Sở Lăng Thiên đi qua, ôm nàng vào trong ngực, như là đang sợ mất đi trân bảo, lại luyến tiếc mà buông tay. Cằm đặt ở trên trán nàng, “Linh nhi, không bao giờ được rời khỏi ta nữa! Không có nàng, ta không biết phải sống làm sao.”
Nàng nắm lấy tay y, “Thất gia, lần này là ta không đúng, ta không nên không tin tưởng chàng!”
“Không trách nàng được, ta cũng có sai. Đem những chuyện kia áp đặt cho nàng, còn tự cho là đúng khi nghĩ rằng nàng cùng Thương Y, Sở Lăng Hiên dây dưa không rõ, ta thật khốn nạn!”
“Chúng ta không bao giờ được nghi ngờ lẫn nhau nữa. Đúng rồi,” Gia Cát Linh Ẩn đang nói liền chuyển đề tài, “Sao chàng biết được ám đạo kia của Chu Tuyết Viện?”
Nói đến đây sắc mặt Sở Lăng Thiên trở nên ngưng trọng, “Địa cung bị cháy, ta đến đó xem xét vài thứ, cũng phát hiện ra được người trong băng quan căn bản không phải là mẫu phi. Ngày ấy A Cần thấy tâm tình ta không tốt liền an ủi ta, cuối cùng nói cho ta biết đoạn đối thoại giữa huynh muội Chu gia, vì thế ta đã đến Thần cung dò la một chút lại không nghĩ tới thực sự tìm được một ám đạo, cũng tìm được cả lối vào. Chuyện này có phải nàng sớm biết rồi không?”
“Đúng, lần đầu tiên nhìn thấy mẫu phi ta đã biết rồi. Thất gia, tha thứ cho ta không nói với chàng, ta chỉ sợ là….”
“Ta không trách nàng, nàng lo lắng rút dây động rừng, lo lắng ta quá kích động mà làm hỏng chuyện.”
Hai tay gắt gao ôm lấy y, y vẫn luôn hiểu được sự lo lắng của nàng.
Dịch Khôn cung. Hoàng hậu nghiêm mặt, ngồi ở vị trị cao, Ninh Hạ ôm tiểu hoàng tử dỗ dành, nhưng mà mặc kệ dỗ thế nào tiểu hoàng tử cũng không ngừng mà vẫn khóc oa oa.
Hoàng hậu đau đầu đến nhíu mày, bà đã bị hành cho mấy ngày mấy đêm không ngủ, giờ phút nàu nghe thấy tiếng khóc của tiểu hoàng tử liền hận không thể hung hăng mà ném nó tới trên mặt đất.
“Ninh Hạ, ngươi nghĩ biện pháp làm cho nó ngừng khóc đi!” Hoàng hậu tức giận quát, “Đồ vô dụng, một tiểu hài tử thôi mà cũng không dỗ được! Tiện nhân sinh đứa con chẳng tốt đẹp gì rồi, giờ đang yên lành lại khóc thảm thiết!”
“Nương nương.” Vẻ mặt Ninh Hạ khó xử, “Cách gì cũng dùng rồi, đồ chơi ti chế phòng đưa tới cũng không ít nhưng mà tiểu hoàng tử lại khóc không ngừng.”
“Ngươi nghĩ cách để nó ngừng khóc đi!” Hoàng hậu tức giận, “Nếu Hoàng Thượng biết lại nói bản cung thờ ơ không chăm sóc nó, đến lúc đó hỏi bản cung thì bản cung làm sao mà giải thích nổi!”
“Những biện pháp có thể nghĩ ra thì nô tỳ đã nghĩ cả rồi, thật sự là nhiều cách mà không dùng được.”
“Đang nói, Tiêu Ôn liền cao giọng thông báo: “Hoàng Thượng giá lâm!”
“Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.”
“Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng.”
“Đứng lên đi.” Nghe được tiếng khóc đến tê tâm liệt phế của tiểu hoàng tử, Sở Kim Triêu nhanh chóng đi tới nhìn thấy sắc mặt tiểu hoàng tử khóc đến muốn ngất đi, ông xoay người lạnh lùng nhìn Hoàng hậu, “Ngươi chăm sóc đứa nhỏ như vậy sao?”
“Hoàng Thượng…” Vẻ mặt Hoàng hậu lo lắng, tiếp nhận đứa nhỏ trong lòng Ninh Hạ. Tiểu tử kia khóc càng dữ dội hơn, “Người xem, giờ…. Thần thiếp cũng không còn cách nào nữa! những gì nên làm thần thiếp cũng đã làm cả rồi!”
“Hoàng hậu, trẫm giao hoàng nhi cho ngươi, nếu nó có chút sơ suất nào trẫm sẽ hỏi ngươi! Mau nghĩ cách khiến nó cười đi!”
Hoàng hậu ngượng ngùng cười, muốn làm nó cười so với khóc còn khó hơn. Gắng gượng đùa với đứa nhỏ, mặc cho bà đem hết sức lực toàn thân ta tiểu tử kia cũng tuyệt không tốt hơn, ngượi lại càng ra sức khoc to hơn nữa.
Bỗng nhiên ánh mắt Ninh Hạ sáng rực, khom người xuống, “Hoàng Thượng, nương nương, nô tỳ chợt nghĩ đến một người. Chẳng phải tiểu hoàng tử rất thích Thất vương phi sao? Không bằng gọi người tiến cung vài ngày, hoặc là cho người mang tiểu hoàng tử về Thất vương phủ cũng được.”
Hoàng hậu gật gật đầu, “Hoàng Thượng, biện pháp này người thấy có được không?” Bà đắc ý lắc đầu, Gia Cát Linh Ẩn, nếu đứa nhỏ ở trong tay của ngươi thì có xảy ra chuyện gì cũng đúng là chuyện vui khắp chốn rồi.
“Truyền Tam nha đầu tiến cung!” Sắc mặt Sở Kim Triêu cũng vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn Hoàng hậu cũng mang theo chút do dự.
Cho đến lúc Gia Cát Linh Ẩn tiến cung, tiểu hoàng tử vẫn đang còn khóc oa oa chợt nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn liền giống như bị làm phép, nín khóc mỉm cười, giãy dụa vươn tay về phía nàng, thân thể cũng vặn vào về phía nàng luôn.
Gia Cát Linh Ẩn tiến lên ôm nó, tiểu hoàng tử mệt mỏi ghé vào trước ngực nàng, không đến giây liền lăn ra ngủ.
“Người xem đứa nhỏ này…” Sắc mặt Hoàng hậu xấu hổ, “Không cần ta cũng không cần nhũ mẫu, ngược lại lại rất thích Thất tẩu của nó, nhỏ như vậy mà cũng biết muốn người trẻ tuổi xinh đẹp.”
“Đó là vì ngươi không có tác dụng!” Sở Kim Triêu trừng mắt liếc bà một cái, lại nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Tam nha đầu, làm khó cho con rồi.” Chu Tuyết Viện hại Tĩnh phi thảm như vậy, nàng vẫn không so đo mà đến dỗ dành đứa nhỏ, Sở Kim Triêu có chút áy náy.
“Hoàng Thượng, thần thiếp thấy hoàng nhi rất thích Thất vương phi, không bằng để nàng đưa nó về Thất vương phủ, như vậy cũng có người chăm sóc.” Hoàng hậu đề nghị, có thể vứt đi xú tiểu tử này thật xa bà liền vứt.
“Nương nương,” Gia Cát Linh Ẩn trầm giọng nói, “Thần nữ đến là lo lắng tiểu hoàng tử khóc sẽ ảnh hướng đến thân thể. Mẫu phi của nó đối với thần nữ làm chuyện gì hẳn là các người cũng biết. Nếu như thần nữ đưa nó về phủ thì Thất gia sẽ nghĩ như thế nào? Nương nương không thích tiểu hoàng tử như vậy sao? Nếu như nương nương thật sự không muốn nhìn thấy nó thì thần nữ liền đưa về Thất vương phủ.”
“Nha đầu ngươi….” Hoàng hậu lạnh lúc trừng mắt với Gia Cát Linh Ẩn một cái, “Bản cung cũng là suy nghĩ cho tiểu hoàng tử.”
“Tam nha đầu nói rất có lý!” Sở Kim Triêu gật đầu, “Uổng cho ngươi là người hơn tuổi lại lo lắng vấn đề không cẩn thận như vậy. Tam nha đầu, sau này mỗi ngày con đều đến Dịch Khôn cung một chút, đợi sau khi hoàng nhi ngủ thì con có thể hồi phủ.”
“Vâng, nhi thần tuân theo ý chỉ của phụ hoàng. Ninh Hạ cô cô, giường của tiểu hoàng tử ở đâu?”
“Xin mời Vương phi nương nương theo nô tỳ!”
Đi vào bên trong phòng, Gia Cát Linh Ẩn đặt tiểu hoàng tử lên giường, đắp chăn cho nó, nhịn không được nhéo lên mặt nó. Chu Tuyết Viện, ta đã sớm cảnh cáo ngươi, nếu ngươi muốn chăm sóc cho tiểu hoàng tử thêm một thời gian nữa thì nên thận trọng từ lời nói đến việc làm. Không nghĩ tới ngươi chẳng những không thu tay lại mà còn làm cho nghiêm trọng hơn. Tiểu hoàng tử có một người mẫu thân như vậy thật sự là rất bất hạnh.
Bên kia hoàng cung, Chu Tuyết Tranh cùng Sở Lăng Hiên ngồi đối diện nhau, trước mặt hai người đều bày một chén rượu. Chân tướng cái chết của Tĩnh phi làm chấn động cả toàn bộ nước Lăng Nguyệt.
“Chuyện của Tĩnh phi hẳn là ngươi cũng có tham dự?” Sở Lăng Hiên nhấp một ngụm rượu, nhìn Chu Tuyết Tranh chăm chú.
“Cả Chu gia cũng đã chôn theo rồi, tỷ ấy chết cũng không oan. Bản cũng không nghĩ tới là Gia Cát Linh Ẩn lại biết được chuyện này.”
“Xem tình hình ngày đó thì nàng đã biết được mọi chuyện từ đầu đến cuối, nhưng mà vẫn chịu đựng chưa nói ra. Bản vương đối với nàng lại càng ngày càng có hứng thú.”
“Người này thật là đáng sợ. Chúc Lục điện hạ gặp vận tốt.”
“Đa tạ lời chúc phúc của Thần phi nương nương, càng ngày chơi càng thích.” Khóe miệng Sở Lăng Hiên giơ lên, “Thần phi nương nương, không có chuyện gì khác thì ta cáo từ trước.”
“Lục điện hạ, mời.”
“Nhưng mà,” Sở Lăng Hiên xoay người, “Thần phi nương nương nên nhớ điều kiện hợp tác của chúng ta, ngươi có chán ghét nàng cũng không được phép làm tổn thương nàng, nếu không bản vương nhất định sẽ trở mặt.”
Khóe miệng hiện ra vẻ tươi cười, trong mắt hiện lên sự thay đổi không thể phát hiện ra, “Lục điện hạ yên tâm, ta vẫn luôn có chừng mực. Bên phía Thiên ca ca, mong Lục điện hạ cũng hạ thủ lưu tình.”
“Yên tâm, bản vương nhất định đưa hắn đến trên giường ngươi. Cáo từ.”
“Mời.”
Sau khi Sở Lăng Hiên rời đi, khóe miệng tươi cười của Chu Tuyết Tranh chậm rãi thu lại, nắm chén rượu trong tay ngày càng chặt. Không tổn thương nàng? Lục điện hạ, bản cung chỉ sợ không làm được, cả đời bản cung cầu đó là Thiên ca ca có thể lại trở về bên cạnh ta, nhưng mà nếu tiện nhân kia vẫn còn thì con đường này vô cùng khó khăn.
“Nương nương, Thất vương phi hại cả Chu gia, chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha cho nàng sao?” Thị nữ Hoàn nhi bên cạnh khó hiểu hỏi.
“Ngươi cảm thấy bản cung là người lương thiện được như vậy sao?” Chu Tuyết Tranh hừ lạnh một tiếng, “Bản cung phải thừa dịp Gia Cát Linh Ẩn vẫn chưa kịp có động tĩnh gì liền cho ả một đả kích nặng nề mới được.”
Bên kia, Sở Lăng Hiên trở lại Lục vương phủ, trong phủ lại có một khách không mời mà đến.
“Điện hạ, người này thực sự rất kỳ quái, nô tài ngăn cản như thế nào cũng không được, đến trong phủ chờ người. Nô tài chỉ là mới nói vài câu hắn liền tát nô tài mấy cái.” Tổng quản thấy chủ tử về liền lập tức tiến lên, ủy khuất nói.
“Mang bản vương đi xem.”
Người nọ Sở Lăng Hiên cũng không biết, hắn cũng không biết Sở Lăng Hiên.
“Lục điện hạ, ngưỡng một đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Tổng điện chủ bảo ta tới vấn an ngài.”
Tổng điện chủ? Sở Lăng Hiên nhíu mày, lập tức hiểu được liền xoay người lại ôm quyền hướng người bên cạnh, “Không biết các hạ xưng hô thế nào?”
“Không dám, Lăng Vân điện chủ của Thánh điện, Lăng Vân Hải.”
“Hóa ra là Lăng Vân điện chủ, tại hạ thất kính. Vừa rồi trong cung có việc không thể tiếp đón từ xa, xin lượng thứ.”
“Lục điện hạ không cần khách khí như vậy. Tổng điện chủ nhận được thư của người liền phái ta đến đây, không biết chuyện là thế nào?”
Sở Lăng Hiện lạnh lùng một chút, trong mắt phát ra sát ý, “Sở Lăng Thiên vì mở ra cử địa cung cứu Vương phi của hắn nên bị thương đến phế tạng, trong khoảng thời gian ngắn thì không thể khôi phục lại được. Cho nên ngươi nói xem đây chẳng phải là một thời cơ tốt sao?”
“Sở Lăng Thiên?” Sắc mặt Lăng Vân Hải trầm xuống, lập tức cười lạnh, “Bản điện chủ đã muốn giết chết hắn từ lâu, giết Hắc Ám điện chủ cùng U Minh điện chủ, Lăng Tiêu điện chủ, lại hủy hai điện, lần này bản điện chủ nhất đinh lấy đầu hắn xuống.”
“Giết Lăng Tiêu điện cùng Hắc Ám điện còn có Thanh Ngọc Môn, Điện chủ định làm sao bây giờ?”
“Thương Y?” Nghĩ đến kẻ điên kia thân thể Lăng Vân Hải run một chút, “Hắn vẫn nên giao cho Tổng điện chủ đi, nhiệm vụ lần này của bản điện chủ là giết Sở Lăng Thiên. Đưa bản đồ Thất vương phủ cho ta!”
“Đã sớm chuẩn bị tốt.” Sở Lăng Hiên lấy ra một cái bản đồ, bày ra trước mặt Lăng Vân hải, “Lăng Vân điện chủ đúng là cẩn thận, thật ra thì Sở Lăng Thiên bây giờ căn bản không chịu nổi một kích.”
“Không chịu nổi một kích? Bản điện chủ cũng không muốn theo chân ba lão đệ của mình, mình hắn có thể một chiêu giết chết Hắc Ám điện chủ là biết hắn không phải người có công phu bình thường rồi, công phu của hắn thậm chí sơ với Thương Y không hề kém, nên cẩn thận vẫn hơn. Lần này nếu ta có thể thành công, tổng điện chủ đồng ý đưa ba điện đã bị hủy cho Lăng Vân điện.”
“Vậy bản vương chúc mừng Lăng Vân điện chủ trước. Hôm nay bản vương mở tiệc, rượu ngon món ngon, mỹ nhân đẹp, trước hết điện hạ hãy hưởng thụ một chút đã.”
“Ha ha ha! Được! Lục điện hạ thật hà phóng!” Nghĩ đến có thể đem nữ nhân áp dưới thân mình, hung hăng mà phát tiết khiến hắn có chút không thể chờ được. Lăng Vân điện chủ vẫn được mệnh danh là điện chủ hái hoa, háo sắc nổi tiếng giang hồ, hễ là nữ tử bị hắn nhìn trúng đều không thể may mắn thoát khỏi, nghe nói phi tử của vài nước đều đã từng bị hắn chơi đùa qua, “Lục điện hạ, nghe nói Thất vương phi mỹ mạo vô song, bản điện chủ muốn nếm thử một chút.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...