Sở Lăng Thiên đi tới phía sau nàng, “Linh nhi, được không?”
“Chỉ có thể thử một lần.” Gia Cát Linh Ẩn nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi, “Đại phu hiểu rõ các bộ phận cơ thể tới đây, Thất gia, chàng cũng qua đây.” Có một số bước cần phải có hai người phối hợp ăn ý với nhau.
“Không được.” Hoàng hậu là người đầu tiên đưa ra phản đối, vừa rồi các ngự y cũng chỉ ở bên ngoài, còn ở tình huống bên trong là do bà đỡ nói với họ, từ đó họ mới phán đoán. Nữ tử sinh con, nam tử không thể tới gần, tới gần thì nam tử sẽ dính phải xúi quẩy, “Thái tử phi là nữ tử, lúc này nam nhân đi vào làm cái gì?”
“Hoàng hậu nương nương, mạng của Thái tử phi quan trọng hay là phép tắc quan trọng hơn?” Gia Cát Linh Ẩn tức giận, giọng nói cũng vô cùng không tốt.
Những người khác nhìn Gia Cát Linh Ẩn bằng ánh mắt kì quái, dám ở trước mặt mọi người chống đối Hoàng hậu, lá gan Thất vương phi cũng thật là lớn.
“Đi thôi.” Thái tử đồng ý.
“Thất vương phi, Thái tử phi không sao thì bản cung sẽ không so đo với ngươi, nhưng nếu xảy ra chuyện gì bản cung nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Gia Cát Linh Ẩn không còn lòng dạ nào tranh luận với bà, mang theo ngự y cùng Sở Lăng Thiên lập tức tiến vào.
“Giúp ta chỉ ra vị trí tử cung cùng vị trí hiện tại của đứa nhỏ.” Gia Cát Linh Ẩn nói với ngự y.
Ngự y lập tức chỉ ra vị trí.
“Thuốc mê!”
Sở Lăng Thiên đưa tới, một lát sau thuốc mê có tác dụng.
“Đưa dao đã khử trùng tới.”
Lập tức đưa vào tay nàng, dựa vào chỗ ngự y đã chỉ, nàng mổ vào bụng Hà Sướng Uyển. Nàng đã quên đi sợ hãi, tính mạng của Hà Sướng Uyển cùng Thế tử khiến cho nàng đều quên hết tất cả. Sau đó nhau thai được tách ra.
Sở Lăng Thiên lau mồ hôi toát ra trên trán nàng, tiểu nương tử của y còn có cái gì không biết nữa.
“Vải thấm!”
Thấm hết nước ối, đã nhìn thấy đầu của đứa bé.
Gia Cát Linh Ẩn vui sướng không thôi, tay nàng nhẹ nhàng dò xét đi vào, trước hết nâng đầu đứa bé lên, chậm rãi lôi ra. Ngay sau đó là vai, rồi dần dần cả cuống rốn. Rốt cục thuận lợi đưa đứa bé ra, là một tiểu tử.
Bà đỡ ở bên cạnh đã bị một màn này làm cho khiếp sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.
“Tiếp lấy đứa nhỏ!”
Lời nói của Gia Cát Linh Ẩn khiến bà thanh tỉnh lại, bà đỡ tiếp nhận đứa nhỏ, hăng hái vỗ vào cái mông của đứa nhỏ, đứa nhỏ lập tức khóc oa oa. Tiếng khóc to khiến Gia Cát Linh Ẩn rốt cục cũng yên tâm.
“Vải thấm khử trùng.”
“Kim may.”
Khâu xong mũi khâu cuối cùng, cả người Gia Cát Linh Ẩn đã mệt rã rời. Lúc này thuốc mê hết tác dụng, Hà Sướng Uyển tỉnh lại.
“Tam tiểu thư…”
“Yên tâm, người không sao đâu, thế tử cũng rất khỏe. Cảm thấy thế nào?”
“Cảm ơn ngươi. Đau.”
“Ngự y, thuốc giảm đau.”
Ngự y lập tức lấy ra một viên thuốc cho Hà Sướng Uyển uống vào.
Gia Cát Linh Ẩn xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, “Tạm thời không có nguy hiểm gì, nhưng vẫn cần phải chú ý, miệng vết thương không được để nhiễm trùng, nếu có dấu hiệu phát sốt thì phải lập tức gọi đại phu tới.”
“Cảm ơn Tiểu thư.” Hà Sướng Uyển không biết cảm tạ Gia Cát Linh Ẩn như thế nào, chỉ có thể không ngừng nói lời cảm ơn.
“Nghỉ ngơi cho tốt. Chúc mừng người.”
Gia Cát Linh Ẩn cùng Sở Lăng Thiên đi ra. Hoàng hậu đang ôm tiểu thế tử chơi đùa. Sở Lăng Dực lập tức đi lên, “Sướng Uyển thế nào rồi?”
“Tạm thời thì ổn rồi, chú ý nằm trên giường nghỉ ngơi, miệng vết thương không được để nhiễm trùng. Dựa vào nhắc nhở của ta với đại phu thì nên để cho Thái tử phi đúng giờ đứng lên đi lại một chút.”
“Cám ơn, cám ơn!” Mẫu tử bình an, Sở Lăng Dực kích động đến run rẩy cả người. Y không để ý đến sự ngăn cản của Hoàng hậu, chạy ào vào xem Hà Sướng Uyển.
Lại nhắc đại phu một số việc cần chú ý xong Gia Cát Linh Ẩn mới rời khỏi phủ Thái tử.
Trên đường quay về Thất vương phủ, Sở Lăng Thiên cứ muốn nói lại thôi. Gia Cát Linh Ẩn nhìn thấy bộ dáng của y, cười cười, “Chàng muốn hỏi ta, làm sao ta biết biện pháp này phải không?”
“Ừ.” Y thành thực gật đầu.
“Biện pháp này ở chỗ bọn ta là bình thường, chẳng qua ta không phải là đại phu nên làm có hơi nguy hiểm, cũng may là ông trời chiếu cố mẹ con họ.”
“Linh nhi, chúng ta không cần con.”
“Hả?” Gia Cát Linh Ẩn khó hiểu.
“Rất nguy hiểm, ta sẽ không để nàng phải mạo hiểm.”
Nói đến con, trong lòng Gia Cát Linh Ẩn liền chùn xuống, bọn họ thành thân chỉ trễ hơn Thái tử cùng Hà Sướng Uyển một tháng, hiện giờ con của Sở Lăng Dực cũng đã chào đời, thế mà nàng vẫn chưa có động tĩnh gì. Thấy nàng không nói lời nào, Sở Lăng Thiên nghĩ là nàng đã đồng ý. Vừa rồi chỉ có y biết, trong lòng y có bao nhiêu sợ hãi, nếu mọi chuyện xảy ra trên người y thì y không dám tưởng tượng được. Giờ phút này, trong lòng y cảm thấy may mắn khi bọn họ chưa có con, đời này chỉ cần có nàng, như vậy là đủ rồi.
Về đến phủ, dùng xong bữa tối, Gia Cát Linh Ẩn nằm xuống liền ngủ, đêm nay y phá lệ không quấy rầy nàng, y vẫn còn ám ảnh bởi cảnh máu me lúc ban ngày, y không muốn tiểu nương tử phải chịu khổ.
Hà Sướng Uyển vẫn không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, thân thể khôi phục rất tốt. Thế tử đầy tháng, văn võ cả triều đều đến chúc mừng, ngay cả Sở Kim Triêu cũng tự mình đi, đây là tôn tử đầu tiên của ông nên ông đã dặn dò Liên công công chuẩn bị một phần hậu lễ. Ôm tiểu thế tử, đường thăng tiến của Hoàng hậu rộng mở, Chu Tuyết Viện, ngươi có con trai là có thể tranh giành cùng bản cung sao? Tôn tử của bản cung cùng với con trai ngươi cũng ngang nhau thôi.
“Hoàng thượng, nương nương, chúc mừng chúc mừng, tiếng khóc tiểu thế tử vang dội, lúc trưởng thành nhất định rất giống Thái tử điện hạ.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Sở Kim Triêu cười, “Lần này Thái tử phi có thể thuận lợi sinh hạ thế tử, mẫu tử bình an, công lớn thuộc về Tam nha đầu, nếu không phải con lớn mật dùng biện pháp kia thì hậu quả thật không thể lường được. Tam nha đầu, trẫm cũng muốn tặng con một phần lễ, sau này, trẫm sai người dựa theo số quà hôm nay đưa đến phủ Thái tử, một món cũng không thiếu sẽ đưa đến Thất vương phủ.”
Gia Cát Linh Ẩn đi ra, cúi người, “Thần nữ đa tạ Hoàng thượng, đây đều là phúc khí của Thái tử phi cùng Thế tử, chẳng qua là thần nữ gặp may thôi.”
“Tam nhan đầu không nên coi nhẹ mình, trẫm nuôi một đám thái y cũng đều bó tay không có biện pháp nào, có thể thấy được tình hình lúc đó nguy cấp cỡ nào. Con thật đúng là phúc tinh của Sở gia, trẫm phải để cho con ở trong cung mới được. Ha ha.”
“Hoàng thượng, người đừng tâng bốc thần nữ.”
Hoàng hậu bất mãn liếc mắt nhìn Gia Cát Linh Ẩn một cái, đối với nàng cảm thấy thực chán ghét, nha đầu thối, ở đâu cũng có thể trở thành tiêu điểm, “Hoàng thượng, hôm nay là đầy tháng thế tử, những chuyện khác sau này hẵng nói.”
“Không có Tam nha đầu chẳng phải sẽ không có yến tiệc ngày hôm nay sao?”
Sở Lăng Dực gật đầu, “Mẫu hậu, đúng như lời phụ hoàng nói, nếu không nhờ Thất đệ muội thì Sướng Uyển cùng đứa nhỏ chỉ sợ đã sớm… Thất đệ muội, ta thay mặt Sướng Uyển cùng đứa nhỏ kính muội một ly.”
“Thái tử điện hạ nói quá lời.” Gia Cát Linh Ẩn bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Thấy nàng uống rượu, Sở Lăng Thiên nhíu đầu mày, muốn ngăn cản nhưng cũng không kịp.
“Thất vương phi, con uống rượu ít một chút.” Hoàng hậu nhìn Gia Cát Linh Ẩn không vừa mắt, vẫn cứ tìm mọi cơ hội để khiến nàng không thoải mái, “Con cùng Thiên nhi thành thân không muộn hơn Thái tử là bao, vì sao các con vẫn không có động tĩnh gì? Có phải thân thể của con có vấn đề? Ngày mai bản cung bảo ngự y đến xem cho con.”
Sở Kim Triêu đảo mắt liếc Hoàng hậu một cái, hiển nhiên ông rất bất mãn với lời nói này của bà.
“Mẫu hậu, thân thể Linh nhi không có vấn đề gì, chỉ là chúng con không muốn sinh con sớm như vậy mà thôi. Còn có, đây là chuyện riêng của con cùng Linh nhi, sinh con hay không, khi nào sinh thì chúng con đều có kế hoạch riêng, không nhọc người lo lắng. Thái y cũng không cần, thái y nào có y thuật giỏi hơn so với Linh nhi?”
Bị Sở Lăng Thiên làm cho mất mặt ở trước mặt mọi người, Sở Lăng Thiên nói năng lỗ mãng, Hoàng hậu lại không thể nói gì để chống đỡ, bà xấu hổ cười cười, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, “Thiên nhi, bản cung cũng là vì tốt cho con. Lúc Tĩnh phi muội muội đi có nhờ bản cung chăm sóc con, bản cung không thể phụ muội ấy.”
Nghe được hai chữ Tĩnh phi, sắc mặt Sở Kim Triêu cũng hơi thay đổi, “Lão Thất, ngày mai vẫn nên để Thái y xem cho Tam nha đầu một chút.” Còn hơn cả đứa con của Sở Lăng Dực, ông càng muốn nhìn thấy con của Sở Lăng Thiên.
“Phụ hoàng, thực sự là không cần. Thân thể nhi thần cùng Linh nhi đều rất tốt.”
“Tiểu tử thối, đúng là tức chết trẫm mà, không cần thì không cần.”
Hoàng hậu nháy mắt, nhũ mẫu liền nhanh chóng ôm thế tử đến trước mặt Sở Kim Triêu, Sở Kim Triêu đùa với cháu, hóa giải bầu không khí ngượng ngập trong điện.
Hoàng hậu lén lén nhìn vào bụng Gia Cát Linh Ẩn, bà vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao nha đầu thối này vẫn không có con, có con là có thể củng cố thêm địa vị của Thất vương phủ, chẳng lẽ nó không thể sinh con? Hay là Sở Lăng Thiên có vấn đề?
“Hoàng thượng, thần thiếp nhớ rõ người từng nói qua rằng sau này người muốn đem trưởng tôn để ở bên cạnh, người xem khi nào thì thế tử được nhận vào cung?” Hoàng hậu hợp thời đưa ra ý kiến. Hoàng thượng có cảm tình với đứa nhỏ thì cũng sẽ nghiêng về Sở Lăng Dực một ít.
Ánh mắt Chu quý phi đóng băng, tiện nhân ngươi nằm mơ đi, đứa nhỏ này vào cung chỉ sợ tiểu hoàng tử sẽ thất sủng, “Tỷ tỷ, thế tử còn nhỏ như vậy cần được Thái tử phi chăm sóc, hơn nữa, Thái tử cùng Thái phi chưa hẳn đã cam lòng. Thần thiếp thấy nên đợi thế tử lớn hơn chút nữa rồi tiến cung sẽ tốt hơn.”
“Dù sao tiến cung cũng thuận tiện, Thái tử cùng Thái tử phi suy nghĩ đi, vào cung ở vài ngày cũng được.” Hoàng hậu không thể nhượng bộ.
“Quý phi nói đúng, thế tử còn nhỏ, sau khi được một tuổi rồi hẵng tiến cung.” Sở Kim Triêu nói. Ông ngày càng mất ngủ, nếu lại có một đứa nhỏ suốt ngày ầm ĩ nhất định càng thêm nghiêm trọng.
“Vâng, Hoàng thượng.” Hoàng hậu chỉ có thể nhận kết quả này, dù sao chỉ có thời gian một năm, rất nhanh sẽ đến, chỉ cần trong một năm này không có đứa nhỏ nào được sinh ra thì thế tử sẽ không có uy hiếp gì.
Chu quý phi được như ý nên cười cười, một năm sau, bà nhất định có biện pháp khác ngăn cản.
Lúc này, bên ngoài phủ Thái tử truyền đến một trận tranh cãi ầm ĩ, Sở Lăng Dực sai quản gia đi xem thử. Quản gia đi một chút liền trở lại, hóa ra là một đám ăn mày đến xin ăn, vì tranh giành đồ ăn mà làm ồn.
“Vậy thì cho nhiều một chút, để bọn họ ăn cho no.”
“Vâng, Thái tử điện hạ. Còn có một chuyện…”
“Chuyện gì?”
“Trong đó có một người, trông rất giống với Công chúa Triêu Hoa, nhưng nô tài không dám khẳng định.”
“Triêu Hoa?” Chu quý phi bỗng nhiên đứng lên, đi ra vài bước, lại ngừng lại, mang theo ánh mắt dò hỏi nhìn Sở Kim Triêu.
“Đi xem đi.” Sở Kim Triêu cũng đứng lên, rốt cục cũng là con mình, làm sao không đau lòng chứ. Ông cùng Chu quý phi cùng nhau đi ra ngoài.
Cách một khoảng cách rất xa, Chu quý phi dừng bước, Sở Kim Triêu cũng dừng lại. Quản gia cầm một ít thức ăn, mới vừa đi ra ngoài mấy tên ăn mày liền đến giành nhận thức ăn, tranh giành kịch liệt nhất là Công chúa Triêu Hoa. Nàng đá trái đá phải những người bên cạnh, đoạt năm cái bánh bao ôm vào trong ngực, nhanh chân chạy đi.
Hết chương 285
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...