“Trời ơi, là Cửu vương gia!”
“Còn có Thất vương gia nữa! Thất vương gia lại có thể tới đây!”
“Vị còn lại là ai vậy? Sao chưa từng gặp qua?”
Nhìn thấy Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Hàn và Thương Y xuất hiện, các tiểu thư
không ngừng mở cờ trong bụng, vốn nghĩ rằng chỉ có Lục vương gia, không
ngờ tới Cửu vương gia cũng đến, còn có một vị công tử, có thể ở cùng các hoàng tử, thân phận nhất định cũng không thấp, về phần Thất vương gia,
nghe nói hắn đối với ai cũng lạnh như băng, vẫn là đừng nghĩ tới.
Đầu tiên, Sở Lăng Thiên đảo mắt tìm Gia Cát Linh Ẩn, bóng dáng màu lam nhạt ấy ánh vào chỗ sâu nhất trong mắt hắn, cho dù hắn đã gặp qua không ít
nữ tử xinh đẹp, cũng không sánh bằng nữ tử trong mắt này, chưa nói đến
dung mạo kinh thế, chỉ là dưới hoàn cảnh thế này, trên mặt nữ tử ấy lại
bày ra vẻ lạnh nhạt, liền đủ để rung động lòng người.
Mặc dù có ba người cùng đến, nhưng ánh mắt của Chu Tuyết Tranh ngay từ đầu
chỉ tập trung nhìn vào một người duy nhất. Thiên ca ca, năm năm rồi, rốt cục Tranh nhi cũng gặp lại người, giờ khắc này, cơ hồ vạn vật trong
trời đất đều không còn tồn tại nữa, trong mắt của Chu Tuyết Tranh, Sở
Lăng Thiên chính là toàn bộ thế gian này. Hai tay Chu Tuyết Tranh gắt
gao nắm chặt, ánh mắt dần mơ hồ.
“Thiên ca ca, Tranh nhi phải đến chùa Thiên Thai, chỉ sợ đời này không được gặp lại Thiên ca ca.”
“Tranh nhi, để ta đi cầu xin phụ hoàng, tứ hôn cho chúng ta, ta muốn lấy nàng làm phi!”
“Thiên ca ca, đừng đi, mục đích của Thái hậu là muốn đả kích Chu gia, chuyện này, cũng là Hoàng thượng ngầm đồng ý.”
“Tranh nhi, đi, chúng ta cùng đi cầu xin Thái hậu!”
Đối thoại của năm năm trước, Chu Tuyết Tranh vẫn còn nhớ rõ từng lời, ngày
hôm đó, Sở Lăng Thiên bị Thái hậu sai người kéo xuống nhốt lại, cũng
ngày hôm đó, Chu Tuyết Tranh bị đưa đến chùa Thiên Thai.
Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Chu Tuyết Tranh, Sở Lăng Thiên chỉ có vẻ
bình ổn, năm năm, cũng đủ làm cho rất nhiều chuyện thay đổi.
“Thiên nhi, Hàn nhi, lúc sáng gọi các ngươi đến thì các ngươi lại chạy trốn
còn nhanh hơn cả thỏ, bây giờ lại tự mình chạy đến.” Hoàng hậu cười nói. Tuy rằng Sở Lăng Hàn, Sở Lăng Thiên cùng Sở Lăng Hiên không phải là con trai do chính Hoàng hậu sinh ra, nhưng Hoàng hậu đối đãi với các hoàng
tử tốt vô cùng. Hoàng hậu rất chiếu cố Sở Lăng Thiên và Sở Lăng Hàn, mẫu phi của hai người, Tĩnh quý phi, ngoại trừ thân phận Quý phi ra, còn là công chúa của nước láng giềng, nước Đông Nguyên. Tĩnh quý phi xuất giá
từ xa đến, Hoàng hậu khắp nơi cất nhắc bà, quan hệ của hai người vẫn
luôn tốt, không ngờ Tĩnh quý phi tuổi còn trẻ lại đột nhiên phát bệnh,
ngọc nát hương tàn (ám chỉ qua đời).
“Mẫu hậu, người xem là ai đây?” Sở Lăng Hàn chỉ vào Thương Y nói.
“Là Thương Y môn chủ?” Hoàng hậu từng có duyên gặp mặt Thương Y vài lần,
thể diện Thương Y rất lớn, cho dù là Hoàng thượng, muốn gặp hắn một lần
cũng phải đợi hơn năm rưỡi, giờ phút này nhìn thấy Thương Y xuất hiện ở
đây, Hoàng hậu đương nhiên là vô cùng vui vẻ, nhìn Sở Lăng Thiên và Sở
Lăng Hàn tỏ vẻ khen ngợi, “Thương Y môn chủ mau thượng tọa.”
“Hoàng hậu nương nương không cần phiền phức như vậy, ta tùy tiện tìm một chỗ
ngồi là được rồi!” Thương Y liếc mắt một cái liền thấy Gia Cát Linh Ẩn
đang ngồi ở chỗ xa nhất, nhất thời nheo mắt đào, nói, “Ta ngồi bên kia
là được rồi!”
Thương Y vừa nói vừa đi tới chỗ ngồi bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, không ngờ có
một bóng người còn nhanh hơn cả hắn, đặt mông ngồi xuống, chiếm lấy chỗ
ngồi bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn. Nhìn thấy vẻ mặt cười hì hì của Sở Lăng
Hàn, Thương Y đành phải hậm hực ngồi xuống bên cạnh Sở Lăng Hàn.
Hóa ra là môn chủ Thanh Ngọc Môn, Thương Y, các vị tiểu thư liền rơi vào
lưới tình, thế lực của Thương Y không khác gì một hoàng tử cả. Đối mặt
với ánh nhìn mê đắm ứng phó không xuể này, Thương Y cũng chỉ cười nhạt,
muốn so độ quyến rũ, nữ nhân nơi này có người nào sánh được với hắn.
“Thất ca, qua đây ngồi này.” Sở Lăng Hàn vẫy vẫy tay với Sở Lăng Thiên, hớn
hở kêu lên, Sở Lăng Thiên cứ nhìn về bên đây, mà theo trực giác của Sở
Lăng Hàn là vì vị Gia Cát Tam tiểu thư này, mà hắn thấy, luận dung mạo,
trong số nữ tử ở đây, người có thể xứng với Thất ca của hắn nhất, cũng
chỉ có nữ tử này.
Chu Tuyết Tranh giơ tay phủi phủi vị trí bên cạnh mình, ánh mắt khát vọng
nhìn Sở Lăng Thiên, không ngờ Sở lăng Thiên nghe thấy tiếng gọi của Sở
Lăng Hàn, chỉ gật đầu với Hoàng hậu một cái, liền đi về phía Sở Lăng
Hàn, lòng của Chu Tuyết Tranh thoáng chìm xuống đáy cốc. Chu Tuyết Tranh vội vàng nhìn về phía Chu quý phi, Chu quý phi lại dời mắt đi chỗ khác.
Chu quý phi vừa thấy Thất vương gia cùng Cửu vương gia đến, trong lòng nhất thời có chút tức giận bất bình, dựa vào cái gì mà một nữ nhân đã chết
kia có thể lưu lại hai người con trai, mà bản thân lại chỉ có một người
con gái, may mà chính bà đã sớm tính toán, mượn sức Lục vương gia, bằng
không, không có con trai, muốn sống yên ổn trong chốn cung cấm này, đúng là quá khó khăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...