Giả Cán Bộ

"Không phải tôi sợ lão già Trương Luân kia cực lực cản trở không thả
người sao, liền dứt khoát không nói chuyện với hắn, trực tiếp bắt người
là được rồi, bắt người rồi, hắn Trương Luân cũng không có cách nào đòi
thả người."

Hà Tân Nghi vừa nói câu đầu tiên, liền đẩy sạch sẽ trách nhiệm của mình.

"Viện trưởng, những sự tình này, ngài cũng không cần lo lắng, trong tay ngài đã có chứng cớ rõ ràng chứng minh Dương Tử Hiên không làm tròn
trách nhiệm, Trương Luân hắn không lật được bàn đâu, muốn cáo trạng lên trên cũng khó, nói ngài không tuân thủ tổ chức kỷ luật thì càng không
được.”

“Hiện tại mối lo chủ yếu của hắn là tại sao để cán bộ dưới tay hắn xảy ra gièm pha không làm tròn trách nhiệm lớn như vậy.”

“Thời điểm Dương Tử Hiên cách ly thẩm tra không tuân theo quy định, đã
lạm dụng hình phạt đối với các cán bộ, tạo thành tàn phá thân thể và
tâm hồn những cán bộ kia, Trương Luân hắn cũng phải nhận trách nhiệm
lãnh đạo nhất định, hắn làm sao có thể có thời gian phân cao thấp với
ngài."

Hà Khôn ở bên cạnh xen vào mấy câu, sau đó liền cười
nói: "Đến đây, chúng ta lại chơi thêm vài ván nữa, đêm nay vận may của
viện trưởng thật không tệ, ví tiền của chúng tôi sắp bị ngài lấy đi hết
rồi!”

Đêm nay Phương Vĩ ít nhất là thắng được mấy vạn đồng,
mặc dù biết có thành phần nhường của Hà Khôn ở bên trong, nhưng vẫn làm
cho người thích đánh bạc như Phương Vĩ sướng tay, lúc này liền vứt việc
Dương Tử Hiên về sau đầu.

……

Dương Tử Hiên không ngờ mình cũng bị người ta thẩm tra.

Trong lòng Dương Tử Hiên biết rõ, đây là phụ tử Hà Khôn và Hà Tân Nghi
giở trò quỷ, tập đoàn Càn Khôn của Hà Khôn bị Dương Tử Hiên đẩy ra ngoài ánh sáng, đã cực kỳ nguy hiểm rồi, cho nên mới làm ra như vậy một
cái tội "không làm tròn trách nhiệm", gán lên trên đầu hắn.

Hà Tân Nghi là bí thư chính pháp ủy, chiến tuyến chính pháp đều quy về
hắn lãnh đạo, ngoại trừ kiêm nhiệm sở trưởng phòng công an tỉnh ra, còn
có quyền chỉ đạo nghiệp vụ thật lớn đối với tòa án và viện kiểm sát
tỉnh.

Tuy chỉ thị tìm Dương Tử Hiên nói chuyện là viện trưởng viện kiểm sát Phương Vĩ phê, nhưng phía sau màn khẳng định có Hà Tân
Nghi thôi động, bằng không thì dùng tính tình và năng lực của Phương Vĩ, vẫn chưa có can đảm điều tra hắn.

Nhưng Dương Tử Hiên không
rõ rốt cuộc là khâu nào xảy ra vấn đề, vậy mà lại để cho viện kiểm sát lấy được cái gọi là chứng cớ hắn không làm tròn trách nhiệm.

Thời điểm buổi tối, hai viện trưởng viện kiểm sát tự mình tiến hành ôn
tồn nói chuyện đối với Dương Tử Hiên, không dám dùng thủ đoạn gì với
Dương Tử Hiên, đương nhiên, cũng khó có thể từ trong miệng Dương Tử Hiên móc ra tin tức gì đó có tác dụng.

Từ buổi sáng, sau khi
Dương Tử Hiên bị dẫn đi, Hồ Khải đã bắt đầu chạy đến khắp nơi, báo cáo
các lãnh đạo có quan hệ với Dương Tử Hiên về chuyện này.

Rất
nhanh, Tôn Thanh Vân, Trần Chí Ôn, Thạch Phong Tín những lãnh đạo này
đều biết tin tức Dương Tử Hiên bị viện kiểm sát mang đi, ào ào gọi điện
thoại đến viện kiểm sát, hỏi thăm tình huống thế nào.


Hôm nay Phương Vĩ kiếm được một bàn đầy tiền trên bàn chơi mạt chược, cũng
hiểu tình cảnh của mình hiện tại, biết mình đã bị bắt lên thuyền hải tặc của phụ tử Hà Tân Nghi Hà Khôn, về sau cũng chỉ có thể theo sát bọn
người Hà Tân Nghi.

Cho nên, tại thời điểm ứng đối với điện
thoại mấy lãnh đạo cấp tỉnh này, đều nhất nhất tỏ vẻ, lần hành động nói
chuyện Dương Tử Hiên này, là chương trình thông thường, là viện kiểm sát đã nắm giữ chứng cớ rõ ràng, sau đó mới làm ra hành động.

Thạch Phong Tín vội vàng chạy tới văn phòng Trần Chí Ôn thương lượng đối sách, trầm giọng nói: "Tôi cảm thấy chuyện này rõ ràng chính là vu hãm, Tử Hiên làm sao có thể có hành vi gì không làm tròn trách nhiệm, lúc
trước tất cả hành động điều tra của hắn đều là triển khai trong phạm vi
cho phép.”

“Tôi đã tìm người phụ trách phòng hai kiểm tra kỷ
luật Ban Kỷ Luật Thanh tra, Phan Bách Văn, hỏi hắn kỹ càng, hắn nói
tuyệt đối không tồn tại cái gọi là lạm dụng hình phạt, tạo thành bị
thương thân thể trong cuộc thẩm tra người là không có, không làm tròn
trách nhiệm thì càng không."

Trần Chí Ôn trầm ngâm một hồi,
mới thở dài, nói: "Tôi cảm thấy có thể là do gần đây, Tử Hiên xử lý vấn đề tập đoàn Càn Khôn đút lót, thủ đoạn quá kịch liệt, đã làm một ít tập đoàn có lợi ích liên quan nổi giận, mới có âm mưu nhằm vào hắn lần
này."

"Tôi lo lắng phương diện viện kiểm sát khả năng đã nắm
trong tay chứng cứ về hành vi bức cung, thái độ Phương Vĩ ương ngạnh
ngoài ý muốn, điểm ấy, tôi cảm thấy rất khó hiểu, hắn luôn luôn là một
cọng cỏ quan sát gió bốn phương tám hướng mà." Trong nội tâm Thạch Phong Tín đầy sầu lo.

"Phương Vĩ khả năng là bị người dụ dỗ rồi,
không có đường lui nữa, hắn không thể không cứng rắn một chút, vẫn làm
đầu tường thảo mà nói, vậy thì hắn sẽ không được bên nào chào đón.”

“Cho nên, hắn nhất định phải có một thái độ rõ ràng, ương ngạnh thì phải ương ngạnh đến cuối."

Trần Chí Ôn chậm rãi nói: "Chỉ là, những điều này đều là thứ yếu, hiện
tại đầu tiên là phải cam đoan thân thể Tử Hiên được an toàn, phải bảo
đảm Tử Hiên không gặp phải hành vi bức cung. Tôi chuẩn bị đi nói chuyện
với Thanh Vân bí thư và Chu bí thư, nhìn xem thái độ Chu bí thư như thế
nào."

Biết được Dương Tử Hiên bị viện kiểm sát mang đi, trong nhà cũng loạn thành một bầy.

Tin tức là Hồ Khải đưa tới, Hứa Tinh cau lông mày lại, nói: "Công việc
trên quan trường, tôi cũng không hiểu lắm, Hồ Khải, cậu nói xem vấn đề
của Tử Hiên có nghiêm trọng không?"

"Có nghiêm trọng hay
không, thật sự là khó mà nói, mấu chốt phải xem xử lý thế nào, mặc dù
nói viện kiểm sát là hệ thống tư pháp độc lập, nhưng vẫn phải tiếp nhận
tổ chức lãnh đạo, những việc này đều là kết quả đánh cờ của những đại
lão bên trên kia, thế nên mấu chốt là phải xem thái độ của họ." Hồ Khải
cau mày chỉ lên trên trời.

"Vậy tiên sinh bị giam ở bên trong nhà giam, không bị đãi ngộ gì không tốt chứ?" Mặt mũi tiểu Thiến cũng
tràn đầy lo lắng, nói: "Ở bên trong đó, ăn không ngon, ngủ không ngon
..."

"Về chuyện này thì cô cứ yên tâm đi, lãnh đạo dù sao
cũng là cán bộ cấp sở, lại là lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra quyền cao
chức trọng, viện kiểm sát không dám làm gì lãnh đạo đâu!" Hồ Khải lắc
đầu nói.


……

Tôn Thanh Vân và Chu Trì Khôn trao đổi và nói chuyện về vấn đề Dương Tử Hiên, một cán bộ cấp phó sở bị viện
kiểm sát mang đi, có thể khiến cho các đại lão Tỉnh ủy chú ý như vậy,
đúng là việc hiếm thấy.

Chu Trì Khôn không phớt lờ, nhưng
cũng không tỏ thái độ rõ ràng, đối với Dương Tử Hiên, hắn có rất ít hảo cảm, hắn vẫn cho rằng Dương Tử Hiên là đầu sỏ gây nên chuyện án Trương
Ôn chọc đến trung ương.

Trung ương phái một tổ điều tra hơn ba mươi người đến, hiện tại vẫn chưa hoàn toàn chạy hết.

Lúc cải cách xí nghiệp thuộc tỉnh, Chu Trì Khôn một mực muốn bán Xuân
Huy cho tập đoàn Càn Khôn có bối cảnh thương nhân Nhật Bản.

Hết lần này tới lần khác, Dương Tử Hiên lại khiến cho tập đoàn Càn Khôn gà bay vịt nhảy, không được bình yên.

Tuy không có cảm tình gì, nhưng Chu Trì Khôn biết rõ, Dương Tử Hiên là
đại tướng tiên phong của Đại Danh hệ, hắn tự nhiên không thể bởi vì một cán bộ cấp phó sở mà trở mặt cùng Đại Danh hệ.

Nghĩ đến đây, Chu Trì Khôn liền bấm điện thoại Phương Vĩ, nói trong quá trình điều
tra, nhất định phải công khai trong suốt, không cho phép tồn tại hành vi che dấu, tra tấn bức cung.

Có Bí thư tỉnh ủy lên tiếng,
Phương Vĩ tự nhiên không dám khinh thường rồi, lập tức phân phó người
phía dưới, phải từ từ nói chuyện, không cho phép dùng bất cứ hình phạt
nào.

Mùng mười tháng mười hai, viện kiểm sát tỉnh chính thức công bố căn cứ chính xác Dương Tử Hiên không làm tròn trách nhiệm.

Chương 640: Ghi âm(2

Theo thứ tự là, trên thân thể phó tổng quản lý công ty Xuân Huy Điền
Vừa có tổn thương, trải qua chuyên gia giám định tư pháp tỉnh xem xét,
những tổn thương này đúng là được tạo thành trong thời điểm Dương Tử
Hiên mới tiến hành cách ly thẩm tra đối với Điền Vừa.

Mặt
khác còn có tài vụ phó trưởng phòng công ty Xuân Huy Tôn Xán chứng nhận, chỉ ra và xác nhận trong quá trình Dương Tử Hiên thẩm tra, đã quyền đấm cước đá với hắn, có hành vi bạo lực, hơn nữa còn tiến hành nghiêm hình
bức cung đối với hắn.

Trong khoảng thời gian ngắn, ủy ban tỉnh và cơ quan Tỉnh ủy toàn một mảnh xôn xao.

Nghị luận ào ào, dư luận cũng bị người có ý đồ điều khiển, chỉ về phương hướng bất lợi đối với Dương Tử Hiên.

Không ít nhân viên công vụ bên dưới đều cho rằng Dương Tử Hiên cầm
quyền lực trong tay, liền tiến hành ngược đãi cực kỳ tàn ác không tuân
theo quy định đối với cán bộ như vậy, lẽ ra nên bị pháp luật khiển
trách nghiêm khắc.

Thậm chí có chút ít cán bộ phẫn nộ, liên
danh yêu cầu lập tức bỏ chức danh đảng uỷ đối với Dương Tử Hiên, cách
chức điều tra.

Báo đảng trong tỉnh cũng đăng bình luận, chỉ
trích Dương Tử Hiên trong quá trình điều tra xuất hiện việc làm không
tuân theo quy định, hơn nữa còn không tôn trọng nhân quyền cán bộ, bài
văn cho rằng tuy trên người cán bộ không tuân theo quy định có vấn đề

kinh tế, nhưng không nên bị hãm hại thân thể như thế.

Trong khoảng thời gian ngắn, mạch nước ngầm và âm mưu nhằm vào Dương Tử Hiên bắt đầu khởi động.

Dư luận xuất hiện một mảnh tình thế dữ dội, làm bọn người Trần Chí Ôn bất ngờ, cũng bọn hắn sầu lo sâu sắc.

Trương Luân cũng gặp phải áp lực, bởi vì dư luận cũng xuất hiện không
ít nội dung luận điểm không có lợi cho hắn và Ban Kỷ Luật Thanh tra.

……

Đêm đó, Hà Khôn tự mình mở tiệc chiêu đãi Phương Vĩ, cười nói: "Chú
Phương quả nhiên là thủ đoạn ác liệt, Dương Tử Hiên đau đầu rồi, bị chú
dùng thủ đoạn nhanh và gọn khiến cho dễ bảo, xem ra năm nay, cả tết
dương lịch và tết âm lịch này, hắn đều phải sống trong tù rồi."

Phương Vĩ cười cười, nói: "Đâu có đâu có, vẫn là mượn lực của Hà bí
thư, mới có thể tạo thế dư luận lớn như vậy, chuyện này cũng không phải
là một mình tôi có thể làm được.”

“Trước kia tôi đúng là bị
điện thoại của đám cán bộ Đại Danh hệ kia bức đến điên rồi, hiện tại
cuối cùng cũng có một đám người ủng hộ viện kiểm sát chúng ta trên mặt
dư luận."

Hà Khôn cười cười, Dương Tử Hiên bị tóm đi nói
chuyện, về sau, hắn và tập đoàn Càn Khôn mới thở dài một hơi, hành động điều tra tập đoàn Càn Khôn đút lót, bởi vì thiếu đi Dương Tử Hiên ủng
hộ, cũng rơi vào đình trệ, tập đoàn Càn Khôn cuối cùng là đã tránh được
một kiếp.

Tại ngày hôm sau khi viện kiểm sát công bố chứng
cớ, Hồ Khải và Lưu Bất Khắc xin đi thăm Dương Tử Hiên, phương diện viện
kiểm sát cũng chưa hoàn toàn ngăn cản, cho phép hai người này thăm Dương Tử Hiên nửa giờ.

Thời điểm Hồ Khải và Lưu Bất Khắc nhìn thấy Dương Tử Hiên, phát hiện Dương Tử Hiên không chán chường và nghèo túng
như trong tưởng tượng, ánh mắt và tinh thần trạng thái đều cực kỳ tốt, không hề có chút bộ dạng bị giam vài ngày.

Cuộc gặp diễn ra
trong một phòng trống, trên các góc phòng trống có camera giám sát và
điều khiển, Dương Tử Hiên và Lão Lưu, Hồ Khải đều không thể không cẩn
thận từng li từng tí.

Thời điểm ba người hàn huyên trò chuyện việc nhà, Dương Tử Hiên không ngừng viết chữ trên bàn tay hai người,
như vậy vừa không để lại chứng cớ, cũng không để phương diện viện kiểm
sát biết hắn và hai người đang nói cái gì.

Bọn người Phương
Vĩ xem màn hình giám sát xong, cũng cực kỳ phiền muộn, bởi vì Dương Tử
Hiên dùng phía sau lưng chặn Cameras giám sát, căn bản không nhìn ra
động tác hắn viết chữ lên trên bàn tay Hồ Khải và Lão Lưu.

Chỉ là, trong quá trình điều tra, Dương Tử Hiên luôn không chịu thừa
nhận mình từng có vấn đề lạm dụng hình phạt, cũng không thừa nhận tổn
thương trên người Điền Vừa là mình quyền đấm cước đá làm ra.

Trần Linh rất nhanh cũng biết Dương Tử Hiên gặp chuyện không may công
việc, tuy trong nội tâm gấp gáp nóng nảy, nhưng nhưng không biết nên làm sao để giúp Dương Tử Hiên.

Lúc này, Hồ Khải và Lão Lưu tìm
tới tận cửa nhà nàng, trong tin tức Dương Tử Hiên truyền đạt cho bọn
hắn, có nội dung muốn bọn hắn đi tìm Trần Linh.

Ba người mật đàm nửa giờ.

Ngày hôm sau, Trần Linh liền xin đi gặp Tôn Xán.

Tôn Xán là một trong những nhân chứng mấu chốt đứng ra chứng nhận Dương Tử Hiên làm việc tàn bạo.

Trần Linh xuất hiện, lại làm cho Tôn Xán có chút ngoài ý muốn, đối với
người vợ trước này, hắn cũng không có bao nhiêu cảm tình, lạnh lùng nói: "Cô tới làm gì? Lúc trước bảo cô xuất ngoại cô không đi, hiện tại cuộc

sống của cô đã sướng chưa..."

"Cuộc sống của tôi xác thực không dễ trôi qua, là vợ của một tội phạm tham ô, đâu thể ngẩng đầu lên được..."

Trần Linh không có một tí tâm tình nào nói về chuyện đó, liền nói sang chuyện liên quan đến Dương Tử Hiên: "Anh làm ra ầm ĩ động tĩnh không
nhỏ, dốc sức liều mạng cắn người khác, đơn giản chính là muốn giảm hình
phạt à?"

"Ơ? Cô cũng biết chuyện này à?" Tôn Xán có chút
ngoài ý muốn, cười ha ha, nói: "Tôi còn trẻ, tôi không muốn cả đời mặc
áo tù, tôi đương nhiên muốn cắn người khác!"

"Hơn nữa cô
chưa phát giác ra một điều sao, nguyên một đám nhân vật quyền cao chức
trọng, bình thường quần áo ngăn nắp, lúc bị tin tức tố cáo vạch trần,
xấu hổ không dám nhìn ai, không phải là một việc rất thú vị sao?" Tiếng
cười của Tôn Xán có chút thê lương.

“Anh làm vậy, không phải
đưa tin tức tố cáo vạch trần, anh đang vu cáo!" Trần Linh lắc lắc đầu,
máy ghi âm trong túi áo đã sớm mở ra để ghi âm.

"Tôi vu cáo thì thế nào? Tóm lại, có thể giảm hình phạt là được rồi!" Tôn Xán lạnh lùng nói.

"Người ta và anh không oán không cừu, vu cáo người khác, lương tâm của anh không cảm thấy dằn vặt sao?"

"Không oán không cừu? Nếu như không phải Dương Tử Hiên, chúng tôi sao
lại bị lộ hành tung, sao lại bị tóm? Sở dĩ chúng tôi bị tóm, đều là vì
cái tên chó chết kia, tôi sớm đã nghĩ thông suốt rồi, tôi không được
sống khá giả, hắn cũng không thể sống khá giả."

"Vậy tại sao trước kia anh không cắn hắn để giảm hình phạt, hiện tại mới bắt đầu cắn."

“Hừ! Nói đàn bà các cô đầu tóc dài kiến thức ngắn thật không sai, trước kia tôi bị thẩm tra tại Ban Kỷ Luật Thanh tra bên kia, tôi cắn hắn,
không phải là chui đầu vô lưới sao? Hiện tại chuyển tới viện kiểm sát
bên này, không ngờ viện kiểm sát bên trong còn có kẻ thù của Dương Tử
Hiên, tôi đương nhiên muốn từ từ gán cho Dương Tử Hiên thêm mấy cái tội danh."

"Anh nói bên trong viện kiểm sát có kẻ thù của Dương Tử Hiên?"

Tôn Xán ừ một tiếng, gật gật đầu, trên mặt dương dương đắc ý, vu cáo
Dương Tử Hiên, tính toán là một chiến công của hắn, liền nói: "Ban đầu
tôi cũng vậy không tin, tôi cũng không dám tùy tiện vu cáo, nhưng biết
được bên trong viện kiểm sát có người hận Dương Tử Hiên, về sau, tôi
mới bày lớn gan đi ra vu cáo, trong này đúng là trải qua một quá
trình thăm dò rất gian nan, nói cho cô cũng không hiểu, cho dù tôi ngồi
tù, IQ vẫn rất cao, dùng chỉ số thông minh của cô, làm sao lý giải
được."

Lời nói của Tôn Xán đầy sự tự phụ.

Lợi dụng loại tự phụ này của Tôn Xán, bên trong máy ghi âm càng ngày càng có nhiều tin tức.

Nói chuyện giằng co nửa giờ với Tôn Xán mới xong, Trần Linh ra cửa,
Lão Lưu liền lái xe đi lên, Trần Linh đưa máy ghi âm cho Hồ Khải, nói:
"Câu chuyện chúng tôi nói đều ở bên trong!"

Hồ Khải một lần
nữa bật đoạn ghi âm đối thoại, mới vỗ tay cùng Lão Lưu, đàm tiếu: "Lãnh đạo quả nhiên là cao minh, cứ như vậy mà đã lấy được chứng cớ, phần
chứng cớ này đúng là rất quan quan trọng!"

Có được máy ghi
âm, về sau, Hồ Khải lập tức cầm đến đưa cho Thạch Phong Tín, Thạch Phong Tín là phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý chính pháp, rất dễ dàng tổ
chức nhân thủ, tiến hành xem xét và nộp phần chứng cớ này lên trên.

…..

Mặt trời mùa đông rất khó có được, nắng tuôn xuống đất luôn rất thoải
mái, Hà Tân Nghi hơi híp hai mắt lại, hắn đang ở trong sân nuôi chim,
mặt trời phơi nắng, nhớ tới cú điện thoại vừa rồi của Trang Vũ Nhi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui