Gia Cát Linh Ẩn

Nghe được Liên nhi nói, Chu Tuyết Tranh vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên mở ra, nàng ngồi lên, duỗi thẳng người, “Giả đò bất tỉnh đúng là khó chịu. Chuyện sao rồi? Chu quý phi có sảy thai không?”

“Bẩm nương nương, con của Chu quý phi an toàn, nhưng nương nương ấy kinh hoảng quá độ, vẫn chưa tỉnh lại.”

“An toàn?” Chu Tuyết Tranh túm chặt chăn, nghiến răng nói, “Coi như mạng tỷ ấy lớn! Lần này an toàn, lần sau sẽ không thể! Còn Gia Cát Linh Ẩn đâu? Hoàng thượng có nghiêm trị ả không?”

Liên nhi lắc đầu, “Hoàng thượng chỉ bắt vương phi quỳ ở ngoài trời đến khi người tỉnh dậy mới thôi, cũng không có ý muốn xử phạt vương phi.”

“Cái gì?” Chu Tuyết Tranh có chút giật mình, “Xem ra Thiên ca ca ở trong lòng Hoàng thượng còn quan trọng hơn bất cứ ai, ngay cả vương phi của huynh ấy cũng không nỡ xử phạt. Nếu Hoàng thượng đã bắt ả quỳ đến khi ta tỉnh lại mới thôi, vậy thì bản cung sẽ hôn mê ba ngày ba đêm, để ả quỳ cho đủ!”

“Nương nương anh minh!”

Từ sáng đến tối, mặt trời lặn rồi lại mọc, Gia Cát Linh Ẩn thực sự quỳ suốt ba ngày ba đêm, ngay cả ăn cơm, nàng cũng là quỳ ăn. Đến ngày thứ ba, Chu quý phi tỉnh lại, biết đứa bé vẫn an toàn liền thấy nhẹ nhõm, lại hận Gia Cát Linh Ẩn đến thấu xương, ước gì có thể nghiền nàng thành tro, nữ nhân này, lại có thể dám mưu hại con của bà, đó chính là hoàng tử, là bảo đảm cẩm y ngọc thực nửa đời sau của bà.

Chu quý phi biết Gia Cát Linh Ẩn quỳ gối ở bên ngoài, liền không kịp mang hài, xông ra, giơ tay muốn cho nàng vài cái tát, nhưng tay bà dừng ở không trung bị người khác bắt lại.

“Quý phi nương nương muốn đánh vương phi của bản vương, ai cho bà lá gan vậy.”

“Thất gia?” Gia Cát Linh Ẩn ngẩng đầu, người đang đứng đúng là Sở Lăng Thiên, lòng nàng ấm áp, y đến, nàng liền thấy yên tâm hơn.

“Thất điện hạ, nó suýt nữa hại bản cung sẩy thai, bản cung tát nó vài cái thì tính là gì?” Chu quý phi nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Sở Lăng Thiên, có hơi sợ hãi, hơi thở rối loạn, “Hại người còn lý luận, thế đạo gì đây! Dù sao Hoàng thượng cũng sẽ chủ trì công đạo cho bản cung, không lẽ mệnh lệnh của Hoàng thượng, Thất điện hạ cũng dám cãi?”

Sở Lăng Thiên cười lạnh: “Phụ hoàng định đoạt thế nào, bản vương không có ý kiến.” Y hất tay Chu quý phi ra, “Nhưng bà dám đánh nàng một cái, bản vương sẽ trả lại gấp đôi, vậy phải xem da mặt của quý phi nương nương có đủ dày hay không, chịu được bao nhiêu cái tát tay của bản vương.”


“Ngươi… Ngươi…” Chu quý phi lui về sau mấy bước, “Đúng là tên điên! Được, bản cung không thèm ở đây lãng phí thời gian với ngươi, Hoàng thượng sẽ tự nhận định.”

Lúc này, Sở Kim Triêu và Hoàng hậu cùng đến, nhìn thấy Sở Lăng Thiên ở đó, sắc mặt Sở Kim Triêu có chút lúng túng, “Thiên nhi không ở trong quân, chạy đến hậu cung làm gì?”

“Phụ hoàng, nếu nhi thần không đến, làm sao nhi thần biết vương phi của mình đang phải chịu khổ sở như vậy.” Giọng điệu Sở Lăng Thiên lạnh băng, “Ba ngày ba đêm, phụ hoàng đúng là nhẫn tâm thật. Nếu Thần phi nương nương vĩnh viễn không tỉnh lại, phụ hoàng bắt nàng phải quỳ cả đời ư?”

Câu hỏi của Sở Lăng Thiên khiến Sở Kim Triêu tức giận không thôi: “Nếu Thần phi vẫn không tỉnh lại, trẫm sẽ lấy mạng của nó!”

Sở Lăng Thiên cười lạnh, chẳng muốn đôi co cùng Sở Kim Triêu: “Chuyện này đã điều tra rõ ràng? Xác định là Linh nhi làm?”

“Nhiều người làm chứng như vậy, còn có thể giả.”

“Khẩn xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban, để nhi thần quỳ thay cho Linh nhi.”

“Ngươi đang uy hiếp trẫm?” Sở Kim Triêu quát, “Ngươi chắc chắn trẫm không nỡ để ngươi chịu khổ, đúng không? Quân vô hí ngôn, Thất vương phi quỳ đến khi Thần phi tỉnh lại mới thôi, ai cũng không thể cầu xin!”

Lúc này, Liên nhi vui vẻ chạy ra khỏi phòng, vừa chạy vừa hô: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Thần phi nương nương tỉnh rồi, tỉnh rồi!”

Sở Kim Triêu liếc Gia Cát Linh Ẩn nói: “Đứng lên đi, quân vô hí ngôn, nếu Thần phi tỉnh, ngươi có thể đứng lên.”

Sở Lăng Thiên đang chuẩn bị đỡ Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, bỗng nhiên lại nghe Liên nhi hô to một tiếng: “Không xong rồi, Thần phi nương nương lại hôn mê!”


Gia Cát Linh Ẩn không nói gì, không đợi Sở Kim Triêu lên tiếng, lại quỳ xuống chỗ cũ, “Thần nữ sẽ quỳ đến khi Thần phi nương nương bằng lòng tỉnh lại mới thôi!”

“Linh nhi…” Sở Lăng Thiên cau mày, đau lòng không thôi, y gật đầu, “Ta quỳ cùng nàng.”

Gia Cát Linh Ẩn cười cười, không nói gì thêm.

Sở Lăng Thiên thản nhiên quỳ xuống bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của người khác, đồng hội đồng thuyền, cho dù nàng chịu nỗi khổ gì, y cũng chia sẻ cùng nàng. Trước khi y đến, đã nhận được tin tức của Ưng tổng quản, vương phi bảo ông đi thăm dò một chuyện, đã có kết quả. Y nghiêng đầu nhìn nữ tử vẻ mặt bình tĩnh bên cạnh, trong lòng nàng, nhất định đã có chủ ý.

Sở Kim Triêu thấy Sở Lăng Thiên ngoan cố như vậy, tức giận không chỗ trút, căn dặn Vương ngự ý đến chẩn mạnh lần nữa cho Thần phi, rồi thở phì phò rời khỏi Đạp Tuyết Cung.

Trong phòng ngủ, đợi tất cả mọi người rời đi, Chu Tuyết Tranh lập tức ngồi lên, chỉ cần nàng không tỉnh thì Gia Cát Linh Ẩn vẫn phải quỳ, nghĩ đến bộ dạng thê thảm của Gia Cát Linh Ẩn, trong lòng vui vẻ không thôi, “Liên nhi, mới vừa rồi ta có nghe tiếng của Thất điện hạ, huynh ấy đến à?”

“Dạ đang ở bên ngoài quỳ cùng với Thất vương phi.” Liên nhi đáp, “Thất điện hạ quả thực yêu thương vương phi.”

“Liên nhi…” Sắc mặt Chu Tuyết Tranh sa sầm, “Không được ở trước mặt bản cung nói những lời này! Một đôi cẩu nam nữ mà thôi, bản cung sẽ cho chúng quỳ đủ! Tốt nhất quỳ đến nằm liệt trên giường, xem chúng còn tình chàng ý thiếp được không!”

“Nương nương, tối nay người muốn ăn gì, nô tỳ căn dặn thiện phòng làm.” Liên nhi biết chủ tử của mình thống hận Thất vương phi, cũng không nói thêm chuyện này nữa.

“Gì cũng được!” Chu Tuyết Tranh không kiên nhẫn nói, tưởng tượng đến Sở Lăng Thiên ở bên ngoài với nữ nhân kia, trong lòng của nàng liền khó chịu, “Nhớ kỹ, đừng để người khác phát hiện là mang cho ta ăn.”

“Nô tỳ biết.”


Một canh giờ sau, Liên công công phụng mệnh Sở Kim Triêu đến xem Chu Tuyết Tranh đã tỉnh lại chưa, thấy nàng vẫn bất tỉnh, Liên công công lo lắng thay cho Gia Cát Linh Ẩn.

“Thất điện hạ, Thất vương phi, Thần phi nương nương không biết khi nào mới tỉnh, cứ quỳ như vậy, cơ thể vương phi làm sao chịu nổi. Chi bằng người cúi đầu mềm mỏng cầu xin Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ thu hồi thánh lệnh.”

“Đa tạ Liên công công, thứ Linh nhi cần không phải là cầu tình.” Sở Lăng Thiên nói.

Gia Cát Linh Ẩn cười cười, nói với Liên công công: “Công công, chịu thua không phải chứng minh chuyện này do chính ta làm sao? Công công nếu thật sự muốn giúp ta, tối nay đúng thời gian dùng thiện, mời Hoàng thượng đến Đạp Tuyết Cung, đừng nói cho bất cứ ai. Đồng thời, phiền công công nói với Liên nhi, đêm nay Hoàng thượng có việc quan trọng không thể tới Đạp Tuyết Cung được.”

“Vương phi nương nương, đây là tại sao?” Liên công công khó hiểu hỏi.

“Công công, cứ làm theo lời của vương phi đi, nàng chắc chắn có lý do.”

“Dạ, Thất điện hạ, nô tài nhất định làm theo. Chỉ cần có thể giúp được vương phi, chuyện gì nô tỳ cùng sẵn lòng đi làm.” Ông vẫn luôn có hảo cảm với Gia Cát Linh Ẩn, cảm thấy nàng không giống như mấy chủ tử xem nô tài là chó, hết kêu rồi quát, cả ngày chẳng chút hòa nhã. Vương phi thì khác, mỗi khi gặp họ, đều lễ độ chu toàn.

“Linh nhi, đau chân không?” Sở Lăng Thiên đau lòng hỏi.

Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu, “Có chàng ở đây, một chút cũng chẳng thấy đau!”

Y nắm tay nàng, khổ sở nàng phải chịu, hắn nhất định bắt những người đó trả lại toàn bộ!

Trời chiều ngã về tây, nhanh chóng đến thời gian cùng bữa tối. Liên nhi che che giấu giấu cầm thức ăn vào phòng ngủ của Chu Tuyết Tranh, rồi kêu hai cung nữ ra canh cửa, nàng nói nàng phải lau người cho Thần phi, không có phép bất cứ ai đi vào.

Liên công công không nuốt lời, ông đúng hẹn mời Sở Kim Triêu đến Đạp Tuyết Cung, hơn nữa còn không cho người ở bên ngoài chạy vào thông báo. Nhìn thấy họ đến, hai cung nữ canh cửa lập tức thỉnh an Sở Kim Triêu.

Liên nhi nghe tiếng bên ngoài, cũng lập tức đi ra, vẻ mặt hơi kích động, không ngờ Hoàng thượng lại đến vào giờ này, nàng khom người: “Thỉnh an Hoàng thượng!”

“Ừ! Bình thân. Thần phi khá hơn không?” Sở Kim Triêu vừa hỏi vừa đi vào buồng trong.


“Vẫn chưa tỉnh.” Liên nhi vất vả mới trấn tĩnh lại được, may mà bảo người canh giữ bên ngoài, bằng không chuyện nương nương dùng thiện đã bị Hoàng thượng bắt được. Nàng vừa đi vào, ngửi ngửi bên trong có mùi thức ăn, liền định mở cửa sổ cho thông thoáng.

“Không cần mở cửa, tránh để Thần phi cảm lạnh.” Lúc này, Gia Cát Linh Ẩn đi tới, Sở Lăng Thiên đi theo sau nàng, nàng bước đến ngăn động tác của Liên nhi lại, đi đến bên cạnh Sở Kim Triêu, cúi người, “Hoàng thượng, thần nữ tự tiện xông vào, xin Hoàng thượng tha tội.”

“Không phải trẫm bảo ngươi quỳ đến khi Thần phi tỉnh lại sao?” Sở Kim Triêu hỏi.

“Bởi vì Thần phi đã tỉnh lại, cho nên thần nữ không cần quỳ nữa.”

Chu Tuyết Tranh đang nhắm mắt, cố gắng trấn an bản thân, nàng nghe thấy lời của Gia Cát Linh Ẩn, không khỏi cả kinh, không biết ả muốn làm gì. Trong lòng hơi hoảng, dù sao thì mình cũng không tỉnh lại, ả có năng lực làm gì mình.

“Tỉnh?” Sở Kim Triêu nhíu mày, “Rõ ràng còn hôn mê, tỉnh lúc nào? Ngươi nói hươu nói vượn ở trước mặt trẫm, đúng là quá làm càn rồi.”

Gia Cát Linh Ẩn cười cười, nhìn Liên nhi, “Liên nhi, ngươi ăn cơm ở trong này à? Biết rõ Thần phi nương nương cần không khí sạch, ngươi còn ở đây ăn cơm làm ô nhiễm không khí, là ngươi không muốn nương nương tỉnh lại à?”

“Nô tỳ không có.” Liên nhi nói, “Nô tỳ phải hầu hạ nương nương xong mới đến phòng hạ nhân ăn cơm.”

“À, vậy thì lạ thật. Hoàng thượng, người có cảm thấy trong phòng của nương nương có mùi thức ăn không? Hình như là lươn bung, đây là một trong những món Thần phi thích nhất thì phải. Nhưng nương nương hôn mê mà, sao có thể dùng thiện được chứ?”

“Nương nương không có dùng thiện!” Liên nhi thề thốt phủ nhận, “Thất vương phi, người bị ảo giác ư? Nương nương sao có thể dùng thiện được, nhiều ngày rồi, ngay cả một ngụm nước nương nương cũng không uống.”

Sở Kim Triêu cẩn thận ngửi ngửi, quả thực có mùi khác lạ, khi ông bước vào đã cảm nhận được, nhưng vẫn chưa để ý, giờ đây nghe Gia Cát Linh Ẩn nhắc tới, ông nhất thời ý thức được gì, nếu Chu Tuyết Tranh đang dùng thiện, vậy chứng minh nàng đã tỉnh, lại cò giả vờ hôn mê, mục đích chính là để Gia Cát Linh Ẩn quỳ ở ngoài. Mặt ông bình tĩnh, nhìn Liên nhi: “Trẫm hy vọng ngươi thành thật trả lời, rốt cuộc có ở đây dùng bữa không?”

Liên nhi lắc mạnh đầu: “Nô tỳ không có, nô tỳ thực sự không có.”

Chu Tuyết Tranh nghe Liên nhi nói không có, trong lòng thầm mắng chửi, lúc này Liên nhi phải nhận thì mới là cách chính xác nhất, càng phủ nhận, Sở Kim Triêu sẽ càng hoài nghi nàng hơn. Nàng đang nghĩ, chỉ cảm thấy cơ thể hơi lạnh, chăn bị người khác xốc lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui