Trên chân phải của vương phi bị thương, hơn nữa khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, đang sốt, thần đã nghĩ cách hạ sốt cho vương phi, sau đó dưỡng thương cho tốt là ổn.”
“Ta biết rồi.” Sở Lăng Thiên cho đại phu lui, một mình ngồi một bên, “Kinh Phong, Phá Trận, đỡ ta đến thư phòng.”
“Gia, không đợi tiểu thư tỉnh lại sao?” Bằng trực giác, Kinh Phong cảm thấy giữa hai người họ đã nảy sinh vấn đề, “Vết thương của tiểu thư cũng rất nghiêm trọng.”
“Để đại phu và nha hoàn hầu hạ được rồi, bản vương còn có việc.”
“Dạ, gia.” Kinh Phong và Phá Trận người bên trái người bên phải đỡ y dậy, đi thư phòng.
Nằm xuống trường kỷ ở thư phòng, ngủ một đêm, y cảm thấy đỡ hơn. Chậm rãi đi đến bên ngoài phòng ngủ, muốn tiến vào, lại dừng bước. Chính y cũng không biết mình làm sao? Là trách nàng biến địa cung thành rối tinh rối mù, hay là trách nàng thân mật với Sở Lăng Hiên như vậy?
Rốt cục y cũng không vào, xoay người rời khỏi. Phá Trận đuổi theo, “Gia, tiểu thư bớt sốt rồi, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, vì sao không vào? Có lẽ người đến, tiểu thư sẽ tỉnh lại nhanh hơn.”
“Phá Trận, đi thu dọn một chút, ta đến quân doanh ở một thời gian, mấy ngày nay chính sự rất nhiều.”
“Gia…” Phá Trận còn do dự, “Tiểu thư tỉnh lại, người đầu tiên muốn gặp nhất định là gia. Có hiểu lầm gì, nói rõ ràng không phải tốt hơn sao?”
“Phá Trận, ngươi nói nhiều quá rồi đó.”
“Dạ, để thuộc hạ đi chuẩn bị.”
Ở gian ngoài phòng ngủ, Nguyệt Lan đang ghé vào bàn lau nước mắt. Nàng chưa từng nhìn thấy tiểu thư nhà mình thảm như vậy, càng nghĩ càng đau lòng, không khỏi nức nở.
Kinh Phong luống cuống đi qua đi lại, “Nguyệt Lan, ngươi đừng khóc nữa.”
“Tiểu thư thật đáng thương.”
“Tiểu thư sẽ khỏe thôi.” Kinh Phong giơ ống tay áo ra, “Này, cho ngươi mượn lau nước mắt đó. Đại tiểu thư của ta ơi, ta van xin ngươi đừng khóc nữa, còn khóc nữa thì ta cũng muốn khóc đây.”
“Ngươi là nam nhi đại trượng phu, khóc cái gì mà khóc, không biết xấu hổ gì cả.”
“Nhìn thấy ngươi khóc, ta đau lòng, được chưa?”
“Hu hu hu, tiểu thư sao còn chưa tỉnh?” Nguyệt Lan nức nở, không lưu ý đến câu nói mà Kinh Phong phải cố lấy dũng khí thật lớn mới nói ra được kia, “Kinh Phong, vì sao vương gia không đến thăm tiểu thư?”
“Bởi vì… Vì gia có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, chẳng phải đã bảo ta đến thăm rồi sao?” Kinh Phong chột dạ nói, nếu là lúc trước, vương gia nhất định sẽ túc trực bên giường, một khắc không rời. Lần này là thế nào vậy?
Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Sở Lăng Thiên bước vào, “Vương phi thế nào rồi?”
“Còn chưa tỉnh.” Nguyệt Lan vừa nức nở vừa đáp.
“Các ngươi ra ngoài đi.”
“Dạ, vương gia.”
Đi đến trước giường, nàng còn nhíu mày, sờ trán nàng, đã hạ sốt. Ngắm khuôn mặt ngủ say của nàng, cảm xúc trong lòng Sở Lăng Thiên nhất thời lắng lại. Nhưng tại sao việc đầu tiên nàng nghĩ đến là đi tìm Sở Lăng Hiên, mà không phải là y? Nghĩ đến đây, trên mặt lại xuất hiện chút tức giận.
Ngón tay nàng giật giật, đang mơ màng lẩm bẩm gì đó, y ghé tai vào, nàng đang gọi tên y.
“Sở Lăng Thiên… Thất gia, chàng sẽ đến.”
“Linh nhi, là ta.” Nắm lấy tay nàng, đặt bên môi hôn, “Về nhà rồi, đừng sợ.”
“Sở Lăng Hiên…”
Vẻ mặt của y bất động, tay dừng ở giữa không trung, tức giận đến lòng dạ đau đớn không thôi. Buông tay nàng ra, đứng lên, đùng đùng rời khỏi. Kiếp trước khiến nàng đau, kiếp này cũng nhớ mãi không quên sao? Một khắc bước ra khỏi cánh cửa kia, y cực lực ngăn chặn cảm xúc không khống chế được.
“Sở Lăng Hiên, cút ngay!” Nàng tiếp tục lẩm bẩm, nhưng y đã không còn nghe thấy.
Kinh Phong thấy Sở Lăng Thiên đến thăm Gia Cát Linh Ẩn, trong lòng vốn đang vui vẻ, hắn biết chủ tử của hắn không có sức chống cự lại nữ tử kia. Đang vui, nhìn thấy Sở Lăng Thiên nghiêm mặt đi ra.
“Kinh Phong, ta đến quân doanh trước, dọn dẹp xong đồ đạc rồi thì nói Phá Trận mang đến cho ta.”
“Dạ, gia.”
“Chuyện ta bị thương, không cần nói với nàng.”
“Dạ.”
Kinh Phong cúi đầu, trong lòng nghĩ, là chuyện gì khiến cho mối quan tâm giữa hai người họ thành ra thế này, tại sao gia lại không ở bên cạnh tiểu thư khi tiểu thư đang trong tình trạng như thế, nhìn dáng vẻ của gia, còn định ở quân doanh mấy ngày.
“Có phải tiểu thư và điện hạ cãi nhau không?” Viền mắt Nguyệt Lan đỏ lên, nhỏ giọng hỏi, “Tiểu thư đáng thương quá.”
“Đừng khóc.” Nhìn thấy nước mắt của nàng rơi như đê vỡ, tim Kinh Phong thắt lại, như bị thứ gì đó vo lại thành một cục, “Không có chuyện gì đâu, gia yêu thương tiểu thư như vậy, có chuyện gì, cũng sẽ tháo gỡ được thôi. Ta van ngươi đừng khóc được không?”
“Òa!” Nguyệt Lan khóc còn lớn hơn, “Tiểu thư bị thương, ta khóc cũng không được sao? Ngươi quá ngang ngược rồi đó, không thèm nghe ngươi nói nữa, ta vào xem tiểu thư.”
Nguyệt Lan vừa đắp lại chăn cho Gia Cát Linh Ẩn vừa an ủi bản thân, tiểu thư nhất định sẽ khỏe lại, tiểu thư sẽ không bị đánh bại đâu.
Suốt từ sáng đến tối, Sở Lăng Thiên vùi đầu vào việc quân mong có thể làm bản thân bình tâm lại, nhưng phát hiện y hoàn toàn không làm được, trong đầu toàn là hình bóng của nàng, bộ dáng nàng ngất đi trong vòng tay của Sở Lăng Hiên, càng muốn yên tĩnh, lại càng không làm được. Binh thư trên bàn, vẫn còn đang dừng ở trang đầu, y không biết bản thân đang trốn tránh cái gì, hay sợ hãi cái gì? Sợ trong lòng nàng có người khác ư?
Phá Trận thấy bộ dạng mất hồn mất vía của y, rất lo lắng, “Gia, ngỉi ngơi chút đi, thương thế của gia cần phải tịnh dưỡng, nếu vương phi biết được nhất định sẽ rất lo lắng.”
“Nàng sẽ lo lắng cho ta sao?” Sở Lăng Thiên cười lạnh, “Phá Trận, nàng tỉnh chưa?”
Phá Trận lắc đầu, “Nếu tỉnh, Kinh Phong nhất định sẽ đến báo tin, cũng không biết tiểu thư thế nào rồi.”
“Ngươi trở về xem thử đi.”
Tảng đá trong lòng Phá Trận thả xuống, gia vẫn quan tâm đến tiểu thư, “Gia, hay thuộc hạ chuẩn bị ngựa, gia tự mình về nhìn thử xem?”
“Bản vương có thương trong người, không được vận động. Ngươi đi là được.”
“Dạ, gia.” Phá trận lắc đầu bất đắc dĩ, rõ ràng là quan tâm, sao lại tỏ ra như thế.
Thất vương phủ, Gia Cát Linh Ẩn mơ một giấc mơ dài, kiếp trước, rất nhiều hình ảnh xuất hiện trong đầu nàng như bộ phim chiếu chậm, mở mắt ra, rốt cục cũng nhìn thấy ánh sáng. Nàng sờ tấm chăn mềm mại, ngửi mùi huân hương quen thuộc, mỉm cười, nàng biết, y nhất định sẽ đến cứu nàng.
Ngoài cửa có tiếng bước chân nhẹ nhàng, là y sao?
“Thất… Nguyệt Lan.” Nhìn thấy người bước vào, trong mắt nàng hiện lên chút thất vọng.
“Tiểu thư, rốt cục người cũng tỉnh rồi!” Nguyệt Lan vui vẻ chạy tới, nắm lấy tay nàng, “Tiểu thư, người hù chết nô tỳ, đã mê mang suốt một ngày một đêm rồi.”
“Hả? Lâu vậy sao.” Gia Cát Linh Ẩn chớp mắt, toàn thân không có sức, cơn đau ở chân xâm nhập vào mỗi tế bào thần kinh, cố nén đau nhức, nàng nhìn ra ngoài, “Vương gia đâu?”
“Vương gia…” Nguyệt Lan cụp mắt, hình như không muốn nói đến đề tài này, “Vương gia đến quân doanh rồi.”
“À.” Y nhất định có rất nhiều việc.
Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, thử ngồi dậy, nằm lâu như thế, khó tránh khỏi toàn thân rã rời.
“Tiểu thư, nô tỳ đỡ người.”
Dưới sự giúp đỡ của Nguyệt Lan, nàng chậm rãi ngồi lên, “Nguyệt Lan, ta đói.”
“Tiểu thư, người chờ chút, nô tì đi lấy thức ăn.”
Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, Nguyệt Lan vừa đi ra, nụ cười trên mặt nàng liền biến mất, nhớ lại biển lửa trong địa cung, nàng và Sở Lăng Hiên cùng rơi xuống mật thất, chuyện sau đó thì không nhớ được. Có phải di thể của Tĩnh phi vì vậy mà bị tổn hại, cho nên Sở Lăng Thiên trách nàng?
Nguyệt Lan đi ra, Phá Trận cũng vừa về, nhìn thấy Nguyệt Lan liền giữ nàng lại, “Nguyệt Lan, tiểu thư tỉnh chưa?”
Nhìn thấy Phá Trận nắm tay Nguyệt Lan, Kinh Phong nhíu mày, đi qua đứng chen ngang, “Có chuyện gì từ từ nói, chớ nên động tay động chân.”
Phá Trận lười đôi co với hắn, “Nguyệt Lan, rốt cục sao rồi?”
Tiểu thư cũng có kiêu ngạo của tiểu thư, Nguyệt Lan hỏi, “Là vương gia bảo ngươi tới hỏi, hay là tự ngươi đi hỏi?”
“Nguyệt Lan, đừng gây chuyện nữa.”
“Tiểu thư tỉnh rồi, không thấy vương gia, tiểu thư vui vẻ biết bao nhiêu, còn nói cứ để vương gia ở lại quân doanh mấy ngày rồi hẳn về. Nếu không về cũng không quan trọng, tiểu thư bảo ta đi mời môn chủ Thương Y và Lục điện hạ đến thăm người.”
Phá Trận sững sờ, Kinh Phong kinh ngạc nhìn Nguyệt Lan, “Tiểu thư nói vậy thật sao?”
“Đương nhiên, có cần mời ngươi vào để tiểu thư lặp lại lời nói vừa rồi trước mặt ngươi một lần nữa không?”
“Không cần.” Phá Trận đen mặt, xoay người rời khỏi.
Nguyệt Lan vội đến phòng ăn bưng cháo cùng dĩa thức ăn, ăn xong, Gia Cát Linh Ẩn cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn. Nguyệt Lan lại giúp nàng thay thuốc.
Ngủ một ngày một đêm, đã không còn thấy buồn ngủ nữa, rốt cục y làm sao vậy? Ngay cả về cũng không về thăm nàng một chút? Cái gọi là một đời một kiếp là như vậy sao? Sở Lăng Thiên, chàng có tôn nghiêm của chàng, ta cũng có kiêu ngạo của ta, xem ai thắng ai.
Quân doanh, Sở Lăng Thiên vẻ mặt giận dữ, ngực lại đau đớn kịch liệt, đôi mắt đỏ quạch bắt đầu lạnh băng, “Nàng thực sự nói như vậy?”
“Đúng vậy, gia, chính Nguyệt Lan đã nói vậy với thuộc hạ.”
“Ta biết rồi.” Sở Lăng Thiên quắc mắt.
“Điện hạ, người muốn đi đâu?”
“Hồi phủ! Bản vương thật muốn xem thử, rốt cục nàng ấy muốn làm gì!”
“Gia!” Phá Trận lập tức đuổi theo, khi chủ tử không khống chế được cảm xúc là người rất đáng sợ, ai da, rốt cục làm sao vậy? Tại sao lại thành ra thế này?
Gia Cát Linh Ẩn ngủ không được, đành phải gọi Nguyệt Lan đến, nàng không rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Chuyện này đã qua một ngày rồi, tin tức nhất định đã truyền khắp Ngân Đô.
“Di thể của Tĩnh phi nương nương bị tổn hại, khi Thất điện hạ tìm thấy tiểu thư, tiểu thư đang cùng Lục điện hạ…”
“Cùng Lục điện hạ làm gì?” Gia Cát Linh Ẩn khó hiểu hỏi, chuyện trong mật thất, nàng hoàn toàn không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.
“Cùng Lục điện hạ y phục xộc xệch!”
“Không thể nào!”
“Tiểu thư, nô tỳ cũng tin người, nhưng người bên ngoài đều truyền tai nhau như vậy.”
Gia Cát Linh Ẩn lấy lại tinh thần, thở dài, chuyện thế này lẽ ra là cấm kỵ của hoàng thất, sao lại nhanh chóng lan truyền khắp Ngân Đô, ngoại trừ có người cố tình phát tán. Sở Lăng Hiên sẽ không làm gì mình chứ… Nàng không dám nghĩ tiếp, Sở Lăng Thiên vì chuyện này mà tránh mặt nàng ư?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...