Edit + Beta: Jojo Nguyen
Không ai so với Ân Thành Lan càng muốn giết hoàng đế, lột da hắn đào xương hắn, xả máu hắn, nhìn rõ xem lương tâm trong ngực hắn đến tột cùng có bao nhiêu cân lượng.
Nhưng cũng không ai so với Ân Thành Lan từng gặp qua càng nhiều cảnh tượng máu chảy thành sông, hoang thi dã cốt. Là những bia mộ không thể khắc nổi tên, tạo ra biên cảnh yên ổn cho vương triều Đại Kinh, là hắn tự mình đi, tự mình nhìn, tự tay giết chóc, mới có thể có được thái bình thịnh thế của hiện giờ.
Thân thể Ân Thành Lan chảy xuôi dòng máu hận thù, lại ngâm trong mình bộ cốt quân tử kiêm tế thiên hạ(*), suốt đời này đều không làm ra chuyện tàn dân hại quốc.
((*)Kiêm tế thiên hạ: Cứu giúp thiên hạ)
Trong lòng hắn băn khoăn rối loạn, cũng không phải thờ ơ.
Ân Thành Lan tâm phiền ý loạn, không có cách nào phát tiết, chỉ có thể dựa vào việc điêu khắc tinh chế này để dập tắt buồn bực trong nội tâm, hắn lần thứ ba hủy diệt khúc gỗ đã thành hình, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Bên tai truyền đến tiếng vỗ cánh uỳnh uỵch, hắn cố nén phiền muộn trong lòng mở mắt ra, đối mặt với con chim nhỏ treo ngược, một hồi lâu, mới chậm rãi phủi rơi mảnh vụn trên áo bào, mượn hành động này che lấp cảm xúc suýt nữa mất khống chế vừa rồi, giọng điệu nhàn nhạt hỏi: "Nhìn cái gì?"
Linh Giang buông lỏng vuốt, từ trên mái cửa xe rơi xuống, thuận thế lăn đến trên giường mây trong xe, bò dậy lắc lắc lông, ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Nhìn ngươi đẹp mắt."
Ân Thành Lan dùng một lượng lớn tinh lực mới tận lực áp chế được cảm xúc, cho nên hiện giờ phản ứng của hắn có chút chậm, rũ con ngươi hơi sửng sốt, hờ hững qua loa nói: "Ừm, ngươi cũng đẹp mắt."
Linh Giang liền dang cánh nhỏ ra, cúi đầu nhìn nhìn mình: "Ta nơi nào đẹp mắt?"
Ân Thành Lan: "..."
Tâm tình bị mạnh mẽ đánh gãy, Ân Thành Lan bất đắc dĩ đem lực chú ý thả lên người tiểu hoàng điểu, tiểu hoàng điểu lông chim vàng móng vuốt vàng cái bụng bụng cũng vàng, ngoại trừ vàng vàng nộn nộn ở ngoài, thật đúng là không thể nói đẹp, chỉ có thể coi là đáng yêu.
Ân Thành Lan ngoại trừ những lúc ngẫu nhiên chơi lưu manh ở ngoài, thời gian còn lại đều tương đối tích đức, khách khí nói: "Đáng yêu đẹp mắt."
Linh Giang hết sức hài lòng, nháy mắt hóa ra hình người, ngồi khoanh chân trước mặt hắn, hất cằm về phía Ân Thành Lan: "Vậy ta đây chỗ nào đẹp mắt."
Ân Thành Lan: "..."
Không biết xấu hổ.
Đành phải nghiêm túc ngắm nhìn hình người của Linh Giang.
Đây là lần thứ hai chính mắt hắn trông thấy y biến hình, vẫn là chấn động khó tiếp thu như vậy, hầu kết Ân Thành Lan lăn lộn, gian nan duy trì tư thái bình tĩnh.
May là hình người của Linh Giang thật sự đẹp mắt, không đến nỗi làm cho hắn sau khi khiếp sợ còn muốn đui mù mắt chó, sớm tại thời điểm ba bức chân dung kia được đưa đến tay hắn, Ân Thành Lan đã biết là người này phong thần tuấn lãng, phong hoa tiêu dật, hiện giờ Linh Giang ngồi ở trong xe ngựa, trẻ trung nhiệt huyết bừng bừng, cả người dường như được phát sáng, tùy ý đường hoàng, đó là hăng hái chỉ có người trẻ tuổi mới có, mà Ân Thành Lan nhiều năm rồi chưa gặp qua.
Đôi mắt y cũng cực kỳ xuất sắc, như hai thanh mực thượng đẳng, đen đậm đặc, khi có ánh sáng chiếu vào, liền hiện lên quang ảnh khúc xạ, thật giống như phản chiếu sông núi mây trời cùng ngàn sao mênh mông, lộng lẫy tráng lệ khiến người không dời nổi mắt.
Linh Giang thấy Ân Thành Lan nhìn mình không nói lời nào, trong lòng liền đắc ý, cái mặt mình thật ra nhìn không ra tốt xấu, nhưng nếu có thể mê hoặc Ân Thành Lan một trận, cũng coi như không vô dụng.
Nhưng y lớn lên đẹp mắt là đẹp mắt, cũng chẳng phải cô nương mọi nhà, lớn lên đẹp như vậy làm gì, Ân Thành Lan thấy y còn chờ đợi mình đánh giá khen ngợi, bèn cố hết sức nói: "Cử thương bạch nhãn vọng thanh thiên, sáng như ngọc thụ lâm phong tiền(*)."
((*)Đây là câu thơ Đỗ Phủ tả Tông Chi trong bài "Ẩm trung bát tiên ca", có nghĩa là: nâng chén ngạo nghễ nhìn trời xanh, xinh đẹp như ngọc thụ trước gió)
Đáy mắt Linh Giang lộ ra tinh quang, như ánh sáng mặt trời chiếu xuống dòng sông trong vắt, gợn thành những ánh bạc nhỏ vụn.
"Ngươi nghe hiểu được?" Ân Thành Lan nhướn mày, vuốt ve một khúc gỗ trong tay, lại nhặt dao lên khắc.
Linh Giang lắc đầu: "Khen ta là được."
Ân Thành Lan rất muốn lườm y một cái, mà xem ở bất nhã(*), nhịn xuống, hắn ung dung thong thả tước thanh gỗ nhỏ nhắn, không biết lại chuẩn bị khắc cái gì.
((*)Bất nhã: không nhã nhặn đứng đắn)
Linh Giang an tĩnh ngồi khoanh chân trước mặt hắn, một cái tay chống khuỷu tay lên đầu gối, nâng mặt, nghiêng đầu.
Ân Thành Lan không biết chim nhỏ của hắn có thể nghĩ được chút gì trong đầu, nhàn rỗi không có việc gì thuận miệng nhàn nhạt nói: "Vậy ngươi nói xem, ta đẹp mắt nơi nào?"
Thoạt nhìn như không thèm để ý, nhưng hắn nói chuyện những thứ khác không nhắc, lại cứ nhắc đến câu này, giống như đang nói, còn có ai không thích cái đẹp đâu.
Linh Giang chống cằm, đôi mắt tham lam dạo một vòng trên khuôn mặt Ân Thành Lan, người bị đánh giá theo bản năng thẳng tắp lưng, ánh mắt lấp lánh, còn như thể có chút mong đợi.
"Ngươi nơi nào cũng đẹp."
Linh Giang đoan trang ngắm mặt hắn.
Ân Thành Lan từ trong đôi mắt trong suốt gần như thẳng lăng lăng của y dường như tìm thấy tung tích một tia thâm tình, hắn hơi hơi hoảng hốt, tim đập lỡ một nhịp, cũng không biết có phải ảo giác của mình không.
Ân Thành Lan dẫn đầu dời đi tầm mắt, nhấp môi nở nụ cười, lông mi thật dài phủ trên khóe mắt nhỏ hẹp đen nhánh, hắn rũ mắt xuống, dao nhỏ sắc bén cắt ra một đường cong rộng trên khúc gỗ nhỏ, ngón tay thon dài phất rơi mảnh vụn: "Ngươi nha, không phải nói rất nhiều sao, tự nhiên chững chạc như người làm gì."
Linh Giang coi như đương nhiên: "Có lúc ngươi cũng chững chạc như chim mà."
Ân Thành Lan: "..."
Hắn muốn thu hồi câu nói trước, kiên quyết thu hồi.
Hành trình đi được một nửa, Nghiêm Sở cùng Quý Ngọc Sơn từ biệt bọn họ, về Thần Y cốc, mấy người trong đám một kẻ so với một kẻ đều không có lương tâm, chỉ có Quý Ngọc Sơn nhìn bọn họ lưu luyến không rời, hận không thể vung vẩy khăn tay nhỏ, cùng bọn họ "Nhi nữ cộng triêm cân(*)".
((*) Trích từ bài thơ "Tống Đỗ thiếu phủ chi nhậm Thục châu" của Vương Bột, có nghĩa là: Khóc lóc như tuồng nhi nữ)
Nhưng mà một bên là Các chủ giả dối giả tạo khách khách khí khí, một bên là chim nhỏ quạnh quẽ lãnh tính, một lòng chỉ muốn nhào vào người Các chủ giả tạo, lạnh nhạt liếc mắt một cái thưởng hắn, rồi tung ta tung tẩy chạy theo người.
Nghiêm Sở đành phải nhón chân, bám lấy cổ Quý Ngọc Sơn, mạnh mẽ túm hắn kéo trở về xe ngựa. Trước khi đi, lại nhảy xuống xe ngựa đi tới trước mặt Ân Thành Lan thấp giọng nói vài câu.
"... Người này lòng dạ độc ác, ngông cuồng tự đại, nếu như hắn biết ngươi đang nỗ lực phá giải độc của hắn, tất sẽ ra tay ngăn cản, người của ngươi nếu có gặp phải, tránh được nên tránh, trước mắt quan trọng nhất vẫn là giải độc."
Ân Thành Lan gật đầu, sâu kín nói: "Có thể tìm được người này, hoàng huynh của ta cũng thật có bản lĩnh."
Nghiêm Sở cười nhạo: "Tám vị thiên tài dị bảo chỉ còn lại hai vị, bản lĩnh của ngươi cũng không nhỏ."
Cười xong lại nghĩ tới thân phận của hắn, trên mặt nghẹn ra một biểu tình như ăn phải cứt, nhưng thời điểm cáo từ thì vẫn cứ chu toàn lễ nghi.
Nửa tháng, Linh Giang bọn họ rốt cuộc về tới Ngự Phượng các.
Bên trong các đọng lại rất nhiều sự vụ, Ân Thành Lan nhìn thấy, mở cũng không mở, đem tay thu vào trong tay áo, chuẩn bị du thủ du thực, không hề có thành ý nói: "Như thế làm phiền Đại tổng quản."
Tiểu hoàng điểu vênh váo tự đắc đứng ở một bên bả vai Ân Thành Lan, cũng gật gật đầu theo: "Làm phiền."
Khóe mắt Liên ấn Ca nhất thời co giật, rất muốn dùng chồng sách đầy bàn đem một người một chim đánh bay, đánh được bao xa liền tốt bấy nhiêu, cái gì gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, hắn xem như đã rõ ràng.
Đường xe mệt nhọc, ai về nhà nấy, một đêm này, mọi người ngủ vô cùng an ổn.
Linh Giang ở trong ổ của mình rầm rì lộn vài vòng, lúc này mới dẩu cái mông nhỏ nằm nhoài trong tổ chim lẩm bẩm "Ân Thành Lan", rồi ngủ.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, người y tâm tâm niệm niệm đã mang theo cái sào tre chọc y từ trong tổ chim ấm áp thoải mái chọc ra.
Trong một khắc tỉnh lại với vành mắt đen kia, Linh Giang cảm thấy Ân Thành Lan chỗ nào cũng khó coi.
"..."
"Ra ngoài luyện bay đi, ta không kêu ngừng, thì không được xuống đất." Ân Thành Lan đổi một cái giũa, đánh bóng đồ vật còn chưa điêu khắc thành, cẩn thận mài đi các góc cạnh, sau khi bỏ đi góc cạnh trên rìa khúc gỗ rồi, một hình dạng nhỏ hẹp liền hiện ra.
Linh Giang đường hoàng ngồi xổm trên mép cửa sổ ngáp, dùng cánh nhỏ vẽ xoắn ốc lên mặt đất: "Ngươi không mệt sao?"
Ân Thành Lan câu môi nở nụ cười, gió núi thổi bay mái tóc đen như vẩy mực của hắn, dung nhan tuấn mỹ lộ ra dưới ánh dương ảm đạm đẹp đến giật mình: "Không hề."
Linh Giang nhấc mí mắt hình bán nguyệt lên, liếc hắn một cái xem xét, giống như lo lắng vô cùng nói: "Ta nghe nói những người tuổi cao thường ít cảm xúc hơn, ngươi, tự mình tỉnh táo lại đi."
Âm cuối cùng còn chưa rơi xuống, liền lao ra ngoài, Linh Giang ở giữa không trung quay đầu nhìn thấy khuôn mặt biết giả bộ của Các chủ đại nhân hiện lên một giây đổ vỡ, hàm răng trắng như tuyết cắn chặt lại, lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Linh Giang lúc lắc cái đuôi, thập phần đắc ý, có thể xé rách da mặt Ân Thành Lan, nhìn thấy cảm xúc chân thật sống động bên trong hắn, sẽ phát hiện, hóa ra hắn cũng là một người sống, thời điểm cười khóe mắt sẽ cong lên, thời điểm tức giận cũng sẽ nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà, hậu quả Linh Giang làm cho Ân Thành Lan ngứa răng như vậy, lúc dùng cơm trưa phải gặm ba trái ớt cay tới tận xương mới miễn cưỡng dừng lại được kích động muốn đem thứ này rút lông nhúng dầu sôi chiên rán của hắn.
Rồi khi Linh Giang đơn phương cho rằng mình cùng Ân Thành Lan cực kỳ hòa thuận, trong lúc vô tình y lại phát hiện Ân Thành Lan đến nay vẫn cứ điều tra y.
Chim đưa tin ngày đêm qua lại phòng ngủ Ân Thành Lan, Linh Giang trước giờ chưa từng đi nhòm ngó qua, nhưng y không nghĩ tới, một trong những con bay qua thiên sơn vạn thủy đó lại là để tra y.
Y ngồi ở trong thư phòng Ân Thành Lan, nhìn nét chữ cứng cáp nằm phơi nắng trên bàn, lá thư hạ nhân chưa kịp thu vào trong ống tin, liền khiến cho Linh Giang vốn không nên xuất hiện vào lúc này nhìn thấy vững vàng.
Hôm nay y ra cửa Hành Tín bất ngờ trở về sớm, không nghĩ tới vừa hạ cánh, liền gặp phải cảnh tượng Ân Thành Lan giấu y làm loại chuyện này. Mặc dù y để hắn điều tra y, nhưng đó rõ ràng là lời nói lúc tức giận, Ân Thành Lan như thế nào còn có thể thật sự hoài nghi y đây, Linh Giang phẫn nộ nghĩ, chẳng lẽ Ân Thành Lan ngay cả lời hờn dỗi của mình đều nghe không hiểu sao, hay là y giận dữ còn chưa đủ?
Trong lòng Linh Giang nhất thời nổi lên muôn vàn khe rãnh, mỗi một đường đều là dòng sông quay cuồng chảy xiết.
Cửa thư phòng bị đẩy ra, Liên Ấn Ca đẩy Ân Thành Lan tiến vào, đến gần nhìn thấy tiểu lông vàng đứng ở trên bàn không nói một lời, Ân Thành Lan hơi hơi kinh ngạc: "Ngươi hôm nay trở về sớm vậy."
Linh Giang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, một đôi tiểu mắt tròn tràn đầy tức giận.
Thấy y không nói lời nào, Ân Thành Lan hướng về phía sau y nhìn lướt qua, liền hiểu rõ, thấp giọng ho nhẹ một tiếng: "Ấn Ca, ngươi ra ngoài trước đi."
Liên Ấn Ca chuyển một vòng lên một người một chim, thấy tiểu hoàng điểu giận không thể át, tức đến lông ngốc đều dựng lên, lại thấy Các chủ nhà hắn biểu tình tuy bình tĩnh đạm nhiên, lại mơ hồ lộ ra từng tia chột dạ, đầu óc Liên Ấn Ca phút chốc đi chệch hướng, não bổ nghĩ đến: "Chẳng lẽ gia cho tiểu lông vàng đội nón xanh?!"
Cái ý niệm này vừa mới xuất hiện, liền bị Liên Ấn Ca kinh hãi ngăn chặn lại, mặt mày xanh xao, chân không chạm đất lướt đi ra ngoài.
Ân Thành Lan điều khiển xe lăn đi tới bên cạnh bàn, rót hai chén trà, một chén bưng ở trong tay, một chén khác thả xuống trước vuốt tiểu hoàng điểu.
Mặc dù Linh Giang cũng chẳng phải quân tử chính trực gì, nhưng để người trong lòng năm lần bảy lượt hoài nghi điều tra, cho dù tính tình ai có tốt đến mấy, cũng đều nhịn không nổi, huống hồ y còn là một kẻ nóng nảy dễ bạo.
Y đứng trên án thư phát ra khí tràng mãnh thú rừng sâu, con mắt tròn nhỏ híp lại, lộ ra mũi nhọn sắc bén, Linh Giang cụp mắt nhìn lá trà chìm nổi, quay đầu dùng một cái tư thế quật cường nói cho đối phương – hiện giờ y đang rất khó chịu.
Ân Thành Lan vội ho một tiếng, vung mở cửa sổ, quang cảnh núi non đầu thu hiện ra tiến vào trong mười sáu cánh cửa sổ, một vùng trời đất bao la, làn gió nhẹ nhàng khoan khoái lướt qua, mãi đến khi gió thổi dúm lông ngốc của tiểu hoàng điểu giận dữ kia lắc lư qua trái qua phải, hắn mới thả chén trà xuống, nói: "Ngươi muốn ta nói cái gì?"
Mạc danh có chút giả tạo.
Linh Giang liền lấy ánh mắt chủ nhân gia đình liếc liếc hắn, muốn nói ra câu gì gõ gõ vào cái đầu chứa đầy hoài nghi nghi ngờ của hắn, lại thấy xe lăn phía sau Ân Thành Lan.
Xe lăn của hắn đã đổi thành xe lăn gỗ màu đen, cái xe ngọc thạch xanh biếc trước kia lúc ở trên vách đá cheo leo của biên cảnh Tây Nam đã theo chuyện cũ đầm đìa máu tươi năm xưa của Ân Thành Lan mà quăng ngã thành mảnh nhỏ.
Những mảnh vỡ ấy sẽ vĩnh viễn lưu lại trong luồng khói đen bốc lên trời, song góc cạnh sắc bén lại vẫn chôn vùi trong quá khứ sâu không lường được của Ân Thành Lan, mặc dù không nhìn thấy máu, nhưng vẫn có thể khoét đầy lỗ thủng trên người hắn.
Chính những lỗ thủng đó in sâu vào lòng Ân Thành Lan, ngày đêm gào thét lời ác ý, tạo dựng nghi ngờ cùng kiêng kị, mới dạy hắn như đi trên băng mỏng sinh ra hiềm khích đối với tất cả vạn vật trên thế gian.
Linh Giang tức giận chán ghét Ân Thành Lan nghi thần nghi quỷ, nhưng khi y nhớ tới nguyên do lúc bắt đầu, lại trở nên đau lòng, một câu chỉ trích đều không nói ra được.
Tiểu hoàng điểu tự mình nổi lên lửa giận lại tự mình dập tắt, y trầm mặc trong chốc lát, bước cái chân chim ở trên bàn, đi đến trước mặt Ân Thành Lan.
Đuôi lông mày Ân Thành Lan nhếch lên, không biết chim nhỏ giận dữ sẽ đánh xuống thế nào, tiểu hoàng điểu đem chén trà trong tay hắn lấy ra thả xuống bên cạnh, sau đó dùng hai cái cánh nhỏ vàng nhạt nâng ngón tay của hắn lên.
Không cầm được tay hắn, đành cầm một ngón tay.
Linh Giang ngẩng đầu lên, con mắt đen nhỏ mở to cực kỳ tròn, mắt của y lớn hơn hạt đậu chút, lại làm cho Ân Thành Lan cảm thấy bên trong như có thể chứa được biển sao lộng lẫy mênh mông, cất giấu bao dung người thường khó có: "Thập Cửu, ta sẽ không làm tổn thương ngươi."
"Không lớn không nhỏ." Ân Thành Lan bị xưng hô của y làm chấn động, buồn cười nắm lấy cánh nhỏ: "Không ai có thể tổn thương được ta." Nhớ tới đức hạnh của Linh Giang, lại bổ sung: "Chim cũng không."
Linh Giang lại không đùa giỡn theo hắn, vẫn cứ ngóng nhìn hắn thật sâu: "Có, đã từng có."
Nụ cười bên môi Ân Thành Lan cứng đờ, tiểu hoàng điểu dùng cặp mắt như hắc diệu thạch kia nhìn hắn không chớp mắt, trong mắt của mỗi một con chim bay đều có núi sông cùng biển rộng, duy chỉ có con này lại lì lợm la liếm đảo quanh hắn, Ân Thành Lan ở trong đôi mắt gần như trong suốt đó bại trận, nghiêng đầu qua chỗ khác, theo bản năng thẳng sống lưng.
"Chớ nói nhảm." Ân Thành Lan nhàn nhạt nói, muốn rút ngón tay của mình ra, lại phát hiện như thế nào cũng không lấy ra được, tiểu hoàng điểu nhìn như giả bộ nâng, lại có khí lực nặng nghìn cân.
Linh Giang ôn thanh mở miệng: "Đã từng có, nhưng tương lai sẽ không có, ngươi tin tưởng ta sao?"
Nếu có người từng đẩy ngươi rớt xuống dưới vực sâu, thả ngươi vào biển rộng băng lãnh thấu xương, cướp của ngươi đi hết thảy, đánh nát tôn nghiêm của ngươi, vậy ta liền kéo ngươi ra khỏi vực, quấy loạn lật tung biển rộng, phụng ngươi lên địa vị chí cao vô thượng, giành lại tất cả những gì ngươi nên có, Ân Thành Lan, vì ngươi hành động, ta đều cam tâm tình nguyện.
Cuống họng Ân Thành Lan giống như bị cái gì chặn lại. Hoàng huynh hào phóng hiền lành của hắn cũng đã từng nói một câu tin tưởng như vậy, sau đó, lại dùng tính mạng thân mẫu hắn, dùng tính mạng những lão thần ủng hộ Thái tử thà chết không chịu khuất phục trong triều, dùng tính mạng ba ngàn người trong ngoài quý phủ Thái tử bức ép hắn, bức hắn tới chân tường thâm cung đại viện, uống vào độc dược dứt ruột dứt gan.
Thứ độc kia tìm kiếm có bao nhiêu khó khăn, mà đại hoàng huynh của hắn vì hắn, cũng không biết phí hết tâm tư tìm bao nhiêu năm.
Kẻ nọ cứ như vậy một bên tìm kiếm độc dược đưa hắn vào chỗ chết, một bên lại ở bên cạnh hắn giả bộ làm huynh hữu đệ cung(*), quả thực như loài rắn rết, há miệng cười cũng lộ ra răng nanh kịch độc.
((*)Huynh hữu đệ cung: anh em hòa thuận thân ái tôn kính lẫn nhau)
Đó là thứ kịch độc gian ác, mang theo ngụy trang lệnh người suốt đời khó quên.
Loại độc kia lưu lại khắp người Ân Thành Lan, giống như vạn kiếm xuyên tim, đau hơn chục năm, vẫn liên miên không dứt, một ngày cũng chưa từng làm hắn quên.
Mà sau mười năm dày vò dài dằng dặc, Ân Thành Lan lại một lần nữa được nghe hai chữ này, tuy rằng lời nói ra từ mỏ của đối phương cực kỳ nực cười, nhưng Ân Thành Lan lại cười không nổi, hắn phát hiện tâm hắn ở dưới tàn tro nguội lạnh dường như đang dần dần nhen nhóm, thử thăm dò, kêu gào lên muốn một lần nữa chạm tới rìa hai chữ này.
Ân Thành Lan nhắm mắt lại, cảm thụ mềm mại trong lòng bàn tay, hắn cảm thấy mình điên rồi, thế nhưng muốn đi tin tưởng một con tiểu tiện điểu hư hỏng.
Nhưng giọng điệu của tiểu tiện điểu là cỡ nào thành khẩn, ánh mắt cỡ nào tha thiết chân thành, biểu tình cỡ nào chuyên chú, làm hắn cảm thấy... Hay là thử xem cũng đâu sao.
Ân Thành Lan cong môi bật nụ cười khổ, mở mắt ra, rút ngón tay về, lại vỗ vỗ xoa xoa đầu tiểu hoàng điểu, trong lòng dường như thở ra một hơi, trong mắt đều nhuộm chút ý cười: "Được thôi, nếu ngươi đã nói như vậy, ta đây liền tin tưởng ngươi."
Linh Giang cũng cười hắc hắc theo, nháy mắt biến thành hình người, ngồi ở trên bàn, đưa đầu về phía Ân Thành Lan, nghiêng nghiêng hất cằm về phía hắn, ra hiệu cái đầu này của y cũng muốn được vò.
Cười khổ trên mặt Ân Thành Lan biến thành dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là duỗi tay tới, nhưng mà hắn lớn như vậy, chỉ từng xoa xoa đầu chim, chứ chưa từng xoa xoa đầu người, bàn tay vươn tới đầu Linh Giang hơi ngừng lại, rồi thu về, rút ra một vật trong lồng ngực, vòng qua cái đầu Linh Giang, cắm vào trong mái tóc đen đổ dài như thác nước của y.
Linh Giang chạy nhanh đi tìm gương đồng ngắm, phát hiện đó là thanh gỗ mấy ngày trước Ân Thành Lan không ngừng mài, lúc này đã trổ mã thành một cây trâm có đôi cánh cùng lông vũ được chạm khắc tinh xảo.
Hai tay Ân Thành Lan thu lại trong tay áo, đánh giá y: "Không có gì khắc, liền khắc cây trâm đưa ngươi đi."
———————————
Jojo: Tình như cái bình.
Không biết có ai thắc mắc vì sao Linh Giang chỉ háo sắc mà say đắm Ân Thành Lan đến vậy không, ầy, có nguyên do hết ý, hồi sau sẽ rõ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...