Gia Cát Linh Ẩn

Nam nhân này đúng là yêu nghiệt, nụ hôn của y có ma lực làm cho người ta không thể kháng cự, tiếng rên động tình theo môi nàng tràn ra, lại bị y nuốt mất. Hay tay Gia Cát Linh Ẩn vô thức đặt lên vai y, chủ động đưa lưỡi qua, giây tiếp theo đã bị y mút lấy.


Thấy nàng không né tránh nữa, Sở Lăng Thiên dời tay đặt ở gáy nàng đi, thò vào trong váy nàng, chui vào quần trong.

“Ưm, ưm.” Tiếng ưm mê người càng không ngừng tràn ra, hai tay của y chuyển đến cặp mông căng tròn của nàng, mười ngón tay dùng sức nắn bóp, hôn lấy môi nàng.

Thả làn môi mềm mại của nàng ra, nụ hôn như mưa trút xuống chiếc cổ trắng trẻo của nàng, ngại y phục vướng víu, y chừa ra một tay, cởi bỏ đai lưng trên eo nàng, nhẹ nhàng giật một cái, toàn bộ cảnh xuân liền hiện ra trước mắt.

“Lạnh.” Gia Cát Linh Ẩn lầu bầu nói, nàng cũng không muốn vì phát tiết dục vọng mà bị cảm nhiễm phong hàn.

“Không sao.”

Được rồi, nàng nhìn quanh thư phòng một lượt, mấy bếp lò đang cháy hừng hực, khó trách lúc nàng bước vào đã cảm thấy nóng nực, tên khốn này, vì để chiếm dụng nàng, y chuẩn bị đúng là chu đáo.

Lại kéo nàng sát lại gần mình, cúi đầu ngậm lấy nụ hồng của nàng, chiếc lưỡi nhẹ nhàng đảo trên đó. Một ngón tay lén lút chui vào giữa hai chân nàng, cảm nhận được nơi đó thật khít và ẩm ướt.

Nam nhân này là ma quỷ, làm nàng cũng mê mẩn theo. Cơ thể Gia Cát Linh Ẩn hơi ngửa ra sau, may mà sau lưng là chiếc bàn, nàng không đến mức té ngã, cũng không phí sức chống đỡ cơ thể. Tiếng động tình để cho vật căng cứng kia của y cũng càng ngày càng nóng hổi.

Nơi đó ngày càng ẩm ướt, Sở Lăng Thiên xấu xa cười cười, “Xem ra nương tử cũng không thể chờ được nữa rồi.”

Sở Lăng Thiên hơi dời nàng ra đằng sau, khó khăn kéo quần mình xuống, rồi vơ nàng trở lại, nâng thắt lưng mềm mại của nàng, áp sát vào.

“Á! Căng quá!” Gia Cát Linh Ẩn vô thức hô lên.

“Xem ra kích cỡ của vi phu cũng không tệ lắm!” Nơi đẫy đà của nàng ngay trước mắt, y ngậm lấy, nàng lại không tự chủ được mà run rẩy.

Nàng ôm lấy đầu y, tư thế này khiến cả hai hoàn toàn kết hợp một chỗ, mỗi cử động nhấn xuống, đều có thể chạm đến tận cùng. Cơ thể của y không ngừng chuyển động lên xuống, trước ngực nàng ướt đẫm, toàn là nước bọt của y.

Bỗng nhiên, y bế xốc nàng đặt lên mặt bàn rộng, chiều cao của y vượt quá chiếc bàn, nên đành phải khom xuống đè lên người nàng, mạnh mẽ tiến vào thật sâu.

Giấy bút trên bàn đều rơi hết xuống đất, Gia Cát Linh Ẩn vô thức đưa tay ra bắt lấy, hai tay lại bị Sở Lăng Thiên kiềm lại, “Lúc làm việc với phu quân thì không được phân tâm.”


“Vậy lúc làm với người khác là có thể đúng không?”

Y tàn nhẫn đâm mạnh vào, “Thử xem.”

Nàng đành phải buông xuôi, cảm giác tê dại sung sướng truyền đến mỗi một tế bào trong cơ thể. Nàng thoáng nâng eo lên, chủ động đón lấy y.

“Vậy mới ngoan.”

Như vậy mà qua một canh giờ, Gia Cát Linh Ẩn cảm thấy lưng mình nhất định bị cạ đến rách da, nàng đã chịu mấy lần, giờ phút này sức cùng lực kiệt. Sở Lăng Thiên thấy nàng quả thực không còn sức nữa, chơi một mình thì chẳng thú vị gì, cúi đầu ngậm lấy vành tai nàng, nhẹ nhàng nói, “Kẹp chặt chút.”

Hai chân nàng khép chặt, sâu trong cơ thể lại bị kích thích, cả hai lần nữa lên đỉnh hoan ái.

Trên người cả hai đều phủ một lớp mồ hôi mỏng, môi Gia Cát Linh Ẩn khẽ mở, càng không ngừng thở hổn hển, cơ thể nàng mềm nhũn đến chẳng còn chút sức lực. Bỗng nhiên, nàng cảm giác có gì đó không đúng lắm, y còn ở trong nàng, hơn nữa đang từ từ căng ra.

Nàng giận dữ nhìn y, “Sở Lăng Thiên, không được! Ra ngoài cho ta!”

“Được rồi!” Y không cam lòng rút khỏi, giống như nàng dâu nhỏ phụng phịu, “Nương tử, tối đến chúng ta lại nữa nhé.”

“Đừng ra vẻ dục cầu bất mãn (không được thỏa mãn nhu cầu tình dục) như thế! Chàng là rắn à!” Gia Cát Linh Ẩn nhổm dậy, y lại ngăn nàng.

Cho rằng y còn chưa chịu buông tha mình, nhưng y lại giúp nàng lau đi vật bẩn giữa hai chân, “Nương tử à, thứ nàng để lại còn nhiều hơn cả ta nữa, nàng mới là dục cầu bất mãn chứ?”

“Đồ khốn này!” Gia Cát Linh Ẩn giơ chân đạp y, đỏ mặt, nhanh chóng sửa sang lại y phục, “Sở Lăng Thiên, đêm nay ta ngủ ở chỗ Nguyệt Lan, tự chàng ngủ một mình đi.”

“Không sao, nếu nàng không để ý đến chuyện Nguyệt Lan nghe được hoặc nhìn thấy thứ gì không nên, vi phu không có ý kiến.”

“Chàng định làm gì?”

“Nàng đi, vi phu đương nhiên cũng đi. Thất vương phủ là của ta, ta muốn ngủ chỗ nào thì ngủ chỗ đó thôi.”

Gia Cát Linh Ẩn cảm thấy không thể nói lý lẽ với với một người bá đạo và đầy dục vọng như y được, trừng mắt với y, ý bảo y nhanh chóng mặc lại xiêm áo, tránh để một khi nàng mở cửa thì đám người bên ngoài nhào vào nhìn thấy chỗ kia của y.

“Ừ, chỉ để nương tử xem thôi.” Sở Lăng Thiên vừa nói, vừa chỉnh đốn lại chính mình, cầm một quyển sách, ngồi vào ghế làm như nghiêm túc lật xem.


Nàng mở cửa, Nguyệt Lan và Tiểu Điệp đứng ở bên ngoài, vẻ mặt lo lắng, thấy nàng đi ra lập tức tiến lên hỏi, “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì? Nô tỳ nghe nói người vào trong thư phòng xong thì bên trong liền truyền đến tiếng đồ vật rơi ngã, có phải cãi nhau với vương gia không?”

Phá Trận bất lực lắc đầu, đã sớm nói với hai nha đầu ngốc này là không có gì, khi không lại lôi hắn cùng đến khuyên nhủ, giờ thì tốt rồi, làm vương phi đỏ mặt tía tai rồi.

“À, không có gì, chỉ là không cẩn thận đụng rớt xuống đất thôi, hai ngươi đi vào dọn dẹp đi.”

“Dạ.” Nguyệt Lan và Tiểu Điệp tưởng thật, đi vào chậm rãi thu dọn giấy bút đầy đất, chỉ cần tiểu thư và vương gia không cãi nhau là các nàng an tâm rồi.

Các nàng thu dọn xong, trở lại Ngâm Hương Các, phát hiện thấy Gia Cát Linh Ẩn không biết đến từ bao giờ. Nguyệt Lan lấy ra đôi hài mới thêu, “Tiểu thư, người xem đây là nô tỳ mới vừa học, đẹp không?”

“Đẹp.” Gia Cát Linh Ẩn nhìn thấy hình thêu sinh động trên đó, tán thưởng tự đáy lòng.

“Tiểu thư thích là được rồi, qua hai ngày nữa là có thể thêu xong.”

“Cho ta à?”

“Đương nhiên, chẳng lẽ tiểu thư không muốn à?”

“Tiểu thư còn có nô tỳ nữa.” Tiểu Điệp cũng lấy ra khăn tay thêu của chính mình dâng lên.

“Đều đẹp.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười. “Nguyệt Lan và Tiểu Điệp của chúng ta khéo tay như vậy, không biết là ai có vận may tốt, cưới các ngươi về nhà đây? Hai ngươi mà có người ngưỡng mộ trong lòng thì nhất định phải nói cho ta biết nhé, ta sẽ giúp các ngươi kiểm tra.”

“Đương nhiên, đương nhiên.” Tiểu Điệp cười cười, nàng đã xem Gia Cát Linh Ẩn là người thân, lời nói ra cũng thoái mái hơn, “Tiểu thư có thể lựa chọn được một nam tử xuất chúng như Thất điện hạ, mắt nhìn người đương nhiên không kém, nếu Tiểu Điệp có người mình thích, nhất định sẽ nói với tiểu thư đầu tiên.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Nguyệt Lan phụ họa theo.

Từ câu trả lời của hai nha hoàn, nàng đã có đáp án, nếu là trước kia, Nguyệt Lan chắc chắn sẽ chân thành nói: Tiểu thư, nô tỳ không xuất giá, tiểu thư, nô tỳ phải hầu hạ người cả đời. Hôm nay lại nói như vậy, đúng là khác thường, nhưng không biết người nàng ấy thích là ai?

“Các ngươi có thể tìm được nam tử đáng để phó thác cả đời, ta sẽ không ngăn cản, còn chuẩn bị quà cưới hậu hĩnh cho các ngươi. Các ngươi cảm thấy Phá Trận thế nào?”


“Con người cũng tốt.” Hai nha hoàn đồng thanh đáp.

Không phải Phá Trận?

“Vậy nếu chọn một trong ba người Kinh Phong, Phá Trận, Ngụy Thành làm phu quân, các ngươi sẽ chọn ai?” Vẫn là ưu tiên cho người nhà trước đã.

Tiểu Điệp lắc đầu, “Ngụy công tử thông minh tài cán, còn có võ công, là người không tệ; Phá Trận và Kinh Phong thì ít nói giống nhau, nếu như hằng ngày không đeo bản mặt lạnh lùng thì cũng là người không tồi. Nhưng nếu phải chọn một trong ba thì nô tỳ không chọn ai cả.”

Được rồi, nha đầu này không có tâm ý với ai.

“Nguyệt Lan còn ngươi?”

“Nô tỳ?” Nguyệt Lan nghĩ, “Ngụy công tử dáng vẻ đường đường, lại trí tuệ hơn người, nữ tử được công tử lấy cưới về nhà nhất định vô cùng hạnh phúc. Phá Trận tuy rằng ít nói nhưng làm việc đáng tin cậy, thái độ làm người chính trực, còn rất trượng nghĩa, gả cho hắn cũng rất hạnh phúc. Còn Kinh Phong? Cả ngày chỉ biết giả bộ lạnh lùng, vác cái mặt giống như ai mắc nợ hắn, cả ngày không có việc gì cũng thích xuất quỷ nhập thần, hệt như hồn ma vậy, mỗi lần xuất hiện đều hù chết người ta, đầu tóc thì trắng toát, không biết có phải bị bệnh khó trị gì đó không, nhìn thế nào cũng không vừa mắt, ai gả cho hắn, chính là xui xẻo tám kiếp.”

Tiểu Điệp kinh ngạc, “Kinh Phong làm gì tệ như vậy chứ?”

“Đó là muội không biết hắn đó thôi.”

“Nói như vậy tỷ rất hiểu hắn?”

“Tiểu thư, tối nay người muốn ăn gì, nô tỳ báo phòng ăn chuẩn bị.” Nguyệt Lan đứng lên, bực bội ra ngoài cửa.

“Như thường ngày là được rồi.”

“Vậy nô tỳ đi đây.”

Tiểu Điệp ngây thơ nhìn theo bóng lưng của Nguyệt Lan, có chút không hiểu ra sao, nàng nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Tiểu thư, hình như Nguyệt Lan rất ghét Kinh Phong thì phải, có khi nào tỷ ấy đi đánh hắn không? Không biết có phải Kinh Phong từng ăn hiếp tỷ ấy không nữa?”

“Nàng ấy đánh thắng được Kinh Phong sao?”

“Cũng đúng, mà Kinh Phong có khi nào đánh tỷ ấy không?”

Gia Cát Linh Ẩn bất lực, Tiểu Điệp à, ngươi ngây thơ thế này thì làm sao tìm được chàng rể tương lai cho cha mẹ ngươi chứ? Nàng không tự chủ được nhếch môi cười, theo biểu hiện của Nguyệt Lan, trong lòng nàng đã nắm chắc, nhưng không biết người trong lòng Kinh Phong là ai.

Một lát sau, Nguyệt Lan vội vàng trở lại Ngâm Hương Các, phùng mang trợn má, thở hổn hển.

“Nguyệt Lan, tỷ làm sao vậy?” Tiểu Điệp lo lắng hỏi.


“Đúng là xúi quẩy, vừa ra ngoài liền đụng phải tên khốn Kinh Phong đó.”

“Hắn đánh tỷ à?”

Gia Cát Linh Ẩn: “… Ngày mai ta đi dạo với Mộc Tê, hai ngươi cũng đi nhé.”

“Thật à, tốt quá rồi.”

“Đã lâu không gặp Mộc Tê.”

Đang lúc hoàng hôn, nha hoàn ở phòng ăn báo lại, bữa tối đã chuẩn bị xong, hỏi Gia Cát Linh Ẩn dùng bữa ở đâu. Gia Cát Linh Ẩn nói ở Ngâm Hương Các, nha đầu lập tức nói sẽ đi mời vương gia đến đây.

Gia Cát Linh Ẩn phóng tới, ngăn nàng lại, “Vương gia có chuyện quan trọng phải xử lý, không đến dùng bữa, ngươi không cần báo với y, dọn bữa tối tới Ngâm Hương Các là được.”

“Dạ, vương phi nương nương.” Nha hoàn gật đầu, đi truyền lệnh.

Gia Cát Linh Ẩn đến Ngâm Hương Các rồi không định quay trở về, cơ thể của nàng vẫn còn ê ẩm, quay về thì tối nay lại mất ngủ.

Ăn xong bữa tối, nàng bảo Tiểu Điệp và Nguyệt Lan đóng cửa Ngâm Hương Các, rồi kêu Nguyệt Lan chuẩn bị chăn cho nàng, nàng muốn ngủ lại chỗ này.

“Tiểu thư, thật sự thì người và Vương gia không cãi nhau à?” Nguyệt Lan rất lo lắng.

“Không có, chỉ là lâu rồi ta không ở chỗ các ngươi thôi.”

“À.” Nguyệt Lan gật đầu, tay chân mau lẹ trải đệm chăn ra.

“Cộc cộc cộc!” Bên ngoài Ngâm Hương Các truyền đến tiếng gõ cửa, Nguyệt Lan ra ngoài hỏi, “Là ai vậy?”

“Nguyệt Lan cô nương, là ta.”

Nghe tiếng của Ưng tổng quản, Nguyệt Lan hỏi tiếp, “Ưng tổng quản có chuyện gì sao?”

“Vương gia sai nô tài đến mời vương phi, vương gia nói nên trở về phòng ngủ rồi.”

“Nhưng mà…” Nguyệt Lan quay sang nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Tiểu thư đã ngủ rồi.”

“Vương gia nói, nếu vương phi không quay về, thì vương gia sẽ đến đấy, người còn nói khinh công của người không tệ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui