“Nô tỳ…. Nô tỳ không biết người đang nói cái gì! Hoàng hậu nương nương, người làm chứng cho nô tỳ đi, nô tỳ cái gì cũng không làm!” Ninh Hạ la lớn.
“Ninh Hạ, ngươi thật sự là quá to gan rồi!” Hoàng hậu nhanh chóng trở mặt, “Cũng dám không coi bản cung ra gì mà hãm hại tiểu hoàng tử, xem ra thường ngày bản cung quản giáo ngươi không nghiêm. Người đâu, lôi tiện tì này xuống, đánh năm mươi gậy!”
“Nương nương, không được! Nô tỳ biết sai rồi!” Ninh Hạ khóc hô, ba mươi gậy bà không thể nào khong bong tróc da thịt được, “Nô tỳ biết sai rồi!”
“Lôi xuống!” Hoàng hậu không kiên nhẫn phất tay, nha đầu chết tiệt kia, là bản cung cứu ngươi một mạng.
“Phụ hoàng, Ninh Hạ mưu hại Hoàng tử, chỉ ba mươi gậy có phải là quá nhẹ hay không?” Gia Cát Linh Ẩn cũng không muốn buông tha bà ta như vậy, “Tiểu hoàng tử nhỏ như vậy, làn da mềm mỏng hẳn là rất đau.”
“Tam nha đầu cảm thấy như thế nào?”
“Cũng để cho bà ấy chịu khổ như tiểu hoàng tử, xem như đòi lại công bằng cho tiểu hoàng tử.”
“Truyền ý chỉ của trẫm, trọng đánh Ninh Hạ năm mươi gậy, nhớ rõ dùng kim châm vào trên mặt bà ta!”
“A? Hoàng Thượng!” Ninh Hạ hét to một tiếng, ngất đi.
“Hoàng Thượng…” Hoàng hậu cũng chưa phát hiện ra thanh ẩm của mình đang run rẩy, châm kim vào mặt, Ninh Hạ chết chắc rồi. Bà liếc mắt nhìn Gia Cát Linh Ẩn một cái, trong mắt có hàn ts, cũng có sợ hãi. Gia Cát Linh Ẩn, làm sao ngươi biết? bản cung nghĩ là kế không chê vào đâu được nhưng vẫn là bị ngươi tìm được sơ hở sao? Đáng giận! Ngươi, bản cung nhất định không thể giữ lại!
Khiến bà yên tâm chính là Ninh Hạ không khai bà ra.
“Hoàng Thượng, thần thiếp quản giáo không nghiêm, xin Hoàng Thượng thứ tội!”
“Hoàng hậu, trẫm đã từng nói qua nếu hoàng nhi có chuyện gì thì trẫm sẽ hỏi tội ngươi. Chuyện này ngươi cho trẫm một lời giải thích đi! Trẫm cũng không tin là một cung nữ như Ninh Hạ lại có gan mưu hại hoàng tử!”
“Hoàng Thượng, người nghi ngờ thần thiếp?” Hoàng hậu cười chua xót, “Mấy chục năm làm phu thê đến cả chút tín nhiệm với thần thiếp Hoàng Thượng cũng không có sao? Thần thiếp không còn lời nào để nói, xin Hoàng Thượng trách phạt!”
“Trẫm phạt ngươi tự xem xét lại bản thâ mình! Tam nha đầu, trẫm giao tiểu hoàng tử cho con, qua mấy ngày rồi mang cho Thần phi chăm sóc.”
“Phụ hoàng….” Gia Cát Linh ẩn muốn từ chối. Mới hai ngày mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng không muốn tiếp nhận củ khoai lang phỏng tay này, Nếu để tiểu hoàng tử ở lại bên cạnh thì sẽ khiến cho người khác lại tìm thêm nhiều cách khác để hại nàng, đồng thời tiểu hoàng tử cũng gặp nguy hiểm, huống chi làm sao mà đối mặt với Sở Lăng Thiên.
“Trẫm biết làm như vậy là ủy khuất con cùng Thiên nhi,” vẻ mặt Sở Kim Triêu xấu hổ, “Các con coi như là giúp trẫm, mặc kệ tiểu hoàng tử có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trẫm cũng không trách con nửa lời.”
Gia Cát Linh Ẩn kinh ngạc. Thế này là khiến cho những kẻ muốn dùng tiểu hoàng tử để đả kích nàng hết hy vọng rồi. Mà ông còn thoải mái giao tiểu hoàng tử vào tay mình như vậy?
“Tam nha đầu, ba ngày đi, Thần phi đã nhiều ngày thân thể không khỏe, ba ngày sau hãy giao cho nàng.”
“Nhi thần tuân mệnh. Nếu không có chuyện gì khác thì nhi thần xin cáo lui trước.”
“Đi đi,” Nhìn cung nữ một bên, “Thu dọn quần áo tiểu hoàng tử một chút, đưa đến Thất vương phủ.”
“Vâng, Hoàng Thượng.”
“Hoàng Thượng…” Hoàng hậu giữ chặt long bào của Sở Kim Triêu, “Hoàng Thượng không một chút nào tin tưởng thần thiếp sao? Cho dù chuyện này cùng thần thiếp thực sự không có quan hệ gì?”
Sở Kim Triêu chậm rãi nhắm mắt lại, đợi mọi người trong điện lui ra mới bỗng dưng mở mắt, “Hoàng hậu, hôm nay trẫm cũng nói thật với ngươi. Trẫm chưa từng nghĩ tới chuyện lật đổ ngôi Thái tử, Dực nhi là người mà ta kiên quyết chọn. Nhưng mà ngươi làm những chuyện gì? Trẫm còn hy vọng ngươi có thể làm tốt vị trí Thái hậu? Ngươi như vậy sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho Dực nhi? Dực nhi cho dù có lên ngôi vị hoàng đế thì còn phải dựa vào sự giúp đỡ của các huynh đệ. Cứ diệt trừ từng đứa chúng nó như vậy đối với ngươi có cái gì tốt?”
“Sau này nếu Thái tử có thời điểm tứ cố vô thân, sẽ không có huynh đệ cứu nó, bởi vì bọn chúng đã chết hết. Có mẫu thân như ngươi, trẫm không thể không hoài nghi Dực nhi có chịu chút ảnh hưởng nào của ngươi hay không. Ngươi tự ngẫm nghi cho tốt đi!”
“Hoàng Thượng….” Hoàng hậu ngồi ngơ ngác, Hoàng Thượng đi rồi, bọn họ không biết. Chẳng lẽ những việc mình làm đều khiến mọi chuyện trở nên phức tạp? Lời nói hôm nay của Hoàng Thượng là có ý gì? Không hề tín nhiệm Dực nhi sao? Người phải lật đổ? Nếu vậy thì Sở Lăng Thiên là người có cơ hội nhiều nhất! Nhất định không thể để cho bọn họ sống sót, chỉ có những vương gia khác không còn thì mới không ảnh hưởng đến Dực nhi.
Gia Cát Linh Ẩn ôm đứa nhỏ ra khỏi cung, ở cửa cung thấy Sở Lăng Hiên, nàng dùng tiểu hoàng tử ngăn trở tầm mắt, đi về phái trước.
Sở Lăng Thiên đi nhanh vài bước ngăn ở trước mặt nàng, “Linh nhi, nàng đúng là người vô tình, trước đó không lâu bản vương còn ở chung một phòng với nàng, nàng còn nằm trong ngực ta, nhanh như vậy đã quên rồi sao? Bản vương vẫn còn cón thể tưởng tượng ra cảnh đó!”
“Sở Lăng Hiên, tránh ra!”
“A, đây không phải là tiểu hoàng tử sao? Linh nhi thích đứa nhỏ như vậy mà Sở Lăng Thiên không thể cho nàng thì bản vương có thể cho nàng. Không bằng nàng cùng bản vương vài ngày nhất định sẽ mang thai con của bản vương.”
“Sở Lăng HIên,” Gia Cát Linh Ẩn ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn hắn, “Có phải người của Thánh điện là do ngươi tìm?”
“Linh nhi đang nói cái gì bản vương không hiểu? Thánh điện làm sao vậy?”
Lăng Vân Hải không tới phục mệnh là Sở Lăng Hiên biết đã xảy ra chuyện, không nghĩ tới Gia Cát Linh Ẩn lại hỏi hắn vấn đề này.
“Ngươi không cần biết, chỉ cần biết Lăng Vân điện chủ kia đã không còn tồn tại nữa là được rồi. Lần sau cũng đừng nên lợi dụng thủ đoạn ti tiện lúc người ta đang gặp khó khăn như vậy nữa, ta sẽ càng thêm khinh thường ngươi mà thôi!”
“Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?” Sở Lăng Hiên tức giận không thôi, nắm tay nàng càng chặt hơn, “Nếu như ta lợi dụng lúc Thất vương phi gặp khó khăn thì lúc cùng nàng ở dưới địa cung ta đã muốn nàng rồi, dù sao cũng đã mang trên lưng tội danh này rồi mà.”
“Sở Lăng Hiên, ngươi có thể vô sỉ hơn nữa không?”
“Đương nhiên có thể!” Sở Lăng Hiên bắt lấy cằm của nàng, nâng lên chuẩn bị hôn.
Gia Cát Linh Ẩn quay mạnh đầu đi, thoát khỏi sự dây dưa của hắn, hàm dưới truyền đến một tia đau đớn, có chất lỏng ấm áp chảy ra.
“Xin lỗi, ta…
Sở Lăng Hiên nhìn thấy nàng bị móng tay của mình làm bị thương, đáy mắt hiện lên một tia đau lòng, “Đau không? Ta không cố ý.”
“Cách xa ta một chút!” Gia Cát Linh Ẩn xoay người rời đi, đi vài bước lại dừng lại, “Sở Lăng Hiên, thù lần này của Sở Lăng Thiên ta sẽ nhớ rõ, đến lúc ta nhất định sẽ trả lại.”
“Ngươi quan tâm đến hắn như vậy sao? Vì hắn muốn đối địch với bản vương?”
Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, “Ngươi và ta vốn ta kẻ địch.”
“Gia Cát Linh Ẩn, ngươi là nữ nhân không tim không phổi. Bản vương nên sớm lấy mạng của ngươi mới phải!”
“A, mạng của ta ngươi đã lấy một lần rồi.”
Ôm đứa nhỏ xoay người đi, không muốn lại cùng hắn dây dưa thêm nữa. Sở Lăng Hiên, vận mệnh của ta và ngươi đã định từ kiếp trước rồi.
Tiểu hoàng tử vươn tay nhỏ bé chạm đến chỗ nàng bị thương. Vòng tay nàng ôm nó thật chặt, bước lên kiệu.
Trở lại Thất vương phủ. Nàng lập tức đi vào phòng ngủ, trên giường trống trơn, gia Cát Linh Ẩn đi ra nhìn thấy Kinh Phong đi qua liền chặn hắn lại: “Vương gia đâu?”
“Tiểu thư, gia ở trong thư phòng.”
Gia Cát Linh Ẩn nhíu mày, đi đến thư phòng.
Thấy sắc mặt y có chút tái nhợt trong lòng trở nên khẩn trương: “Thân thể vẫn chưa tốt đứng dậy làm cái gì?”
Giương mắt nhìn đứa nhỏ trong ngực nàng, Sở Lăng Thiên buông cuốn sách trên tay, “Sao lại mang nó về đây?”
“Còn để ở lại Dịch Khôn cung thì không sớm thì muộn nó cũng sẽ mất mạng.” Lúc này tiểu hoàng tử đã ngủ, nàng nhẹ nàng đặt nó trên trường kỷ.
“Nàng bị sao vậy?” vừa rồi bị tiểu hoàng tử che mất nên Sở Lăng Thiên không phát hiện được gì, lúc này mới nhìn thấy dưới cằm nàng có vết thương, trên đó còn có vết máu, “Đưa ta xem.”
“Không sao đâu.” Gia Cát Linh Ẩn đẩy tay y ra, chỉ chỉ tiểu hoàng tử, “Bị tiểu tử kia cào.”
“Hắn có sức lực lớn như vậy?” Sở Lăng Thiên không tin, “Có phải là Hoàng hậu làm hay không?”
“Là Sở Lăng Hiên….” Nàng biết không thể gạt được y.
“Kinh Phong! Vào đây!” Nói còn chưa xong đã bị y cắt ngang.
“Gia! Có gì phân phó?” Kinh Phogn tiến vào, nhìn thấy vết thương trên mặt Gia Cát Linh Ẩn liền ngẩn người, chẳng lẽ là gia?
“Sở Lăng Hiên làm nữ nhân của bản vương bị thương, nhanh cho hắn trả giá một chút!”
“Chàng muốn làm gì?” Gia Cát Linh Ẩn kéo kéo ống tay áo của y, “Chẳng qua chỉ là một vết thương nhỏ, không đáng phải náo động như vậy.”
“Nàng đang lo cho hắn?”
Gia Cát Linh Ẩn cau mày lại, thật đúng là không thể nói lý, ghê tởm hơn chính là còn nói nàng như vậy nữa. Nàng giận dỗi đứng sang một bên, thở phì phì không nói lời nào.
“Lại đây.” Giọng điệu Sở Lăng Thiên đột nhiên trở nên dịu dàng, kéo nàng vào trong lồng ngực, đau lòng vuốt vẻ vết thương của nàng, lấy ra một lọ kim sang thượng hạng, cẩn thận bôi lên vết thương cho nàng.
Dần dần, tay y không thành thật càng ngày càng đi xuống.
“Ta không bị thương ở đó!” Gia Cát Linh Ẩn nhìn bàn tay ở trước ngực mình, tức giận nói.
“Đại phi nói , xoa ở đây có tác dụng làm miệng vết thương nhanh khôi phục lại. Thử xem có phải vừa rồi không đau nữa?”
“Đại phu kia tên gọi nhất định là Sở Lăng Thiên.”
Tà mị cười, hôn chụt một cái lên môi nàng, lại càng không thành thật hơn. uyên qua mái tóc đen của nàng, nhìn thấy ở trên trường kỷ có một cặp mắt đng nhìn thẳng vào y khiến y nhất thời mất đi hứng thú.
“Linh nhi, mang nó đến Ngâm Hương Các được không?”
Gia Cát Linh Ẩn quay đầu lại, thấy tiểu hoàng tử đã tỉnh lại, nhanh chóng đẩy Sở Lăng Thiên ra ôm lấy tiểu hoàng tử, “Nguyệt Lan cùng Tiểu điệp sao chăm sóc được đứa nhỏ, ba ngày sau là mang nó cho Thần phi rồi.”
“Trong ba ngày tiểu gia hỏa này sẽ mỗi giờ mỗi khắc ở trên người nàng! Nàng xem, nàng xem hắn ăn đậu hũ của nàng….”
Gia Cát Linh Ẩn nghe thấy mùi vị dấm chua nồng nặc, trừng mắt liếc Sở Lăng Thiên một cái, “Nó là đệ đệ của chàng!”
“Nàng là tẩu tử của nó! Tẩu tử không thể thân mật cùng đệ đệ như vậy. ” Sở Lăng Thiên có ý đồ kéo Gia Cát Linh Ẩn xuống, lại vô ích.
Tiểu hoàng tử giống như cái nâm sinh trưởng trên người Gia Cát Linh Ẩn.
“Xú tiểu tử, chờ ngươi cưới vợ, ta….”
“Chàng thế nào….”
“Ta đói bụng.”
“…….”
Dùng xong bữa trưa,mấy phó tướng đến phủ tìm Sở Lăng Thiên bàn chuyện, Gia Cát Linh Ẩn liền ôm tiểu hoàng tử đến Ngâm Hương Các cùng Nguyệt Lan, Tiểu Điệp chơi nửa ngày. Đến lúc mấy phó tướng kia đi thì trời đã tối.
Dùng xong bữa tối, ánh mắt Sở Lăng Thiên một mực quét tới quét lui trên người tiểu hoàng tử, mấy lần muốn mở miệng lại nhịn xuống. Cuối cùng, vẫn không thể nhịn được đành u oán nói, “Nương tử, sao nó còn chưa ngủ?”
“Hư, ngủ bây giờ.”
Tiểu hoàng tử ngáp một cía, thật sự là chuẩn bị ngủ.
“Nương tử, để nó ngủ cùng Kinh Phong nhé?”
“. . . . . . Không được.”
“Nó ngủ cùng với chúng ta?”
“Đương nhiên.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...