Gia Cát Linh Ẩn

“Chỉ chút chuyện nhỏ thôi.” Hoàng hậu lắc đầu, cũng không muốn nhiều lời, “Hiên nhi đến chỗ bản cung có chuyện gì?”

“Mẫu hậu, chuyện Thất đệ người đã biết rồi chưa? Quân quyền trong tay hắn càng lúc càng lớn, trong tay hoàng huynh lại không có một binh một tốt nào, mẫu hậu không lo lắng ư?”

“Hiên nhi, đây là quyết định của Hoàng thượng, người nhất định có dụng ý của mình, con và ta sao có thể đoán được thánh ý chứ. Cho dù thế nào, chỉ cần nước Lăng Nguyệt quốc thái dân an, bản cung đã yên lòng. Thiên nhi am hiểu dụng binh, giao binh quyền cho nó, là thích hợp nhất.” Hoàng hậu giả vờ nói.

Sở Lăng Hiên khinh thường cười nhạt: “Đây là lời nói thật lòng của mẫu hậu? Vậy chắc do con đơn phương nghĩ vậy, tâm tư của con hẳn mẫu hậu cũng hiểu, cho dù là với con hay với hoàng huynh, Sở Lăng Thiên đều là kẻ đáng ghét.”

“Con ghét nó, là bởi vì nó cưới được Gia Cát tam tiểu thư?” Hoàng hậu lạnh lùng cười cười, “Con muốn làm gì nó, bản cung cũng mặc kệ.”

“Mẫu hậu nói vậy, nhi thần an tâm rồi.” Sở Lăng Hiên nói, “Nhi thần còn có chuyện muốn nói, kẻ địch chung của con lẫn hoàng huynh đều là Thất vương phủ, mẫu hậu, xin người nhận rõ kẻ địch, đừng tự chém giết lẫn nhau. Mặc khác, cho dù người đối phó với Sở Lăng Thiên thế nào, cũng không thể gây hại cho Gia Cát Linh Ẩn, để nàng ấy lại cho con.”

“Chuyện này, bản cung có thể đáp ứng con.” Hoàng hậu hớp một ngụm trà, tĩnh bơ nói.

“Vậy nhi thần xin cáo lui.”

Sau khi Sở Lăng Hiên rời đi, sắc mặt Hoàng hậu lập tức trở nên vô cùng âm trầm, “Sở Lăng Hiên lòng lang dạ sói, lại có thể mơ tưởng vị trí của Dực nhi, bản cung trước tiên sẽ cùng ngươi diệt trừ Sở Lăng Thiên, rồi trừng trị ngươi! Dù sao hiện tại Sở Lăng Thiên cũng là chướng ngại lớn nhất, chó mà cắn người sẽ không sủa.”

Sở Lăng Hiên ra khỏi Dịch Khôn Cung, đang định xuất cung, lại ở một khúc quanh gặp được Chu Tuyết Tranh ăn mặc lộng lẫy. Xem biểu hiện của Chu Tuyết Tranh, chắc hẳn là đang chờ hắn.


“Sở Lăng Thiên lại lên rồi.” Chu Tuyết Tranh thở dài, “Gia Cát thừa tướng xưa nay thấy gió là xuôi theo chiều, chỉ sợ ông ta định chuyển hướng. Vậy thì, Lục vương phủ lại mất đi một hậu thuẫn.”

“Chưa hẳn!” Sở Lăng Hiên trái lại không sợ, “Chỉ sợ Gia Cát Thừa tướng đơn phương muốn vậy, với tính cách của Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Chiêm làm nhiều chuyện quá đáng với nàng như vậy, nàng nhất định sẽ không bắt tay với ông ta.”

“Lục điện hạ, cứ để cho ông ấy đong đưa giữa Lục vương phủ và Thất vương phủ cũng không phải là cách, để ông ta ổn định lập trường mới hay. Muốn đi hay ở, mới có thể có cách bố trí mới.”

“Vậy thì nghĩ ra cách cho ông ta ra lựa chọn đi, Thần phi nương nương có biện pháp à?”

