“Thiếp thật sự sai rồi.” Đại phu nhân quỳ xuống đất, ôm chân Gia Cát Chiêm,
khóc lóc van xin nói, “Thiếp không dám nữa đâu, lão gia xem như nể mặt
Hồng Nhan và Phong nhi, tha thứ cho thiếp một lần đi, nếu không được
nữa, lão gia nể mặt Tiêu gia, Tiêu gia vĩnh viễn là đồng minh của phủ
Thừa tướng mà.”
“Hừ!” Gia Cát Chiêm lạnh lùng liếc nhìn Đại phu nhân, ánh mắt rét lạnh đến
đáng sợ, “Bà tốt nhất nên bồi dưỡng cho Hồng Nhan thành giỏi nhất cho
ta, bằng không đừng trách ta không nể nang!” Mặt mũi của Gia Cát Hồng
Nhan, Gia Cát Như Phong, Gia Cát Chiêm cũng không thèm để ý, nhưng Tiêu
gia ông không thể không cần, giáng cho Đại phu nhân hai bạt tai, lần này xem như là dạy dỗ bà ấy.
“Thiếp tuân lệnh!”
Sau khi Gia Cát Chiêm rời khỏi thư phòng, Đại phu nhân xụi lơ ngã xuống
đất, càng không ngừng vuốt ngực mình, thở hổn hển, hồi lâu mới đứng lên, loạng choạng đi đến phòng của Gia Cát Hồng Nhan.
Gia Cát Hồng Nhan nhìn thấy bộ dạng của Đại phu nhân không khỏi kinh hãi,
lập tức đỡ lấy Đại phu nhân, “Mẹ, mẹ sao vậy? Bị bệnh? Mặt mẹ sao lại
thế này?”
“Không sao…” Đại phu nhân yếu ớt khua tay, “Rót cho mẹ chén nước.”
Uống vào mấy chén nước, Đại phu nhân mới bình tĩnh lại, kể lại chuyện xảy ra trong thư phòng cho Gia Cát Hồng Nhan nghe.
Nghe xong, Gia Cát Hồng Nhan giận tím mặt, lạnh lùng nói: “Có phải cha bị
quỷ làm mê muội đầu óc rồi không? Vì tiện nhân đó, đánh con còn chưa
tính, ngay cả mẹ cũng bị đánh, nếu đại ca ở đây, không lẽ cha định đánh
luôn cả đại ca? Tiện nhân Gia Cát Linh Ẩn kia, hiện giờ con phải đi tìm
người giết nó.”
“Ngồi xuống!” Đại phu nhân quát Gia Cát Hồng Nhan, “Con đừng gây chuyện nữa,
vất vả lắm mới đuổi được nó đi, không cần gây thêm rắc tối, đợi đến
Lương gia mới là bắt đầu những ngày thống khổ của nó. Đến lúc đó con
muốn đối phó nó thế nào, người khác cũng sẽ không hoài nghi con. Mấy cái tát này, mẹ sẽ không nhận suông thế đâu, cũng sẽ không để con phải nhận suông.”
“Vậy phải chờ bao lâu?” Gia Cát Hồng Nhan có vẻ rất kích động.
“Có ý chỉ của nương nương, Lương gia sẽ nhanh chóng cử người đến cầu thân thôi.”
Lúc này, Thanh La đi vào, nói Hoàng hậu nương nương truyền Đại phu nhân tiến cung.
Đại phu nhân đắc ý cười cười, nói: “Cha con đánh mẹ chẳng sao hết, nhận
được niềm vui của Hoàng hậu mới quan trọng, mới một lát đã đến truyền mẹ tiến cung, nhất định là ban thưởng cho mẹ, để mẹ nhận được ban thưởng
của nương nương, cha con tự nhiên sẽ nguôi giận.”
“Ừm.” Gia Cát Hồng Nhan gật đầu, “Vẫn là nương nương lợi hại, mẹ đi sớm về
sớm, nói không chừng một khi cha vui vẻ, hạ lệnh cho con ra ngoài.”
“Con cứ chờ đi, mẹ làm tất cả, còn không phải vì con sao.”
Đại phu nhân về phòng mình, dùng phấn che đi vết sưng đỏ trên mặt rồi vào cung.
Trục Nguyệt Hiên, Thương Y vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng không có gì đáng ngại. Gia Cát Linh Ẩn vừa mới đút cơm cho Thương Y ăn xong, Sở Lăng Thiên thì ở một bên nhìn chằm chằm Gia Cát Linh Ẩn, làm như sợ một khi hắn nháy
mắt thì nàng sẽ biến mất không thấy, nghĩ đến Đại phu nhân lòng dạ rắn
rết kia, trong mắt Sở Lăng Thiên nổi lên vẻ rét lạnh.
Gia Cát Linh Ẩn đặt bát trong tay xuống, đoán ra được tâm tư của Sở Lăng
Thiên, “Điện hạ, chuyện này thần nữ sẽ giải quyết, hy vọng điện hạ đừng
nhúng tay vào.”
Sở Lăng Thiên ngẩn người, nói: “Cứ theo Linh nhi nói đi.” Y tin Gia Cát
Linh Ẩn cũng không muốn buông tha Đại phu nhân, nhưng nàng là muốn dùng
biện pháp của mình để giải quyết.
“Tiểu thư, Thanh Y đã về!” Bỗng nhiên, Mộc Tê ở bên ngoài hô lên, trong giọng nói không giấu được vui mừng.
Nghe vậy, Gia Cát Linh Ẩn cùng Sở Lăng Thiên nhanh chóng chạy ra, Thanh Y
đang bị Mộc Tê và Nguyệt Lan vây quanh, hai nha đầu kia đang phấn khởi
hỏi này hỏi nọ.
“Này, Tiểu Bạch!” Thanh Y vẫy tay với Kinh Phong, “Có nhớ ta hay không hả?”
“Lấy được Thánh Tuyết Đơn không?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.
“Được.” Thanh Y gật đầu.
“Vậy mau cho Thương Y ăn đi.”
Đi tới trước giường Thương Y, Thanh Y lấy ra một chiếc bình, từ bên trong
đổ ra một viên thuốc tròn, viên thuốc trắng như tuyết, trong suốt sáng
ngời, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào nó, tản ra đủ mọi màu sắc, chỉ chốc lát sau, nhiệt độ trong phòng đã hạ xuống mấy độ, mọi người hít
không khí, đều cảm thấy đầu óc sảng khoái không ít, bầu không khí không
có chút ô nhiễm, làm cho người ta vô cùng khoan khoái.
“Mau cho hắn ăn vào đi.” Gia Cát Linh Ẩn nói.
“Ừm.” Thanh Y vừa cạy miệng của Thương Y nhét viên thuốc vào, vừa nói, “Môn
chủ, đây là viên thuốc có một không hai trên đời này, không được phung
phí của trời, người nhất định phải mau chóng tỉnh lại nhé.”
“Ồn ào chết đi được!” Thương Y vốn hôn mê đột nhiên mở to mắt, nhìn Thanh Y, vẻ mặt bất mãn.
“Môn chủ tỉnh rồi? Thật quá tốt! Người cảm thấy thế nào?”
Nhìn thấy Thương Y tỉnh lại, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, không
khỏi cảm thán Thánh Tuyết Đơn đúng là linh đơn diệu dược.
Thương Y ngồi dậy, thử vận khí một chút, hài lòng gật đầu: “Ít nhất công lực
đã hồi phục được tám phần, qua vài ngày nữa, là có thể hồi phục hoàn
toàn.”
Thương Y nhìn đến Gia Cát Linh Ẩn, lập tức đứng lên, định nhào tới, lại bị Sở Lăng Thiên chắn giữa.
“Thương thế của Thương Y môn chủ vừa tốt lên, đừng lộn xộn mới phải.” Sở Lăng
Thiên đưa tay ôm chầm lấy Thương Y, vui vẻ nói, “Không sao là tốt rồi!”
“Ta chỉ muốn cảm ơn Linh nhi đã chỉ Thánh Tuyết Đơn cho ta, đừng keo kiệt
vậy chứ.” Thương Y dừng một chút, như là cảm thấy chỗ nào không đúng,
“Nhưng dựa vào cái gì không cho ta ôm Linh nhi một cái chứ, ngươi quản
được à? Đừng tưởng rằng mấy ngày nay ngươi ở lại đây trông nom ta, ta sẽ tặng Linh nhi cho ngươi nhé.”
“Môn chủ, thương thế vừa khỏi, ít nói chút đi.” Thanh Y kéo Thương Y lại,
“Môn chủ, người vẫn nên mau chóng trở về Thanh Ngọc Môn một chuyến đi,
mấy ngày nay Thánh Điện không ngừng quấy phá Thanh Ngọc Môn.”
“Ừm.” Thương Y gật đầu, “Cũng nên quay về một chút. Linh nhi, ta đi trước,
giải quyết xong chuyện của Thanh Ngọc Môn, ta sẽ lại đến cảm ơn ngươi,
mấy hôm nay ta cũng sẽ dẫn Thanh Y đi, Tiểu Thất, nơi này giao lại cho
ngươi.”
“Đi đi, đi đi.” Sở Lăng Thiên cao hứng vẫy tay, “Nơi này không cần ngươi quan tâm đâu.”
Sau khi Thương Y rời đi, Sở Lăng Thiên mượn cớ được Thương Y dặn dò, nên tiếp tục ở lại Trục Nguyệt Hiên.
Sở Lăng Thiên vắng mặt ở vương phủ nhiều ngày như vậy, nhất định có rất
nhiều chuyện cần xử lý, Gia Cát Linh Ẩn nói với Sở Lăng Thiên: “Điện hạ
cứ an tâm hồi phủ đi, thần nữ hiện giờ là Huyền Quân ngũ phẩm, ở trong
phủ sẽ không có khó khăn gì đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...