"Lời nói tùy tiện của một tên tội phạm tham ô, có thể coi như chứng cớ, có thể mang một cán bộ cao cấp làm việc vất vả, công lao rất lớn, thậm chí thiếu chút nữa bị phần tử phạm tội bắn chết đi nói chuyện, việc này sẽ làm cho bao nhiêu cán bộ cán sự thất vọng đau khổ."
Trương Luân tiếp nhận câu chuyện của Tôn Thanh Vân, giọng nói càng thêm
trầm trọng: "Nếu như cán bộ chúng ta đều bị như vậy, không được bảo đảm
an toàn, nếu như cán bộ chúng ta cũng có thể tùy tiện bị kiểm sát cơ
quan mang đi như vậy, vậy sau này còn có ai chịu khó đi làm việc nữa."
"Hà bí thư, ngài là người được phân công quản lý chiến tuyến chính
pháp, xin hỏi trước khi viện kiểm sát mang đồng chí Dương Tử Hiên đi, có làm báo cáo rõ ràng với ngài không?" Trương Luân xoay chuyển lời nói,
liền đem đầu mâu nhắm ngay vào Hà Tân Nghi đang ngồi đó.
Vấn đề này rất bén nhọn, Hà Tân Nghi nhất định phải làm ra một lựa chọn.
Nếu như hắn trả lời là không có, liền có ý tứ hàm xúc, hắn đã ném hết
trách nhiệm lên trên người Phương Vĩ, viện trưởng viện kiểm sát này,
Phương Vĩ sẽ phải tiếp nhận lửa giận của Tỉnh ủy và gánh chịu toàn bộ
trách nhiệm.
Nếu như hắn đáp là có, đó chính là hắn phải gánh chịu một bộ phận trách nhiệm lãnh đạo rất lớn.
Cái bản án Dương Tử Hiên này, bởi vì máy ghi âm, tất nhiên sẽ biến
thành án oan, án sai, phải lật lại bản án, nhưng trong quá trình lật lại bản án, ai tới gánh chịu trách nhiệm, chính là một vấn đề.
"Không! Tôi không biết rõ tình hình!" Hà Tân Nghi cân nhắc một lúc, liền đưa ra một cái đáp án cực kỳ ngắn gọn.
"Rất tốt!"
Trương Luân cười nhạt một tiếng nói, ánh mắt dời khỏi người Hà Tân
Nghi, quay đầu chuyển hướng Chu Trì Khôn, nói: "Bí thư, tôi cảm thấy
chúng ta có thể kết luận rồi..."
Chu Trì Khôn gật gật đầu,
nói: "Cái chứng cớ này, vài ngày trước, đồng chí Thạch Phong Tín đã giao cho tôi, nhiều đồng chí trước đó đều nghe qua, đã trải qua bên giám sát tư pháp xem xét, xác thực là lời nói bản thân Tôn Xán.”
“Như vậy, cơ bản có thể khẳng định, viện kiểm sát có lỗ thủng và vấn đề rất
lớn trên mặt xác minh chứng cớ đồng chí Dương Tử Hiên không làm tròn
trách nhiệm.”
“ Không thể loại trừ khả năng tồn tại phương
diện viện kiểm sát cố ý chủ động vu hãm đồng chí Dương Tử Hiên, cho nên, đồng chí Trang Đạo Hiền, anh dùng danh nghĩa văn phòng tỉnh ủy phát
công hàm, đốc thúc viện kiểm sát lập tức thả người.”
“Hơn
nữa, còn để người Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh một lần nữa tiến hành xem
xét tổn thương trên người Điền Vừa." Chu Trì Khôn giải quyết dứt khoát.
Chỉ là Trương Luân không có ý định buông tha những người hãm hại Dương
Tử Hiên kia đơn giản như vậy, dù sao thì Dương Tử Hiên cũng là người Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, Dương Tử Hiên bị vu cáo không làm tròn trách
nhiệm, cũng làm tổn hao hình tượng Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.
Liền nói: "Tôi cảm thấy sự kiện gọi là không làm tròn trách nhiệm lần
này, đối với hình tượng Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, là một cái tát thật mạnh, tổn hại nghiêm trọng đến hình tượng Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh,
tạo thành chúng ta hình tượng Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh thường xuyên
lạm dụng hình phạt trong dư luận.”
“Cho nên, tôi quyết định
làm một cái báo cáo với Ủy ban Kiểm tra Trung ương, yêu cầu nghiêm trị người có trách nhiệm tạo thành án oan án sai lần này.”
“Đây
không phải là án oan án sai đơn giản, mà là cùng nhau mưu đồ đã lâu, ý
đồ hãm hại đồng chí Dương Tử Hiên, phương diện viện kiểm sát có hành vi
rất chủ động."
Chu Trì Khôn trong nội tâm cảm thấy không vui, hắn không thích người đánh báo cáo lên trên, nhưng Trương Luân có địa
vị đảng uỷ cực cao, Ban Kỷ Luật Thanh tra cũng là bộ môn có quyền thực
hiện nghiệp vụ độc lập.
Tuy phải tiếp nhận sự lãnh đạo của
đảng uỷ đồng cấp, nhưng quan hệ với thượng cấp Ban Kỷ Luật Thanh tra
trung ương cực kỳ mật thiết, hắn không thể ngăn cản Trương Luân đánh báo cáo lên trên, ấn tượng đối với Phương Vĩ trong lòng càng thêm kém, ở
trong mắt hắn, tất cả điều này, đều là Phương Vĩ tạo thành.
"Nhất định phải truy cứu trách nhiệm pháp luật của những người liên
quan!" Trong nội tâm Chu Trì Khôn không vui, cuối cùng còn bỏ thêm một
câu như vậy, lại làm cho Hà Tân Nghi càng tâm kinh nhục khiêu (run rẩy
sợ hãi).
Thảo luận xong về công việc Dương Tử Hiên, kế tiếp
chính là về việc an bài kiểm tra an toàn sản xuất toàn bộ tỉnh cuối năm, nhưng vì việc Dương Tử Hiên đi đằng trước, cái đề tài thảo luận này
cũng chỉ là một chương trình đi qua cho có.
……
Quyết nghị của Tỉnh ủy và các thường ủy lên tiếng, rất nhanh liền truyền ra ngoài.
Lúc truyền đến lỗ tai Phương Vĩ, hắn vẫn đang hưởng thụ em gái phục vụ
miệng lưỡi, nhận được điện thoại xong, lập tức đứng lên, em gái không
trở tay kịp, lại dùng hàm răng làm tổn thương rồi nửa người dưới của
hắn.
Phương Vĩ phiền muộn, lại bị đau, liền đạp một cước vào người nàng, gầm lên: "Lập tức xéo ngay..."
"Tại sao nóng tính như vậy?" Gọi điện thoại cho hắn chính là phó viện trưởng chủ trì công tác viện kiểm sát Tào Tử Ngang.
Tào Tử Ngang truyền đạt quyết nghị trên hội thường ủy cho Phương Vĩ,
còn cường điệu việc Hà Tân Nghi trốn tránh toàn bộ trách nhiệm, đẩy lên
trên đầu Phương Vĩ.
"Có một con ruồi đang làm phiền tôi!" Sắc mặt Phương Vĩ biến ảo, nghiến răng nghiến lợi nói.
Cha con Hà gia thật sự không phải là cái thứ gì tốt, nếu như lúc trước
mình không tham lam như vậy, không tiếp nhận 30 vạn Hà Khôn sai người
đưa đến, về sau cũng không cần bị cha con bọn hắn nắm mũi dẫn đi.
Hiện tại xảy ra chuyện, sự tình vu hãm bại lộ, muốn hắn gánh trách nhiệm toàn bộ? Nghĩ rất hay.
"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Văn phòng tỉnh ủy bên kia đã nói
chuyện điện thoại với tôi, bảo chúng ta lập tức thả người." Giọng nói
của Tào Tử Ngang nghe thế nào cũng đều có chút hương vị hả hê.
Hắn và Dương Tử Hiên quan hệ không tệ, nhưng lúc trước trực tiếp mang
Dương Tử Hiên theo Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đi, là Phương Vĩ hạ lệnh,
lúc ấy Tào Tử Ngang hắn ở thành phố bên dưới kiểm tra công việc, căn bản không biết chuyện này, trở lại nội viện, mới cảm thấy chấn động.
Việc làm Tào Tử Ngang cảm thấy cao hứng nhất chính là, Trương Luân đánh báo cáo lên Ủy ban Kiểm tra Trung ương, Ủy ban Kiểm tra Trung ương hơn
phân nửa là sẽ ra mặt can thiệp, tạo áp lực với cơ quan kiểm sát trung
ương, như vậy, vị trí viện trưởng của Phương Vĩ sẽ tràn đầy nguy cơ.
Bổ nhiệm viện trưởng đều giống nhau, do thường ủy hội đồng nhân dân bổ nhiệm, nhưng người nào cũng biết, cơ quan kiểm sát là cơ quan quản lý
thẳng đứng, bậc viện trưởng cấp tỉnh bình thường đều do viện trưởng kiểm sát cấp trên cân nhắc bổ nhiệm, thông qua tại hội đồng nhân dân, chẳng
qua là đi theo chương trình mà thôi.
"Thả người đi!" Phương
Vĩ có chút chán nản ngồi ở trên ghế sa lon, hắn biết rõ thế lớn đã mất,
dù hắn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, kết cục lấy được, tuyệt đối là
thảm thương.
Hắn chỉ thống hận Hà Tân Nghi vừa vào trận đã
đào thoát, trốn tránh trách nhiệm, đẩy toàn bộ lên trên người hắn, hết
lần này tới lần khác, Phương Vĩ không thể làm gì cha con Hà Tân Nghi.
Xảy ra sự cố lớn như vậy, dù sao vẫn là sự cố công tác, Phương Vĩ hắn
nhiều lắm thì bị mất cái vị trí viện trưởng này, điều đến một chức quan nhàn tản mà thôi, nếu như hắn muốn trả thù cha con Hà gia, như vậy Hà
Khôn tất nhiên sẽ khai ra số tiền đút lót hắn, kết quả là lưỡng bại câu
thương.
Chỉ là, không có nghĩa Phương Vĩ hoàn toàn không có
sức đánh trả, sau khi từ khu matxa đi ra ngoài, Phương Vĩ lập tức đem
chỉ thị phê, văn bản tài liệu, cả báo cáo bắt Dương Tử Hiên do Hà Tân
Nghi tự tay viết lúc trước, đệ trình lên Tỉnh ủy và cơ quan kiểm tra
thượng cấp.
Chương 642: Cười xấu(2)
Hà Tân Nghi, mày muốn từ chối tất cả trách nhiệm? Không có cửa đâu cưng.
Lúc trước Phương Vĩ vẫn lưu lại thủ đoạn, đương nhiên trước khi bắt
Dương Tử Hiên, hắn không thể không làm cho Hà Tân Nghi tự mình đưa ra
một cái chỉ thị phê, đơn giản chính là sợ Hà Tân Nghi trốn tránh trách
nhiệm.
Lúc trước, Hà Tân Nghi đã xác định vững chắc có thể
bắt Dương Tử Hiên, cho nên cũng không tiếc rẻ một cái chỉ thị phê, ký
tên lên đó, không ngờ một chữ ký này lại trở thành căn cứ chính xác
chứng minh hắn có trách nhiệm lãnh đạo.
Thu được phần báo cáo này của Phương Vĩ, về sau, Chu Trì Khôn rất nhanh liền hẹn Hà Tân Nghi
đến nói chuyện, đưa phần báo cáo của Phương Vĩ tới trước mặt hắn, lạnh
lùng nói: "Đồng chí Tân Nghi, đây là chuyện gì, lúc anh đang ở trên hội
thường ủy đã nói. Phương Vĩ không hề báo cáo với anh, hết lần này tới
lần khác, anh lại có chỉ thị phê, lời của anh mâu thuẫn trước sau."
"Anh đang muốn trốn tránh trách nhiệm sao?"
Giọng nói Chu Trì Khôn càng lúc càng rét lạnh, nhưng trong nội tâm rất
mừng rỡ, với hắn mà nói, phần báo cáo này của Phương Vĩ quá quan trọng,
chỉ cần trong tay hắn có phần báo cáo này, sẽ không sợ về sau Hà Tân
Nghi không nghe lời.
Hà Tân Nghi là bí thư chính pháp ủy kiêm nhiệm sở trưởng sở công an, xem như một người rất có thực quyền, nhưng
Chu Trì Khôn một mực không có biện pháp khống chế, bởi vì Hà Tân Nghi
một mực đi lại rất gần với phái bản địa, là người phát ngôn trực tiếp
của phái bản địa.
Hiện tại cuối cùng có thể khống chế, một
khi phần báo cáo này truyền ra, Hà Tân Nghi rất dễ dàng bị dính tội hãm
hại cấp sở cán bộ, tiền đồ chính trị xem như xong rồi, đời này cũng chỉ
có thể dừng bước tại cấp phó bộ.
Phía sau lưng Hà Tân Nghi
thầm lạnh lẽo, hắn vẫn chậm một bước! Hắn không ngờ tin tức của Phương
Vĩ vậy mà lại linh thông như vậy, hội thường ủy còn chưa mở ra bao lâu,
liền biết các thường ủy trên hội thường ủy nói gì.
Hắn không
biết đây là do Tào Tử Ngang mật báo, làm Phương Vĩ trúng gió, mà Tào Tử
Ngang tinh thông tin tức như vậy, là vì Thạch Phong Tín cố ý nói cho
hắn.
Cho nên, Phương Vĩ lập tức chó cùng rứt giậu, cắn chặt Hà Tân Nghi vào đó.
Tại trước khi hội nghị công tác cải cách cả nước diễn ra, Dương Tử Hiên được phóng thích, đưa tay ra đấm đấm lưng mỏi, mặt trời mùa đông có
điểm chói mắt.
Người tới đón Dương Tử Hiên không nhiều lắm,
phải nói là cũng không có nhiều người biết ngày hôm nay Dương Tử Hiên
được phóng thích.
Hứa Tinh và tiểu Thiến, những cô gái này
đều ăn mặc xinh đẹp tươi sáng, tiểu Thiến vừa thấy được Dương Tử Hiên đi ra, con mắt liền đỏ lên, trong nội tâm Hứa Tinh cũng rất xúc động,
nhưng không dám lộ nhiều cảm tình như vậy trước mặt người khác.
"Khóc cái gì...Yên tâm đi, không ai dễ dàng đả đảo tôi như vậy..." Tuy
bị giam bắt lại một thời gian ngắn, nhưng tinh thần trạng thái Dương Tử
Hiên rất tốt, không nhìn ra đã từng bị giam giữ một thời gian ngắn.
Hồ Khải và lão Lưu đi lên, mời Dương Tử Hiên lên xe, nói đám người
Thạch Phong Tín Cân Vân Sơn đã đặt phòng tại khách sạn, muốn làm bữa
tiệc tẩy trần cho hắn, thổi rơi những dơ bẩn và xui xẻo mấy hôm này.
Đang muốn lên xe, viện trưởng Phương Vĩ không biết xuất hiện từ nơi
nào, trên mặt tươi cười không ngớt, đi nhanh vài bước, nói: "Đồng chí Tử Hiên, hiểu lầm một hồi, lại làm cho ngài bị sợ hãi, vừa rồi lãnh đạo
đảng viện kiểm sát chúng tôi đã quyết định rồi, sẽ tự mình chịu nhận lỗi với ngài.”
“Chỉ là, địa điểm chịu nhận lỗi này không thể quá keo kiệt rồi, chúng tôi đã quyết định đặt phòng tại khách sạn Hợp Thành Phúc, hi vọng đồng chí Tử Hiên có thể được hãnh diện... Đến lúc đó, bí
thư Hà Tân Nghi cũng sẽ trình diện."
Trong nội tâm Dương Tử
Hiên âm thầm cười lạnh, Phương Vĩ này thật đúng là đã coi mình như thằng nhóc ba tuổi đối đãi, cho rằng một hồi tiệc rượu có thể làm cho tôi bớt giận? Loại ý nghĩ này, không khỏi quá ngây thơ đấy?
Trong
nội tâm đầy ý nghĩ, nghe thấy Phương Vĩ đến phút cuối cùng mới nói về Hà Tân Nghi, liền hiểu được hàm nghĩa lời này của Phương Vĩ, đơn giản
chính là muốn nhắc nhở hắn, người chịu trách nhiệm chính thức là Hà Tân
Nghi.
"Bị giam bắt vài ngày rồi, trong tay tôi cũng đã tích
lũy một đống lớn công tác, chỉ sợ không có biện pháp tham gia cái tiệc
rượu này, hảo ý của Phương viện trưởng, tôi sẽ tâm lĩnh, giúp tôi chuyển lời cho bí thư Hà Tân Nghi, biểu đạt áy náy của tôi." Dương Tử Hiên kéo cửa sổ xe xuống, dáng tươi cười trên mặt rất đậm.
Nhưng ở trong mắt Phương Vĩ, nụ cười này thấy thế nào cũng toàn mây mù âm u dày đặc, da gà rơi đầy đất.
Chỉ là, câu nói trước khi Dương Tử Hiên đi, càng làm hắn tâm kinh nhục khiêu (run rẩy sợ hãi).
"Viện kiểm sát nắm được cái gọi là chứng cớ có thể bắt người, xem ra
Ban Kỷ Luật Thanh tra chúng tôi cũng phải xem xem, viện kiểm sát vẫn
chịu sự lãnh đạo của đảng, Phương viện trưởng cũng là đảng viên, phải
tiếp nhận Ban Kỷ Luật Thanh tra giám sát cùng kiểm tra."
Phương Vĩ nhìn bóng lưng một đoàn người Dương Tử Hiên biến mất, thở dài, đều nói Dương Tử Hiên là người có thù tất báo, quả là thế, thù này đã
kết rồi.
Hi vọng về sau Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh không làm cho viện kiểm sát khiến gà bay vịt nhảy.
Tiệc chiêu đãi tẩy trần mở khá nhỏ, cũng chỉ có Dương Tử Hiên và vài
người Thạch Phong Tín, Dương Tử Hiên mở đầu liền giơ chén cảm tạ Thạch
Phong Tín hỗ trợ.
Thạch Phong Tín phất phất tay, nói: "Cái
này vẫn là tài năng của cậu, nếu như không phải cậu sai hai người Hồ
Khải và lão Lưu đi cổ động vợ trước của Tôn Xán, bắt được cái phần ghi
âm kia, muốn cứu cậu ra ngoài, sợ rằng cũng phải rất lớn phí chu chương
(tốn công tốn sức)."
Dương Tử Hiên không tha cho hắn, rót cho hắn một chén rượu, chậm rãi cười nói: "Chiếu theo tôi xem xét, án không làm tròn trách nhiệm lần này, đối với tôi là một nguy cơ, đối với ông
anh, lại là một cơ hội.”
"Sao lại nói vậy?"
"Biểu
hiện của Hà Tân Nghi trên hội thường ủy, mọi người đều biết, dùng thân
phận và địa vị chính trị của hắn, không thể để xảy ra chuyện xấu như
vậy, hắn nhất định sẽ nhất định phải trả một cái giá lớn!" Dương Tử Hiên chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng thịt, nhai từ từ
nuốt chậm, chậm rãi nói.
"Hắn đương nhiên phải trả giá thật nhiều, nhưng làm sao có thể liên hệ tới tôi đây? Tại sao là một cái cơ hội với tôi."
Dương Tử Hiên trầm ngâm trong chốc lát rồi mới nói: "Hà Tân Nghi phạm
vào sai lầm mang tính chính trị, tất nhiên không thể tựa như bây giờ,
vừa chiếm lấy bí thư chính pháp ủy, lại chiếm lấy cả vị trí sở trưởng
phòng công an tỉnh.”
“Tôi cảm thấy ông anh cậu có thể thoáng
tranh thủ một tý, anh là phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý chính pháp, kiêm nhiệm sở trưởng sở công an tỉnh này rất phù hợp."
"Ý của cậu là, cái chức sở trưởng sở công an tỉnh này của Hà Tân Nghi cũng sẽ bị quăng ra?"
Thạch Phong Tín nhíu mày, lắc đầu nói: "Khả năng rất nhỏ, lúc đầu tôi
có thể phân công khối quản lý chính pháp này, đều phải tranh thủ sự đồng ý của người phái bản địa, một khối chính pháp này, ngoại trừ phái bản
địa ra, người khác có thể nhúng tay vào sao?"
"Phái bản địa,
loại gia tộc chính trị cấp tỉnh này sẽ từ từ suy sụp, chỉ là, lạc lạc
gầy vẫn lớn hơn ngựa, không có chuyện gì ngoài ý muốn, anh xác thực là
không thể nhúng tay vào.”
“Nhưng chỉ cần Hà Tân Nghi phạm
thêm chút sai lầm trên mặt chính trị, làm cho nội bộ mâu thuẫn, cái vị
trí sở trưởng phòng công an tỉnh này, anh có thể nắm bắt..." Dương Tử
Hiên cười hắc hắc nói.
Mỗi khi Dương Tử Hiên cười như vậy, liền có ý nghĩa hắn lại muốn đi ra ngoài, gây tai họa cho người.
Cùng Thạch Phong Tín uống đến say khướt, Dương Tử Hiên chưa về nhà, mà là mò đến nhà Trần Linh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...