Gia Cát Linh Ẩn

Sáng sớm hôm sau, Gia Cát Linh Ẩn mặc một bộ xiêm y màu tím nhạt, cố tình ở
trong phòng tắm rửa kỳ cọ thật lâu, bảo Nguyệt Lan chuẩn bị cẩn thận một bình nước cho nàng, mới ra cửa.

“Tam muội, sao muội chậm chạp vậy? Lát nữa mà muộn, Hoàng hậu nương nương sẽ trách phạt.” Gia Cát Hồng Nhan oán trách nhìn Gia Cát Linh Ẩn.

Gia Cát Linh Ẩn cười cười xin lỗi, “Xin lỗi mọi người, để đại tỷ và tứ
muội, ngũ muội đợi lâu rồi. Không biết làm sao mà tối qua đến giờ muội
bị đi ngoài, bây giờ vẫn còn chưa khá lên.”

Như Nguyệt và Như Sương nhìn nhau cười cười, nếu trước mặt Hoàng hậu nương
nương mà không nhịn được, nặng mùi như vậy, đừng nói tham gia Lục Quốc
Đại Điển, e rằng ngay cả phong hiệu Huyền Quân cũng sẽ bị tước bỏ.

“Vậy phải làm sao?” Gia Cát Hồng Nhan làm ra vẻ lo lắng, “Tỷ thấy tam muội
hay là đừng đi, nếu lát nữa làm ô uế Dịch Khôn Cung của Hoàng hậu nương
nương thì phiền lắm.”

“Không sao đâu, muội nhịn được.”

“Được rồi, mau lên thôi!” Gia Cát Hồng Nhan trong lòng cười lạnh không thôi,
Gia Cát Linh Ẩn, nếu ngươi nhịn không được, vậy có trò hay để xem rồi.

Bốn chị em ngồi chung một chiếc xe ngựa, phần lớn thời gian đều im lặng,
ngày thường đã không thân thiết, mấy người chen chúc trong không gian
nhỏ hẹp thế này, bầu không khí nhất thời có chút ngượng ngập.

“Điểm tâm sáng hôm nay sao lại mặn thế này?” Như Sương chép miệng, “Sớm biết
vậy muội sẽ học theo tứ tỷ, không ăn. Khát quá, ngay cả nước cũng không
có để uống.”

“Tỷ thấy là do muội ăn nhiều quá đó.” Như Nguyệt nói.

“Rõ ràng là rất mặn mà, đại tỷ, tỷ có thấy vậy không?”

“À,” Gia Cát Hồng Nhan nhìn Như Nguyệt, “Tỷ cũng không có ăn.”

“Quả thực rất mặn.” Gia Cát Linh Ẩn nói, “Tỷ bảo Nguyệt Lan chuẩn bị cho tỷ ít nước, nếu ngũ muội khát thì lấy uống đi.”

“Khát khát lắm, cho muội một hớp đi.”

“Nguyệt Lan, đưa nước cho ta.” Gia Cát Linh Ẩn vén mành lên, nói với Nguyệt Lan ở phía trước.


Nguyệt Lan mới vừa đưa bình nước cho Gia Cát Linh Ẩn, Như Sương liền giật lấy, uống ừng ực không chừa giọt nào, “Tam tỷ, ngại quá, uống hết rồi.”

“Không sao.” Gia Cát Linh Ẩn trong lòng cười lạnh, nước này vốn chuẩn bị cho ngươi mà.

Khi xe ngựa gần đến cửa cung, Như Sương cảm thấy trong bụng âm ỉ, âm ỉ đến khó nhịn, nhưng thải ra lại kém nhãn nhặn.

“Bủm!” Như Sương vẫn không kiềm chế được, đánh rắm một cái vang trời. Một mùi hôi thối nhanh chóng lan tràn trong xe ngựa.

“Thối quá!” Gia Cát Hồng Nhan vén mành lên, há to mồm hít sâu mấy cái.

Rốt cục xe ngựa cũng dừng lại, người ở bên trong liền xông ra ngoài, Như Sương một mình xấu hổ bước xuống cuối cùng.

“Muội sao vậy chứ?” Như Nguyệt dùng ánh mắt trách cứ để nhìn Như Sương, “Lúc
sáng đã bảo muội đừng ăn rồi, lát nữa ở trước mặt Hoàng hậu nương nương
mà bị xấu hổ thì phải làm sao?”

“Tứ tỷ, muội cũng không biết sao lại vậy nữa, vẫn cố nhịn mà. Hiện giờ muội khá hơn…” Bủm! Như Sương chưa nói xong, lại đánh rắm thêm một cái nữa,
làm cho đám cung nữ và công công đi ngang qua đều nghiêng đầu nhìn, Như
Sương xấu hổ đến nỗi ước gì có cái lỗ để chui xuống.

“Ai da, muội đứng cách xa tỷ một chút đi!” Như Nguyệt rất sợ người khác
nghĩ nàng ta đánh rắm, lập tức đứng cách xa Như Sương ra.

Trước cửa Dịch Khôn Cung.

Vân Nhược đang nghênh đón các tiểu thư, nhìn thấy Như Nguyệt và Như Sương
đến, bà gật đầu với hai nàng một cái, rồi làm như không có chuyện gì
tiếp tục đón tiếp những người khác.

“Biểu muội, muội cũng đến à?” Gia Cát Hồng Nhan đi về phía một nữ tử có dung
mạo và dáng điệu thượng đẳng, giọng điệu nghe qua thân thiết, lại không
che giấu vẻ khinh thường, “Cũng đúng, nếu không phải biểu muội U Nhược
không thể vào cung, cũng không đến lượt muội.”

Nữ tử này không phải ai khác, chính là Tiêu U Lam, con gái của nhị di
nương Tiêu gia, sau khi Tiêu U Nhược bị hoàng hậu hạ lệnh cấm bước vào
cửa hoàng cung, Tiêu U Lam mới giành được xem trọng của Tiêu gia.

“Lam nhi tham kiến biểu tỷ.” Tiêu U lam cúi người, khẽ mỉm cười.

“Không cần đa lễ.”


Có hai mươi mấy tiểu thư vào cung, sau khi mọi người đến đông đủ, Hoàng hậu mới chậm rãi đi ra.

“Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương cát tường.” Các tiểu thư đồng loạt quỳ xuống, hành lễ với Hoàng hậu.

“Đứng lên đi!”

“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương!”

Khi tất cả mọi người đang đứng dậy, Như Sương chỉ cảm thấy một một luồng
khí xông ra bên ngoài, Bủm một tiếng rắm vang lên trong cung điện tĩnh
lặng, mấy tiểu thư đứng gần Như Sương lấy tay che mũi, chán ghét nhìn
nàng. Như Sương đỏ mặt tía tai, cúi đầu, không dám cử động.

“Ban tọa!” Hoàng hậu cũng không để ý, “Các tiểu thư ngồi xuống cả đi.”

Mọi người lập tức tìm chỗ ở gần mình ngồi xuống, không dám chậm trễ, trước
khi Lục Quốc Đại Điển diễn ra mà Hoàng hậu nương nương cho triệu các
nàng tiến cung, tất có thâm ý.

“Hôm nay triệu mọi người đến…”

Bủm, lại một tiếng đánh rắm tràn đầy mùi thối vang lên từ dưới mông của Như
Sương, bởi vì có ghế ngồi cản lại, không gian bị bó buộc, tiếng rắm lại
càng phát ra lớn hơn.

Hoàng hậu nhìn Như Sương, không khỏi nhíu mày, “Ngươi là tiểu thư nhà ai?”

Như Sương hoảng hốt đi đến, “Thần nữ là nữ nhi của Gia Cát Chiêm, Gia Cát Như Sương, tham kiếm Hoàng hậu nương nương.”

“À, lại là nữ nhi của Gia Cát thừa tướng.”

Vân Nhược oán trách liếc Như Sương một cái, nhẹ nhàng nói với Hoàng hậu: “E là ăn nhằm đồ hư, cô nương còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng hợp lẽ,
nương nương đừng để ý.”

