Tiếng la thê lương vang vọng phía chân trời. Sở Hi còn chưa kịp phản ứng, Tao Nhã đã đem người ôm vào trong ngược vỗ nhẹ trấn an hắn. Chờ hắn phản ứng lại phát hiện đây là người chết, hắn ở trong ngực Tao nhã cũng không có sinh ra cảm xúc sợ hãi.
“Thê Chủ, ngươi chạy mau đến xem sao……” Sở Hi chần chờ hỏi, hắn vẫn biết bộ khoái nên làm gì đó. Tao Nhã cần phải đi nhưng thất sự không muốn Sở Hi theo. “Thê Chủ, ta về nha môn chờ ngươi……” Hắn biết mình đã làm cho Thê chủ thêm nhiều phiền toái, một bên làm việc một bên còn phải chăm sóc hắn. Tao Nhã vẫn không yên tâm: “ Nhớ rõ đường về nha môn không?” Sở Hi trầm mặc gật gật đầu.
“Vậy được rồi, nhớ rõ, nếu tìm không thấy, liền hỏi người khác một chút, không cần đi lung tung.” Tao Nhã cuối đầu khẽ hôn lên trán hắn “ Cẩn thận một chút.” Nhìn theo Sở Hi đang lưu luyến tứng bước rời đi khỏi tầm mắt, lúc này Tao Nhã mới chạy về hướng phát ra tiếng la.
Ngô Tuệ cùng Ngô Phương đã ở hiện trường, Ngô Phương người luôn muốn phá đại án, thần sắc ngưng trọng. Nói đến cùng, không ai nghĩ muốn chết người.
“Ai u, này chết cũng thật thảm a!” “ Này lão Vương lần trước có khuyên nàng đừng đi địa phương kia nếu không mạng cũng không còn.”
“Ai, Vương Chủ Phu kia, hung dữ một chút, nhưng đối vỡi lão vương không tồi, ai có thể nghĩ đến hắn sẽ làm ra việc nhẫn tâm như vậy.” “ ai, đều là những cái hồ mị tử đó hại người rất nặng a...” Hương thân vây quanh ở bên ngoài đều bày ra thần sắc đáng tiếc.
Tao Nhã đi vào, Ngô Tuệ cùng Ngô Phương đã hiểu biết quá trình. “Làm sao vậy?” “Có người tận mắt nhìn thấy Vương Chủ Phu dùng dao giết heo chém chết lão vương, không có điểm đáng ngờ.”
Trong phòng mùi máu tươi nồng nặc, lão vương giết heo là người ngày đó Tiểu Trương la hét gia đình có người chết. Mấy ngày hôm trước vẫn còn tốt, không nghĩ tới thực sự đã chết.
Tử trạng của Lão Vương rất là thê thảm, trên người vết đao ngang dọc không có chỗ nào nguyên vẹn. Vết thương trí mạng là ở trên cổ, cơ hồ là tử vong tại chỗ.
“ Động cơ giết người là gì?” “ Cũng không rõ ràng lắm, nghe hàng xóm nói là bởi vì Lão Vương muốn chuộc một cái kỷ tử cưới về nhà, vì việc này, Vương Chủ Phu mỗi ngày đều cùng nàng cãi nhau”
“Có thể hạ bố cáo bắt người.” Mọi người nâng thi thể quay về nha môn, ba người đem phòng ở đòng lại, Lý bộ đầu phái một người ở lại canh giữ, những người khác đều quay về.
“Cũng không thể coi thường nam nhân, xuống tay thật đúng tàn nhẫn!” Ngô Phương nhớ lại tử trạng của lão Vương mà rùng mình một cái. Có người chết, mọi người trong lòng ít nhiều cũng có chút không thoải mãi.
Tao nhã mang SỞ Hi trở về nhà, đoạn đường không xa nhưng Sở Hi vẫn thở hồng hộc. Bị Tao nhã trấn an cả ngày, cảm xúc bất an của Sở Hi ổn định rất nhiều, không cần Tao Nhã đi đổ nước cũng phải đi theo.
Hắn ngồi ở trong viện tẩy bộ y phục bộ khoái của Tao Nhã, buổi trưa mặt trời nắng độc, trên trán đã ra một tầng mồ hôi mịn. Sở Hi nghĩ được ngủ ở phòng ngủ chính của Thê chủ nhịn không được mỉm cười.
Hắn chỉ mới mười bảy tuổi ở trong mắt Tao Nhã vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng ở chỗ này có thể làm cha của mấy đứa nhỏ rồi. Hắn từ khi nhận thức được vẫn luôn bị bán tới bán đi, có vận khí tốt có thể được ăn được ngủ ngon, vận khí không tốt mỗi ngày đều thường xuyên bị đánh bị mắng.
Cuối cùng bị bán cho kỹ quán, hắn tưởng cuộc đời này xong rồi lại không nghĩ tới bị tên ác bá nhìn trúng, mua về nhà. Lúc ban đầu, ngày qua ngày không tính là tốt, mỗi ngày đều bị đánh bị măng nhưng nàng còn không có chạm vào hắn, ánh mắt của nàng đều bị Hồng Lăng hấp dẫn đi.
Lúc sau tuy rằng chỉ có thể ở phòng chất củi qua ngày, ăn cũng là cơm thiu, thậm chí không thể gặp người nhưng hắn lại rất thỏa mãn. Thẳng đến khi hắn trong lúc vô tình lần nữa nhìn thấy tên ác bá, đầu cũng không hiểu tại sao cảm thấy một người có thể thay đổi lớn như vậy.
Sau hắn lại thấy Tao Nhã mua cho Hồng Lăng trái cây bị HL ghét bỏ ném đi, hắn thấu đau lòng nhặt về, chỉ cảm thấy từ trước tới nay chưa ăn qua đồ ngon như vậy.
Lúc sau hắn luôn đợi thời gian Tao Nhã về nhà xem trộn nàng trốn trành Hồng Lăng mà cười vui vẻ. Thậm chí còn hy vọng xa vời nàng có thể chú ý tới mình thì tốt rồi.
Thật sự tới thời điềm bị phát hiện, hắn không có giống như trong tưởng tượng của mình vui vẻ, mà chỉ nghĩ mình một bộ dáng khó coi có thể làm cho nàng ghét bỏ hay không? Nàng quả nhiên ghét bỏ đem quần áo cho hắn thay rồi đi liền ba ngày không trở về, hắn đã lo lắng nha môn xảy ra chuyện gì, lại liên tưởng lúc nàng trốn tránh Hồng Lăng nhưng cũng mỗi ngày đều trở về.
Qua ba ngày lo lắng, sợ hãi, lại lần nữa ở phòng chất củi nhìn thấy nàng, hắn cơ hồ không còn chỗ dung thân, lần nào cũng để nàng thấy bộ dáng không xong của hắn.
Kế tiếp, nàng ôm, hôi môi, ôn tồn mềm giọng dỗ dành hắn làm hắn tường mình đang ở trong mơ. Tao Nhã tỉnh lại liền thấy hắn ở trong sân một hồi nhíu mày, một hồi hốc mắt đỏ lên, một hồi lại ngốc hề hề cười, cầm quần áo trong tay nhưng không làm gì.
Tao Nhã cười ôm hắn từ phía sau, bàn tay vươn đến trong bồn xoa tẩy. “ Thê chủ” Sở Hi kinh ngạc nhảy dựng nhưng ý thức được là ai ở phía sau, tâm tư nhỏ của hắn bình tĩnh lại nhích lại gần hơn. Tao Nhã kinh ngạc vì hắn chủ động, giật giật thân mình, làm cho hắn dựa vào càng thoải mái. Sở Hi ở phía trước tươi cười, trong viện một mảnh ấm áp.
Vụ án đơn giản vì Vương Chương Phủ biến mất không có tung tích mà không hề tiến triển. Ngô Phương một thân phong trần xốc lên mành phòng nghĩ, nằm thật mạnh lên giường.
“Vẫn không có tin tức gì?” Ngô Tuệ hỏi Tao Nhã đang đi sau vào, nàng hôm nay lưu lại giữ nha môn nên không có đi theo. “ Ân” Tao Nhã đi theo vào, ngồi ở trên ghế, một tay ấn cái trán, bộ dáng thật mệt mỏi.
Đã qua năm ngàu, mọi người cơ bản đều ngủ ở nha môn, nàng không yên tâm Sở Hi ở nhà, mỗi ngày đều chạy qua chạy lại, đều không ngủ đủ hai canh giờ, còn muốn đi quanh Bình Sơn Trấn đều tra, thật mệt mỏi.
“ Sao ngươi không ở Bình Sơn Trấn tìm một miến đất hay trực tiếp mua một cái phòng ở, chạy qua chạy lại như vậy thời điểm bận rộn hơn thì phải làm sao?” Ngô Tuệ thấy nàng khó có được thời điểm lộ ra cảm xúc nên cười đưa ra chủ ý.
Ôn bộ đầu không các cùng các nàng oán giận bao nhiêu lần muốn Tao Nhã ở bên cạnh để tiện chăm sóc, một ngày ba bữa cơm đều nhắc, đây là cơ hộ tốt để tai được thanh tịnh. Tao Nhã không có đáp lời mà tự hỏi tính khả thi. Nàng một mình không sao nhưng giờ có thêm Sở Hi liền phải có ý thức trách nhiệm, nơi nơi phải nghĩ tâm tình của hắn, dựa vào tâm tư của hắn, bất quá Sở Hi thực ngoan ngoãn, sẽ không nàng sinh ra cảm xúc phiền muộn.
Có lẻ nàng nên tìm một chỗ ở Bình Sơn Trấn, tốt nhất là gần nha môn thì càng yên tâm. Nhưng mới đến nơi này có 2 tháng, tiền trong túi thật sự ngượng ngùng nói tới. Aizzz! Nuôi gia đình sống qua ngày thật không dễ dàng gì.
Ngô Tuệ không sờ được chủ ý của Tao Nhã sợ nói nhiều lại sinh ra phản ứng ngược nên bỏ qua đề tài này.
“ Các ngươi nói thử xem một nam nhân sao lại có năng lực lớn như vậy! Đã năm ngày rồi tới cái bóng cũng không thấy” Ngô Phương nằm một lúc lâu mới ảo não mở miệng. Mày nhíu chặt, khuôn mặt không đẹp càng thêm dữ tợn.
Tao Nhã yên lặng trong lòng thì cười hai tiếng, ở thời đại này, một người nam nhân có thể tráng thoát các nàng đuổi bắt bốn phía xá thật không dễ dàng gì, Ngô Phương luôn sinh hoạt ở thời đại này luôn có tư tưởng ăn sâu bén rễ nam nhân rất hèn mọn vô năng, tới Ngô Tuệ tính tình tốt cũng có chút nóng giận. Nhưng đến thế giới này, nàng sẽ không xem thường nam nhân mặc dù bọ họ thân thể thật sự yếu đuối.
Đột nhiên một ý tưởng thật dũng mãnh xông lên, Tao Nhã biểu tình nghiêm túc:
“Có hỏi được Lão Vương muốn cưới kỹ tử nào không?” Ngô Tuệ cẩn thận đã sớm kiểm tra lại thật rõ ràng. “ Ta đã hỏi hết những người xung quanh quen biết lão Vương, Lão Vương giữ kỹ như bảo bối, không nói cho ai biết.”
“ Như thế nào? Có vấn đề gì à?” Ngô Phương bật ngồi dậy, trải qua vài lần án kiên nàng đều để ý nhất cử nhất động của Tao Nhã. “ Lẽ ra, một người dưới trường hợp vội vàng sẽ lưu lại một ít manh mới nhưng trừ bỏ hung khí ra thì tại sao ngay cả một dấu huyết chân đều không có?”
Tao Nhã ảo não lo lắng Sở Hi chịu ảnh hưởng, thêm vào Ngô Tuệ cùng Ngô Phương xử lý khá tốt nên nàng không có tự hỏi nhiều, hiện tại bị Ngô Phương nói một câu gợi ra ý tưởng.
Nàng vẫn dùng phương thức trước kia để tự hỏi luôn cảm thấy nam nhân không thể xem thường, thậm chí là phải phòng bị, nhưng đó là trước kia. Nơi này, quy củ đối với nam nhân thực hà khắc, không cho phép nam nhân ra cửa liền biết địa vị nam tử có bao nhiêu thấp hèn.
“ Ngươi nói là có âm mưu à?” Ngô Phương trừng lớn đôi mắt nhìn biểu tình của Tao Nhã, muốn từ những biến hóa nhỏ kia tìm ra manh mối. “ Chắc không phải đâu!” Ngô Tuệ phủ định “ Vết thương trí mạng trên người lão Vương ở trên cổ, nhưng trên người có rất nhiều miệng vết thương khác, sâu cạn không đồng nhấ, nghiệm thi nói người gây án lúc đó nhất định rất hoảng loạn cho nên mới không nắm chắc được lực độ.”
Hơn nữa có người nói chính mắt nhìn thấy Vương Chủ Phu giết lão Vương rồi chạy trốn, không có rửa sạch hiện trường.” “ Lão Vương chảy nhiều mới như vậy tại sao ngay cả một cái dấu chân đều không có?” Tao Nhã cuối đầu suy nghĩ một hồi rồi hỏi Ngô Tuệ “ Người chứng kiến kia nói thế nào?”
Ngô Tuệ phụ trách đề ra nghi vấn đều đem lời nói mỗi người nhớ kỹ “Người chứng kiến là hàng xóm của Lão Vương, nàng nói đêm rất lạnh nên nằm tới khuya vẫn không ngủ được, chuẩn bị đi đổ ít nước uống, nghe thất cách vách phát ra âm thanh ngắn ngủi nhưng rất lớn, nàng tò mò đi qua xem thì vừa lúc nhìn thấy Vương Chủ Phu cắt cổ lão Vương, trên mặt đất đều là máu nên chạy ngay tới nha môn báo án.”
Tao Nhã cẩn thận phân tích manh mối Ngô Tuệ cung cấp, nghĩ tới nhân vật trọng yếu trong cái án kiền này “ Cái kỹ tử kia đâu?” Ngô Tuệ lắc đầu “ Hỏi qua rồi không có ai biết hết!” “ Hỏi kỹ tử kia làm gì?” Ngô Phuươn vẫn không hiểu chẳng phải chỉ cần bắt được Vương Chủ Phu là xong à.
“Ý của ngươi là kỹ tử kia có vấn đề?” Ngô Tuệ lớn mật suy đoán.
“Cái kỹ tử kia có vấn đề hay không còn không rõ ràng lắm, nhưng theo lão Vương thời gian dài như vậy, chắc chắn sẽ biết được gì đó đi.”
Ngô Phương sau khi nghe xong, hưng phấn từ trên giường rơi xuống, đột nhiên đặp một cái lên bàn, “Tốt! Chúng ta liền đi tìm ra cái kỹ tử kia đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...