng, cô
dùng hai tay cật lực đẩy anh ra: “Dơ quá đi, buông em ra.”

Thượng Tu Văn cúi đầu xuống nhìn, hiểu ra vấn đề bèn
buông cô ra, cởi cà vạt, rồi mở từng chiếc cúc áo, cởi bỏ áo sơ mi, để trần
thân trên, rồi lại dang tay ôm lấy cô, mặt cô đỏ gay, tức giận né mặt sang một
bên: “Mới được người phụ nữ khác hôn, không được đụng vào em.”

Thượng Tu Văn cười ha ha, lại không biết làm thế nào:
“Anh đi đánh răng nhé, chịu không?”

Cam Lộ trợn mắt nhìn anh, muốn dằn lòng để bình tĩnh
lại nhưng lại không nuốt nổi sự khó chịu này vào trong, hậm hực nói: “Được, anh
đi đánh răng đi, chừng nào em bảo dừng lại mới được dừng lại.”

Thượng Tu Văn tưởng thật kéo tay cô vào nhà vệ sinh,
bên trong đúng là có bàn chải, kem đánh răng, anh ra vẻ nghiêm túc cầm ly hứng
nước, nặn kem, bắt đầu thong thả đánh răng, không có chút gì là sắp dừng lại.

Cam Lộ đứng trước cửa nhà vệ sinh, có thể thấy những
múi cơ rắn chắc trên tấm thân của anh đang lên xuống nhịp nhàng theo từng cử
động của anh. Cô không thể làm mặt lạnh thêm được nữa, đồng thời cảm thấy hành
động của mình thật sự quá trẻ con, đành ho húng hắng vài tiếng: “Được rồi được
rồi, em bỏ qua cho anh đấy.”

Thượng Tu Văn thong thả súc miệng, đặt ly xuống, vừa
cầm khăn lau mặt vừa nói: “Thượng phu nhân, cám ơn em khai ân, tiếp tục đánh
nữa chắc nướu răng anh chảy máu mất.”

“Hứ, ai bảo anh không đẩy cô ta ra ngay.” Cam Lộ làu
bàu, quay người bỏ đi, Thượng Tu Văn vứt khăn sang một bên kéo cô lại.

“Vậy tại sao em không bước ra ngay lúc đó.”

“Em… muốn xem xem anh có thể dửng dưng được bao lâu?”

Thượng Tu Văn ôm lấy cô, áp sát vào mặt cô, hơi thở
thơm mùi bạc hà mát lạnh phả vào mặt cô: “Vậy em nên tiếp tục ở trong đó xem
khả năng chịu đựng thử thách của anh mới phải.”

“Người đàn ông của em sao có thể để người phụ nữ khác
lợi dụng?”

Thượng Tu Văn ngẩn người, từ từ nghiêng mặt sang một
bên, cô nghĩ là anh đang tức giận, bất an nói: “Thật ra em cũng biết, anh không
thể nào có gì với cô ta, em đã từng nói sẽ tin tưởng anh, nhưng…” Cô bỗng nhiên
cảm thấy có gì đó không đúng, cơ thể đang áp sát vào người cô hơi rung lên, cô
nghoẹo đầu nhìn kỹ, thì ra anh đang cười khùng khục.

Cô có hơi tức giận, lại có chút xấu hổ, đẩy mạnh anh
ra, nhưng nào có đẩy được. Anh ôm cô thật chặt, tiếng cười khùng khục trong cổ
họng bật ra thành tiếng cười lớn. Lần đầu tiên cô thấy anh cười thoải mái, tự
nhiên đến vậy, không hề có chút dè dặt thường thấy, dường như tất cả những gì
không vui chỉ là những chuyện vặt vãnh không đáng nhắc đến, chỉ khi đứng trước
mặt anh, cô mới có thể cảm nhận trọn vẹn niềm vui đang trào dâng trong lòng
anh, đó mới là quan trọng. Cô lại một lần nữa tan chảy vì nụ cười của anh, thả
lỏng đôi môi đang mím chặt lại, cũng không nén nổi bật cười thành tiếng.

“Lộ Lộ.” Anh cuối cùng cũng ngừng cười, thì thầm gọi
tên cô, cô quan sát mặt anh thăm dò, nghĩ chắc anh có gì muốn nói, nhưng anh
cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.

Nụ hôn đó từng chút từng chút len lỏi vào trong cô, cô
bị anh ép lùi về sau, lưng áp vào tường, cô cảm thấy sau lưng là bức tường kiên
cố mát lạnh, phía trước lại là cơ thể đang hừng hực sức nóng của anh, sự đối
lập kì lạ này khiến người cô run lên. Lúc đầu cô còn bị động đáp trả lại nụ hôn
của anh, nhưng lưỡi anh liên tục khiêu khích, xoắn xuýt, nhịp thở của cô dần
dần trở nên hỗn loạn, gấp gáp, nụ hôn của anh từ từ di chuyển sang tai cô rồi
xuống cổ, ngón tay bắt đầu tháo từng chiếc cúc trên áo sơ mi của cô, cô phản
kháng yếu ớt: “Đừng… đây là nơi làm việc mà.”

Vừa dứt lời, sau hai tiếng gõ cửa, cô thư ký đẩy cửa
thò đầu vào: “Chủ tịch Thượng, mọi người đều đã có mặt ở phòng họp…” Cô đột
ngột dừng lại, giật bắn người nhìn cảnh tượng bày ra trước mắt lắp bắp nói:
“Xin lỗi, xin lỗi.” Rồi lập tức rút lui.

Cam Lộ mặt đỏ như gấc chín, vội vàng cài cúc áo lại:
“Anh bỏ tay ra đi.”

Thượng Tu Văn không hề tỏ ra ngượng ngùng, cười nói:
“Để anh bảo thư ký thông báo với mọi người hủy cuộc họp hôm nay, có thể về nhà
rồi.”

Cam Lộ giật mình kéo tay Thượng Tu Văn đang dợm bước
định đi ra ngoài, “Bộ dạng của anh thế này mà ra ngoài không biết cô ấy sẽ nghĩ
gì nữa.”

“Nhiều lắm thì lời ra tiếng vào sau lưng ông chủ thôi
mà, đó cũng là một trong những phúc lợi của nhân viên.” Thượng Tu Văn cười híp
mắt, “Vả lại thường ngày anh nghiêm túc thái quá, hiếm có dịp thành đề tài cho
họ mua vui, em không thể tước đoạt niềm vui ấy của họ được.”

“Đừng đùa nữa, anh đi họp đi, em ở đây đợi anh.”

“Đợi một chút,” Thượng Tu Văn nhấc bổng cô lên, bế đến
trước bàn làm việc, đặt cô ngồi lên bàn, anh một tay ôm cô, một tay lấy điện
thoại di động gọi cho ai đó, một lúc sau, đầu dây bên kia mới có người trả lời.

“Anh Ba, anh đang ở đâu thế?”

Cam Lộ được anh ôm chặt trong tay, khoảng cách rất gần
nên có thể nghe tiếng Ngô Úy rõ mồn một: “Đang ăn cơm với bạn, Tu Văn, tôi biết
là cậu sẽ tìm tôi mà. Con đàn bà xấu xa đó cầu cứu cậu chứ gì?” Kèm theo là một
tràng cười đắc ý.

“Sao anh lại có được đoạn băng ghi âm đó?”

“Tôi tất nhiên là có cách của tôi, cái này cậu không
cần biết làm gì.”

“Được thôi, bây giờ anh định thế nào?”

“Làm gì ấy à? Con đàn bà ngu ngốc đó cũng hỏi tôi như
thế, lại còn hỏi tôi cần bao nhiêu tiền nữa chứ,” Ngô Úy dè bỉu nói, “Cô ta cho
mình là ai chứ, chỉ là người làm thuê mà thôi. Cô ta có nổi bao nhiêu tiền, tôi
để tâm làm gì? Cô ta chơi tôi khoái trá lắm mà, bây giờ đến lượt tôi chơi cô ta

rồi. Tu Văn, cậu không phải muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy chứ?”

Thượng Tu Văn không trả lời câu hỏi của anh ta: “Chúng
ta gặp nhau đi, tôi muốn nghe đoạn băng đó, cũng muốn cậu nghe.”

“Ông già đáng lẽ phải cám ơn tôi mới phải, không có
tôi ra tay, chuyện này sao có thể biến chuyển thế được. Đến khách sạn Cao Đăng
gặp tôi, hơi muộn một chút, tầm sau hơn 11 giờ tôi mới về.”

Thượng Tu Văn đồng ý rồi tắt máy.

Cam Lộ nghiêng đầu nhìn anh: “Anh định bảo anh ta đưa
đoạn băng ghi âm đó cho Hạ Tĩnh Nghi sao?”

“Anh ta đến lời cha mình còn không để vào tai, huống
gì là anh.” Thượng Tu Văn lắc đầu, “Hơn nữa, anh đâu có hứa giúp cô ta. Anh cần
phải biết rõ Ngô Úy nắm trong tay bằng chứng gì đã.”

“Nếu bằng chứng đó thật sự có thể khiến cô Hạ… ngồi
tù, anh sẽ làm thế nào?” Cam Lộ đắn đo rất lâu, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.
Nhưng lời vừa thốt ra, cô lại có chút xem thường bản thân, mìn muốn nghe câu
trả lời thế nào chứ? Mình ghét cô ta, ghét đến mức mong muốn cô ta ngồi tù,
biến mất khỏi tầm mắt của mình sao? Ý nghĩ này khiến cô giật nảy mình.

Thượng Tu Văn trầm ngâm: “Hối lộ lãnh đạo doanh
nghiệp, thao túng hội nghị công nhân viên, chuyện này không lớn cũng chẳng nhỏ,
nếu Ngô Úy có ý định trả thù cô ta, cô ta sẽ rất phiền phức.” Anh dừng lại,
dường như đang nghĩ gì đó, Cam Lộ cũng giữ im lặng. Anh bỗng dưng nắm lấy vai
cô, thật chặt, “Lộ Lộ, trong chuyện này, anh cần lòng tin của em.”

Ánh mắt Cam Lộ chạm mắt anh, chỉ thấy đôi đồng tử đen
nhánh của anh bình lặng mà chăm chú, trái tim đang rối bời của cô như được ánh
mắt đó vuốt ve, đột nhiên trấn tĩnh trở lại. Cô dịu dàng nói: “Em không nhẫn
tâm đến vậy, nhất định muốn anh tiễn cô ta vào tù mới hả lòng hả dạ. Nhưng nếu
anh muốn giúp cô ta, anh phải giữ chừng mực: rõ ràng em không đại độ đến mức có
diễn vai thánh mẫu, cam chịu để người đàn ông của mình thành kẻ si tình với
người phụ nữ khác.”

Trên gương mặt anh tuấn của Thượng Vũ Văn thoáng hiện
một nụ cười, vẫn chăm chú nhìn vào mắt cô, anh dịu dàng nói: “Anh hiểu, em yên
tâm. Dù làm bất cứ điều gì anh nhất định sẽ suy nghĩ đến cảm nhận của em trước
tiên.”

“Anh đi họp đi, họ chắc đợi sốt ruột rồi đó. Đúng rồi,
họp vào giờ này đều không cần ăn cơm sao?”

“Bình thường thư ký sẽ gọi người ta đem đến, nhưng em
yên tâm, hôm nay anh sẽ chỉ họp trong thời gian ngắn thôi.” Thượng Tu Văn mở tủ
quần áo, lấy ra một chiếc áo sơ mi sạch sẽ mặc vào, vừa cài nút áo vừa đi ra
ngoài, “Đợi anh 15 phút thôi, anh sẽ quay lại ngay.”

Thượng Tu Văn quả nhiên chỉ họp đúng 10 phút.
Lúc anh dẫn Cam Lộ ra ngoài thì gặp anh rể thứ hai Ngụy Hoa Sinh ở thang máy,
Cam Lộ vội vàng gọi “anh rể”, anh cũng cười gật đầu chào cô.

“Anh Hai,” ở những nơi riêng tư, Thượng Tu Văn vẫn gọi
hai người con rể của Ngô Xương Trí theo đúng thứ bậc trong gia đình, “Anh Ba
gần đây có về nhà không?”

Hai người con gái họ Ngô đều đã lấy chồng nhưng ở cách
nhà cha mẹ đẻ rất gần, thường sang đó ăn cơm. Ngụy Hoa Sinh cười gượng: “Về nhà
nào? Chú cũng biết cậu ta với ông già vừa gặp nhau đã sinh chuyện mà. Còn Vũ
Phi vẫn kiên quyết đòi ly hôn, không thể hòa giải được nữa, đã dọn về nhà mẹ đẻ
rồi, ông già muốn thăm cháu nội đều phải gọi điện hẹn trước mới được gặp.”

“Dạo này anh có gặp anh ta ở ngoài không?”

“Mấy ngày trước anh đi dùng bữa cùng khách hàng có gặp
cậu ta,” Ngụy Hoa Sinh nhíu mày nghĩ ngợi, “Cậu ta đang bàn chuyện với một nhóm
người, theo anh thấy, mấy người đó đều là những tay chuyên đi thu thập, rình mò
tin tức có tiếng ở đây, chẳng phải loại đàng hoàng gì.”

Thượng Tu Văn gật đầu, Ngụy Hoa Sinh nói: “Tu Văn, dẫn
Cam Lộ cùng về ăn cơm nhé.”

“Giúp em nói với cậu một tiếng, để hôm khác. Cô ấy hôm
nay mệt rồi, muốn nghỉ sớm.”

Thượng Tu Văn dẫn Cam Lộ đến một nhà hàng không lớn
lắm gần công ty, ông chú nhà hàng rõ ràng quen biết anh, lập tức đưa họ vào một
gian phòng nhỏ, anh chọn đại vài món ăn: “Ăn tạm ở đây vậy, ngày mai anh sẽ đưa
em đi ăn đặc sản nhé.”

“Mọi ngày anh thường ăn ở đâu?”

“Ngoài những lúc tiếp khách, thi thoảng về nhà cậu ăn
cơm, thời gian còn lại toàn ăn ở đây, khá là tiện lợi, yên tĩnh. Lộ Lộ, có lúc
thật sự rất muốn ăn cơm em nấu.”

Cam Lộ như nghẹn lại, thấy sống mũi mình cay cay:
“Được, ngày mai em sẽ đi siêu thị mua thức ăn về nấu cho anh, anh muốn ăn lẩu
thập cẩm đúng không?”

“Anh muốn ăn lẩu thập cẩm, anh còn muốn ăn thăn bò sốt
cà nữa. Nhưng hôm nay, thứ anh muốn ăn nhất.”Anh vươn tay ra nắm lấy tay cô, ghé
sát vào tai cô, giọng nói khàn khàn, thong thả, hơi thở nóng hổi của anh phả
vào tai cô, “Là em.”

Sự khiêu khích và ham muốn thẳng thừng này khiến mặt
Cam Lộ đỏ lên như gấc chín, tim cô đập thình thịch, quay mặt sang chỗ khác,
không dám nhìn anh.

Thức ăn nhanh chóng được dọn lên, hai người ăn trong
im lặng. Sau khi gọi tính tiền, Thượng Tu Văn nắm tay Cam Lộ cùng đi ra xe, lên
xe chưa kịp yên vị anh đã phóng vút đi, khác hẳn với vẻ điềm đạm, thong thả
thường ngày của anh, chiếc Lexus nhanh chóng tăng tốc lao ra phỏi hầm đậu xe,
rẽ ra đường lớn. Đèn hai bên đường lướt qua cửa kính xe, trong xe lúc sáng lúc
tối, Cam Lộ không nhìn rõ biểu hiện trên gương mặt Thượng Tu Văn, chỉ lặng lẽ
ngả đầu tựa vào thành ghế, để mặc gió xuân mơn man da mặt, thổi những lọn tóc
bay bay.

Hai người không nói gì với nhau suốt dọc đường, Thượng
Tu Văn lái xe đến biệt thự ở ngoại ô của Ngô Xương Trí, sau khi đến thành phố J
làm việc anh mượn luôn nơi này để ở. Anh nhấn điều khiển mở cổng lớn, rồi chạy
xe vào, nhưng không cho xe vào ga-ra mà dừng lại ngay trước cửa nhà, sau đó
xuống xe đi vòng sang phía Cam Lộ mở cửa cho cô. Cô vừa bước một chân xuống anh
đã đưa tay kéo cô ra, ôm vào lòng, cúi xuống hôn cô.

Đây là sự tiếp xúc sau một thời gian gián đoạn, hay là
một sự khởi đầu hoàn toàn mới? Tất cả mọi vấn đề khiến cho họ xa cách nhau
trong thời gian qua đã được giải quyết rồi ư? Là sự giao hoan về thể xác kéo
hai trái tim lại gần nhau, hay là ngược lại, trái tim đã lựa chọn, tình nguyện
để hai thể xác kết hợp với nhau - cô chẳng còn suy nghĩ được thêm gì nữa. Thế
nhưng cô biết, từ lúc cô bước lên xe khách đến thành phố J, cô đã có quyết định
cho mình.

Anh dìu cô đi xuyên qua phòng khách đến gian phòng anh
đang ở. Anh không bật đèn, nhưng ánh trăng hắt vào căn phòng mang màu sắc cổ
điển từ ô cửa sổ không kéo rèm cửa, sáng trong như nước, những mảng sáng tối
đan xen nhau khiến căn phòng trở nên huyền ảo, mộng mị.

Khi Thượng Tu Văn đẩy cô xuống chiếc giường chạm trổ
hoa đậm chất Trung Quốc, làn da trần của cô tiếp xúc với tấm trải giường bằng
lụa, cảm giác êm dịu mát lạnh đó khiến cô định thần lại trong phút chốc, cô
nghi hoặc nhìn lên chiếc màn ngủ được căng ra ở phía trên, bất chợt như có ảo
giác hình như mình đã vào nhầm chỗ, thế nhưng cơ thể Thượng Tu Văn liền sau đó
phủ lên người cô, cái hôn này tiếp cái hôn kia nóng bỏng, ướt át khiến cô chẳng
có sức lực để nghĩ xem đây là đâu nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui