Trần Tây Trữ thu được tin tức ánh mắt phía trước báo cáo, hơi nhíu mày, hướng Phan Bách Văn nói: "Người xuống xe rồi, không thấy đâu nữa, nhưng tắc xi còn ở chỗ này, chắc chắn sẽ đi ra."
Phan Bách Văn cười cười, nói: "Phải có kiên nhẫn, cá lớn không dễ bắt như vậy đâu."
Qua ước chừng nửa giờ, phía trước truyền đến tin tức, Trương Ôn một lần nữa trở lại tắc xi, ngồi tắc xi rời đi.
Trần Tây Trữ quay đầu hỏi Phan Bách Văn: "Bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Phan Bách Văn lắc đầu, bây giờ vẫn không hiểu ra sao, căn bản không biết rốt cuộc Trương Ôn xuống xe để làm gì, cũng không có lý do và cái cớ gì đi đến phụ cận xem xét, cái manh mối này bề ngoài giống như cũng không dùng được bao nhiêu, liền gọi điện thoại xin chỉ thị Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên đang muốn ngủ, nghe xong tin tức, thoáng suy tư một tý mới lên tiếng: "Lão Phan, đổi tư duy một chút đi, không cần phải chui vào ngõ cụt, muốn điều tra khu dân cư trong phạm vi lớn là không thể, nhưng có thể thoáng khống chế một tý tài xế tắc xi kia, xem Trương Ôn có nói gì đó với hắn không, chúng ta có thể thu nhỏ phạm vi điều tra."
Phan Bách Văn vỗ cái trán, đầu óc bắt đầu tỉnh táo hơn nhiều, liên tục vâng dạ.
Trương Ôn xuống tắc xi, đã là hai giờ sáng rồi, sương mù rất nặng, trả tiền xong, nhìn coi bốn phía không có gì không đúng, mới lặng yên trở về trong nhà.
Khu nhà có bảo vệ thủ vệ, nhưng Trương Ôn là mượn giấy chứng nhận của người khác trong khu nhà để ra vào, như vậy, cho dù có người muốn điều tra, Trương Ôn cũng có thể làm biến mất manh mối chứng minh hắn rời nhà trong khoảng thời gian này.
"Đêm nay thu hoạch không nhỏ." Tài xế tắc xi suy nghĩ, cầm tiền trong tay, lật qua lật lại, đêm nay đi một chuyến, so với bình thường chạy vài chuyến ở phi trường thì còn khá hơn.
Tài xế tắc xi muốn lái xe về nhà, nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng vừa đi xe ra góc đường, liền chú ý sau lưng có hai chiếc xe đi lên, cảnh sát giao thông rất nhanh ép xe tắc xi vào góc đường, người trong hai xe đi xuống.
Tài xế tắc xi rất nhanh bị thân phận của Phan Bách Văn và Trần Tây Trữ khuất phục, nói ra một ít lời đối thoại giữa Trương Ôn và mình.
Ngày hôm sau, đi vào văn phòng, Dương Tử Hiên rất nhanh có được một ít báo cáo của Trần Tây Trữ, sau khi nghe xong, Dương Tử Hiên cau mày, hỏi: "Thì ra là tối hôm qua Trương Ôn đi ngân hàng? Nửa đêm hắn đi ngân hàng làm gì vậy?"
"Cái này cũng là chuyện chúng tôi nghi ngờ."
Phan Bách Văn tiếp nhận câu chuyện, nói: "Tôi đã tiến hành khảo sát kỹ càng đối với địa điểm Trương Ôn xuống xe rồi, phát hiện không có cái chỗ nào gọi là ngân hàng...rõ ràng cho thấy là Trương Ôn thư ký trưởng kia đang nói xạo, không đi ngân hàng, mà là đi đến địa phương khác."
"Thật vậy sao?" Dương Tử Hiên cũng rơi vào trầm tư.
"Buổi sáng tôi và Tây Trữ cũng nghĩ ra một khả năng khác, liệu có thể Trương Ôn này đêm khuya đi gặp tình nhân hay không?"
Phan Bách Văn ngồi nghiêm chỉnh ở trước mặt Dương Tử Hiên, nói suy đoán của mình ra: "Nửa đêm, đi gặp tình nhân, dường như rât hợp tình hợp lý...Tăng thêm xung quanh địa điểm hắn xuống xe đều là một ít khu dân cư giá cả tương đối cao, bao dưỡng một tình nhân ở đó, cũng là chuyện cực kỳ bình thường."
Dương Tử Hiên trầm tư một chút rồi nói: "Suy đoán của cậu cũng có một chút đạo lý, nhưng đã có lỗ thủng."
"Lỗ thủng gì?" Trần Tây Trữ nghi hoặc hỏi.
"Đầu tiên, Trương Ôn thay hình đổi dạng, nói rõ hắn rất không muốn bị người khác biết chuyện đêm khuya hắn đi ra ngoài, nói rõ là hắn đi làm chuyện gì đó, không muốn gặp người... Các cậu suy đoán là tình nhân, điểm ấy cũng hơi có lý."
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Nhưng ở trên mặt thời gian, có điểm gì đó là lạ."
"Các cậu cũng đã nói rồi, Trương Ôn tiến vào ước chừng nửa giờ, nửa đêm đi gặp tình nhân, tình nhân có khả năng mới nửa giờ đã thả hắn đi sao?" Dương Tử Hiên cười cười: "Rất không có khả năng, cho dù Trương Ôn bắn rất nhanh, cũng không đến mức trở thành kẻ bất lực như vậy, vừa hết đạn liền rời đi..."
"Mặt khác, Trương Ôn thay hình đổi dạng đi ra ngoài, hơn nữa ngay cả xe của mình cũng không thèm đi, từ trong nhà đi ra, bà vợ trong nhà hắn không có một điểm cảnh giác sao? Một điểm nghi ngờ cũng không có sao? Nửa đêm chuồn đi với tình nhân như vậy, sau đó lại lập tức về nhà, trên người sẽ có mùi tình nhân, Trương Ôn không sợ về nhà bị bà vợ phát hiện sao?" Dương Tử Hiên liên tiếp hỏi vài câu, để cho Phan Bách Văn hiểu được, cái kết luận tình nhân này không thể thành lập.
"Nếu như Trương Ôn thật sự đi gặp tình nhân, như vậy, hắn không thể đợi đến nửa đêm mới từ trong nhà đi ra, mà là nên trực tiếp đi tìm tình nhân sau khi tan tầm, qua đêm trong nhà tình nhân, như vậy mới an toàn."
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Tôi cảm thấy hắn đã đi đến ngân hàng..."
"Nhưng ở đâu, quanh đó không hề có ngân hàng..." Trần Tây Trữ phản bác.
Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Tôi không nói ngân hàng chính quy, mà là ngân hàng tư nhân dưới mặt đất."
"Ngân hàng tư nhân dưới mặt đất?" Phan Bách Văn và Trần Tây Trữ hít ngược một hơi.
"Tôi suy đoán như vậy là có nguyên nhân, đầu tiên, tôi giả định Trương Ôn và Khô Lộc Văn đã cấu kết với nhau, Trương Ôn đã lấy được một ít bí mật từ trong tay Khô Lộc Văn, ví dụ như chút ít tài khoản bí mật trong miệng Khô Lộc Văn kia, có phải là Trương Ôn muốn đi tìm ngân hàng tư nhân dưới mặt đất, chuyển những số tiền này đi không?"
Dương Tử Hiên không nhanh không chậm nói: "Ngân hàng tư nhân dưới mặt đất chuyên làm nghiệp vụ tài chính trả tiền kết toán, mua bán ngoại hối, chuyển khoản quá cảnh và các nghiệp vụ tài chính phi pháp!”
“Những ngân hàng tư nhân dưới mặt đất này giao dịch tài chính rất bí mật, rất nhiều ngoại hối chuyển đến chuyển đi ở bên ngoài hệ thống ngân hàng nhà nước, dễ dàng làm ra một chút ít chuyện rửa tiền cho đám tham ô mục nát, buôn lậu thuốc phiện và buôn bán con đường phi pháp, trong nền tài chính quốc gia chúng ta, đã tồn tại rất nhiều.”
“Nếu Trương Ôn nắm giữ được mấy cái tài khoản bí mật của Khô Lộc Văn, lựa chọn đầu tiên của hắn sẽ là ngân hàng tư nhân dưới mặt đất, để rửa sạch tiền trước rồi tiêu."
"Vậy thì tại sao Trương thư ký trưởng phải vội vã chuyển những số tiền này đi như vậy, bí mật không nên để lộ sớm..."
Phan Bách Văn vẫn nghi hoặc: "Tài khoản bí mật, không bị người khác nắm giữ, Trương Ôn hoàn toàn có thể đợi đến lúc tình thế vững vàng, mới đem tiền chuyển đi, không cần quá vội vã nhất thời, hiện tại tiếng gió mạnh như vậy, hắn làm loại sự tình này, không sợ bị chúng ta nhìn chằm chằm vào sao?"
"Tôi cảm thấy, khả năng là giữa Trương Ôn và Khô Lộc Văn đã có sự ăn ý."
Dương Tử Hiên phất phất tay áo, nói: "Tôi chắc chắn Khô Lộc Văn muốn một mũi tên trúng hai con nhạn...Mấy ngày nữa, Khô Lộc Văn sẽ nói những tài khoản bí mật này cho chúng ta biết, hắn có thể lập công chuộc tội, giảm bớt hình phạt, đợi đến lúc chúng ta tra được những tài khoản gửi tiết kiệm này cũng không có tiền, sẽ không quan hệ đến hắn.”
“Như vậy, hắn vừa có thể bảo tồn số tiền kia, lại lập công chuộc tội...Đương nhiên, số tiền kia, Trương Ôn khẳng định cũng sẽ ăn tươi một khoản to, sau đó là lưu lại một bộ phận cho người nhà Khô Lộc Văn, còn có cả một khoản tiền để sau khi Khô Lộc Văn ra tù có thể sinh sống."
"Má ơi, kế hoạch này quả thực không chê vào đâu được..." Trần Tây Trữ không nhịn được, kêu lên một tiếng.
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Trước mắt cũng chỉ là phán đoán của tôi... Mấu chốt là phải điều tra xem chỗ tối hôm qua Trương Ôn xuống xe, rốt cuộc có ngân hàng tư nhân dưới mặt đất lớn nào hay không..."
"Cái này rất đơn giản, ngài cứ gọi điện thoại cho cục công an thành phố Tử Kim, nhờ để cục công an bên kia điều một ít tư liệu trị an ở Đông Thành phố tới, nhắc nhở cảnh sát nhân dân mỗi ngày tuần tra phụ cận Đông Thành phố, nhìn xem Đông Thành phố có phải là thường xuyên có một cái nhân vật khả nghi xuất hiện hay không, nếu có, những nhân vật này hơn phân nửa đều là khách hàng đi đến Đông Thành phố rửa tiền."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...