“Có thì có, chỉ là phải hy sinh trắc phi của Lục điện hạ.” Trong lòng nàng còn một người chưa nói tới, ngoại trừ Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Linh Ẩn đã nằm trong kế hoạch của nàng rồi, nếu Sở Lăng Hiên mà biết, biết chừng hắn có đồng ý hay không, “Còn có Thất vương phi, cũng cần nàng ta phối hợp một chút.”

“Cái gì?” Sở Lăng Hiên quả nhiên nhíu mày, “Bản vương mặc kệ ngươi làm gì, cũng không thể làm tổn hại đến nàng. Cho dù làm bị thương, cũng chỉ có thể để bản vương đích thân ra tay, ngươi, không được động vào nàng ấy.”

“Lục điện hạ yên tâm.” Chu Tuyết Tranh cười cười, “Nếu ta đã nói vậy, chính là có kế sách vẹn toàn. Nếu đến lúc đó người Thừa tướng gia vứt bỏ là Gia Cát Linh Ẩn, ta cũng có cách đánh tráo nàng ấy, để cho Thất vương phi giả mạo thay nàng ấy chịu tội, Thất vương phi thật sự thì để Lục điện hạ giải quyết. Thất điện hạ chắc chắn nghĩ nàng ấy không còn, sẽ không tìm nữa. Nếu thực sự xuất hiện vấn đề gì, cũng là trúng mục tiêu đã định, giang sơn và mỹ nhân một khi đem ra, bên trọng bên khinh, trong lòng Lục điện hạ ắt có cân nhắc.”

“Bản vương không thích ngươi gọi nàng ấy là Thất vương phi.” Sắc mặt Sở Lăng Hiên bình tĩnh, “Vậy ngươi cứ làm đi. Có thể giữ được nàng ấy thì tận lực giữ lại.”

“Ta đã hiểu ý của Lục điện hạ.” Trong mắt Chu Tuyết Tranh xẹt qua tia khác thường, đến lúc đó, cho dù Gia Cát Linh Ẩn có biến mất, nàng cũng đã nói qua với Sở Lăng Hiên trước rồi, không đến mức khiến liên minh giữa họ tan vỡ, “Hy vọng có một ngày, ta có thể gọi nàng ấy là Lục vương phi.”


Sở Lăng Thiên nhậm chức ngay hôm đó, sau khi xét hỏi xong ở trên triều, Sở Kim Triêu triệu y đến ngự thư phòng cùng các phó tướng bàn bạc quân tình. Gia Cát Linh Ẩn đành phải về Thất vương phủ trước. Cùng nàng ra về còn có đứa bé làm chứng kia, nàng dẫn nó về phủ, gọi Ngụy Thành đến, bảo Ngụy Thành đưa nó về tiệm, sắp xếp một công việc cho nó. Đứa bé không còn nhà để về, ăn cũng không có mà ăn, có công việc này rồi, nó không cần chịu đói rét nữa, bởi vậy nó vô cùng cảm kích Gia Cát Linh Ẩn.

Sau khi Ngụy Thành dẫn đứa bé đi, Ưng tổng quản liền báo Gia Cát thừa tướng đến thăm. Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng nhếch môi, căn dặn Ưng tổng quản: “Nói lại với thừa tướng, vương gia ở lại trong cung chưa về phủ, còn bản vương phi thì đang nghỉ ngơi, bảo ông cứ chờ ở đó.”

“Vương phi…” Ưng tổng quản muốn nói lại thôi, xem không hiểu chủ tử của mình, người kia chẳng những là Thừa tướng gia, còn là phụ thân của nàng, “Nô tài mời Thừa tướng gia đến phòng khách sao?”

“Ừm.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Đúng rồi, Ưng tổng quản, Thừa tướng gia không thích uống trà nóng, cho ông ấy trà nguội là được rồi. Thừa tướng gia sợ nóng, bếp lò trong đại sảnh cứ dập đi, tốt nhất là mang một ít băng đến điện bên cạnh, để giúp Thừa tướng gia hạ nhiệt.”

“Dạ, nô tài đã biết.” Ưng tổng quản gật đầu, không biết Thất vương phi tại sao lại hận Thừa tướng gia như vậy. Ông mặc áo bông còn thấy rét, bọn nô tỳ không có việc gì làm cũng vây quanh bếp lò sưởi ấm. Đại sảnh không có bếp lò, bên cạnh còn đặt đầy băng, không biết lạnh bao nhiêu. Biết rõ Gia Cát Linh Ẩn làm vậy không ổn, nhưng chủ tử đã căn dặn, ông chỉ có thể phụng mệnh đi làm.

Ngâm Hương Các, Nguyệt Lan ngâm mình xong, Gia Cát Linh Ẩn liền giúp nàng xoa bóp hai chân. Đây là công việc bắt buộc hằng ngày của các nàng, chân Nguyệt Lan còn chưa khởi sắc, nhưng chủ tớ họ đều tin chắc rằng, chỉ cần kiên trì, một ngày nào đó, Nguyệt Lan có thể đứng lên được.

Xoa bóp xong cho Nguyệt Lan, Gia Cát Linh Ẩn liền nằm trên sạp ở Ngâm Hương Các đọc sách, Mộc Tê biết nàng sợ lạnh, ở trong phòng đặt hai bếp lò, làm nàng cảm thấy thoải mái hơn. Bất giác, trong tay cầm sách, Gia Cát Linh Ẩn dần dần nhắm hai mắt lại, ngủ thiếp đi. Tiểu Điệp đi lấy chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp cho nàng.

Khi Gia Cát Linh Ẩn thức giấc, mặt trời đã lặn ở đằng tây, nàng đánh ngáp một cái, duỗi thẳng lưng, đứng dậy, day day trán, “Xem trí nhớ của ta này, sao lại quên mất Thừa tướng gia rồi.”

Nàng ra khỏi Ngâm Hương Các, Ưng tổng qunả đang đứng bên ngoài, “Ưng tổng quản, Thừa tướng gia còn ở đây không?”


“Hồi bẩm nương nương, Thừa tướng gia vẫn đang chờ người và vương gia ở phòng khách.”

“Xem ta này, ngủ quên mất, thật ngại quá, mau dẫn ta đi gặp ông ấy đi.” Ngoài miệng nàng sốt ruột, nhưng bước chân lại vô cùng thong thả, không biết Thừa tướng gia bị lạnh suốt buổi trưa, cảm giác thế nào?

“Thừa tướng gia, ông đến rồi sao? Sao lại không sai người gọi ta đến?” Gia Cát Linh Ẩn không vui nhìn Ưng tổng quản, “Thừa tướng gia đến, thế nào lại không thông báo? Làm hại Thừa tướng gia ở đây chờ lâu như vậy.”

“Vương phi đang nghỉ ngơi, nô tài không dám quấy rầy.” Ưng tổng quản biết dụng ý của Gia Cát Linh Ẩn, nhanh chóng phối hợp.

“Không sao mà, ta không có chuyện gì đâu, chỉ tiện thể ghé qua nhìn thôi.” Gia Cát Chiêm cố cười gượng gạo, nói.

“Thất vương phủ có thứ gì đẹp à? Không biết Thừa tướng gia muốn nhìn cái gì? Để Ưng tổng quản đưa ông đi nhìn.”

“Linh nhi…” Cơ thể Gia Cát Chiêm vì bị lạnh mà không ngừng run rẩy, cái mũi xót xót, hắt hơi một cái thật to, “Hắt xì! Linh nhi, sao lại xa lạ với phụ thân như vậy? Lâu lắm rồi con cũng không về phủ Thừa tướng thăm phụ thân, quả nhiên là nữ nhi gả đi như bát nước hắt ra ngoài sao?’

Gia Cát Linh Ẩn cười khẽ: “Thừa tướng gia, ông quên rồi à? Ngày mà ta ra khỏi phủ, ông và ta đã đoạn tuyệt quan hệ. Vả lại, ông ngẫm lại chuyện đã làm với ta xem, ông cho là ta sẽ tha thứ cho ông?”

“Linh nhi, là phụ thân tức đến hồ đồ! Phụ thân là lo lắng con lén lút gả vào Thất vương phủ như vậy sẽ bị người khác khinh thường. Hắt xì!”

“Lén lút? Mắt Thừa tướng gia bị mù rồi ư? Ngày đó các văn võ trong triều đều đến chúc mừng, ngay cả Hoàng thượng cũng tặng lễ vật đến, tại sao lại là lén lút? Chuyện ông đưa ta đến Lục vương phủ, ta còn chưa nói với Thất gia, ông cảm thấy được, nếu y biết, sẽ làm gì ông? Thừa tướng gia, mũ ô sa này của ông định từ bỏ sao?”

“Linh nhi, con thật sự tuyệt tình thế sao?” Thấy Gia Cát Linh Ẩn ăn nói lạnh nhạt, trong lòng Gia Cát Chiêm nhất thời tức giận, “Nói như thế nào thì con cũng mang họ Gia Cát! Phủ thừa tướng có ý định thân cận với Thất vương phủ, Linh nhi đừng có không biết tốt xấu như vậy.”


“Sao Thừa tướng gia biết, Thất vương phủ chịu thân cận với ông? Ông vẫn nên dựa vào Lục vương phủ đi, nữ nhi mà ông yêu thương nhất, là trắc phi của Lục vương phủ đó.”

“Bản thừa tướng chỉ muốn gặp Thất điện hạ nói chuyện, nói với đám phụ nhân như ngươi chỉ tổ phí lời.”

“Linh nhi có thể làm chủ thay bản vương!” Gia Cát Chiêm vừa mới dứt lời, chỉ thấy Sở Lăng Thiên lên tiếng, bước vào nói, “Sắc mặt Thừa tướng gia không tốt lắm, có phải cảm nhiễm phong hàn?” Y bước vào, liền cảm thấy trong phòng còn lạnh hơn cả bên ngoài.

“Thất điện hạ…” Gia Cát Chiêm ngượng ngùng cười cười, “Phủ Thừa tướng sẵn lòng cùng Thất vương phủ kề vai sát cánh, thần nguyện ý nghe theo phân phó của Thất điện hạ.”

“Thừa tướng gia, phụ hoàng không thích nhất là kết bè kết phái, ông làm như vậy, chẳng phải khiến bản vương khó xử sao? Nếu ông cố tình như thế, ngày mai bản vương sẽ hỏi qua phụ hoàng trước, sau khi người đồng ý, bản vương mới dám kết minh với phủ Thừa tướng.”

“Điện hạ…” Lòng Gia Cát Chiêm chùn xuống, nếu thật sự như thế, Sở Kim Triêu sớm muộn gì cũng muốn lấy đầu của ông, “Thần nói đùa thôi. Hôm nay thần đến chỉ là xem Linh nhi sống ở Thất vương phủ có tốt không? Thấy nó tốt, thần yên tâm rồi, thần xin cáo lui trước.”

“Thừa tướng gia…” Thân hình cao to của Sở Lăng Thiên chắn trước mặt Gia Cát Chiêm, “Linh nhi sống tốt lắm, sau này không cần ông đến thăm, Thừa tướng gia vẫn nên ít đến một chút sẽ tốt hơn, tránh cho người khác nghĩ ông và ta có thủ đoạn gì mờ ám.”

“Dạ…” Gia Cát Chiêm run rẩy, “Thần tuân chỉ, thần cáo lui.” Không đạt được mục đích, Gia Cát Chiêm ủ rũ, mặt xám mày tro rời khỏi Thất vương phủ.

Sở Lăng Thiên cầm lấy tay của Gia Cát Linh Ẩn, cảm nhận được một trận lạnh lẽo, y không khỏi nhíu mày: “Sao lại lạnh như vậy?”

“Bởi vì điện bên cạnh toàn là băng, cả trưa hôm nay, Thừa tướng gia ngay cả một chén trà nóng để uống cũng không có, toàn là dùng nước lạnh để pha trà!”

“Nàng nha!” Sở Lăng Thiên cốc nhẹ vào trán nàng, “Vậy nàng đến đây làm gì, lạnh như vậy, mau mau cùng ta trở về thư phòng làm ấm người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui