Gia Cát Linh Ẩn

Gia Cát Linh Ẩn đang đứng ở cửa cung chờ kiểm tra, Sở Lăng Hiên xa xa nhìn
thấy nàng, đã bước nhanh đến, chắn ở trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, hỏi:
“Tam tiểu thư hôm nay tiến cung, vì sao bản vương không biết?”

Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, nói: “Hình như thần như và Vương gia không có quen thân như thế.”

Sắc mặt Sở Lăng Hiên sa sầm, biểu hiện có chút tức giận: “Tam tiểu thư,
ngươi có biết ở nước Lăng Nguyệt này, có bao nhiêu nữ tử trông mong bản
vương có thể để mắt liếc nhìn các nàng ấy một cái. Bản vương năm lần bảy lượt hạ thân phận ở trước mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi hoàn toàn không
hiểu tấm lòng của bản vương?”

Gia Cát Linh Ẩn lại tiếp tục cười khẩy, lạnh lùng nói: “Vậy vương gia có
thể đi tìm những nữ nhân trông mong người liếc mắt nhìn họ một cái, hà
cớ gì phải ở đây làm phiền thần nữ!”

“Ngươi…” Sở Lăng Hiên nghẹn lời, “Cái trò lạt mềm buột chặt bản vương đã thấy
nhiều rồi. Nếu ngươi ngoan ngoãn theo bản vương, bản vương đảm bảo ngươi cẩm y ngọc thực, so với cuộc sống hiện giờ khá giả hơn gấp trăm lần.”

“Ai chà, không biết vương gia dựa vào đâu mà phán đoán thần nữ đang chơi
trò lạt mềm buột chặt vậy?” Gia Cát Linh Ẩn thản nhiên nói, “Vương gia
cũng quá đề cao bản thân rồi, không phải nữ tử nào cũng mê cẩm y ngọc
thực đâu!”

“Vậy ngươi nói xem, ngươi muốn gì? Trên đời này, còn có thứ bản vương không cho được hay sao?” Sở Lăng Hiên kiêu ngạo nói.

“Thứ thần nữ muốn, đúng là vương gia không cho được.” Ta muốn mạng của ngươi, ngươi cho được không?

“Ngươi đừng ngại cứ nói!”


Gia Cát Linh Ẩn nhón mũi chân, kề sát bên tai Sở Lăng Hiên thì thầm: “Thần
nữ muốn ngôi vị hoàng đế, Vương gia có thể cho không?”

“Nói càn!” Sở Lăng Hiên gầm lên, “Đó là chỗ ngươi có thể mơ tưởng đến sao?”

“Ha ha!” Gia Cát Linh Ẩn cười vang, “Không phải Vương gia nói, trên đời
này, không có thứ gì mà người không cho được hay sao? Hóa ra, là Vương
gia trêu chọc thần nữ cho vui à!”

“Ngươi… Làm càn! Đừng tưởng trong lòng bản vương có ngươi, thì ngươi liền không kiêng nể gì!” Sở Lăng Hiên tức giận nói.

“Thần nữ có thể không cần thứ vừa rồi, mà chỉ cần tấm chân tình của Vương
gia, người có không? Nếu lấy thần nữ, đời này cũng không được cưới thêm
ngươi khác, cùng thần nữ gắn bó đến già, Vương gia làm được không?” Gia
Cát Linh Ẩn khinh bỉ nhìn Sở Lăng Hiên, chờ câu trả lời của hắn.

“Gia Cát Linh Ẩn, ngươi đừng có được đằng chân mà lân đằng đầu!”

“À, hóa ra trong lòng Vương gia, một yêu cầu đơn giản như vậy lại là được
đằng chân lân đằng đầu! Ngay cả chân tình Vương gia cũng không có, đúng
là khiến thần nữ quá thất vọng rồi. Thần nữ còn có việc, xin xuất cung
trước!”

“Gia Cát Linh Ẩn!” Sở Lăng Hiên một phen túm lấy cánh tay của Gia Cát Linh
Ẩn, ánh mắt đỏ ngầu như sắp phun ra lửa, “Tối nay bản vương sẽ xin phụ
hoàng ban ngươi cho ta, ngươi nhớ cho kỹ, ngươi là của bản vương!”


Gia Cát Linh Ẩn im lặng nhìn Sở Lăng Hiên, nói: “Hóa ra, Vương gia thích
cưỡng ép như vậy à, có thể để Hoàng thượng đồng ý hôn sự này hay không
là chuyện của Vương gia, có thể từ chối cửa hôn sự này hay không lại là
chuyện của ta. Ở nơi đông người, xin Vương gia tự trọng!”

“Gia Cát Linh Ẩn,” Sở Lăng Hiên buông tay ra, không cam lòng nói, “Ngươi dám từ chối bản vương?!”

Gia Cát Linh Ẩn ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc, quật cường nhìn Sở Lăng Hiên, hỏi ngược lại, “Vì sao lại không dám?”

“Hừ, bản vương nhất định sẽ lấy ngươi!”

“À,” Gia Cát Linh Ẩn nhẹ nhàng à một tiếng, “Vậy chờ tin tốt của Vương gia, thần nữ cáo lui!”

Sở Lăng Hiên nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Gia Cát Linh Ẩn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.

Gia Cát Linh Ẩn cũng không vội quay về Trục Nguyệt Hiên, mà cầm chìa khóa
đến thăm Nhị tiểu thư Như Mộng bị nhốt như kẻ điên. Như Mộng bị nhốt
trong một căn phòng oi bức ở hậu viện, Gia Cát Linh Ẩn mới vừa đẩy cửa
ra, một mùi hôi thối liền đập vào mặt, ruồi nhặng bay tới bay lui trong
phòng, Như Mộng ngồi thu lu trên đống cỏ khô trong góc phòng, ánh mắt
ngây dại nhìn mặt đất, đang bắt con rận trên đầu, cơ thể nàng gầy rộc,
đã không còn nhìn ra dáng vẻ tiểu thư, quần áo trên người bẩn đến nỗi
không ra màu gì.

“Hì hì hè hè!” Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, Như Mộng nhếch môi cười hì hì.


“Nhị tỷ, chọn lúc giả điên không đúng rồi.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, nói.

Trong mắt Như Mộng hiện lên sự kinh ngạc, lại thoáng đực mặt ra, cười hì hì nhìn Gia Cát Linh Ẩn như cũ.

Gia Cát Linh Ẩn đá văng một con chuột ở bên chân, nói: “Nhưng mà dưới tình
huống như thế, Nhị tỷ ngược lại đã làm một lựa chọn rất sáng suốt. Đáng
tiếc Nhị di nương cứ như vậy mà đi rồi, ngay cả người canh giữ bên linh
cữu cũng không có.”

Ánh mắt Như Mộng vô thức lóe sáng, không đáp lời Gia Cát Linh Ẩn.

“Chẳng lẽ Nhị tỷ cam chịu sống ở chỗ này cả đời? Ta nghe nói, tháng sau Diêu
công tử sẽ thành thân, tân nương là biểu muội của y.”

Ánh mắt Như Mộng bị đè nén, sắc mặt thoáng chút trắng bệch. Như Mộng bỗng
nhiên đứng bật dậy, thu hồi ánh mắt tản mạn, vội vàng nói với Gia Cát
Linh Ẩn: “Chỉ cần ngươi có thể khiến cha thả ta ra ngoài, ta có thể làm
bất cứ chuyện gì cho ngươi.”

“Xem ra Nhị di nương ở trong lòng Nhị tỷ còn kém hơn cả Diêu công tử.” Gia
Cát Linh Ẩn mỉm cười nói, “Nếu ở dưới suối vàng Nhị di nương biết được,
không biết có thể cảm thấy thất vọng hay không?”

“Ngươi nói đi, muốn ta làm gì cho ngươi?”

“Hôm nay Hoàng thượng thiết yến, tẩy trần cho Thái tử, Diêu công tử cũng sẽ
đến. Ta có thể mang Nhị tỷ cùng nhau tiến cung, cho tỷ gặp mặt Diêu công tử, nhưng tỷ phải làm một chuyện, sau khi yến tiệc kết thúc, về nhà
nhất định Thừa tướng gia sẽ tìm chúng ta vặn hỏi, đến lúc đó tỷ phải
vạch trần chuyện xấu xa của Gia Cát Hồng Nhan ra.”

Như Mộng cắn răng, gật đầu nói: “Được, ta đồng ý với ngươi! Nhưng chỗ cha…”


“Ha ha!” Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, “Tỷ cho rằng ông ấy để tâm đến tỷ sao?
Người ông ta quan tâm chỉ có Gia Cát Hồng Nhan mà thôi, cho dù tỷ có
chết ở cái nơi xó xỉnh này, thì ông ta cũng chẳng thèm liếc mắt lấy một
cái.”

Gia Cát Linh Ẩn đưa Như Mộng về Trục Nguyệt Hiên rửa mặt chải đầu, hóa
trang cho Như Mộng thành nha hoàn, cùng Gia Cát Linh Ẩn tiến cung, Như
Mộng lúc này gầy trơ xương, hơn nữa còn giả làm nha hoàn, quả thực khác
một trời một vực với Nhị tiểu thư lúc trước. Gia Cát Chiêm đã sớm dẫn
Gia Cát Hồng Nhan đi rồi, ở trong mắt ông ta, ở những trường hợp thế
này, người có thể xuất đầu lộ diện cũng chỉ có Gia Cát Hồng Nhan mà
thôi.

Trong đại điện thiết yến, quan viên, tiểu thư, công tử đều tụm năm tụm ba bắt chuyện; Chu Tuyết Tranh, Trần Cẩm Phàm, Gia Cát Hồng Nhan đương nhiên
trở thành tâm điểm chú ý của các công tử. Trần Cẩm Phàm lễ độ mỉm cười
đối đáp lại những người đến bắt chuyện, còn chủ động tìm đề tài, để
tránh tất cả mọi người thấy xấu hổ. Chu Tuyết Tranh thì mặt không chút
thay đổi, dùng mấy từ ngữ như ừm, hả, à đơn giản để ứng phó với mấy công tử này, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Sở Lăng Thiên. Gia Cát Hồng Nhan lại bạo dạn hơn, loáng cái đã đẩy hết những nam tử muốn bắt chuyện cùng nàng đi, cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Sở Lăng Hiên, âm thầm liếc mắt
đưa tình với y.

“Điện hạ, thần nữ có lễ vật muốn dâng cho người.” Nói xong, Gia Cát Hồng Nhan lấy ra một túi hương thêu tay tinh tế, “Đây là túi hương thần nữ tự tay thêu, hy vọng Lục vương gia có thể nhận.”

“Đại tiểu thư có lòng rồi.” Sở Lăng Hiên nhận lấy túi hương.

Trong lòng Gia Cát Hồng Nhan nhất thời nhảy múa, Sở Lăng Hiên nhận lễ vật của nàng, chứng minh Sở Lăng Hiên đối với nàng vẫn có tình ý. Gia Cát Hồng
Nhan đang nghĩ ngợi, chợt thấy Sở Lăng Hiên ném túi hương cho một công
công đứng bên cạnh y.

“Điện hạ…” Sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan trở nên vô cùng khó coi, còn Sở Lăng
Hiên hoàn toàn không nhìn nàng, chỉ nhìn chăm chăm ra cửa đại điện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui