Giả Cán Bộ

Không nhớ rõ là ai nói một câu, càng là địa phương nghèo khó, quan
hệ nhân sự càng phức tạp, cái gọi là quy tắc ngầm thì càng hiển nhiên
hơn, địa phương núi cao hoàng đế xa, hiện tượng không mặc cả và chuyên
quyền độc đoán càng nặng nề hơn.

Những lời này, ở trình độ nhất định, rất thích hợp để miêu tả về Quảng Lăng hiện tại, Dương Tử Hiên nghĩ như thế.

Nhìn phong cảnh một mảnh trắng xoá ngoài cửa sổ, hắn ngơ ngác xuất
thần, không biết có cái gì đang đợi chờ mình tại Quảng Lăng bên kia,
người nào sẽ đứng ở mặt đối lập, người nào sẽ đứng ở phía trong đoàn đội của mình, người nào sẽ trở thành cỏ đầu tường, người nào chỉ là dạng mạ vàng.

Nhưng, mặc kệ phía trước thế nào, hắn cũng sẽ không
lùi bước, Chu Trì Khôn đã từng dùng quyền lực trong tay, cho hắn ăn một
cục tức thật lớn, cho đến ngày nay, hắn vẫn vô cùng rõ ràng.

Hắn hiểu được, trong tay có quyền lực, mới có xác định quy tắc, mặc kệ
quy tắc này có làm cho đại bộ phận người được lợi, hay một số nhỏ người
được lợi.

Cho nên, hắn cảm thấy rất hưng phấn, hưng phấn chưa từng có từ trước đến nay.

Tiến vào nội thành Kim Kinh, là một đoạn đường cao tốc, chậm rãi tiến
vào nội thành, đến đại viện Tỉnh ủy ở đông đường Hà Tây.

Đại
viện tỉnh ủy Nam Tô thấp thoáng lập lò trong bụi cây, trên mặt đất bao
trùm một tầng tuyết hơi mỏng, dường như ánh mặt trời quanh năm cũng
không thể chiếu xạ đến trên bức tường màu trắng đại viện Tỉnh ủy, tăng
thêm một phần thần bí và thâm thúy.


Đại viện tỉnh ủy Nam Tô
cũng là kiến trúc lễ đường màu trắng, xếp đặt thiết kế cực kỳ tinh sảo,
trước cửa đầy các loại xe con, cảnh sát đứng ở trên bục, khuôn mặt vẫn
không nhúc nhích, ngoài mặt đại viện có sân bãi cực kỳ rộng lớn, nhưng
quét rất sạch sẽ, tiếng người rất ít, vô cùng yên tĩnh.

Trước đó, Dương Tử Hiên đã gọi điện thoại cho văn phòng phòng tổ chức Tỉnh
ủy, đồng chí lãnh đạo chủ quản văn phòng, phó trưởng phòng phân công
quản lý văn phòng phòng tổ chức Lê Bình Nho tự mình đi ra ngoài tiếp đón Dương Tử Hiên.

Tuy sớm đã biết Dương Tử Hiên mấy tuổi từ
trên lý lịch, nhưng thời điểm Lê Bình Nho nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi
đến quá mức của Dương Tử Hiên, vẫn bị dọa cho hoảng sợ.

Nếu
như không phải trước đó Dương Tử Hiên đã lưu lại biển số xe cho văn
phòng, dù Lê Bình Nho nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình tiếp đón nhầm
người, ở trong mắt hắn, cho dù Dương Tử Hiên có thể 27 tuổi lên cấp
chính sảnh, trước kia cũng đã nhậm chức ở nhiều cơ quan đơn vị và địa
phương, thoạt nhìn nên thành thục ổn trọng, còn trẻ lão thành mới đúng.

M khuôn mặt chưa trưởng thành, quan uy không nặng như vậy, làm sao có thể chỉ huy đám trưởng phòng thủ hạ kia?

Thậm chí Lê Bình Nho hoài nghi, có phải là tỉnh trưởng vừa mới nhậm
chức kia nhìn lầm người rồi không? Mới vừa lên nhậm liền, đã dùng hết
sức lực, thay đổi một quan cấp sở vượt qua tỉnh, từ La Phù đến Nam Tô,
lại là một nhân vật mặt búng ra sữa?


Một thằng nhóc mặt búng ra sữa có thể trấn thủ được đám cán bộ thành phố Quảng Lăng kia? Cái vui đùa này quá lớn đi à nha?

Lê Bình Nho đúng là người lão luyện nhiều năm trong quan trường, đáy
lòng đánh một dấu chấm hỏi sâu sắc với Dương Tử Hiên, nhưng trên mặt
vẫn không hề biểu hiện ra điều gì, cùng Dương Tử Hiên đi lên bậc thang
số 3 Tỉnh ủy.

Nghe nói Dương Tử Hiên muốn tới phòng tổ chức
Tỉnh ủy bên này đưa tin, trưởng ban tổ chức Lí Dật Phong cuối tuần cũng
không còn nghỉ ngơi, chuyên đợi thanh niên tỉnh hàng xóm này tới, chỉ
là, thời điểm nhìn thấy Dương Tử Hiên, hắn cũng tồn tại tâm tư giống
như Lê Bình Nho, sinh ra hoài nghi thật lớn đối với năng lực chấp chính của Dương Tử Hiên.

Hoài nghi là một chuyện, công tác nên làm, chương trình nên đi, Lí Dật Phong không dám bỏ xuống.

Dương Tử Hiên trấn được tình thế tại Quảng Lăng, hay bị đám người Chu
Lập Xương kia đuổi đi, hoặc là trực tiếp bị bắt làm tù binh, đều không
quan hệ đến hắn, trưởng ban tổ chức này, trên đầu Dương Tử Hiên đang dán một chữ "Trần" rất rõ ràng.

Lí Dật Phong giới thiệu đơn giản về tình huống thị ủy Quảng Lăng, sau
đó mới nói: "Cảm giác thế nào? Có lòng tin tiếp nhận trọng trách này,
phối hợp với đồng chí Lập Xương làm tốt kinh tế công tác hay không?"

Dương Tử Hiên khẽ gật đầu, nhưng trong nội tâm lại đang suy tư về một
ít tình huống đảng uỷ Quảng Lăng Lí Dật Phong mới giới thiệu.

Lí Dật Phong là trưởng ban tổ chức, thời gian rất quý giá, không có khả năng hao phí cả một buổi sáng nói chuyện cùng Dương Tử Hiên, chỉ phân

phó vài câu đơn giản, cũng không nói thứ hai, tự mình sẽ đưa Dương Tử
Hiên đến thành phố Quảng Lăng.

Dương Tử Hiên cũng không trông cậy vào việc một trưởng ban tổ chức tỉnh kinh tế lớn như vậy, có thể
lau mắt mà nhìn mình, tâm tính rất bình tĩnh.

Lê Bình Nho nhìn vào trong mắt, trong lòng thầm đánh giá, người thanh niên này rất có thể bảo trì bình thản.

Đi qua một ít chương trình, Dương Tử Hiên liền đi ra khỏi phòng tổ
chức, không vội vã đi bái phỏng Trần Chí Ôn, từ tỉnh La Phù thay đổi đến tỉnh Nam Tô, cơ hồ trong chính đàn cao tầng cả tỉnh Nam Tô đều biết hắn là thủ hạ Trần Chí Ôn, bởi vậy cũng không cần phải đi một chuyến đến
đại viện ủy ban tỉnh.

Vẫn chưa xuống bậc thang số 3 tỉnh ủy,
hai người người đàn ông vẫn đứng dưới bậc thang mà bắt đầu nhìn chằm
chằm vào hắn, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Đợi đến lúc xuống hết bậc thang, hai người người đàn ông vẫn vẫn không nhúc nhích, con mắt chăm chú nhìn hắn.

Dương Tử Hiên bước nhanh, trực tiếp đi về hướng chiếc xe dừng ở đằng
sau bãi đỗ xe, hai người người đàn ông mới như được nhìn thấy ánh sáng, một trước một sau chào đón, giọng nói còn mang theo một tia chần chờ:
"Ngài, ngài chính là tân nhiệm Dương thị trưởng Quảng Lăng chúng tôi à?"

Người đàn ông nói chuyện xấu xí, rất gầy gò, con mắt sáng trong, xem
xét cũng biết là một hảo thủ giao tiếp, nhìn thấy Dương Tử Hiên chỉ nhìn hắn, không đáp lại, vội vàng tự giới thiệu: "Tôi là chủ nhiệm ban tiếp
đãi hành chính chính phủ thành phố Quảng Lăng, Phan Tử Minh."

Nhìn thấy tư thế Dương Tử Hiên trầm ngâm giống như lãnh đạo lớn, người đàn ông đi theo đằng sau Phan Tử Minh cũng không dám chậm trễ, vội tự
giới thiệu: "Tôi là phó chủ nhiệm xử lý tiếp đãi chính phủ thành phố
Quảng Lăng, Tống Tổ."

Ánh mắt Dương Tử Hiên không dừng lại ở
trên người Tống Tổ, một phó chủ nhiệm xử lý tiếp đãi, vẫn chưa đáng để
hắn để bụng, ngược lại, Phan Tử Minh này có chút ý tứ.


Đến
cấp bậc loại này, liền có một cái phân tầng, trên mặt có phó thư ký
trưởng chính phủ thành phố chuyên quản lý việc xử lý tiếp đãi, phía dưới còn có mấy phó chủ nhiệm.

Xử lý tiếp đãi lại phải gánh chịu
công tác phục vụ cho hội nghị ủy ban thành phố và thị ủy, phụ trách công tác tiếp đãi khách khứa quan trọng trong ủy ban thành phố, cùng với
công tác chính phủ thành phố, an bài tổ chức hoạt động của các nghành,
các mặt, từ trên xuống dưới, quan hệ đều thông thuận, có người thể ngồi
trên vị trí này, cũng là nhân vật có thể làm mọi việc đều thuận lợi.

Phối hợp với khuôn mặt hắn, lại càng phù hợp hơn.

Tròng mắt Phan Tử Minh sáng trong, cũng nói rõ, hắn chính là nhân vật mạnh vì gạo, bạo vì tiền, mọi việc đều thuận lợi.

"Dương thị trưởng thật đúng là trẻ tuổi, vừa rồi chúng tôi thiếu chút
nữa không nhận ra ngài." Phan Tử Minh nhất thời không biết Dương Tử Hiên sâu cạn thế nào, trước hết cứ phê bình mình.

"Đều là tại
trước kia chúng tôi không chuẩn bị đủ công đoạn tiếp đãi, không có việc
gì thì đi tìm được ảnh chụp thị trưởng ngài trước có tốt không, bây giờ
lại trở thành kém như vậy, không nhận ra cả thị trưởng ngài."

Lễ nhiều trách nhiều người khác không trách, Phan Tử Minh luôn thực hiện quy tắc này.

Dương Tử Hiên liếc nhìn Phan Tử Minh thật sâu, đột nhiên cười nói:
"Không có gì, các anh lái xe tới à? Không lái xe đến, liền lên xe của
tôi."

Phan Tử Minh lập tức đầu lắc giống như trống, có chút
khom người nói: "Chúng tôi đi xe tới, đã đặc phòng tại khách sạn Hà
Đông, thị trưởng tàu xe mệt nhọc, có muốn đi nghỉ ngơi trước không?
Chúng tôi sẽ dẫn đường."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui