Ngày hôm sau, Gia Cát Linh Ẩn thức dậy, bên cạnh đã trống không. Nàng duỗi người, xương cốt đau nhức như rời ra, oán thầm nói: Sở Lăng Thiên, chàng là tên khốn! Thật không phải người! Tối qua lại muốn những hai lần.
Nghe được tiếng động, Tiểu Diệp bước vào: “Tiểu thư, người thức rồi? Điện hạ căn dặn phòng bếp nấu cháo, người mau ngồi dậy ăn chút đi.”
“Ừm.” Gia Cát Linh Ẩn chậm rãi mặc xiêm y, rửa mặt chải đầu xong, húp hai chén cháo, “Điện hạ đi lúc nào?”
“Trời còn chưa sáng đã đi rồi.”
“Ừ.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Chút nữa qua phủ Thái tử thăm Thái tử phi, giúp ta chuẩn bị một ít quà.”
“Dạ, tiểu thư.”
Hà Sướng Uyển ở nước Lăng Nguyệt, chỉ có một người bạn là Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Linh Ẩn đến thăm nàng, nàng rất vui, kéo tay Gia Cát Linh Ẩn hàn huyên suốt một canh giờ, lại còn giữ nàng lại dùng bữa trưa.
Dùng bữa trưa xong, Gia Cát Linh Ẩn liền cáo từ quay về Thất vương phủ. Nàng vừa mới hồi phủ, Ưng tổng quản liền nói cho nàng tin tức trong cung truyền đến.
“Vương phi nương nương, Thái phi nương nương truyền chỉ, mời người đến cung của Thái phi hầu hạ.”
“Là Thái phi nương nương nào?”
“Là Chu thái phi.”
“Bà ta?” Gia Cát Linh Ẩn nhíu mày, suy nghĩ, “Ta biết rồi, hiện giờ ta tiến cung ngay. Điện hạ trở về, ngươi hãy nói với người, có thể đêm nay ta không quay về.”
“Dạ, vương phi.”
Gia Cát Linh Ẩn về phòng thay đổi xiêm y, chuẩn bị tiến cung.
“Tam tỷ, người đi đâu vậy?” Như Nguyệt từ trong viện đi ra, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, hỏi.
“Tiến cung.”
“Thế à? Vậy trễ lắm mới về à?” Như Nguyệt thử thăm dò.
Nàng trừng mắt liếc Như Nguyệt một cái, nhìn thấu tâm tư của nàng ta, nàng ta muốn nhân lúc nàng không ở đây mà dụ dỗ Sở Lăng Thiên đây mà, “Không biết.”
Gia Cát Linh Ẩn đi vào tẩm cung của Chu thái phi, Chu thái phi không ngừng sai khiến nàng làm này làm nọ, nàng im lặng đi làm.
Hầu hạ Chu thái phi dùng xong bữa tối, Gia Cát Linh Ẩn thấy trời cũng tối, “Thái phi nương nương, nương nương còn gì sai bảo không? Không còn thì con cáo lui trước.”
“Về ư?” Chu thái phi lạnh băng nói, “Ngươi hại ai gia ra nông nỗi này, bảo ngươi hầu hạ một chút cũng không cam lòng à? Đêm nào ai gia cũng khó ngủ, ngươi ở lại đây với ai gia đi.”
“Dạ, Thái phi nương nương.”
“Ngươi cũng mệt rồi, uống nước trước đi, lát nữa sẽ có người đưa bữa tối đến.”
“Đa tạ thái phi nương nương.”
“Được rồi, mau đi uống nước đi.”
Gia Cát Linh Ẩn nhấc ấm trà trên bàn, trong lòng suy tư. Nàng rót một chén nước, đi đến trước giường Chu thái phi: “Thái phi nương nương, con không khát, người uống trước đi.”
Ánh mắt Chu thái phi kín đáo mập mờ, “Ai gia chỉ uống nước vừa mới nấu, đã sai người mang đến giúp ta rồi, tự ngươi uống đi.”
“À, vâng.” Gia Cát Linh Ẩn xoay người, ngửa đầu làm bộ đã uống.
Một lát sau, một cung nữ cầm ấm nước đi vào, nói là vừa nấu xong, xin Gia Cát Linh Ẩn làm nguội cho Thái phi nương nương.
Từ lúc Gia Cát Linh Ẩn bắt đầu nhận lấy ấm nước, Chu thái phi liền một mực dán mắt vào người nàng, sợ nàng giở trò.
Nước sắp nguội, Chu thái phi bảo Gia Cát Linh Ẩn rót cho mình một chén. Gia Cát Linh Ẩn rót rồi bưng đến trước mặt bà, “Thái phi nương nương, mặt người đã bớt sưng hơn rất nhiều.”
“Thật sao?” Chu thái phi vui mừng, “Mau lấy gương lại đây để ta xem thử.”
“Dạ.” Gia Cát Linh Ẩn lấy gương đồng đưa cho Chu thái phi.
Chu thái phi nhìn trái nhìn phải, so với lúc trước, quả thật đỡ hơn nhiều, tâm trạng cũng tốt hơn, uống cạn chén nước.
Bỗng nhiên, bà thấy Gia Cát Linh Ẩn đỡ trán, vẻ mặt hoảng hốt, trong mắt bà lóe lên vẻ tàn độc, giả bộ thân thiết hỏi: “Thất vương phi, ngươi làm sao vậy?”
“Không sao.” Gia Cát Linh Ẩn xoa xoa huyệt thái dương, “Có lẽ hơi mệt một chút.”
“Vậy à? Hôm nay quả thật làm cho ngươi vất vả rồi, ngươi đến buồng trong nghỉ tạm đi, nơi này có các cung nữ rồi.”
“Dạ, đa tạ Thái phi nương nương.”
Chu thái phi cười lạnh, nha đầu thối, còn nhớ hôm qua ngươi đã làm ta bẽ mặt cỡ nào không? Hiện giờ, ta phải đòi ngươi hoàn trả gấp bội. Hừ! Đêm nay ngươi sẽ trở thành nữ nhân dâm đãng nhất nước Lăng Nguyệt này! Ngươi sẽ bị nghiền xương thành tro! Người của Chu gia mà cũng dám chọc, quả thực không biết sống chết.
“Xuân Yến, ngươi lại đây.” Chu thái phi triệu một cung nữ đến, “Ngươi gọi Tiểu Xuân Tử vào đây. Rồi qua tới canh ba, mời Hoàng thượng và Hoàng hậu đến đây.”
“Dạ, Thái phi nương nương. Người còn gì căn dặn không?”
“Hết rồi, ra ngoài đi, nhớ đóng cửa lại.”
“Dạ.”
Chu thái phi cười âm hiểm, trò vui lập tức bắt đầu rồi.
Thất vương phủ, Sở Lăng Thiên đã thao luyện xong, liền vội vàng hồi phủ, khẩn trương muốn gặp tiểu nương tử của y, lại nhận được tin Gia Cát Linh Ẩn tiến cung, đêm nay có thể không về phủ.
“Điện hạ…” Như Nguyệt đã chờ sẵn ở cửa viện, nghe tin Sở Lăng Thiên đã về, lập tức đến đây, nàng cố ý chọn một bộ xiêm y vô cùng khiêu gợi, để lộ nửa ngực ra ngoài, “Đêm nay Tam tỷ không về, để thiếp phụng bồi người nhé.”
Sở Lăng Thiên chẳng thèm để mắt tới nàng, chỉ nói với Ưng tổng quản: “Bản vương tiến cung xem thử, nếu trong phủ có chuyện gì, ngươi lập tức phái người vào cung thông báo.”
“Dạ, điện hạ.”
“Điện hạ…” Trong mắt Như Nguyệt lấp lánh ánh lệ, “Thiếp… Thiếp chỉ muốn hầu hạ người thôi mà. Tam tỷ là người tốt, người đừng ngại nhìn thiếp một cái đi mà.”
“Như Nguyệt…” Sở Lăng Thiên nghiêm mặt, “Xem như nể mặt Linh nhi, bản vương cho ngươi ở lại trong phủ, nếu ngươi còn không biết suy xét, bản vương không ngại cho ngươi giấy hưu thư.”
“Điện hạ…”
Sở Lăng Thiên xoay người đi, vội vàng vào cung, nếu lão thái bà kia dám làm gì Linh nhi, y không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Như Nguyệt vò nát khăn tay, Gia Cát Linh Ẩn, ngươi tốt chỗ nào? Sao ngươi không chết đi? Sao ngươi không chết đi?
“Trắc phi nương nương, trong sân nóng lắm, người vẫn nên trở về phòng trước đi.” Nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Như Nguyệt, Ưng tổng quản an ủi nói.
“Ưng tổng quản, ngươi nói xem, rốt cuộc ta kém Tam tỷ chỗ nào?” Như Nguyệt nhìn Ưng tổng quản, tức giận hỏi.
“Chuyện này…” Ưng tổng quản vô cùng khó xử, ông không thể ăn ngay nói thật, rằng chỗ nào của người cũng kém vương phi, “Trắc phi và Vương phi đều là nữ tử ưu tú.”
“Bản cung muốn nghe lời thật!”
“Nương nương, người và Vương phi đều là nữ tử vô cùng xuất sắc, nô tài nói thật mà.”
“Giỏi lắm, cả một nô tài cũng không để bản cung vào mắt.”
“Nương nương, nô tài không dám.”
“Hừ!” Như Nguyệt hừ một tiếng, hổn hển trở về phòng. Vốn tưởng rằng vào Thất vương phủ, nhiều ít gì cũng có thể nhận được ơn trạch từ Sở Lăng Thiên, không nghĩ tới trong mắt y chỉ có mỗi nữ nhân kia. Điều càng làm nàng giận chính là, nô tài trong phủ đều xem Gia Cát Linh Ẩn như chủ tử của mình, chuyện mà ả dặn dò không ai dám qua loa. Còn đối với nàng và hai thị thiếp kia chỉ qua loa cho xong chuyện.
Sở Lăng Thiên vào cung, nhìn thấy Tiêu Ôn đang vội vội vàng vàng chuẩn bị xuất xung, nhìn y, Tiêu Ôn tựa như thở phào nhẹ nhõm: “Thất điện hạ, người tới thì tốt rồi, nô tài đang định đi tìm người.”
“Có phải Linh nhi xảy ra chuyện không?”
“Người mau đi cùng nô tài!” Tiêu Ôn gật đầu, vừa vội vàng đi về hướng tẩm cung của Chu thái phi, vừa nói, “Nô tài cũng không biết rốt cục là chuyện gì, nhưng thấy vẻ mặt của Hoàng hậu nương nương, chắc là chuyện lớn rồi.”
“Đi mau!” Sở Lăng Thiên bước chân nhanh hơn, ước sao mọc thêm đôi cánh, lập tức bay đến bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn.
Sở Lăng Thiên đi gần đến tẩm cung của Chu thái phi, thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng từ đầu kia đi tới. Tiêu Ôn không tiện lộ diện, thối lui vào góc tối, Sở Lăng Thiên hiểu lập trường của hắn, nên cũng để mặc hắn.
“Thiên nhi, con đến thì tốt rồi! Nhìn xem Thất vương phi của con làm ra chuyện gì!” Hoàng hậu nghiêm mặt, nghe cung nữ của Chu thái phi báo lại chuyện xảy ra, chỉ biết lần này Gia Cát Linh Ẩn tiêu rồi.
“Rốt cục có chuyện gì?” Sở Lăng Thiên vội hỏi.
“Đợi lát nữa sẽ biết, đi thôi.”
Mặt Sở Kim Triêu bình tĩnh, ông khó mà nói gì, nếu Tam nha đầu thực sự làm ra chuyện tày đình này, ông cũng hết cách, “Thiên nhi, cho dù con nhìn thấy cái gì cũng phải thật bình tĩnh!”
Ba người vội vàng đi tới, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ dâm tà truyền ra từ trong phòng ngủ đang đóng kín của Chu thái phi. Trong bóng đêm, khóe miệng Hoàng hậu cong lên nụ cười lạnh, Gia Cát Linh Ẩn à Gia Cát Linh Ẩn, lần này, ngươi chết chắc rồi. Sở Lăng Thiên thân thể cường tráng như vậy còn chưa thỏa mãn được ngươi sao?
Sở Lăng Thiên sắc mặt âm u, một cước đá văng cánh cửa đóng chặt kia. Sở Kim Triêu đứng ở bên ngoài, ngượng ngùng tiến vào, Hoàng hậu đi theo sau Sở Lăng Thiên, cũng vào trong.
Buồng trong, chỉ thấy xiêm y tan tác, trên giường, hai thân thể trần truồng trắng lóa đang quấn lấy nhau, không ngừng quay cuồng. Trong miệng cả hai đều phát ra tiếng khó nghe, nhìn thấy người trên giường, Sở Lăng Thiên nhất thời yên lòng, người kia tuyệt đối không phải là nàng.
Bỗng nhiên, Hoàng hậu lớn tiếng quát: “Gia Cát Linh Ẩn, lá gan của ngươi lớn lắm!”
Tiếng quát của Hoàng hậu thức tỉnh hai người trên giường kia. Nam nhân nọ lập tức lăn lộn, té xuống bên chân Sở Lăng Thiên và Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, Thất vương gia tha mạng, nô tài… Nô tài bị ép buộc, Thái phi nương nương nói nếu nô tài không làm theo lời của nương nương thì nương nương sẽ lấy mạng của nô tài.”
Nghe giọng hắn, Hoàng hậu và Sở Lăng Thiên đều nghe ra được đây là một công công, một hoạn quan thì có thể làm gì…
“Gia Cát Linh Ẩn, ngươi thật không biết xấu hổ, lại có thể dụ dỗ một tên thái giám!” Hoàng hậu tự động bỏ qua hai chữ Thái phi mà công công kia nói, chỉ xem người trên giường là Gia Cát Linh Ẩn.
“Mẫu hậu, người không nghe thấy hắn nói là Thái phi nương nương à? Liên quan gì tới Linh nhi?”
“Thái… Thái phi?” Hoàng hậu hoài nghi nhìn lại giường, người ở trên đó khó chịu uốn éo cơ thể, đúng là Chu thái phi, “Sao… Sao lại là Thái phi?”
“Mẫu hậu hy vọng là Linh nhi?”
“Đâu… Đâu có. Sao lại là Thái phi?” Hoàng hậu bước tới, kéo chăn, đắp lên người Chu thái phi.
“Tiểu Xuân Tử, ngươi đâu rồi?” Lúc này ý thức của Chu thái phi mơ hồ, bà giữ chặt lấy tay của Hoàng hậu, đặt lên bộ ngực chảy xệ của mình, “Tiểu Xuân Tử à, bóp bóp cho ai gia một chút, mút đi mút đi, nhanh lên, Tiểu Xuân Tử!” Nói xong, bà kéo tay Hoàng hậu, dời xuống nơi tư mật của chính mình.
Hoàng hậu quá xấu hổ, hất mạnh tay Chu thái phi ra, dùng chăn quấn chặt bà lại, không cho bà động đậy nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...