Gia Cát Linh Ẩn

Chu quý phi sửng sờ, có chút kinh ngạc, “Thất vương phi đang nói gì, bản cung không hiểu.”


“Nương nương không cần giấu giếm. Nương nương thích làm chuyện tốt không để lại tên, nhưng ta là người có ân sẽ báo, đặc biệt đến đây đa tạ nương nương.”

Đa tạ? Chu quý phi cười lạnh, hai tay trống không, vậy là đến cám ơn sao? Trông có vẻ giống đến hỏi tội hơn nhỉ?

“Thất vương phi khách sáo, bản cung chỉ cảm thấy, có một số chuyện vẫn nên cho ngươi biết mới tốt.”

“Thật sự cám ơn quý phi nương nương rất nhiều.”

“Nương nương, tiểu hoàng tử đang khóc.” Nhủ mẫu hoang mang bế tiểu hoàng tử đến.

“Khóc thì ngươi dỗ đi! Không thấy bản cung có khách sao? Dỗ không được bản cung sẽ bắt ngươi hỏi tội!”

“Dạ, nương nương.” Nhủ mẫu sợ hãi liên tục gật đầu, lập tức cầm cái trống bỏi ở một bên chơi với tiểu hoàng tử.

Tiểu hoàng tử không thèm để ý, tiếp tục khóc lớn. Đột nhiên, nó nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, lại đưa hai tay về phía nàng, cơ thể cũng chồm đến gần nàng. Nhủ mẫu nhìn Chu quý phi, Chu quý phi gật đầu, bà mới dám bế tiểu hoàng tử đi về phía của Gia Cát Linh Ẩn.

Tiểu hoàng tử mập mạp trắng trẻo e dè bò đến trong lòng Gia Cát Linh Ẩn, níu lấy y phục nàng, không khóc không làm loạn nữa. Hai mắt đảo quanh, nó nhìn nàng cười hì hì.

Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười, đứa bé mềm mại trong lòng tạo thành chút rung động. Nàng ngẩng lên, “Quý phi nương nương, tiểu hoàng tử thật đáng yêu, nếu nương nương vẫn muốn hoàng tử ở bên cạnh mình, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, tự mình suy nghĩ kỹ đi.”

“Ngươi! Ngươi nói gì?” Chu quý phi bực bội chỉ vào Gia Cát Linh Ẩn, “Thất vương phi, chú ý thân phận của ngươi, ngươi có tư cách gì dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với bản cung!”

“Oa oa!” Tiếng của Chu quý phi lại làm cho tiểu hoàng tử khóc lên, càng chui rúc vào trong lòng Gia Cát Linh Ẩn hơn. Chu quý phi nhất thời tức giận không chỗ trút, tiểu tử thối!


“Ta nói đến nước này, quý phi nương nương có nghe hay không thì do bởi nương nương thôi.”

“Bản cung không cần ngươi tới dạy bảo ta phải làm gì! Thất vương phi, ngươi cám ơn cũng đã cám ơn, nên đi rồi chứ?”

“Vâng, nương nương, ta xin cáo lui.” Nàng đứng lên, tiểu hoàng tử lại nắm lấy nàng, nhủ mẫu vừa định bước đến bế nó, nó liền khóc ầm lên.

Khóc mệt rồi, tiểu hoàng tử lại ngủ thiếp đi.

“Phòng của tiểu hoàng tử ở đâu? Ta bế đệ ấy vào.” Chu quý phi khiến người ta chán ghét, nhưng tiểu hoàng tử lại rất đáng yêu. Gia Cát Linh Ẩn cười cười, đi theo nhủ mẫu bế tiểu hoàng tử vào phòng.

Trống bỏi trong tay tiểu hoàng tử rơi xuống đất, lăn xuống dưới giường. Nhủ mẫu lập tức đi nhặt lại. Gia Cát Linh Ẩn đặt tiểu hoàng tử xuống, đắp lại chăn cho nó, sau khi làm xong hết thảy, nhủ mẫu vẫn còn chu mông chui dưới giường.

“Để ta làm cho!” Gia Cát Linh Ẩn thấy bà mập mạp rất là cố gắng, thôi thì để nàng làm.

Nhủ mẫu đứng lên, thở hổn hển, “Thất vương phi, thôi, để nô tì thử lại.”

“Để ta.” Gia Cát Linh Ẩn chui xuống, với một chút đã tới cái trống bỏi.

Trống bỏi đập vào mặt sàn phát ra tiếng lanh lảnh. Nàng ngạc nhiên, lại gõ thêm vài tiếng, tiếng vang cũng giống hệt vừa rồi. Nàng đứng lên, đưa trống bỏi cho nhủ mẫu.

Nhủ mẫu nói cám ơn.

Gia Cát Linh Ẩn vừa nói đừng khách sáo, vừa phủi bụi bậm trên người.

Nàng đi trở về, Chu quý phi và Chu Tuyết Tranh vẫn còn ngồi đó, nàng lại cáo từ hai người họ. Hai người thản nhiên gật đầu xem như đã đáp lời nàng.

Gia Cát Linh Ẩn đi rồi, hai người im lặng thật lâu.


“Buồn cười!” Chu quý phi không nén được lửa giận trong lòng, “Dựa vào cái gì chuyện tốt đều để ả chiếm hết! Đúng là nực cười, không chỉnh được tiện nhận kia, ngược lại để ả nhặt của hời.”

Chu Tuyết Tranh nhấp ngụm trà, không nói gì.

“Muội nói gì đi chứ!” Chu quý phi bất mãn nhìn nàng một cái, “Bản cung nhất định phải làm ả nhổ ra thứ đã ăn. Tranh nhi, muội nghĩ lại xem, nếu chúng ta có Linh Thiên trong tay, vậy thì có hậu thuẫn rồi. Đúng, nhất định phải nghĩ cách đoạt Linh Thiên về tay!”

Chu Tuyết Tranh liếc Chu quý phi, “Chưa từng thấy người nào ngốc như tỷ! Mới vừa rồi ả đụng vào tiểu hoàng tử, đây chẳng phải là cơ hội tốt lắm hay sao? Nếu tiểu hoàng tử có gì không khỏe…”

“Chu Tuyết Tranh, đó là con ta, bất kể thế nào cũng có thể đảm bảo cho ta một chút, ta không dễ dàng mang nó ra làm quân cờ đâu, muội đừng có rắp tâm gì với nó.”

“Ta chỉ nói vậy thôi, tỷ muốn làm thế nào thì tùy.”

Qua hai canh giờ, người Chu Tuyết Tranh phái đi tìm Đại tiểu thư Linh Thiên đã trở lại, nhưng mang về cho hai người một tin tức khó tin, Đại tiểu thư Linh Thiên không thấy bóng dáng, giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian. Từ sau khi tuyên bố để Thất vương phi tiếp nhận cửa hiệu Linh Thiên, nàng liền mất dạng, không có tung tích gì.

“Không thấy? Một người sống sờ sờ, sao lại đột nhiên không thấy? Đi tìm cho bản cung, nhất định phải tìm được! Tìm không thấy, bản cung sẽ hỏi tội các ngươi.”

Chu quý phi lại nôn nóng bất an, không thấy? Yêu nữ, mặc kệ ngươi trốn chỗ nào, bản cung cũng tìm ra ngươi.

Chu Tuyết Tranh cũng cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ, bên trong dường như có gì đó không thích hợp, nàng suy đi nghĩ lại, vẫn không tài nào rõ ràng được, nhưng chỉ lờ mờ cảm thấy, sự tình không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Ra khỏi hoàng cung, Gia Cát Linh Ẩn thở phào một hơi, rốt cục không cần đeo mặt nạ nữa rồi, bản thân cũng có thể quang minh chính đại tiếp nhận việc kinh doanh Linh Thiên. Nàng nghênh ngang đến các cửa hiệu Linh Thiên tuần tra một vòng, tất cả đều là cảnh không ngừng phát triển.

Tuần tra xong cửa hiệu, nàng cảm thấy nhàm chán, lại đi mua sắm vài thứ mang đến phủ mới họ Gia Cát, Như Phong đã đến cấm quân nhậm chức, không có y, sau khi để đồ đac xuống liền quay về Thất vương phủ.


Nàng cẩn thận nhớ lại sự khác thường bên dưới chiếc giường của tiểu hoàng tử, trống bỏi đập xuống sàn nghe được tiếng thùng thùng, giống như bên dưới rỗng, vì để xác định suy nghĩ của mình, lúc nàng phủi bụi có cố tình giậm chân, tiếng ở chỗ đó so với dưới giường rõ ràng khác nhau. Điểm này có gì đó kỳ hoặc, hay là nàng suy nghĩ quá nhiều.

Chu gia không còn nữa, không biết Chu quý phi và Chu Tuyết Tranh sẽ đáp trả thế nào. Nàng có thể đoán được, với tài trí thông minh của Chu Tuyết Tranh, có lẽ sẽ nhanh chóng điều tra ra quan hệ giữa nàng và Đại tiểu thư Linh Thiên.

Sắp đến mùa đông, ngày càng ngắn hơn, hơn nữa sắp mưa, trời càng âm u khiến người ta không thoải mái, thời tiết thế này, làm cho tâm trạng của mọi người cũng xuống dốc theo. Nàng không gọi Nguyệt Lan và Tiểu Điệp mà đi đến một nơi.

Bên trong giáo trường sĩ khí ngút trời, các tướng sĩ vung đao múa kiếm rất uy vũ. Kết thúc một ngày thao luyện, Sở Lăng Thiên lại dặn dò các phó tướng chuẩn bị áo ấm cho mọi người, sau khi bàn giao xong, liền gấp gáp ra khỏi giáo trường, muốn mau chóng hồi phủ gặp tiểu nương tử.

“Thất gia.” Y vừa ra khỏi giáo trường, chợt nghe tiếng gọi.

Tiếng nói quen thuộc khiến y vui mừng, nhìn thấy nữ tử đứng giữa trời chiều, mỏi mệt cả một ngày nhất thời tan biến, y tiến lên cầm tay nàng, “Sao lại đến đây? Ngộ nhỡ bị cảm nhiễm phong hàn thì sao?” Y bao bọc lấy bàn tay nàng, hà hơi.

“Vì nhớ chàng.”

Trong lòng Sở Lăng Thiên ấm áp, lập tức ôm lấy nàng, cúi người hôn lên cánh môi nàng. Hơi thở của y khiến sự bất an trong lòng nàng nhất thời lắng xuống, thiên địa vạn vật, chỉ có mình y khiến nàng an tâm.

Thật lâu sau, y mới buông nàng ra, một lần nữa dắt tay nàng, cùng nhau hồi phủ.

Sáng sớm hôm sau, Gia Cát Linh Ẩn dẫn theo Tiểu Điệp tiến cung thỉnh an Hoàng hậu, mọi người đến đông đủ, chỉ có mình Chu quý phi là chưa tới. Hoàng hậu có chút bất mãn, nhưng không nói gì. Thấy Trần Cẩm Phàm, Gia Cát Linh Ẩn đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống.

“Thất tẩu, chúc mừng tẩu, nắm được Linh Thiên rồi thì sau này Thất ca sẽ không lo lắng nữa. Thất ca có thể cưới được nữ tử có bản lĩnh như tẩu, đúng là may mắn của huynh ấy, nếu ta là nam nhi, nhất định sẽ đoạt tẩu từ chỗ của huynh ấy.” Trần Cẩm Phàm cười nói.

“Đúng vậy, Thất vương phi, Thiên nhi đúng là tốt số.” Trong lời nói của Hoàng hậu có chút châm chích, “Con vẫn nên giao chuyện làm ăn của Linh Thiên cho Thiên nhi đi, một nữ tử như con thì làm được gì? Đừng để Linh Thiên đang khấm khá, tới tay con rồi biến thành một đống bùn nhão.”

Gia Cát Linh Ẩn nhếch đôi mày thanh tú, cười cười, “Nương nương yên tâm, Thất vương phủ không cần chút bạc đó đâu, Thất gia nói, để con giải khuây, không có cũng không sao.”

Hoàng hậu tự chuốc rắc tối, “Đại tiểu thư Linh Thiên và Thiên nhi rốt cục có quan hệ gì, lại có thể chắp tay dâng cả Linh Thiên như thế? Đây là dùng tôn nghiêm của Thất vương phủ đổi lấy, cũng không thể cứ như vậy mà bại trong tay con!”

“Vậy thì đó cũng là chuyện của Thất vương phủ.”

Hoàng hậu liếc nàng, trong lòng hừ lạnh, nha đầu thối, càng ngày càng không xem bản cung ra gì.


Lúc này, Chu quý phi mới ẵm tiểu hoàng tử vội vàng đi vào, theo sau là nhủ mẫu mập mạp.

“Tỷ tỷ xin thứ lỗi, mới vừa rồi tiểu hoàng tử thức dậy thì làm ồn, muội vất vả lắm mới dỗ dành được nó, liền lập tức chạy đến đây, xin tỷ tỷ tha thứ.”

“Đứng lên đi.” Sắc mặt Hoàng hậu lạnh lùng. “Tiểu hoàng tử khỏe không?”

“Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, hết thảy đều ổn.” Chu quý phi vừa dứt lời, tiểu hoàng tử liền oa oa khóc lớn.

Hoàng hậu nhíu mày, vươn tay ra, “Sao vậy? Mau đưa bản cung xem thử.”

Chu quý phi ra hiệu cho nhủ mẫu bế tiểu hoàng tử đưa cho Hoàng hậu, Hoàng hậu nhận lấy tiểu hoàng tử, lơ đãng dỗ dành. Nhưng cho dù bà dỗ thế nào, tiểu hoàng tử vẫn không ngừng gào khóc, vùng vẫy trong lòng bà.

“Đang bình thường, đây là làm sao?” Hoàng hậu vạch áo tiểu hoàng tử ra, nhìn thấy da dẻ của tiểu hoàng tử, sắc mặt nhất thời sa sầm, “Sao lại thế này? Chu quý phi, muội chăm sóc tiểu hoàng tử thế nào vậy?”

Bị Hoàng hậu trách móc, Chu quý phi mờ mịt, bà bước qua, “Sao vậy?”

“Tự muội nhìn đi!” Hoàng hậu nổi giận, lật áo tiểu hoàng tử lên cho bà xem, “Bảo muội chăm sóc con thôi mà cũng chăm sóc không xong! Bản cung nhất định bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng!”

“Chuyện này… chuyện này là sao?” Nhìn thấy nhiều nốt đỏ trên người tiểu hoàng tử, Chu quý phi cũng giật mình, “Nhủ mẫu, chuyện gì vậy?”

Chu quý phi không nói nhiều lời, bước qua giáng cho nhủ mẫu một cái tát, “Ngươi giải thích với bản cung, rốt cục sao lại vậy?”

“Nương nương…” Ánh mắt nhủ mẫu mập mờ một chút, vô thức giấu tay ra sau lưng, “Nô tỳ cũng không biết, hôm qua tiểu hoàng tử vẫn còn bình thường, nhưng mà, từ sau khi được Thất vương phi bế, tiểu hoàng tử lại khóc không ngừng.”

“Ngươi, ngươi đã làm gì con ta?” Chu quý phi chỉ vào Gia Cát Linh Ẩn, lớn tiếng hỏi.

“Bẩm nương nương, ta chẳng làm gì cả.” Gia Cát Linh Ẩn không nhanh không chậm đáp.

“Vậy sao tiểu hoàng tử lại biến thành như vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui