Nhất định phải tiến lên.
Trong nội tâm Dương Tử Hiên âm thầm mặc niệm, nghĩ đi nghĩ lại một lúc, liền ngủ mất.
Đợi đến nửa đêm, tỉnh lại vì lạnh, trăng sáng sao thưa, ánh mặt trăng
trong trẻo nhưng lạnh lùng thông qua cửa sổ chiếu đến, Dương Tử Hiên cảm thấy mình đau đầu, cái mũi cũng sụt sịt, toàn thân đau nhức, biết mình
đã bị phong hàn rồi, tăng thêm áp lực trong nội tâm, bệnh nặng rồi.
Thân thể nóng hổi như là phát sốt, Dương Tử Hiên đang muốn rời giường
xuống lầu tìm một vài viên thuốc trị sốt, tự nhiên cả người lảo đảo một
cái, ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
……
Nước sô-đa gay mũi, trần nhà màu trắng.
Dương Tử Hiên mở to mắt ra, có thể xác định mình đang nằm nghỉ trong
bệnh viện, không có y tá xinh đẹp trông coi mình, chỉ có thể thông qua
cửa sổ trông thấy tiểu Thiến và Hứa Tinh đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai
màu đen, dựa vào nhau, lười biếng tựa như hoa hải đường, đang ngủ gật.
Đầu đã bớt nóng, ngoại trừ toàn thân hơi nóng, cùng với một chút cảm
giác choáng váng, đau nhức, Dương Tử Hiên cảm thấy mình đỡ hơn nhiều
rồi.
Hắn cố gắng đứng dậy, kéo drap trải giường ra khỏi thân
thể, đi ra ngoài, thời điểm vừa định đắp drap cho hai mỹ nữ như hoa
tươi, tiểu Thiến liền thức giấc.
"Tiên sinh, ngài thức dậy
làm gì, bệnh của ngài vẫn chưa hết đâu." Tiểu Thiến vội vàng đứng dậy,
đỡ lấy Dương Tử Hiên, drap trải giường cũng bị rơi xuống dưới mặt đất.
Dương Tử Hiên có chút dở khóc dở cười, nói: "Tôi không sao đâu, để hai
người các cô ngủ trên hành lang, gió lùa từ ngoài vào, lại không có gì
đắp, nếu không cẩn thận, nhà chúng ta sẽ biến thành khu nhà cảm mạo đấy, tôi đang ốm, ăn uống nghỉ ngơi thế nào, còn trông cậy vào các cô nữa."
Hứa Tinh nghe thấy Dương Tử Hiên nói, cũng đã tỉnh lại, nhìn Dương Tử
Hiên đang nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng, nói với tiểu Thiến: "Tôi đi ra
ngoài một chút, hít thở không khí, hương vị bệnh viện này quá nồng, tôi
chịu đủ rồi."
Nhìn bóng lưng xinh đẹp của Hứa Tinh biến mất
tại cuối hành lang, Dương Tử Hiên cảm thấy tức cười, quay đầu thấp giọng hỏi tiểu Thiến: "Cô ấy vẫn còn giận tôi?"
"Cô ấy nói vẫn nhớ lần trước ngài rống to mắng mỏ cô ấy, cô ấy muốn chuyển ra ngoài đó."
Dương Tử Hiên cười khổ, nói: "Đại tiểu thư quý tộc ra ngoài sống, thật sự là trái tính trái nết."
Lời thì nói như vậy, nhưng Dương Tử Hiên vẫn để cho tiểu Thiến đi ra ngoài trông coi Hứa Tinh.
Tuy trị an vùng này không có vấn đề gì, nhưng Dương Tử Hiên vẫn lo lắng đại minh tinh này sẽ đụng phải chuyện, nếu nguy hiểm đến tính mạng thì
rất không tốt.
Trong đêm xem như yên tĩnh, nhưng vừa đến ban
ngày, phòng bệnh bắt đầu bận rộn, đầu tiên là rất nhiều nữ tướng công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích phân ra trình tự như là đã có ăn ý, từng
người tới thăm Dương Tử Hiên.
Trong lòng Dương Tử Hiên rất vui mừng, ít nhất thì những cô gái này không làm loạn ở thời điểm hắn sinh bệnh.
Lâm Nhược Thủy cũng đặc biệt từ huyện Hồng Thủy đến đây thăm hỏi Dương Tử Hiên.
Thời điểm Lâm Nhược Thủy tới phòng bệnh, đã là ban đêm, vừa vặn tránh
mặt các nữ tướng công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, điều này lại làm
cho Dương Tử Hiên thở dài một hơi, nếu các cô gặp nhau, bình dấm chua nổ tung, hắn lại là người mang bệnh, không biết nên làm thế nào cho phải.
Thời điểm Dương Tử Hiên muốn tâm sự và kể khổ với Lâm Nhược Thủy, Lương Quân Mi lại nhẹ nhàng hiện ra tại cửa phòng bệnh, làm cho Dương Tử Hiên không kịp trở tay, đồng thời, cũng làm cho cái phòng bệnh nho nhỏ này
lập tức tràn ngập mùi thuốc súng chưa từng có.
Hai cô gái
nhan sắc ngang nhau, cùng để ý đến một người, rất dễ dàng sinh ra ghen
ghét trong lòng, ở trong mắt Dương Tử Hiên, hiện tại hai người Lâm Nhược Thủy và Lương Quân Mi đang thuộc về loại này.
Một người là nữ cán bộ có tiền đồ nhất toàn bộ tỉnh, một người là băng sơn mỹ nhân nổi tiếng nhất sở công an tỉnh!
Thời điểm ánh mắt hai cô gái va chạm vào nhau, liền thả ra một đống điện quang như chớp giật, chắc phải hơn một ngàn vôn.
Lâm Nhược Thủy vốn ngồi ở bên người Dương Tử Hiên, liền cười nói đứng
dậy, nắm tay cùng Lương Quân Mi, nói: "Lâm Nhược Thủy!"
"Lương Quân Mi!" Ánh mắt Lương Quân Mi rất phức tạp liếc nhìn Lâm Nhược
Thủy, lại nhìn nhìn Dương Tử Hiên, vẻ tươi cười trên mặt khi vừa vào cửa đã biến mất hết, chỉ lạnh lùng nói: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, Lâm
tiểu thư, nữ phó thị trưởng trẻ tuổi nhất toàn bộ tỉnh, tôi đọc được rất nhiều tin về cô ở trên báo tỉnh, đúng là cực kỳ ngưỡng mộ."
Dương Tử Hiên nghe xong, cả người liền nổi da gà, còn ngưỡng mộ nữa, xem bộ dạng Lương Quân Mi, mặt mũi xụ xuống, tràn đầy vẻ băng lạnh, nào có
hương vị ngưỡng mộ nào.
Lâm Nhược Thủy cũng ngửi được một
chút hương vị nguy hiểm, tuy Lâm Nhược Thủy cũng biết chung quanh Dương
Tử Hiên không ít mỹ nữ, điều này cũng không thể hoàn toàn trách hắn,
nhưng không có người nào làm cho nàng cảm giác được khí tức nguy hiểm
mãnh liệt như thế, mới lần đầu gặp cô gái xinh đẹp trước mắt này, đã có
thể tạo cho nàng loại cảm giác này, thật sự là quá nguy hiểm.
Ngoại trừ giác quan thứ sáu của cô gái ra, Lâm Nhược Thủy là loại người xuất thân từ thế gia đại tộc, rất dễ dàng từ tư thế đi đường, giơ tay
nhấc chân, quần áo, nhiều phương diện khác của một cô gái, đoán được
thân phận và địa vị.
Không thể nghi ngờ, từ Lâm Nhược Thủy
góc độ, thân phận Lương Quân Mi này tuyệt đối không đơn giản, đây mới là căn nguyên nàng cảm thấy nguy hiểm.
"Cái này lại không có gì hay để ngưỡng mộ, hiện tại rất nhiều người có năng lực trong thể chế
đều xuống biển đãi vàng, bản thân tôi tự biết mình không có tài năng
này, cũng chỉ có thể kiếm miếng cơm ăn trong thể chế mà thôi.”
“Sở dĩ chiếm đoạt danh hiệu nữ phó thị trưởng trẻ tuổi nhất này, thứ
nhất là vì tỉ lệ nữ cán bộ rất thưa thớt, mặt khác, cũng là nhờ một ít
vận may, kế thừa cơ sở kinh tế Tử Hiên lập ra tại huyện Hồng Thủy, nói
trắng ra là, tôi chỉ là một người hái đào!" Lâm Nhược Thủy rất khiêm tốn nói.
Lương Quân Mi cười cười, từ trong lời Lâm Nhược Thủy nói, nàng có thể nghe ra rất nhiều tin tức.
Đầu tiên, Lâm Nhược Thủy đã coi nàng trở thành người công tác ở công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, cho rằng nàng là nữ cường nhân xuống biển
kinh doanh thành công.
Lương Quân Mi cũng không giải thích
gì, chỉ cười cười, nói: "Cho dù Lâm thị trưởng ném cơ hội hái đào này
cho một cô gái khác, ví dụ như tôi, tôi cũng không có khả năng đạt được
thành tựu như Lâm thị trưởng ngày hôm nay.”
“Điều này nói rõ, năng lực và các phương diện tố chất của Lâm thị trưởng đều hơn người,
cán bộ trẻ tuổi trong cả nước, rất nhiều, không phải mỗi người đều có
thể tùy tiện có danh hiệu nữ phó thị trưởng trẻ tuổi nhất, Lâm thị
trưởng cũng không cần phải khiêm tốn, làm thấp chính mình."
Dương Tử Hiên nhìn hai cô gái khiêm tốn, dốc sức liều mạng che dấu thực
lực chân chính của mình, trong lòng không chịu được, cười khổ nói: "Hai
người làm gì vậy? Một người dốc sức liều mạng khiêm tốn, một người khác
dốc sức liều mạng bảo người kia không cần khiêm tốn, làm cho anh cảm
thấy đầy hương vị..."
"Câm miệng!" Hai cô gái này không hẹn mà cùng quát mắng Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên lập tức ngậm miệng lại, kéo drap trải giường qua, che đầu lại, sớm biết như vậy, đã bảo Hồ Khải ngăn cản Lương Quân Mi, không cho nàng đến thăm mình, bây giờ hay rồi, đã gặp Lâm Nhược Thủy, địch ý quá
mãnh liệt.
"Không cần phải để ý đến hắn, hai chúng ta từ từ đi ra ngoài tâm sự..." Lâm Nhược Thủy nhìn Lương Quân Mi rồi nói.
Bày ở bàn lớn bên cạnh bệnh giường là hoa tươi, còn có một khăn quàng
cổ rất mới, là hàng dệt bằng máy tinh xảo, cùng với một đống hoa quả, đồ ăn, trong nội tâm Lâm Nhược Thủy nóng lên, thầm mắng tên khốn kiếp, rốt cuộc là đã đi nơi nào trêu hoa ghẹo nguyệt, chọc vào một cô gái cực
phẩm như vậy, lại còn có cả một đống quà cáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...