Hoàng hậu gật đầu, cũng không muốn làm khó Như Sương, “Bản cung chuẩn bị một
số đồ dùng cho các tiểu thư, có loại tốt, cũng có loại xấu, phải xem các tiểu thư đoạt được ra sao. Vân Nhược, bưng…”

Bủm, Như Sương sợ đến nỗi bắn lên khỏi ghế, quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu,
nói năng lộn xộn, “Nương nương… Thần nữ là cố ý, dạ không, thần nữ không phải cố ý.”


Bủm, Như Sương đang nói, lại một tiếng rắm từ cơ thể nàng xuất ra.

Chân mày Hoàng hậu nhíu chặt, bất mãn liếc Như Sương, phất tay về phía nàng, “Gia Cát tiểu thư, ngươi ra ngoài trước đi.”

“Nương nương…” Như Sương nhìn Hoàng hậu, trong mắt tràn đầy van nài, thế nhưng bản thân lại không chịu thua kém, Bủm Bủm Bủm, trong cơ thể liên tiếp
phát ra ba tiếng rắm liên hoàn.

“Còn không mau ra ngoài!” Trong giọng nói của Hoàng hậu mang theo vẻ tức giận.

Như Sương dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Vân Nhược, chỉ thấy Vân Nhược lắc đầu
bất đắc dĩ, Như Sương đành phải run rẩy đứng lên, vô cùng không cam
lòng, từng bước một lui ra khỏi điện. Trên đường ra ngoài, lại càng
không ngừng thả liên hoàn rắm, các tiểu thư khác đều không nhịn được lấy tay che mũi, quạt quạt.

“Các tiểu thư mau đến chọn đi, Hoàng hậu nương nương có chỉ, tiểu thư nào
giật được bất cứ món gì đều có cơ hội tham gia Lục Quốc Đại Điển.” Vân
Nhược bưng khay chứa trang sức đi đến trước mặt mọi người. Trang sức bên trong chỉ có mười món, mà số tiểu thư ở đây là vượt quá hai mươi người.

“Món này của ta.” Như Nguyệt ngồi xổm xuống, nhân lúc không ai chú ý, nhanh
chóng buộc tà váy của Gia Cát Linh Ẩn vào chân ghế, sau đó nhanh chóng
trở về chỗ ngồi.

Các tiểu thư ban đầu còn rụt rè, lo lắng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy có
người bước đến lựa chọn, phút chốc chẳng thèm chú ý đến hình tượng, vây
lấy Vân Nhược như ong vỡ tổ, túm chỗ này nắm chỗ kia. Có hai vị tiểu thư cùng bắt một chuỗi vòng cổ trân châu, đều ra sức túm lấy không ai chịu
nhường ai, cuối cùng vòng cổ không chịu nổi, đứt ngay chính giữa, từng
viên trân châu rớt xuống đất, lăn đi tứ tung. Hai tiểu thư nọ lập tức
tay không, mau chóng giành giựt lấy món đồ khác. Trong điện nhất thời
hỗn loạn, Hoàng hậu nhìn vài người ngồi tại chỗ không động đậy, hài lòng gật đầu, các tiểu thư không tham gia tranh đoạt gồm có: Trần Cẩm Phàm,
Chu Tuyết Tranh, Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Linh Ẩn, Tiêu U Lam.

Mười món trang sức lập tức được giành giật sạch sẽ, những người không giành
được vẫn không cam lòng nên rượt theo những người khác cướp lại. Như
Nguyệt cướp được một món đồ, nàng ta nhìn Gia Cát Linh Ẩn, nở nụ cười
đắc ý. Gia Cát Linh Ẩn nhất định là do bị cô cột váy lại, không thể đứng lên, cho nên vẫn ngồi tại chỗ, đánh mất cơ hội tham gia Lục Quốc Đại
Điển.

“Đủ rồi đủ rồi!” Hoàng hậu không thể không lên tiếng để chấm dứt tranh
đoạt, “Dâng những thứ mà các ngươi giành được cho bản cung xem, để bản
cung thấy được bản lĩnh của các ngươi.”

Các tiểu thư cướp được trang sức liền lấy ra bày trước mặt Hoàng hậu, trong đó có một người cướp được hai món, lúc này đang đắc ý dạt dào nhìn
những tiểu thư chỉ giành được một món, lộ ra nụ cười thắng lợi.

“Ừ, tốt lắm.” Hoàng hậu gật đầu, vẻ mặt bà lạnh lùng, không nhìn ra cảm xúc gì, “Hễ là người cướp được trang sức, đều không được phê chuẩn tham gia Lục Quốc Đại Điển!”

“Hả!” Các tiểu thư cướp được trang sức sắc mặt trở nên trắng bệch, nhất thời
ngồi tại chỗ không biết làm sao, một tiểu thư to gan trong lòng nuôi hy
vọng, hỏi: “Nương nương, thứ cho thần nữ to gan, vừa rồi chính nương

nương nói, người cướp được trang sức sẽ có cơ hội tham gia Lục Quốc Đại
Điển.”

“Đúng vậy, bản cung từng nói như vậy! Nhưng mà bản cung chỉ nói là có cơ
hội!” Hoàng hậu đột nhiên cao giọng, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc,
“Các ngươi đều là tiểu thư nhà quan, nhìn thấy những món đồ này liền
tranh đoạt đến mất cả thể diện, thì làm sao bản cung dám để cho các
ngươi tham dự Lục Quốc Đại Điển! Đến lúc đó còn không ném hết mặt mũi
của nước Lăng Nguyệt này sao!” Hoàng hậu chỉ thẳng vào tiểu thư đoạt
được hai món trang sức kia, “Còn có ngươi! Lại có thể tham lam cướp luôn cả hai món, bản cung phạt ngươi cả đời này không được vào cung!”

Cái gì? Các tiểu thư cướp được trang sức đều kinh ngạc không thôi, Như
Nguyệt phẫn uất nhìn Gia Cát Linh Ẩn, không ngờ bản thân mình lại giúp
nó.

Các tiểu thư không cướp được trang sức nhất thời tâm trạng tốt hơn, buồn
bực vừa rồi bay biến sạch, nhủ thầm bản thân may mắn ra tay chậm, thế
nhưng Hoàng hậu cũng không cho là vậy.

“Còn có các ngươi!” Hoàng hậu đảo mắt qua các tiểu thư khác, “Những ai tham
gia tranh đoạt, cho dù là cướp được hay không, cũng không được tham gia
Lục Quốc Đại Điển.”

Sắc mặt các tiểu thư khó coi đến cực điểm, cũng không dám có câu oán thán gì, hệt như đám gà trống bị đá thua.

“Bản cung tuyên bố, Phàm nhi, Tuyết Tranh, Gia Cát Đại tiểu thư, Tam tiểu
thư, Nhị tiểu thư Tiêu gia mười ngày sau tiến cung tham gia Lục Quốc Đại Điển!”

“Tạ ơn nương nương.” Các tiểu thư đứng lên, tạ ơn hoàng hậu.

Gia Cát Linh Ẩn đứng dậy, cái ghế cũng lách cách vang lên, nàng cúi đầu
nhìn, phát hiện gấu váy mình vô cớ bị cột ở chân ghế, nghĩ đến hành động lúc nãy của Như Nguyệt, nhất thời hiểu ra.

Gia Cát Hồng Nhan âm thầm thở phào, vốn nàng ta cũng muốn là người đầu tiên xông lên, nhưng nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn bất động, vì thế nàng ta cũng kiềm chế, quan sát hành động của Gia Cát Linh Ẩn, trực giác mách bảo
nàng ta, làm theo Gia Cát Linh Ẩn nhất định sẽ không sai.

“Được rồi, bản cung cũng mệt mỏi, các người lui trước đi.” Hoàng hậu nói.

“Dạ, nương nương, thần nữ cáo lui!”

Như Nguyệt ủ rũ theo sau lưng Gia Cát Linh Ẩn và Gia Cát Hồng Nhan, nàng ta tham gia tranh đoạt trang sức, đương nhiên không thể tham gia Lục Quốc
Đại Điển.

Gia Cát Hồng Nhan trừng mắt liếc Như Nguyệt một cái, “Đừng vác bộ mặt đưa
đám đó, ai bảo muội ngu si hệt như bọn ăn mày, nhìn đồ tốt liền muốn
đoạt, đúng là mất mặt!”

Ba chị em nhà Gia Cát đi ra khỏi Dịch Khôn Cung, thấy các tiểu thư đi ra trước đang đứng tíu ta tíu tít ở đằng kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui