Hành động của Gia Cát Hồng Nhan cũng khiến Gia Cát Linh Ẩn thực khiếp sợ. Nàng thế mà lấy đoản kiếm đâm vào người Gia Cát Chiêm. Gia Cát Linh Ẩn đi đến bên cạnh Gia Cát Chiêm, vẻ mặt đầy ý cười: “Thừa tướng gia. không ngờ à?”
“Ngươi….. Ngươi, đồ tiện nhân!” Máu tươi càng không ngừng từ trong thân thể ông trào ra, “Ta… Ta giết ngươi!” Ông vừa mới đứng lên lại ngồi xuống.
Cùng với máu chảy ra, Gia Cát Chiêm rốt cục nói không ra lời, lúc này Gia Cát Linh Ẩn mới bảo Lưu quản gia đi mời đại phu tới, căn dặn hắn nói theo lời nàng. Sau đó, Gia Cát Chiêm nhặt về được cái mạng, lại nghe nói ông biến thành kẻ ngu ngốc, ngay cả việc ăn cơm rồi đi nhà xí cũng không tự làm được. Đây là chuyện sau này.
Gia Cát Linh Ẩn nhìn Gia Cát Hồng Nhan: “Vì sao ngươi lại làm vậy?”
Trong mắt Gia Cát Hồng Nhan lóe lên tia lạnh lùng: “Đối với ngươi ông ta có thể giết thì đối với ta cũng sẽ như vậy! Điều quan trọng hơn là, mẹ ta tuyệt đối sẽ không tự sát!”
“Ha ha.” Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh hai tiếng, xoay người ra khỏi phủ Thừa tướng. Cho tới bây giờ nàng không nghĩ rằng những huy hoàng khi còn sống của Gia Cát Chiêm lại bị một dao của Gia Cát Hồng Nhan hủy hoại. Cũng tốt, đỡ phải làm ô uế tay mình.
Đêm đó, Gia Cát Linh Ẩn mua giấy tiền vàng mã đốt cho Tam di nương. Hung thủ giết chết bà đã bị trừng phạt, để ông ta từ nay về sau sống không bằng chết, thực sự là so với giết chết ông ta thì thoải mái hơn nhiều.
Sau khi từ phủ Thừa tướng đi ra, ánh mắt Gia Cát Hồng Nhan liền thay đổi. Vào cái lần Gia Cát Chiêm thúc ép nàng giết Gia Cát Linh Ẩn, nàng bỗng nhiên hiểu được một điều. Đó là vì ông sợ Gia Cát Linh Ẩn, kiêng kị nàng ta. Mà ông vẫn coi mình như quân cờ, nàng không cam lòng, không cam lòng để ông khinh thường mình, không cam lòng để ông lừa gạt mình, biến mình thành vũ khí đối phó với Gia Cát Linh Ẩn như vậy.
Tiêu gia không còn, phủ Thừa tướng cũng đã không còn, Sở Lăng Hiên thì không đáng tin cậy, mọi chuyện bây giờ đều chỉ có thể dựa vào chính bản thân nàng. Nàng đến hiệu thuốc để đại phu kê cho mình một đơn thuốc, thật muốn sớm một chút mang thai đứa con của Sở Lăng Hiên.
Qua một tháng nữa chính là đại thọ Thái thượng hoàng của nước Đông Lan. Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh Ẩn chuẩn bị hậu lễ, chọn một ngày tốt liền xuất phát. Đi cùng còn có Sở Lăng Hàn, Mộc Tê, Tiểu Điệp, Nguyệt Lan, Kinh Phong cùng với người hầu áp tải lễ vật. Nguyệt Lan tuy rằng vẫn chưa thể đi lại như bình thường, nhưng tình hình đã tốt hơn rất nhiều, có thể tự mình xuống giường bước được vài bước.
Ở cửa Thất vương phủ, Sở Lăng Hàn đã bố trí xe ngựa, “Thất ca cùng Thất tẩu một chiếc, Nguyệt Lan cùng Tiểu Điệp một chiếc.”
“Vậy Mộc Tê ngồi ở đâu?” Tiểu Điệp nghi hoặc hỏi. “Mộc Tê không đi hay sao?”
Gia Cát Linh Ẩn cười cười: “Nha đầu ngốc nhà ngươi, Mộc Tê đương nhiên ngồi cùng một chiếc với Cửu vương gia rồi!”
“À.” Tiểu Điệp hiểu ý gật gật đầu, “Nô tì hiểu rồi.”
“Ta muốn cùng ngồi chung với mấy người Tiểu Điệp.” Mộc Tê ngại ngồi chung một mình cùng Sở Lăng Hàn.
“Không được!” Sở Lăng Hàn bá đạo nói, “Nguyệt Lan đi đứng không tiện , nàng ấy cần phải nằm nghỉ, nếu nàng đi cùng thì nàng ấy sẽ không thể nằm. Hay là ngươi có thể ngồi cùng với Thất ca cùng Thất tẩu?”
“Người!” Mộc Tê nghiến răng, nàng làm sao lại không biết xấu hổ mà đi quấy rầy bọn họ chứ, bất đắc dĩ nàng đành phải cùng Sở Lăng Hàn ngồi chung một xe ngựa. Sở Lăng Hàn hết sức phấn khởi mà nhảy vào trong.
Lần nữa kiểm kê vật phẩm, sau khi xác định không có thiếu sót gì một đoàn người ngựa mới rời khỏi. Kinh Phong cưỡi một con ngựa màu nâu, đi ở hàng ngũ phía trước.
Lục Vương phủ, một nam tử xa lạ đang ngồi đối diện với Sở Lăng Hiên, giọng nói của hắn lạnh như băng, “Lục điện hạ, lần trước đánh vào U Minh điện, tổng điện chủ rất tức giận, cũng muốn điều tra rõ ràng, rốt cuộc là ai đã hạ thủ?”
“Hắc Ám điện chủ, có thể được Thánh điện coi là đối thủ e rằng chỉ có Thanh Ngọc Môn cùng Cửu Thiên Cung.” Sắc mặt Sở Lăng Hiên âm trầm, “Nhóm người lần trước, thực lực mạnh hơn cả Thanh Ngọc Môn, trừ phi là Thương Y tự mình ra tay.”
“Đêm đó Thương Y bị vây, không phải hắn. Nói như vậy là người của Cửu Thiên Cung? Sở Lăng Thiên vậy mà lại có quan hệ với người của Cửu Thiên Cung, nếu vậy thì phiền toái rồi. Cửu Thiên Cung, ngay cả điện chủ cũng không dễ dàng chọc vào. Lần này Lục điện hạ truyền tin là muốn giết Sở Lăng Thiên sao?”
Trong mắt Sở Lăng Hiên che kín hung ác, “Gặp chuyện không may ở nước Đông Lan thì dù có như thế nào, phụ hoàng cũng sẽ không nghi ngờ ta, lần này còn phải nhờ Hắc Ám điện chủ.”
“Nếu bản điện chủ đã đến đây thì đương nhiên sẽ làm hết sức.” Hắc Ám điện chủ gật đầu, “Ta cũng đang muốn xử lý tiểu tử kia báo thù cho lão Bát! Người có cách nào để ta quan minh chính đại vào hoàng cung nước Đông Lan hay không?”
“Điện chủ yên tâm, bản vương tự có bố trí, đến lúc đó ngươi theo người của nước Đại Mạc đi vào.”
“Được! Bản điện chủ nhất định mang đầu của Sở Lăng Thiên tới gặp người, hy vọng chuyện người đồng ý cùng nhau chia đôi nước Lăng Nguyệt với Tổng điện chủ, cũng có thể làm được.”
“Điện chủ yên tâm, bản vương tuyệt đối không nuốt lời. Bản vương còn có một yêu cầu này, Điện chủ giết Sở Lăng Thiên nhất định không được để nữ nhân bên cạnh Sở Lăng Thiên bị thương, mang nàng về cho bản vương, bản vương sẽ cho điện chủ lợi ích khác.”
“Hả?” Hắc Ám điện chủ âm hiểm cười, “Lục điện hạ coi trọng nữ nhân của Sở Lăng Thiên? Có câu là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, người có giao phó này vậy thì bản điện chủ đương nhiên sẽ làm được. Nếu mọi chuyện đã an bài thỏa đáng, bản điện chủ cáo lui trước.”
“Điện chủ, mời!”
Sở Lăng Hiên nheo mắt lại, Hắc Ám điện chủ, ngươi nhất định đừng để bản vương thất vọng. Sở Lăng Thiên, chuyến đi này bản vương sẽ khiến cho ngươi một đi không trở lại. Gia Cát Linh Ẩn, không có Sở Lăng Thiên chẳng phải là ngươi sẽ do bản vương tùy ý sắp đặt sao!
Trải qua hơn hai mươi ngày lặn lội đường xa, đội ngũ rốt cục cũng tới được kinh đô Lương Thành của nước Đông Lan. Nước Đông Lan cùng nước Lăng Nguyệt đều là hai nước ở Trung Nguyên, cho nên người dân ở hai nước nhìn cũng không có gì khác nhau.
Liên Thương Hải sớm đã nhận được tin tức của Sở Lăng Thiên, biết bọn họ hôm nay sẽ đến, nên đã sớm bố trí việc nghênh đón. Ông đối với đứa cháu trai này cũng vô cùng thích, vốn muốn thân càng thêm thân, không ngờ lúc ở nước Lăng Nguyệt Liên Mộ Vân lại làm ra chuyện lớn như vậy. Vì tránh khỏi xấu hổ, ông giấu Liên Mộ Vân tin tức hôm nay đoàn người Sở Lăng Thiên tới.
Sáng sớm tinh thần Thái Thượng hoàng liền phấn chấn, nghĩ đến chuyện ngay lập tức có thể được nhìn thấy hai đứa cháu ngoại, ông đã kích động đến cả đêm đều không ngủ ngon. Giờ phút này đứng ở ngoài cửa thành hoàng cung, Thái thượng hoàng vươn dài cổ, không ngừng nói: “Sao còn chưa đến, sao vẫn còn chưa đến.”
“Phụ hoàng, rất nhanh sẽ tới thôi, người đừng có gấp.” Nhìn thấy bộ dáng gấp gáp của Thái thượng hoàng, Liên Thượng Hải dở khóc dở cười.
Liên Thượng Hải quay đầu lại, nhìn thấy Liên Mộ Vân đã đứng ở trong đám người, sắc mặt ông trầm xuống: “Mộ Vân, con ra ngoài làm gì? Còn không mau trở về?”
“Phụ hoàng.” Liên Mộ Vân cười cười, “Biểu ca cùng biểu tẩu đường xa tới, con không đến nghênh đón chẳng phải là không có lễ nghi hay sao.” Đã lâu không thấy biểu ca, huynh còn nhớ muội không? Huynh cùng với nàng ấy sống hạnh phúc chứ?
Rốt cục một đoàn người ngựa xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, xe ngựa càng ngày càng gần. Xe ngựa vừa mới dừng lại, Thái thượng hoàng liền khẩn cấp xông lên, Sở Lăng Thiên vừa ra tới ông liền gắt gao cầm tay y, kích động đến nói không ra lời.
“Ngoại tổ phụ.” Sở Lăng Thiên kêu một tiếng.
“Tốt, tốt!” Thái thượng hoàng thật sự vui vẻ, “Thiên nhi của ta đã thực sự trưởng thành rồi. Nghe nói con đã thành thân rồi? Cháu dâu của ta đâu?”
“Linh nhi, ra đây đi.” Sở Lăng Thiên đưa tay đặt ở trước cửa xe ngựa, một bàn tay trắng trẻo từ bên trong vươn ra đặt lên tay y.
Gia Cát Linh Ẩn từ trên xe ngựa bước xuống, cúi người hành lễ với Thái thượng hoàng: “Thỉnh an ngoại tổ phụ.”
“Không cần đa lễ, mau đứng lên, mau đứng lên!” Nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của Gia Cát Linh Ẩn cùng với thái độ đúng mực của nàng, Thái thượng hoàng lập tức thích nàng ngay. Ông vỗ mạnh vào vai Sở Lăng Thiên, “Tiểu tử giỏi, thật tinh mắt! Cháu dâu này ta rất vừa lòng.”
“Ngoại tổ phụ, người thật bất công, chỉ lo cho Thất ca cũng không quan tâm đến con.” Lúc này Sở Lăng Hàn vừa ồn ào vừa đi tới.
“Hàn nhi!” Thái thượng hoàng buông Sở Lăng Thiên ra, kéo giữ Sở Lăng Hàn, “Ngoại tổ phụ có lúc nào là không thương con? Nếu con cũng mang vương phi của con đến ta sẽ càng cao hứng hơn.”
“Có mang đến, có mang đến!” Sở Lăng Hàn liên tục gật đầu, y chạy đến phía sau kéo Mộc Tê qua. “Ngoại tổ phụ, đây là vương phi tương lai của con, người xem có vừa lòng không?”
Mộc Tê oán than liếc Sở Lăng Hàn một cái, ngượng ngùng cười cười cười với Thái thượng hoàng.
“Vừa lòng, vừa lòng!” Trong mắt Thái thượng hoàng đều là ý cười. Tuy rằng dung mạo Mộc Tê không bằng Gia Cát Linh Ẩn, nhưng nữ tử này vẫn là một người xuất chúng.
Liên Thương Hải thấy mấy người hàn huyên xong, bây giờ ông mới có cơ hội nói chuyện: “Thiên nhi, Hàn nhi, Tam tiểu thư, các con đi xe mệt nhọc, vào trong cung nghỉ ngơi tạm một chút. Ta sai người chuẩn bị tiệc rượu rồi sẽ cho người gọi các con ra dùng bữa, tẩy trần cho các con.”
“Cảm ơn cữu cữu.”
“Biểu ca, hoan nghênh huynh tới nước Đông Lan.” Liên Mộ Vân tiến lên, trên mặt nàng mang theo nụ cười lợt lạt, “Cũng hoan nghênh biểu tẩu. Lúc ở nước Lăng Nguyệt biểu tẩu có tặng ta một phần đại lễ, ta vẫn còn nhớ rất rõ.”
Gia Cát Linh Ẩn biết nàng đang nói đến chuyện kia, “Lễ vật nho nhỏ, công chúa Mộ Vân không cần để trong lòng. Ta đoán, có phải công chúa Mộ Vân cũng chuẩn bị đại lễ để tặng cho ta hay không?”
“Ha ha.” Liên Mộ Vân lắc đầu, “Biểu tẩu nói đùa, đi thôi đừng đứng ở chỗ này, vào trong cung nghỉ ngơi một chút, lát nữa ta lại đến tìm biểu tẩu nói chuyện.”
Mấy cung nữ dẫn đoàn người đến chỗ nghỉ ngơi. Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh Ẩn một phòng, Mộc Tê, Nguyệt Lan, Tiểu Điệp một phòng, Sở Lăng Hàn cùng Kinh Phong một phòng, còn lại những người khác đều bị sắp xếp ở ngoài cung. Sau khi dàn xếp xong xuôi liền có người thông báo mời bọn họ đến đại điện dùng bữa.
Ở trong đại điện, ngồi ở vị trí phía trên cùng Liên Thượng Hải, ngoại trừ Thái thượng hoàng, còn có Trương hoàng hậu, người trước đó chưa từng lộ diện. Ánh mắt Trương hoàng hậu nhìn Gia Cát Linh Ẩn mang theo một tia âm lãnh, bà đã muốn gặp nàng từ lâu. Người kia hại nữ nhân bảo bối của bà thành người như vậy, rốt cuộc là dạng người gì. Giờ phút này nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, bà lập tức cảm giác được nữ tử này quả thật là không đơn giản.
Bên cạnh Liên Thượng Hải còn có Liên Mộ Dương, buổi sáng hắn cũng không tới nghênh đón đoàn người Sở Lăng Thiên. Hắn mắt lạnh nhìn Gia Cát Linh Ẩn, nữ nhân này nhìn như thế nào cũng đều làm cho người ta chán ghét!
“Mọi người cùng nhau uống chén rượu!” Thái thượng hoàng giơ chén rượu lên, “Đã lâu ta không vui vẻ như vậy rồi. Thật đúng là tiện nghi cho tên Sở Kim Triêu kia, có đứa cháu trai tốt của ta làm con như vậy.”
Mọi người nâng chén cùng nhau uống cạn.
“Phụ hoàng, Thiên nhi ở nước Lăng Nguyệt xa xôi không thể lúc nào cũng ở bên cạnh người, nên để cho Mộ Dương thay nó tận hiếu cũng được.” Trương hoàng hậu nói.
“Mộ Dương cũng là cháu trai tốt của ta.” Thái thượng hoàng cười ha hả, “Nếu Mộ Dương cưới một nữ tử như Linh nhi làm Thái tử phi, vậy thì rất tốt.”
Sắc mặt của hoàng hậu trở nên âm trầm, “Không biết Linh nhi là công chúa nước nào? Hay là tiểu thư nhà nào? Có thể gả cho Thiên nhi thì đúng là may mắn của ngươi.”
Trong mắt Sở Lăng Thiên hiện lên một tia lãnh ý: “Cữu mẫu, có thể lấy được Linh nhi mới là may mắn của ta. Linh nhi là tiểu thư của Gia Cát phủ Thừa tướng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...