Gia Cát Linh Ẩn rời khỏi tửu lâu Linh Thiên, vận rủi của Chu gia đã bắt đầu rồi, công chúa Triêu Hoa, chẳng qua chỉ là khởi đầu thôi. Còn có cái chết của Tĩnh quý phi, nàng nhất định sẽ điều tra rõ ràng.
Sở Kim Triêu sủng ái Tĩnh quý phi, nước Lăng Nguyệt người người đều biết, sau khi bà chết, di thể của bà luôn được bảo tồn trong quan tài băng, nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, ngoại trừ Sở Kim Triêu và Sở Lăng Thiên, không ai có thể vào trong.
Ngày hôm sau, Sở Lăng Thiên hồi phủ tìm nàng, “Linh nhi, hôm nay Chu Nham khi lâm triều đã đề nghị bá quan văn võ quyên ngân lượng để mộ binh, có vẻ, Chu gia sẽ bỏ ra một con số đáng kể.”
“Ừm, ta lấy danh nghĩa Đại tiểu thư Linh Thiên, hứa cho hắn một trăm vạn!”
“Một trăm vạn?” Sở Lăng Thiên kinh ngạc, “Nàng có kế hoạch gì?”
“Thất gia yên tâm đi, ta sẽ không để hắn cầm không số ngân lượng này đâu, qua vài ngày nữa, người sẽ biết thôi.”
“Vậy nàng cẩn thận một chút.” Y không hỏi nữa, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng.
“Thất gia, ta muốn đến xem Tĩnh phi nương nương.”
“Mẫu phi? Linh nhi, nàng sao vậy? Sao đột nhiên muốn đến xem mẫu phi?”
“Thất gia, chúng ta thành thân đã lâu, ta vẫn từng nhìn thấy bà, chẳng phải là bất hiếu sao? Chỉ là nghe nói nơi đó chỉ có Hoàng thượng và người có thể vào, người có thể dẫn ta đi không?”
“Là ta sơ ý.” Sở Lăng Thiên có chút áy náy, “Nên dẫn nàng đi từ sớm, nào, hiện giờ ta sẽ đưa nàng đi.”
“Bây giờ à?” Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, “Vâng.”
Hai người vội vàng tiến cung, quan tài băng của Tĩnh quý phi ở tầng hầm của hoàng cung, tầng hầm này được xây nên là để bảo tồn di thể của Tĩnh quý phi. Nơi này canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào.
Thấy Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh Ẩn cùng nhau đến, thị vệ không ngăn cản, lập tức mở cửa, để hai người đi vào. Trước khi vào bên trong, có người đưa áo bông dày, Sở Lăng Thiên khoác thêm giúp Gia Cát Linh Ẩn.
“Bên trong rất lạnh, mặc áo ấm vào, sẽ không sợ lạnh nữa.”
Cách lăng mộ còn rất xa, tuy rằng mặc áo dày, Gia Cát Linh Ẩn vẫn cảm thấy rất lạnh. Cửa đá lăng mộ mở ra, một luồng khói trắng từ bên trong bay ra, nàng nhất thời rùng mình.
Sở Lăng Thiên ôm chặt nàng vào lòng, muốn mang đến cho nàng chút ấm áp.
Tĩnh quý phi an tường nằm trong quan tài băng, vẫn dung nhan lúc đó, trẻ trung, xinh đẹp, khóe miệng vẫn còn mỉm cười, thì ra đây chính là Tĩnh quý phi.
“Thất gia, mẫu phi làm sao lại qua đời?”
Sở Lăng Thiên hình như không muốn nhớ lại, “Bệnh lâu không khỏi, sức khỏe mẫu phi luôn yếu ớt, sau khi sinh ta và Cửu đệ thì càng yếu hơn.”
“Thất gia, ta vẫn cảm thấy lạnh, có thể lấy thêm áo choàng đến giúp ta không?” Gia Cát Linh Ẩn xoa tay, cơ thể run rẩy.
“Ừ, chờ ta, ta sẽ trở lại nhanh thôi.”
Đợi cửa lăng mộ đóng lại ngăn cách Sở Lăng Thiên ở bên ngoài, nàng lập tức bước đến di chuyển cơ quan, như vậy từ bên ngoài sẽ không cách nào mở cửa đá ra. Nàng đi vào trước cỗ quan tài băng, cố gắng đẩy ra một khe hở, với tay vào bên trong, sờ soạng trên mặt Tĩnh quý phi.
Đột nhiên, nàng chạm đến một chỗ khác thường, nàng trường kỳ mang mặt nạ, vô cùng rõ ràng đây là gì. Nàng dùng móng tay khơi ra một khe hở, xé lớp mặt nạ kia xuống.
Bên dưới lớp mặt nạ là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
Người nằm trong quan tài không phải Tĩnh quý phi? Gia Cát Linh Ẩn vô cùng khiếp sợ, vậy Tĩnh quý phi chân chính đang ở đâu? Người Sở Kim Triêu và Sở Lăng Thiên luôn canh giữ, lại không phải Tĩnh quý phi? Người kia là ai? Vì sao lại ở đây?
“Linh nhi, nàng có ở bên trong không? Mau trả lời ta!”
Giọng nói lo lắng của Sở Lăng Thiên kéo nàng trở về hiện thực, nàng lập tức đội mặt nạ cho người kia, đóng nắp quan tài băng lại, lúc này mới mở cửa ra.
“Linh nhi, không sao chứ?” Vẻ mặt Sở Lăng Thiên lo lắng, túm lại xiêm y trên người nàng, “Làm ta sợ muốn chết, sao đột nhiên cánh cửa này lại không mở được.”
“Vừa rồi ta không cẩn thận chạm vào chỗ này…” Gia Cát Linh Ẩn chỉ vào cơ quan trên tường.
Sở Lăng Thiên cười bất đắc dĩ, “Nàng đó, nếu như bị nhốt ở trong thì phải làm sao? Nàng không sợ à?”
“Tĩnh quý phi là mẫu phi của người, mẫu phi nhất định không hại ta, cho nên ta tuyệt đối không sợ.”
“Lại đây.” Sở Lăng Thiên kéo nàng đến trước cỗ quan tài băng, “Mẫu phi, mẫu phi xem, nhi thần dẫn Linh nhi đến thăm mẫu phi đây. Trước kia người luôn chọc nhi thần, nói nhi thần bướng bỉnh sẽ không cưới được vương phi, mẫu phi không ngờ nhi thần có thể lấy được nữ tử xinh đẹp trí tuệ như vậy phải không?”
Thất gia, chàng yên tâm, ta nhất định sẽ giúp chàng tìm được Tĩnh quý phi chân chính. Xin hãy tha thứ cho ta tạm thời không thể nói cho chàng chân tướng, ta chỉ là lo lắng đánh rắn động cỏ.
Hai người ở lại chốc lát mới ra về. Xác định người nằm trong cỗ quan tài không phải là Tĩnh quý phi, tiếp theo, phải tìm được Tĩnh quý phi thật sự. Căn cứ theo tin của A Cần, chắc chắn Tĩnh quý phi đã không còn ở nhân gian, mà chuyện này có liên quan mật thiết đến Chu gia.
Năm ngày sau, Gia Cát Linh Ẩn lại đem một trăm vạn lượng ngân phiếu đưa cho Chu Nham. Hắn kiểm kê xong, vô cùng hài lòng.
“Hợp tác với Đại tiểu thư, chính là thư thái như vậy. Không biết làm phu thê với Đại tiểu thư, có phải cũng thư thái thế không?”
“Chu tướng quân, xin tự trọng. Ngân phiếu đã đưa đến, ta cáo từ.”
“Chi bằng Đại tiểu thư ở lại dùng cơm trưa với bản tướng quân?”
“Không cần.”
“Bản tướng quân thật có thể ăn nàng à?”
“Thật ra không phải, chỉ là nhìn thấy người xấu xí, bản tiểu thư nuốt không trôi. Cáo từ!”
Gia Cát Linh Ẩn đi ra, lờ mờ cảm thấy có người đi theo sau mình, đi đến một khúc quanh, nàng đột nhiên nhìn lại, không có phát hiện khác thường, mới vừa quay đầu, lại bị hết hồn.
“Đại tiểu thư, không biết ta à? Vừa rồi ngươi lại đi gặp Nham ca ca đúng không?” Một nữ tử tóc tai bù xù, y phục rách bươm, toàn thần phát ra mùi tanh tưởi đứng ngay trước mặt nàng, trong tay nàng ta cầm đoản kiếm, trong mắt tràn đầy ác ý.
“Công chúa Triêu Hoa, tìm bản tiểu thư có chuyện gì?”
“Ngươi nói xem?” Trong mắt công chúa Triêu Hoa phát ra sát ý, “Ngươi hại bản công chúa thê thảm thế này, nghĩ vậy là có thể quên được sao? Bản công chúa cũng chẳng phải người thiện lương, có qua có lại thôi, Đại tiểu thư không cần lo lắng.”
“Rốt cục công chúa muốn làm gì?” Gia Cát Linh Ẩn vô cùng bình tĩnh, không mảy may bối rối, “Toàn bộ chuyện này đều là công chúa gieo gió gặt bão, công chúa có từng nghĩ tới, Ngân Đô nhiều dân chúng như vậy, thực sự bởi vậy mà chết, lương tâm công chúa không cắn rứt sao?”
“Chẳng qua chỉ là một đám dân đen mà thôi, chết thì sao chứ? Còn có ngươi, phụ hoàng che chở ngươi, bản công chúa không thể làm gì ngươi, hôm nay, ngươi sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay ta. Ra mau!”
Một đám hắc y nhân từ bên cạnh nhảy ra, trong tay cầm đại đao, nhìn Gia Cát Linh Ẩn như hổ rình mồi.
“Mau! Bắt ả lại cho bản công chúa!”
Mấy hắc y nhân đang định xông lên, đột nhiên, một bóng dáng màu trắng bay đến, nháy mắt đã đoạt đi tính mạng của đám hắc y nhân này.
“Ngươi là ai?” Công chúa Triêu Hoa thảng thốt nhìn thiếu niên trước mặt, “Sao ngươi lại cứu ả?”
Kinh Phong liếc cũng lười liếc nhìn nàng ta, lo lắng chạy đến bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, “Tiểu thư, không sao chứ?”
Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu, bỗng nhiên xoay người chạy ra ngoài đường lớn.
“Muốn chạy? Bản công chúa nhất định phải giết ngươi!” Công chúa Triêu Hoa cầm đoản kiếm đuổi theo.
Gia Cát Linh Ẩn quay đầu nhìn lại, vừa chạy, vừa la lớn, “Công chúa Triêu Hoa, đừng mà! Chuyện người hạ độc ở lương thực Linh Thiên không phải do ta tố giác với Hoàng thượng, hiện giờ người lại muốn giết ta, làm sao có đạo lý như thế! Van xin người, đừng mà!”
Người trên đường nghe được tiếng la của Gia Cát Linh Ẩn lập tức dừng chân lại.
“Cái gì, ả chính là công chúa Triêu Hoa? Đã bị biếm thành thứ dân còn kiêu ngạo như vậy?”
“Công chúa Triêu Hoa nổi tiếng kiêu ngạo mà, nghe Đại tiểu thư nói vậy, trước đó mấy ngày chuyện mọi người trúng độc, chính là công chúa làm à.”
“Nữ nhân này quá độc ác, Đại tiểu thư tâm địa thiện lương, làm sao hại chúng ta được? Chúng ta hiểu lầm Đại tiểu thư rồi.”
“Đúng vậy, không thể để ả công chúa đó làm Đại tiểu thư bị thương được, chúng ta mau đi giúp tiểu thư đi.”
“Mọi người mau ngăn ả lại, ả chính là người hạ độc hại chúng ta đó, không thể để ả làm tiểu thư bị thương!” Trong đám đông có người cao giọng hô, những người khác lập tức bu lại, cầm lấy rau xanh, trứng thối, khoai lang ném về phía công chúa Triêu Hoa.
“Các ngươi…” Trước mắt công chúa Triêu Hoa đều là rau dưa củ quả xanh đỏ trắng bay vèo đến, trúng vào người nàng sinh đau, “Bản công chúa sẽ giết các ngươi!”
Nàng giẫm phải một trái táo, trượt chân, té ngã xuống đất. Lúc này, một chậu nước bẩn từ trên cao đổ xuống, dội thẳng vào người nàng.
“Đám dân đen chúng bây, bản công chúa sẽ giết hết toàn bộ! Dám vũ nhục bản công chúa, mẫu phi nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng bây!”
“Vậy còn công chúa? Hiện tại ngươi cũng là dân đen như chúng ta thôi.”
“Đúng vậy, công chúa, mau bảo quý phi nương nương đón công chúa hồi cung đi.”
“Làm gì có công chúa nghèo nàn rách rưới như thế.”
“Các ngươi…” Công chúa Triêu Hoa đứng dậy, dùng đoản kiếm chỉa vào những người đó, “Các ngươi chờ đó cho ta, có một ngày ta hồi cung, nhất định sẽ tru cửu tộc tất cả các ngươi! Xẻo thịt bọn bây! Hừ!”
Nàng đẩy đám đông ra, sớm đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Đại tiểu thư. Nàng tức giận giậm chân, Đại tiểu thư Linh Thiên, ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định sẽ lấy mạng của ngươi!
Trăm vạn ngân phiếu về tay, ngày hôm sau, khi lâm triều, Chu Nham liền tình nguyện quyên ra trăm vạn ngân lượng cho chuyện mộ binh. Sở Kim Triêu vui vẻ rất nhiều, hạ chỉ thăng Chu Nham lên làm Đại tướng quân, công việc mộ binh để hắn toàn quyền xử lý, triều đình không trích cấp thêm khoản tiền nào.
Thăng chức, Chu Nham và Chu Lâm Quân cười không khép miệng lại được. Ngày đó, các quan viên có giao hảo với Chu gia đều đến chúc mừng, Chu Lâm Quân ngày càng cảm thấy, lựa chọn hợp tác với Linh Thiên là chuyện chính xác biết bao nhiêu.
Chu gia ồn ào náo nhiệt, ăn uống linh đình, không ai chú ý đến hai bóng người đang chạy trên nóc nhà Chu gia, cho đến khi hai người mang theo thứ đó rời đi, cũng không có ai phát hiện.
Kinh Phong và Phá Trận trở về Thất vương phủ, lập tức đến thư phòng phục mệnh với Gia Cát Linh Ẩn.
“Thành công không?” Gia Cát Linh Ẩn đứng dậy.
Kinh Phong gật đầu, “Tiểu thư yên tâm, tất cả ngân phiếu đã thu về hết, đưa vào tiền trang của điện hạ.”
“Ừ.” Gia Cát Linh Ẩn nhíu mày, “Lời cũng đã nói rồi, chức quan của Chu Nham cũng thăng rồi, để ta xem bọn họ lấy gì giao phó với Hoàng thượng.”
“Giao phó cái gì?” Sở Lăng Thiên từ ngoài cửa đi vào, “Linh nhi lại đang chơi trò gì vậy?”
Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “Ta chỉ là bảo Kinh Phong và Phá Trận trộm hết trăm vạn ngân phiếu ta cấp cho Chu gia trở về mà thôi.”
“Gì cơ? Trộm về?” Sở Lăng Thiên nghĩ đến ngày mai Chu gia phát hiện thấy mất ngân phiếu, liền không nhịn được, bật cười, “Linh nhi, nàng quá xấu rồi!”
“Vậy à?”
“Nhưng mà, ta thích.”
Kinh Phong và Phá Trận liếc nhau, lặng lẽ lui ra ngoài. Chủ tử của họ, từ sau khi gặp tiểu thư, liền biến thành người như vậy, họ đã quen rồi.
Hết chương 268
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...