Trở về Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh Ẩn liền gọi Mộc Tê vào bếp, để Mộc Tê nhớ rõ từng bước và thành phần. Gia Cát Linh Ẩn làm lẩu, đầu tiên là
nước lẩu, bỏ mỡ bò xuống đáy, sau đó cho thêm hạt tiêu, ớt, chao, gừng
cùng nhiều gia vị khác xào qua một lần, cuối cùng là bỏ xương vào hầm.
“Tiểu thư, thơm quá, đây là món gì?” Mộc Tê tò mò hỏi.
“Món này gọi là lẩu, ngươi đi nhóm bếp lò đi, sau đó mang rau đi rửa sạch.”
“Vâng!”
Qua một canh giờ, Gia Cát Linh Ẩn đổ nước lẩu vào trong nồi, sau đó đặt nồi lên bếp, trong nồi bỏ ớt khô, hành cắt đoạn, nhìn qua nồi lẩu xanh đỏ
trông thật bắt mắt, toả ra mùi thơm khiến cho người khác thèm nhỏ dãi.
Sau đó lại cho thêm dấm chua, tỏi giã nhỏ, dầu bướm.
“Gọi mọi người tới ăn được rồi!” Gia Cát Linh Ẩn nói.
“Không xào thức ăn lên ạ.” Mộc Tê cười nói, “Tiểu thư định ăn sống à?”
“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết!”
Theo tiếng gọi của Mộc Tê, mọi người đi vào phòng bếp, vừa vào đã thấy mùi
thơm toả khắp phòng, Gia Cát Linh Ẩn gắp một miếng thịt, bỏ vào trong
nồi nước lẩu, nguấy ở trong nồi, sau đó mới ăn.
Những người khác cũng học theo cách của Gia Cát Linh Ẩn, Thanh Y không thể
chờ được ăn ngay một miếng, lập tức tán thưởng nói: “Ăn ngon quá! Chưa
bao giờ ta được ăn món ăn ngon như vậy!”
Những người khác thấy Thanh Y nói vậy, cũng vội vàng ăn, rất nhanh, một bàn
đồ ăn đã sạch bóng hết nhẵn. Điều này khiến cho Gia Cát Linh Ẩn rất tự
tin.
Sau khi những người khác đi khỏi, Gia Cát Linh Ẩn nói với Mộc Tê: “Mộc Tê,
chọn mấy đứa trẻ thông minh, dạy bọn chúng cách làm lẩu, còn những đứa
khác, dạy bọn chúng cách xử sự tiếp đón khách.”
“Tiểu thư, nô tỳ đã biết.”
Thanh Y mang cây về, Gia Cát Linh Ẩn dày công chăm sóc, sáng sớm, nàng liền
mang theo mấy nhánh hoa hồng xanh tiến cung. Hoàng hậu vừa nhìn thấy
những bông hoa xinh đẹp, vô cùng vui vẻ, nhưng dù tươi cười, vẫn có chút mệt mỏi, sắc mặt cũng không hồng hào như ở Bách Hoa Yến, phấn son
thượng đẳng, cũng không giấu được vẻ tái nhợt trên khuôn mặt bà.
“Nha đầu này, bản cung chỉ thuận miệng nói, vậy mà ngươi tìm được thật rồi.” Hoàng hậu vẫy tay về phía Gia Cát Linh Ẩn, ý bảo nàng lại gần bà, “Vân
Nhược, mang mấy nhánh cây này ra vườn, chăm sóc cho tốt.”
“Vâng, nương nương!” Vân Nhược đứng đầu cung Dịch Khôn cẩn thận mang theo nhánh hoa, đi về phía sân.
“Mau nói cho bản cung biết, làm sao ngươi tìm ra loài hoa này vậy?” Hoàng hậu kéo tay Gia Cát Linh Ẩn, thân thiết hỏi.
“Ở khe núi phía thành Đông.”
Hoàng hậu cười, “Thật là một cô bé đáng yêu. Ngươi ở trong phủ thừa tướng có tốt không?” Hoàng hậu hàm ý hỏi thăm.
“Cảm tạ nương nương đã quan tâm, thần nữ sống rất tốt.”
“Ai”, Hoàng hậu thở dài, nói: “Bản cung đã nhìn ra, ngươi là một cô gái thông minh, tuy chỉ là thứ nữ, nhưng là một đứa lanh lợi, ngươi phải nhớ kỹ,
vận mệnh của con người không phải sinh ra đã định như vậy, nhất thiết
không được buông xuôi.”
“Thần nữ ghi nhớ lời dạy bảo của nương nương, cảm tạ nương nương đã chỉ bảo.”
“Nếu ngươi có nỗi khổ, cứ nói với bản cung, bản cung sẽ giúp ngươi.” Hoàng
hậu hiển nhiên biết, ai đến lấy lòng của bà, đều có điều cầu xin.
Nghe hoàng hậu nói vậy, Gia Cát Linh Ẩn lập tức đứng dậy quỳ gối trước mặt
hoàng hậu, hành lễ nói: “Thần nữ tạ ơn ân điển của hoàng hậu nương
nương, thần nữ không có yêu cầu gì, chỉ mong nương nương phúc thể an
khang.”
“Ngươi nha, thật khiến cho người khác vui vẻ.” Hoàng hậu vui vẻ, day huyệt thái dương, vô cùng mệt mỏi.
“Hoàng hậu nương nương, thần nữ có một chuyện muốn hỏi.” Nhìn sắc mặt hoàng
hậu, trong lòng Gia Cát Linh Ẩn cũng biết được vài phần, tuy nàng không
theo học đông y, nhưng những vấn đề cơ bản, nàng vẫn biết.
“Ngươi muốn hỏi gì, cứ hỏi đi.”
“Nương nương, có phải kinh nguyệt của người không đều?”
“Đúng.” Trong mắt hoàng hậu tỏ vẻ khác thường, “Làm sao ngươi biết?”
“Thần nữ thấy sắc mặt nương không tốt, chỉ là suy đoán thôi.”
Hoàng hậu trầm tư một hồi, nói: “Quả thật bản cung bị như vậy, lần này đã hơn nửa tháng, cả ngày đều mệt mỏi, cũng không thể hầu hạ hoàng thượng,
trong lòng rất lo lắng.”
“Hoàng hậu nương nương, đến giờ uống thuốc.” Lúc này, Vân Nhược bưng một chén thuốc, đi đến.
“Nương nương uống loại thuốc này?” Gia Cát Linh Ẩn nheo mày, hỏi.
“Phương thuốc này là của Chu quý phi, lúc bắt đầu uống, rất có hiệu quả, nhưng
gần đây, không có tác dụng gì.” Hoàng hậu chỉ vào chén thuốc nói, “Muội
muội nói kiên trì uống thuốc này trong một năm ruỡi, mới có hiệu quả.”
“Hoàng hậu nương nương, thần nữ nghĩ, người nên truyền thái y tới xem phương thuốc này.”
“Ý ngươi là?” Hoàng hậu lập tức hiểu được ý của Gia Cát Linh Ẩn, “Tuy rằng bình thường Chu quý phi kiêu ngạo ngang ngược, nhưng cũng không thể nào làm chuyện này đối với bản cung được. Vân Nhược, đi thỉnh Hồ thái y tới đây.”
“Thần nữ cũng chỉ vì an tàon… xin hoàng hậu nương nương thứ lỗi.”
“Lúc này còn dè chừng cái gì?” Hoàng hậu cười, “Tấm lòng của ngươi bản cung
đương nhiên hiểu được, nhưng chuyện chưa có chứng cứ, không thể tự tiện
suy đoán.”
“Thần nữ ghi nhớ lời dạy bảo của nương nương.”
Một lát sau, Vân Nhược dẫn Hồ thái y vào điện, hoàng hậu để cho ông kiểm tra chén thuốc kia.
Hồ thái y xem xét, nhấp thử một ngụm, nói: “Hoàng hậu nương nương, chén thuốc này không có vấn đề.”
Hoàng hậu gật đầu, liếc mắt nhìn Gia Cát Linh Ẩn, trong ánh mắt nói cho Gia Cát Linh Ẩn biết, nàng đã hiểu lầm Chu quý phi.
“Hồ thái y, có vị thuốc nào tên là hồng hoa không?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.
“Thưa tiểu thư, bên trong thuốc này quả thật có hồng hoa, hồng hoa có tác
dụng giúp cho lưu thông máu tan máu tụ, cũng không có vấn đề gì.”
“Quả thật hồng hoa có tác dụng giúp cho lưu thông máu tan máu tụ, đặc biệt
vào thời kỳ kinh nguyệt, nhưng nếu lạm dụng quá nhiều trong thời gian
dài cũng gây ra tác dụng phụ nghiêm trọng, khiến cho bên trong hỗn loạn, kinh nguyệt không đều, cả người mệt mỏi, khí huyết hư hại.” Gia Cát
Linh Ẩn nói.
Hồ thái y cúi người, ánh mắt lúng túng, cung kính nói: “Lão thần y thuật
không tinh, cảm tạ tiểu thư đã lý giải, hoàng hậu nương nương, hay ngày
mai người thử bỏ hổng hoa ra thử xem?”
“Được, vậy cứ làm như ngươi nói đi.” Hoàng hậu thản nhiên nói.
“Lão thần xin cáo lui.”
Sau khi Hồ thái y đi, sắc mặt hoàng hậu thoáng chốc trở nên âm trầm lạnh
như băng: “Chu Tuyết Viện, không nghĩ tới ngươi lại có tâm tư này.”
“Hoàng hậu nương nương, thần nữ nghĩ sau này người không cần phải uống thuốc
nữa, những khi rảnh rỗi nên hoạt động cơ thể nhiều hơn, giữ tinh thần
sảng khoái vui vẻ, sẽ hồi phục rất nhanh.” Gia Cát Linh Ẩn nói.
“Hôm nay may mà có ngươi, bản cung phải cảm tạ ngươi mới phải.” Nhìn thấy
Gia Cát Linh Ẩn, sắc mặt của hoàng hậu mới dịu đi đôi chút, hoàng hậu
dừng lại, giống như vừa nhớ tới chuyện gì, “Hôm nay thái tử trở về,
hoàng thượng tổ chức yến tiệc tẩy trần, các tiểu thư công tử của quan
lại từ nhị phẩm trở lên cũng tới tham dự, ngươi cũng tới đi.”
“Thần nữ…” Gia Cát Linh Ẩn băn khoăn nói.
“Ngươi lo mình chỉ là thứ nữ?” Hoàng hậu cười cười, “Bản cung vừa nói với ngươi, số mệnh của con người không phải do trời định!”
“Đa tạ hoàng hậu nương nương đã ưu ái.” Gia Cát Linh Ẩn cúi chào, “Thần nữ
không quấy rầy hoàng hậu nương, thần nữ xin phép cáo lui.”
“Bản cung muốn ở đây với ngươi thêm cũng không được, ta phải đi xem ngự
phòng chuẩn bị đồ ăn thế nào, buổi tối ngươi nhất định phải tới.”
“Hoàng hậu nương nương yên tâm, thần nữ nhất định sẽ đến!”
“Ừ, mau hồi phủ đi, chốc nữa trời lại nắng.”
“Thần nữ xin cáo lui.”
Tiêu Ôn đứng ở cửa cung Dịch Khôn, thỉnh thoảng lại dùng tay lau mồ hôi,
đứng ở bên ngoài phơi nắng trong một ngày cực nóng, thật khổ sổ.
“Tiêu công công.” Gia Cát Linh Ẩn gọi Tiêu Ôn.
“Tiểu thư là…” Tiêu Ôn suy nghĩ, khi nhớ ra người trước mặt là ai, sắc mặt trầm xuống, “Tam tiểu thư của Thừa tướng?”
“Tiêu công công, mượn bước nói chuyện một chút, ta có thứ này muốn đưa cho công công.”
“Cái gì vậy?” Tiêu Ôn lạnh lùng nói, bởi vì Tiêu Chính, Tiêu Ôn đối với mọi
người trong phủ Gia Cát không hề vui vẻ, nhưng vẫn đi theo Gia Cát Linh
Ẩn tới chỗ râm.
Gia Cát Linh Ẩn lấy một miếng ngọc bội, đưa cho Tiêu Ôn, vẻ mặt đầy bi
thương nói: “Công công, đây là vật duy nhất Tiêu quản gia còn để lại.
Ngày đó, Tiêu quản gia bị đánh đến xương cốt đứt lìa, máu chảy không
ngừng, trước khi chết, miệng còn gọi ca ca… Khi người hầu trong nhà kéo
Tiêu quản gia đi, ta thừa dịp hỗn loại lấy miếng ngọc bội này ở bên hông của Tiêu quản gia, ta chỉ là một thứ nữ, thật sự không bảo vệ nổi Tiêu
quản gia, miếng ngọc bội này, đưa lại cho công công để làm kỷ niệm.”
Tiêu Ôn nắm chặt miếng ngọc bội, nghe Gia Cát Linh Ẩn miêu tả, trong lòng
khó chịu như bị mèo cào, không cầm nổi nước mắt, “Tam tiểu thư có lòng,
anh em ta cảm tạ Tam tiểu thư.”
“Người chết không thể sống lại, công công hãy nén bi thương.” Gia Cát Linh Ẩn an ủi nói.
“Tam tiểu thư, có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là ai đã hạ lệnh đánh chết em trai của ta?”
“Chuyện này…” Gia Cát Linh Ẩn mập mờ nói, “Công công đừng làm khó ta, Đại phu
nhân và Đại tỷ đã dặn ta, chuyện này không được nói ra ngoài.”
“Vậy à, ta hiểu rồi, đa tạ Tam tiểu thư. Sau này nếu Tam tiểu thư cần giúp đỡ gì, ta sẽ làm hết sức.”
“Công công không cần khách khí như vậy, đổi lại là người khác, cũng sẽ làm
như ta. Giờ ta phải xuất cung, công công hãy nén bi thương.”
“Tam tiểu thư đi thong thả!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...