“Là Thất vương phi bị khối băng vây hãm trong địa cung của Tĩnh phi nương nương, thuộc hạ vội vàng tìm người hỗ trợ dời băng đi để cứu Thất vương phi.”
“Dẫn bản vương đến xem!” Sở Lăng Hiên bình tĩnh nói, rõ ràng là hận nàng, nhưng khi nghe nàng gặp nguy hiểm, vẫn vô cùng sốt ruột, có thể chạy đến cứu nàng trước Sở Lăng Thiên, có khi nào nàng sẽ thay đổi thái độ với mình không?
Lâm Lang lén lút mỉm cười, “Dạ, điện hạ, thuộc hạ dẫn người đi.”
Đi vào địa cung, khối băng bên ngoài vẫn chưa dọn hết, chân Gia Cát Linh Ẩn chảy máu không ngừng, nhuốm đỏ cả một khoảng băng.
“Linh nhi, nàng sao rồi?”
Ngẩng đầu nhìn thấy người trước mặt, Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu, “Ngươi đến làm gì? Lục điện hạ, chỗ này chỉ có người được Hoàng thượng cho phép mới có thể vào, ngươi không biết ư?”
“Gia Cát Linh Ẩn, bản vương là đến cứu nàng, nàng cảm kích bản vương như thế này sao?”
“Điện hạ, xin chờ một lát, thuộc hạ lại đi tìm thêm vài người đến.”
“Không cần.” Gia Cát Linh Ẩn gằn giọng nói, nàng đã ý thức được chuyện này có vấn đề, thủ vệ địa cung nhiều như vậy, nhưng mới nãy lại không ai đến giúp nàng, chỉ có hai người khiêng băng, động tác cũng vô cùng thong thả, hắn còn bảo đi tìm người, chỉ là mấy khối băng thôi mà, cần tìm nhiều người đến như vậy sao? Lúc này Sở Lăng Hiên lại xuất hiện, cũng không hợp lý lắm, trừ phi là có người cố tình dẫn hắn đến.
“Các ngươi mau dời khối băng trên chân bản vương phi đi. Sở Lăng Hiên, ngươi đi đi!”
Lâm Lang gật đầu, “Nương nương, người chờ chút, thuộc hạ đi lấy công cụ sẽ lập tức quay về.”
Lâm Lang dẫn theo hai người khác ra ngoài, người ở bên ngoài nhận được ánh mắt ra hiệu của hắn, lập tức khởi động cơ quan bên trong, cửa địa cung chậm rãi khép lại, ngay tại lúc cửa sắp đóng lại, hắn lấy ra một cái mồi lửa, ném vào bên trong.
“Oành!” Mồi lửa ném vào khối băng, lại có thể bốc cháy.
Sở Lăng Hiên vừa thấy không ổn, lập tức đá khối băng đang cháy sang một bên, vội vã dời Gia Cát Linh Ẩn ra xa những khối băng còn lại.
Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, lê cái chân bị thương đến bên cạnh cửa, xoay cơ quan, cánh cửa lại bất động. Nàng hoàn toàn hiểu được là có người muốn mạng của nàng.
“Vô dụng thôi, chi bằng tìm xem trong này có thông đạo hay không.” Sở Lăng Hiên cũng ý thức được mình bị lừa, hắn sờ xung quanh tường đá, nhưng lại không tìm thấy cái gì, “Gia Cát Linh Ẩn, xem ra vì nàng mà bản vương phải chết tại chỗ này! Nàng đúng là khắc tinh của bản vương! Chết tiệt!”
“Sở Lăng Hiên, ta cũng không muốn chết cùng một nơi với ngươi, chừa chút sức lực tìm đường thoát thân đi!”
Lửa càng cháy càng lớn, nhanh chóng lan đến các khối băng khác. Băng làm sao lại cháy? Gia Cát Linh Ẩn thoáng nghi ngờ, chỉ là không có thời gian để nàng nghĩ nhiều. Tiếp tục như vậy, cho dù không bị chết cháy, thì cũng bị chết vì thiếu dưỡng khí, hoặc là bị lạnh chết.
Sở Lăng Hiên im lặng lần tìm cơ quan, hắn không cam lòng chết ở đây như vậy, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm. Đáng chết! Hiện giờ trong lòng hắn vô cùng hối hận. Nếu chẳng phải đến cứu nàng, bản thân sẽ không rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy. Nếu biết, chắc chắn hắn sẽ không đến, có yêu nàng cách mấy cũng không đáng để hắn đánh đổi sinh mạng của mình.
Thế lửa lan đến dưới chân họ, hai người bị dồn đến gần quan tài băng, trong lúc bối rối, Gia Cát Linh Ẩn chạm đến một chỗ gồ lên trên quan tài, nàng cũng không chú ý, tay đặt trên đó, bỗng nhiên nàng cảm thấy cả người rơi xuống. Chốc lát sau, toàn thân tiếp đất, rơi xuống cùng nàng còn có Sở Lăng Hiên. Khe hở trên đỉnh lập tức khép lại, che hết ánh sáng, phút chốc, bên dưới lâm vào bóng tối vô tận.
Giơ tay không thấy năm ngón, Gia Cát Linh Ẩn có thể nghe thấy mùi máu tanh trong không khí, đó là máu chảy ra từ vết thương trên chân nàng. Bỗng nhiên, trong bóng tối có chút ánh sáng, hóa ra Sở Lăng Hiên móc mồi lửa ra, hắn tìm kiếm xung quanh, tìm được một chiếc đèn dầu trên tường, thắp lên, bên trong thoáng sáng sủa.
Đây là một thạch thất khoảnh mười mét vuông, bên trong ngoại trừ ngọn đèn kia ra thì trống trơn không có gì. Nhìn thấy chân Gia Cát Linh Ẩn vẫn đang chảy máu, Sở Lăng Hiên nhíu mày, móc trong ngực ra bình thuốc, “Bôi vào đi, bằng không máu cứ chảy thế này thì không biết khi nào mới có thể ra ngoài.”
“Đa tạ.” Gia Cát Linh Ẩn vừa nói, vừa nhận lấy thuốc, nàng ghét hắn, hận hắn, hận đến thấu xương, nhưng nàng không thể lấy sinh mạng mình ra để đánh đổi sự thù hận này.
Sở Lăng Hiên nhếch môi, “Đây là câu nói êm tai nhất mà nàng nói với ta.”
“Vậy sao?” Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, chỉ là một câu cám ơn, dĩ nhiên lại là lời êm tai nhất? Sở Lăng Hiên, ngươi có biết kiếp trước ta đã nói gì với ngươi hay không?
A Hiên, cả đời này thiếp muốn ở mãi bên chàng.
A Hiên, vì chàng, thiếp tình nguyện làm tất cả.
A Hiên, chúng ta sinh con đi, trai hay gái gì cũng đều giống chàng.
A Hiên, chàng muốn giang sơn, thiếp sẽ cùng chàng tranh đấu giành thiên hạ, chàng muốn quyền lực, thiếp sẽ mưu cầu quyền lực cho chàng, cho dù phải dùng thủ đoạn ti tiện nhất.
A Hiên, thiếp yêu chàng, chàng có yêu thiếp không?
Hồi tưởng một lúc, Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu, bôi thuốc rồi trả lại cho hắn.
Sở Lăng Hiên lại xé một mảnh y phục ra, “Băng bó lại đi.”
“Để ta.” Gia Cát Linh Ẩn nhận lấy mảnh vải trong tay hắn, quấn lại vết thương.
Xử lý vết thương xong, Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, đi một vòng quanh thạch thất, thạch bích vốn trơn nhẵn bóng loáng, hoàn toàn không có khe hở nào, xem ra, chỉ có thể từ chỗ họ rơi xuống để ra ngoài. Bỗng nhiên, nàng ý thức được một vấn đề, lập tức đi qua thổi tắt ngọn đèn.
“Nàng làm gì?” Sở Lăng Hiên khó hiểu hỏi.
“Thạch thất không có thông gió, ngọn đèn sẽ nhanh chóng thiêu đốt hết dưỡng khí, như vậy chúng ta sẽ bị thiếu dưỡng khí mà chết! Ta không muốn chết ở trong này.”
“Bản vương đột nhiên cảm thấy, có thể chết chung với nàng, cũng tốt.”
“Sở Lăng Hiên, ta không muốn chết!” Phải chết, thì cũng không chết cùng ngươi, huống hồ, cho ngươi chết dễ như vậy đúng là khiến người ta tiếc nuối.
“Vậy ư? Còn muốn ra ngoài gặp Sở Lăng Thiên? Nàng cũng không nghĩ lại xem, trên đó cháy thành thế nào. Chuyện này là có người cố tình nhắm vào nàng, Tĩnh phi quan trọng bao nhiêu với Sở Lăng Thiên và phụ hoàng, không phải nàng không biết, nàng làm địa cung cháy đến như vậy, di thể của Tĩnh phi cũng không giữ gìn được, dù có thoát ra ngoài cũng là đường chết thôi.”
“Cho dù chết, ta cũng không muốn chết oan ức như vậy!” Vẻ mặt Gia Cát Linh Ẩn nghiêm trọng, có người cố ý nhắm vào nàng, nàng đã nghĩ đến, tự trách mình sơ ý. Thế nhưng có người dám động tay động chân vào địa cung của Tĩnh quý phi, chuyện này nàng nhất định phải tra rõ, hiềm nghi lớn nhất chính là Hoàng hậu và Chu quý phi. Hoàng thượng bệnh nặng, Hoàng hậu sẽ không chuốc rắc rối, bà ngày nghĩ đêm mơ đến chuyện giành ngôi vị hoàng đế, thì phải là Chu quý phi, thù hận của Chu gia và công chúa Triêu Hoa, bà ta hẳn là muốn mạng của mình.
“Lúc hành sự, sao lại không nghĩ đến chuyện chừa đường lui cho mình?” Sở Lăng Hiên nghiền ngẫm nói.
“Lục điện hạ so với ta, chỉ có hơn chứ không kém.”
“Nàng ghét bản vương như vậy? Nhưng không sao, một ngày nào đó, Sở Lăng Thiên sẽ chết trong tay ta, nàng cũng sẽ là của bản vương thôi. Cái bản vương có là sự nhẫn nại và thời gian.”
“Để xem ngươi có bản lĩnh này không.”
Gia Cát Linh Ẩn nghiêng đầu, không thèm nói nữa. Nàng chưa từng nghĩ tới, kiếp này, lại có thể đứng cùng một chỗ với Sở Lăng Hiên, lại còn là một nơi quỷ quái thế này.
Bọn họ rơi xuống đã được một thời gian, lúc này bên ngoài đã nổ tung, Sở Kim Triêu nhận được tin, lập tức bảo người dìu đến địa cung. Trong quân Sở Lăng Thiên bàn giao lại cho phó tướng, cưỡi ngựa chạy đến, lại nhìn thấy cửa đá đóng chặt, mọi người đều bó tay không có cách nào.
“Rốt cục sao lại thế này?” Sở Lăng Thiên lo lắng hỏi, “Thất vương phi đâu? Vẫn còn ở bên trong à?”
“Bẩm Thất điện hạ, Thất vương phi bị băng rơi trúng chân, thuộc hạ muốn đi tìm công cụ, kết quả cửa tự nhiên đóng lại, mở thế nào cũng không ra, nhất định là Thất vương phi khóa cơ quan ở bên trong rồi.” Lâm Lang nói.
“Nếu chân của nàng bị thương, không thể tự khởi động cơ quan bên trong được mà?” Sở Lăng Thiên hỏi lại.
“Chuyện này… Thất điện hạ, Lục điện hạ cũng ở bên trong.”
“Ngươi nói gì?” Sắc mặt Sở Lăng Thiên vô cùng khó coi.
“Lão Thất!” Sở Kim Triêu bắt gặp vẻ tức giận trên mặt y, bình tĩnh gọi y một tiếng, rồi nói với Lâm Lang, “Mau chóng nghĩ cách mở cửa!” Tay ông chạm vào cửa, cảm thấy vô cùng kỳ lạ, “Tại sao cửa lại nóng như thế?”
“Hoàng thượng…” Lâm Lang dừng một chút, “Lúc cảnh cửa sắp đóng lại, thuộc hạ nhìn thấy băng bên trong hình như đang bốc cháy!”
“Ngươi nói là cháy ư? Khụ khụ!” Trong lúc khó thở, Sở Kim Triêu phun ra ngụm máu.
“Hoàng thượng!”
Hoàng hậu, Chu quý phi và Thần phi lập tức tiến lên đỡ ông.
Sở Lăng Thiên càng thêm lo lắng, cơ quan bị hủy, chỉ còn cách phá ra, “Phụ hoàng, mọi người nhanh chóng rời đi đi, nhi thần dùng nội công mở cửa ra!”
“Thiên nhi, không thể!” Sở Kim Triêu bất chấp ngực đau đớn, giữ y lại, “Cánh cửa này là dùng thép thêm vào đá kiên cố chế thành, dùng nội công mở ra, con không muốn sống nữa ư!”
“Phụ hoàng, nhi thần chỉ biết, bên trong có hai nữ nhân quan trọng nhất trong đời con. Mau rời đi đi, thời gian không còn kịp rồi.”
Thấy y đã quyết tâm, Sở Kim Triêu biết nói thế nào cũng vô ích, đành phải cặn dặn những người khác nhanh chóng rời đi, nếu muốn ông vì Tĩnh phi mà làm như vậy, ông tự thấy bản thân làm không được.
Sau khi mọi người tản ra, Sở Lăng Thiên vận nội lực đến đan điền, dốc hết sức chưởng vào cửa địa cung, cánh cửa rầm rầm mở rộng.
Một chưởng mới rồi, gần như khiến lục phủ ngũ tạng của y bị tổn thương, cổ họng nóng lên, hộc máu. Nhiều chấm máu đỏ li ti bắn xuống đất, bất chấp bị thương, y lập tức chạy vào.
Không có động tĩnh, những người khác cũng chạy tới, trong địa cung có hai khối băng đang cháy, quan tài băng của Tĩnh phi vẫn còn tại đó, nhưng không thấy Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Hiên đâu.
“Hoàng thượng, Thất vương phi và Lục điện hạ không phải đã bị… cháy thành tro chứ?” Chu quý phi cố gắng đè nén tâm trạng vui sướng, nhỏ giọng hỏi.
“Câm miệng!” Sở Kim Triêu gầm lên, “Chúng nhất định không sao!”
“Thế nhưng…” Không chỉ có mình Chu quý phi, tất cả mọi người đều cảm thấy lạ, “Á!”
Đột nhiên, Chu quý phi hét lên, tiếng hét có thể đâm thủng màng tai làm cho những người khác đều giật mình hoảng hốt, lập tức nhìn về hướng bà đang nhìn.
Chỉ thấy Tĩnh phi trong quan tài băng đã không còn đầy đặn và hồng hào như xưa, da ở mí mắt và trên cơ thể đang khô quắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...