Gia Cát Linh Ẩn hắng giọng một cái, cầm khối băng đang cháy dở dập tắt, đặt về chỗ củ. “Vừa rồi có thể là có người rất sợ, không dám tới gần khối băng cháy, xin mọi người nhớ lại xem đó là ai.”
“Ngươi có ý gì?” Chu quý phi bất mãn hét lên, phục hồi lại tinh thần, trong lòng căng thẳng, ý của nàng là mình có chuyện giấu diếm?
“Phụ hoàng, nhi thần khẩn cầu ngươi mang di thể của mẫu phi tới đây.”
“Thất vương phi, ngươi tạm tha cho Tĩnh phi muội muội đi.” Trong giọng nói của Hoàng hậu tràn đầy lo lắng, “Muội ấy cũng không thể nào chịu nổi nữa đâu.”
“Phụ hoàng, nhi thần đồng ý với Linh nhi.” Sở Lăng Thiên nói, “Chỉ cần phủ kín băng ở bốn phía thì sẽ không sao cả.”
“Thiên nhi, đó là mẫu phi của con!” Sở Kim Triêu trầm giọng nói, “Tam nha đầu, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, chuyện này trẫm không đồng ý!”
“Phụ hoàng, vậy thì thực đáng tiếc. Hôm nay nhi thần không có cách nào thực hiện lời hứa làm rõ sự thật cái chết của mẫu phi.”
Sự thật cái chết? Sở Kim Triêu nhíu mày lại, lẽ nào cái chết của Tĩnh nhi có điều gì kỳ lạ? Ông biết rõ nếu Gia Cát Linh Ẩn không nắm chắc thì sẽ không nói ra, lúc này cũng có chút do dự.
“Phụ hoàng, xin hãy tin tưởng Linh nhi.”
“Đi đi, không được để tổn hại đến di thể của Tĩnh phi dù chỉ một chút.”
“Vâng, Hoàng Thượng, nô tài sẽ cẩn thận.” Liên công công kêu mấy thị vệ vội vội vàng vàng chạy tới Địa cung.
Sở Lăng Thiên dắt Gia Cát Linh Ẩn trở lại chỗ, ngồi xuống. Những người đang ngồi đều không nói gì, dân chúng ở phía dưới lại nhịn không được mà xì xào bàn tán.
Qua một khắc sau, một đám người khiêng băng quan đi tới trước mặt mọi người. Tĩnh phi trong băng quan xương gò má nhô lên, da thô ráp, xấu xí đến không thể tả.
Tận mắt thấy Tĩnh phi nương nương biến thành bộ dạng này, dân chúng càng thêm kích động, thanh âm trừng phạt nghiêm khắc Thất vương phi ngày một lớn hơn.
Đợi bọn hò kêu góc xong rồi, Gia Cát Linh Ẩn mới đứng lên, đi tới bên cạnh băng quan.
“Bản vương phi đa tạ sự ủng hộ của các ngươi đối với mẫu phi. Các ngươi còn nhớ rõ dáng dấp của Tĩnh phi nương nương không?”
“Nhớ rõ, đương nhiên là nhớ rõ.”
“Mời hai người tới đây nhìn xem người này có phải là Tĩnh phi hay không?”
Có hai người không kịp chờ đợi bắt đầu bước lên xác nhận Tĩnh phi. Tĩnh phi vốn xinh đẹp, hiện tại lại biến thành bộ dáng này chỉ làm cho lửa giận trong lòng họ ngày càng lớn hơn.
“Hoàng Thượng, Tĩnh phi muội muội…” Trong mắt Hoàng hậu lóe lên ánh sáng, “Sao lại biến thành như vậy? Thần thiếp thực không đành lòng nhìn. Thất vương phi, lần này thực sự gây ra tội ác tày trời!”
“Tam nha đầu, con còn có chuyện thfi thì nói mau đi!” Sắc mặt Sở Kim Trêu trầm xuống. Chỉ cần phơi ra bên ngoài dù chỉ một khắc thôi thì di thể của Tĩnh phi sẽ bị tổn hại. Đối với cách làm của Gia Cát Linh ẩn, trong lòng ông có chút bất mãn.
“Vâng, Phụ hoàng. Nếu thật sự là nhi thần sai, nhi thần nguyện ý gánh chịu tất cả mọi trừng phạt.”
“Thất vương phi, sớm nói như vậy chẳng phải là tốt hơn sao?” Chu quý phi lười biếng bật người dậy, mặt mang ý cười, “Hoàng Thượng, nàng đã thừa nhận, thần thiếp thấy không cần phải thẩm tra nữa, nên xử lý sớm để dân chúng còn về nữa, hôm nay trời lạnh chớ nên để bị nhiễm phong hàn.”
“Đúng vậy. Hoàng Thượng, mặc dù không phải cố ý, nhưng mang vạ cũng khó thoát. Xin Hoàng Thượng hãy xứ trí công bằng.” Hoàng hậu nói tiếp.
“Xin Hoàng Thượng xứ trí công bằng!” Dân chúng cùng đồng thanh nói.
“Đừng nóng vội, xin mọi người để ta nói xong đã!” Gia Cát Linh Ẩn đứng bên cạnh băng quan, đột nhiên cất cao giọng, “Nữ nhân ở bên trong căn bản không phải là Tĩnh phi mà các ngươi kính yêu!”
“Tam nha đầu, con nói cái gì?” Sở Kim Triêu đứng lên, bước nhanh tới, nhìn nữ tử trong băng quan.
Hoàng hậu sửng sốt một chút, khóe miệng hiện lên một tia cười nhạt. Gia Cát Linh Ẩn, ngươi thật là biết nói càn, nàng ta làm sao lại không phải là Liên Thương Tĩnh chứ? Lại muốn sử dụng quỷ kế này để cởi tội cho mình? Nhưng mà, lần này sợ rằng không dễ.
“Rõ ràng là Tĩnh quý phi, sao lại không phải được chứ? Thất vương phi không phải là đang nói càn đấy chứ? Muốn ở trước mặt của chúng ta mà giở trò yêu pháp sao?” Dân chúng không nghe theo. Kia rõ ràng là Tĩnh phi, sao có thể không phải chứ?
Gia Cát Linh Ẩn xoay người nhìn Chu quý phi, chỉ thấy sắc mặt bà trắng bệch, môi run rẩy không ngừng, hai mắt trống rỗng, ngập tràn sợ hãi.
“Quý phi nương nương, tới nhìn một chút đi.” Gia Cát Linh Ẩn ngoắc ngoắc tay với bà.
Chu quý phi chậm rãi đứng lên, bước chân lảo đảo đi đến gần. Trong lòng tràn ngập sợ hãi, khoảng cách ngắn ngủn lại như bước xuống địa ngục, mà Gia Cát Linh Ẩn như ma quỷ, muốn cắn nuốt lấy bà.
“Quý phi nương nương, đến đây đi.” Gia Cát Linh Ẩn kéo tay bà, mặt mỉm cười dẫn bà đi, “Còn nhớ rõ hình dáng của mẫu phi chứ?”
Gia Cát Linh Ẩn, đây là ngươi ép bản cung. Chu quý phi biến sắc, một cây châm màu đen giấu trong tay áo đột nhiên vung ra, trong mắt ngưng tụ một cỗ sát khí, ngân châm hướng về phía bên hông Gia Cát Linh Ẩn mà đâm tới.
“Nương nương, tay không nên làm loạn, nương tử của bản vương chỉ có ta mới được đụng tới.” Sở Lăng Thiên nắm tay bà, không tiếng động đoạt lấy ngân châm.
Chu quý phi lảo đảo một cía, suýt nữa té ngã, lẽ nào nàng đã biết? Không! Chuyện này chỉ có Chu Tuyết Tranh và mình mình biết, bí mật này đã được giấu diếm nhiều năm như vậy, chuyện hệ trọng này không ai dám để lộ ra dù chỉ một chút. Gia Cát Linh Ẩn nhất định không biết, phải trấn định, không nên hoảng loạn.
Gia Cát Linh Ẩn đẩy nắp đậy băng quan ra một chút.
Sắc mặt Sở Kim Triêu càng thêm âm trầm, “Tam nha đầu, con có biết mình đang làm cái gì không? Nếu người bên trong là Tĩnh phi thì con sẽ ăn nói thế nào với trẫm đây?”
“Phụ hoàng, người yên tâm.”
Từ khe hở của nắp đậy, nàng đưa tay vào, chạm tới trên cổ của người nằm bên trong, tay dùng sức một chút liền chậm rãi kéo ra một cái mặt nạ trên mặt người kia, nhất thời một gương mặt xa lạ hiện ra ở trước mắt mọi người.
Gia Cát Linh Ẩn cầm lấy cái mặt nạ, vứt trên nắp đậy băng quan, đứng ở mộ bên. Nàng không cần phải nói gì cả, mọi chuyện đều đã rõ. Tất cả mọi người đều giật mình nhìn một màn này, vẻ mặt mỗi người đều khác nhau.
Thấy vẻ mặt những người này, những người khác cũng chen nhau xông tới, muốn xem kết quả.
“A? Nữ tử này không phải là Tĩnh quý phi.”
“Là giả, là giả!”
“Tại sao Tĩnh phi nương nương lại là giả? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“Trời ạ!” Hoàng hậu che miệng, sợ chính mình kinh hãi quá mà kêu thành tiếng. Tại sao lại có loại chuyện quỷ dị như vậy? Nữ nhân này là ai, Tĩnh quý phi chân chính ở đâu? Gia Cát Linh Ẩn làm sao mà biết được? Nàng rốt cuộc là có bản lĩnh gì mà có thể đào ra được những bí mật này?
Cả người Chu quý phi lạnh lẽo, bà có cảm giác trời như sụp xuống, trước mắt là một mảnh đen tối, nếu không phải đang đỡ lấy băng quan thì sợ rằng bà đã té xuống rồi.
Chu Tuyết Tranh nắm chặt chén trà ở trong tay, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc ít thấy. Nàng cho rằng bí mật này vĩnh viễn thuộc về Chu gia. Buông chén trà ra, nghiêm túc nhìn nữ tử xuất trần đứng ở bên kia, dường như mọi chuyện trên thế gian đều không liên quan gì đến nàng, tất cả mọi chuyện lại vì nàng mà xảy ra. Gia Cát Linh Ẩn, vì sao ngươi có thể đáng sợ như vậy? Nàng chưa bao giờ sợ hãi một người nào.
Sở Kim Triêu đối với điều những người khác nói đều mắt điếc tai ngơ, ông nhìn chằm chằm vào nữ nhân trong băng quan. Tĩnh nhi của ông đột nhiên biến thành một nữa nhân xa lạ. Tĩnh nhi ở đâu? Một cỗ nhiệt huyết nảy lên trong ngực ông, hai mắt đỏ bừng. Đột nhiên ông nắm lấy tay của Gia Cát Linh ẩn, bóp mạnh đến mức cả xương cốt của nàng như muốn vỡ ra.
“Ngươi mang Tĩnh nhi của trẫm đi đâu rồi? Đem Tĩnh nhi trả lại cho trẫm! Trả lại cho trẫm!”
Sự gầm thét mất lý trí của ông khiến cho người khác sợ hãi.
Sở Lăng Thiên cầm lấy tay Sở Kim Triêu, kéo Gia Cát Linh Ẩn ra, “Phụ hoàng, người tỉnh táo một chút.”
“Là ai? Là ai hại Tĩnh nhi của trẫm?” Sở Kim Triêu quét mắt nhìn mọi người xung quanh, “Các ngươi nói mau, là ai hại Tĩnh nhi? Nói thật cho trẫm!”
“Hoàng Thượng, người bĩnh tĩnh một chút.”
“Trẫm không có cách nào bình tĩnh được!” Ông dùng sức đẩy, băng quan ầm ầm đổ xuống trên mặt đất, “Rốt cuộc là ai!”
“Hoàng Thượng,” Chu quý phi hồi phục lại tinh thần, “Có lẽ đây chính là Tĩnh phi tỷ tỷ, có lẽ tỷ ấy vẫn luôn mang mặt nạ, là người không hề biết bí mật này mà thôi.”
Thấy bà vẫn còn giả vờ hồ đồ, Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh một tiếng, “Quý phi nương nương, người còn không chịu nói sao? Hay là muốn ta tới cung của bà để kiểm tra ở dưới giường của Tiểu hoàng tử một chuyến? Để xem bộ xương khô ở đó là ai mà lại có thể bị mang xiềng xích trên người? Cả nước Lăng Nguyệt cũng chỉ có một người, đó là Tĩnh phi!”
“Cái gì? Ngươi! Ngươi nói cái gì?” Chu quý phi nắm chặt thành băng quan như năm một cọng rơm cứu người, “Bản cung không hiểu ngươi đang nói cái gì!”
“Nương nương biết Lâm Lang chứ? Ngày ấy, lúc nương nương tống Lâm Lang vào trong hầm bí mật thì ta cũng đang ở chỗ đó.”
“Lâm Lang?” Cái tên này đối với Chu quý phi như sấm sét giữa trời quang, hắn không chết? Còn có Gia Cát Linh Ẩn, làm sao nàng biết có căn hầm bí mật? Xong rồi, tất cả mọi chuyện kết thúc rồi.
Bà xụi lơ trên mặt đất, sợ đến mức nước mắt không ngừng chảy ra, bà chỉ cảm thấy cả người đều nhẹ bẫng, như ngồi trên đám mây, lúc nào cũng có thể rơi xuống địa ngục.
“Tiện nhân!” Sở Kim Triêu bóp lấy cổ Chu quý phi, nhấc bà từ dưới đất lên, “Nói! Sao ngươi lại làm vậy với Tĩnh nhi? Ngay bây giờ trẫm bóp chết ngươi!”
Hai chân Chu quý phi cách mặt đất, càng không ngừng giùng giằng, sắc mặt từ từ trở nên xanh tím. Vẻ mặt hung tàn của Sở Kim Triêu càng khiến cho bà như rơi xuống đại ngục.
“Hoàng Thượng, bình tĩnh.” Hoàng hậu cũng bị dọa đén thật lâu mới hồi phục lại tinh thần. Dưới sự trấn an của bà, tâm tình của Sở Kim Triêu dần lắng xuống.
Ông buông Chu quý phi ra, “Nói! Nói thật rõ ràng hoàn chỉnh mọi việc cho trẫm!”
“Muội muội, chuyện cho tới nước này rồi muội cứ nói đi.” Hàng vi vừa rồi của Sở Kim Triêu cũng khiến Hoàng hậu bị hù dọa, người ở bên cạnh cũng chả biết được sẽ bị trở mặt trong nháy mắt.
Lúc này, Chu quý phi đã không kháng cự nữa, kể rõ tất cả mọi chuyện. Hóa ra là bà ghen tỵ với sự yêu thương của Hoàng Thượng đối với Tĩnh phi, đến nằm mơ cũng muốn diệt trừ bà ấy. Khoảng thời gian Tĩnh phi sinh bệnh, bà tìm người thay thế Tĩnh phi, người nằm ở bên trong băng quan thực ra là người do bà đưa tới.
Lúc bà đang muốn nói đến thời điểm Tĩnh phi chết thì bị Gia Cát Linh Ẩn ngăn lại, “Nói một chút về chuyện địa cung đi!” Nếu để Hoàng Thượng biết Tĩnh phi vì bị bỏ đói mà chết thì ông nhất định sẽ mất lý trí lần thứ hai.
“Chuyện địa cung là do ta đã sớm biết được loại băng kia có khả năng bốc cháy, cũng vừa lúc Hoàng Thượng lệnh cho Thất vương phi tăng thêm lượng băng, vì vậy ta đã lợi dụng cơ hội lần này. Lục điện hạ cũng là do ta sai người dẫn tới, ta muốn Lục vương phủ cùng Thất vương phủ trở mặt thành thù. Hoàng Thượng, thần thiếp đã nói hết tất cả mọi chuyện rồi, muốn chém muốn giết gì cũng được, chỉ cầu xin Hoàng Thượng và nương nương đối xử tử tế với hoàng nhi.” Tự biết mình khó thoát khỏi cái chết nên ngược lại bà trở nên tỉnh tảo.
“Chu Tuyết Viện, ngươi còn chưa nói Tĩnh nhi chết như thế nào?” Âm thanh của Sở Kim Triêu như từ địa ngục tới khiến cho Chu quý phi rùng mình một cái.
“Phụ hoàng…” Gia Cát Linh Ẩn muốn nói cái gì đó lại bị Sở Kim Triêu ngăn lại.
“Tam nha đầu, trẫm muốn nghe ả nói!”
“Là chết vì đói.”
“Ngươi lặp lại lần nữa!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...