Gia Cát Linh Ẩn

Lưu quản gia kéo Thanh La ra ngoài, hai chân Thanh La kéo lê trên mặt đất, liều mạng giãy dụa. Lúc này Đại phu nhân vội vội vàng vàng tới, Thanh La vừa lắc đầu vừa gắng sức nức nở, hướng bà cầu cứu.

Đại phu nhân hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, đi đến bên cạnh Gia Cát Chiêm, vẻ mặt khẩn trương: “Lão gia, xảy ra chuyện gì? Đứa nhỏ của Lục muội tại sao không còn?”

“Mẹ, Lục di nương hôm qua đã sẩy thai rồi, đứa nhỏ ở đâu ra nữa?” Gia Cát Linh Ẩn nhíu mày, hỏi.

“Không phải nói là song thai sao?”

“Chỉ vì tìm ra hung thủ nên bắt buộc phải nói dối, không ngờ rằng thực sự có người chui đầu vào lưới. Không biết Thanh La cùng Lục di nương có thâm thù đại hận gì mà phải trăm phương nghìn kế hãm hại con của di nương.”

“Lão gia, lá gan của nha đầu Thanh La kia cũng quá lớn rồi, nhất định phải trừng trị! Không bằng giao ả cho thiếp, thiếp sẽ dạy dỗ tốt.”

“Không cần!” Trên mặt Gia Cát Chiêm không biểu lộ tình cảm, “Bản tướng đã kêu Lưu quản gia lôi ra ngoài dìm xuống sông rồi! Mưu hại chủ tử, há lại có thể dạy dỗ một chút thôi sao?”

“Lão gia…”

“Bà cho ta một lời giải thích về chuyện này!” Gia Cát Chiêm bỗng nhiên lớn tiếng, sắc mặt âm u.

Cơ thể Đại phu nhân không nhịn được run lên: “Lão gia, chuyện này không liên quan đến thiếp.”

“Linh nhi, con về Trục Nguyệt Hiên trước đi.” Gia Cát Chiêm không để ý tới bà, quay đầu nói với Gia Cát Linh Ẩn.

“Vâng.” Gia Cát Linh Ẩn giương khóe miệng, cười cười với Đại phu nhân.

Nàng vừa đi không xa liền nghe thấy phía sau lưng truyền đến tiếng bạt tai bốp bốp bốp, còn kèm theo tiếng Đại phu nhân cầu xin tha thứ.


“Tiêu Mẫn, ngươi thật là láo xược! Đứa con của bản tướng ngươi cũng dám giết hại!” Gia Cát Chiêm tức giận như sư tử, hận không thể đem nữ nhân trước mắt xé thành mảnh nhỏ.

“Lão gia, thực sự Mẫn nhi không biết gì cả.” Khuôn mặt Đại phu nhân đã sưng phù lên, gắt gao giữ chặt lấy nam nhân của mình, “Mẫn nhi là vì ghen tị lão gia cả ngày yêu thương nàng, nhưng sau này sẽ không làm những chuyện như vậy nữa!”

“Hừ! Còn ngụy biện!” Gia Cát Chiêm lại cho một bạt tai, Đại phu nhân không chịu nổi lực mạnh như vậy, cơ thể ở trên mặt đất quay cuồng một chút, “Nếu là bà không thừa nhận sai Thanh La làm, ta sẽ đem chuyện này tính lên đầu Hồng Nhan!”

“Lão gia!” Đại phu nhân nhanh chóng đứng lên, quỳ gối trước ông: “ Lão gia, mọi chuyện đều là thiếp làm! Là thiếp bảo Thanh La đi làm. Mẫn nhi thực sự không cố ý, Mẫn nhi nếu là kẻ tiểu nhân thì làm sao có tỷ muội Linh nhi, Như Mộng, Như Sương. Tấm lòng của Mẫn nhi đối với lão gia chưa từng thay đổi mà.”

“Miệng còn nói hươu nói vượn!” Gia Cát Chiêm đang định cho bà mấy cái tát nữa, thoáng thấy Như Phong vội vàng đi tới bên này, ông mới thu tay lại.

Thấy bộ dạng của Đại phu nhân, Như Phong nói: “Cha, có chuyện gì từ từ nói.”

“Con hỏi bà ta đi, hỏi mẹ con xem bà ta đã làm chuyện gì?” Sắc mặt Gia Cát Chiêm xanh mét, chỉ vào nữ nhân trên mặt đất, ngón tay run nhè nhẹ, “Bà ta sai Thanh La giả ma, làm cho Thanh Thanh sẩy thai! Tại sao ta lại cưới một người đàn bà độc ác như vậy chứ!”

“Mẹ.” Như Phong nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu, “Mẹ sao lại hồ đồ như vậy? Đó là cốt nhục của cha, sao mẹ có thể ra tay được?”

“Lão gia, thiếp nhất thời u mê làm bậy. Thiếp sai rồi.” Đại phu nhân nước mắt ngắn dài ăn năn, “Cầu xin lão gia nể mặt Như Phong, tha cho thiếp lần này đi.”

“Lão phu cho ngươi bào nhiêu cơ hội rồi?”

“Lão gia, thiếp cam đoan đây là lần cuối cùng.”

“Cha, mẹ cũng không phải cố ý, cha tha thứ cho mẹ một lần đi.” Như Phong cũng vì Đại phu nhân cầu xin, mặc dù bà làm chuyện xấu, nhưng cũng là mẹ y.

Gia Cát Chiêm nhìn Như Phong, sắc mặt hòa hoãn đôi chút, “Nếu còn có lần sau, dù ai cầu xin cũng không tha.” Ông hung ác trừng mắt liếc nhìn nữ nhân trên mặt đất một cái, bước chân nặng nề rời khỏi phòng.


“Đa tạ lão gia khai ân, Mẫn nhi không dám nữa.” Gia Cát Chiêm vừa đi, bà liền té ngã trên mặt đất. Ánh mắt hoảng sợ vừa rồi lập tức trở nên ác độc, vì sao lại không thành!

“Mẹ.” Như Phong đỡ bà dậy, đau lòng nói, “Nhìn xem mẹ bị đánh thành bộ dáng gì đây. Mẹ hãy thu lại tâm tư của mình, thay cha coi sóc mọi chuyện trong phủ đi.”

“Ngay cả con cũng đến quở trách mẹ?”

“Có nghe hay không thì tùy mẹ.” Như Phong buông bà ra, vẻ mặt có chút lạnh lùng.

Đại phu nhân nhìn Như Phong, đáy lòng dâng lên một loại bất an, không biết vì sao từ khi Như Phong trở về, mỗi lần nhìn y trong lòng bà đều cảm thấy không yên, làm sao cũng không yên tĩnh lại được. Không đâu, chuyện đó tuyệt đối không ai biết, không có một người nào biết.

Ngày hôm sau nhân lúc đẹp trời, Nguyệt Lan mang đệm chăn, xiêm y ở Trục Nguyệt Hiên ra sân phơi nắng. Dưới đáy rương, nàng nhìn thấy một bức tranh cuộn tròn, nàng mở ra nhìn, có chút kinh ngạc, lập tức cuộn tròn bức tranh đưa tới trước mặt Gia Cát Linh Ẩn: “Tiểu thư, đây là bức họa của Tam di nương, Tam di nương thật là xinh đẹp.”

Gia Cát Linh Ẩn nhận lấy, nữ tử trong tranh thật dịu dàng e ấp, khuôn mặt mỉm cười, không trang điểm cũng xinh đẹp tuyệt trần. Cặp mắt của nàng chính là di truyền từ bà. Nhìn đến người trong tranh, một vài chuyện cũ lại hiện ra trong đầu. Nếu không nhìn thấy bức tranh, nàng thực không nhớ rõ hình dáng của mẹ, chỉ biết tay bà thực mềm mại, vòng ôm thật ấm áp, nói chuyện luôn nhẹ nhàng. Nàng đứng dậy cuộn tròn bức tranh lại, đưa cho Nguyệt Lan: “Cất giữ cho cẩn thận.”

“Tiểu thư, Đại thiếu gia đến.” Mộc Tê đang cầm một bó hoa tươi, dẫn Như Phong đi vào.

“Đại ca.” Gia Cát Linh Ẩn đi đến, đối diện ánh mắt của Như Phong, nhất thời không tự chủ được có chút thất thần.

“Tam muội, làm sao vậy?” Như Phong nghi hoặc hỏi.

Gia Cát Linh Ẩn lấy lại tinh thần: “Không có gì, Đại ca sao lại tới đây?”

Như Phong kín đáo nhìn mấy a hoàn ở trong sân, ngượng ngùng cười cười. Gia Cát Linh Ẩn lập tức hiểu được ý tứ của hắn: “Mộc Tê, các ngươi đi xem nhà bếp chuẩn bị món gì.”


Mộc Tê biết điều gật đầu, kéo Nguyệt Lan cùng Tiểu Điệp ra khỏi Trục Nguyệt Hiên.

“Đại ca, có thể nói rồi chứ?” Nhìn bộ dáng rụt rè của Như Phong, nàng cũng đoán được vài phần.

“Ta…” Như Phong gãi gãi đầu, “Ta muốn hỏi Tam muội, nữ tử thường thích cái gì?”

“Đại ca có nữ tử trong lòng?” Gia Cát Linh Ẩn biết rõ còn hỏi.

“Ừ.” Như Phong gật gật đầu, không phủ nhận, “Tam muội, giúp ta suy nghĩ xem.”

“Đại ca nên tặng trâm ngọc đi, nữ tử đều thích.”

“Được, nghe Tam muội nói vậy giờ ta đi mua ngay.” Nói xong, Như Phong lập tức đi ra, vội vàng vì nữ tử trong lòng đi chọn lựa quà tặng.

Nhìn bóng lưng rời đi của Như Phong, Gia Cát Linh Ẩn không nhịn được cười, Đại ca cuối cùng cũng thông suốt rồi.

Đợi mấy a hoàn trở về, Gia Cát Linh Ẩn ở trong phòng gọi Nguyệt Lan đến: “Nguyệt Lan, ngươi nói ta với Đại ca có giống nhau không?”

“Dạ có!” Nguyệt Lan gật gật đầu, mắt nhìn vào nữ tử ở trước mặt cười, “Tiểu thư xinh đẹp, Đại thiếu gia anh tuấn, hai người đều là con của Thừa tướng gia, đương nhiên là giống nhau rồi.”

“Giống ở điểm nào?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.

“Giống ở chỗ….” Nguyệt Lan cúi đầu nghĩ, “Đôi mắt! Đều rất to, ngay cả ánh mắt cũng giống.”

Gia Cát Linh Ẩn trong lòng cả kinh, bức họa của Tam di nương hiện ra rõ ràng trong đầu nàng. Điểm nàng giống Tam di nương nhất, chính là ánh mắt. Nếu như mình và Như Phong giống nhau, cũng là giống Gia Cát Chiêm, vì sao ánh mắt đều giống Tam di nương? Trong lòng nàng nghĩ tới một điều ngay cả chính mình cũng không tin tưởng.. Như Phong và nàng mới là anh em ruột, chuyện này nàng nhất định phải điều tra rõ.

“Nguyệt Lan, chuẩn bị một ít đồ, ta muốn đi thăm Đại tỷ.” Vài ngày không thấy, nàng thật rất ‘nhớ nàng ta.

Trải qua nhiều ngày an dưỡng, vết thương của Gia Cát Hồng Nhan cũng đỡ dần, Đại phu nhân quyết định bắt nàng nhanh chóng xử lý đứa nhỏ, bằng không một nữ nhân chưa lấy chồng mà sinh con sẽ khiến cho người ta chê cười.


“Ngươi tới làm gì? Đến để cười nhạo ta sao?” Gia Cát Hồng Nhan lạnh lùng nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đại tỷ bằng lòng với việc không biết cha của đứa trẻ là ai liền đem sinh mệnh của nó bóp chết hay sao?” Gia Cát Linh Ẩn thản nhiên nhìn Gia Cát Hồng Nhan liếc mắt một cái, khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười.

“Ta chỉ biết, nếu ta sinh nó ra, đời này vĩnh viễn cũng không thể ngóc đầu lên nổi!”

“Đại tỷ cho rằng không sinh đứa bé, tỷ còn có ngày ngẩng đầu lên sao?”

“Ngươi!” Gia Cát Hồng Nhan tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch. Nữ tử trước mặt tươi cười như một cây kim đâm vào trong lòng của nàng. Đúng vậy, đời này, tất cả của nàng coi như đã kết thúc, đừng nói hoàng gia, ngay cả thiếu gia vương tôn quý tộc cũng sẽ không lấy nàng, đứa nhỏ này đã là sỉ nhục cả đời nàng. Nàng cầm lấy gối đầu, nắm mạnh về phía Gia Cát Linh Ẩn, “ Ngươi cút ra ngoài cho ta! Tiện nhân, nếu không phải ngươi, sao ta lại có kết cục đến mức này! Cút cho ta!”

“Ta vốn đến nói cho ngươi cha của đứa bé là ai, nếu như Đại tỷ không hoan nghênh, ta đi vậy!”

“Cái gì?” Vẻ mặt Gia Cát Hồng Nhan ngẩn ra, không mang hài từ trên giường đi xuống, kéo lấy Gia Cát Linh Ẩn, lớn tiếng hỏi: “Ngươi quay lại cho ta! Nói cho ta biết, hắn là ai? Ta nhất định phải giết hắn!”

Gia Cát Linh Ẩn xoay người, hai mắt chứa ý cười, “Chỉ sợ Đại tỷ biết rồi sẽ không nỡ giết, cha của đứa nhỏ, chính là người mà tỷ luôn để ở trong lòng, Lục vương gia!”

“Làm sao có thể?” Gia Cát Hồng Nhan kinh ngạc nhìn nàng, “Làm sao có thể là Lục điện hạ? Ta đã hỏi qua hắn, vì sao hắn không thừa nhận?” Lại nghĩ đến, bỗng nhiên nói, “Là ngươi! Đúng không? Lục Điện hạ tưởng là ngươi, cho nên… Hắn cho rằng ta là ngươi! Là ngươi động tay động chận ở trong phòng!”

“Đại tỷ, lời này rất kỳ lạ, rõ ràng là tỷ đổi phòng cho ta, ta sao lại ngốc nghếch giở trò trong phòng của mình? Tất cả chuyện này, đều là số mệnh! Hơn nữa, tỷ phải vui vẻ chứ, mang thai cốt nhục của Lục điện hạ, đây không phải là mơ ước tha thiết của tỷ sao? Tiểu thế tử ở trong bụng của tỷ, chẳng phải còn không xa, tỷ sẽ ngồi lên vị trí Lục Vương phi hay sao? Đến lúc đó, Đại tỷ phải cảm tạ ta thật tốt mới phải.”

Con ngươi của Gia Cát Hồng Nhan chuyển động nhanh như chớp liền đứng dậy, vừa rồi còn đăm chiêu ủ dột, bây giờ thì mừng rỡ như điên, không ngờ là đứa nhỏ của Lục điện hạ? Thật sự là trời cũng giúp ta! Nàng không nhịn được lại nhớ đến thái độ của Sở Lăng Hiên: “Hắn sẽ chấp nhận sao?”

“Tỷ chỉ cần nói cho hắn, nếu như hắn không cưới tỷ, tỷ liền sinh đứa nhỏ ra, lấy máu nghiệm thân, đến lúc đó có Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương làm chủ, hắn không thừa nhận cũng không được!”

“Làm sao ngươi biết?” Ga Cát Hồng Nhan rất vui vẻ, nhưng mà vẫn không buông lỏng cảnh giác với Gia Cát Linh Ẩn, “ Ngươi ghét ta như vậy, sao lại tốt đến mức để ta làm Lục vương phi chứ?”

“Đại tỷ đúng là không hiểu ta!” Gia Cát Linh Ẩn bất đắc dĩ thở dài, “Ta thật hy vọng hai người được ở bên nhau! Bạc đầu giai lão!” Kiếp trước, không phải lũ trộm các ngươi muốn ở bên nhau sao, kiếp này ta đương nhiênphải tác thành cho các ngươi chứ! Sở Lăng Hiên, người ngươi yêu thương ở kiếp trước, kiếp này ta cũng mang người đó đến bên cạnh ngươi. Thế nhưng, nay đã khác xưa.

Hết chương 149


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui