Giả Cán Bộ

Lương Quân Mi nhất thời không tìm thấy lời để nói, không biết phải an ủi hắn thế nào.

Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Chỉ là, tình huống cũng không bết bát
như tôi tưởng tượng, xem ra Hoàng Văn Thanhv chưa thể một tay che trời,
trước kia tôi đã thu được tin tức nho nhỏ, nói muốn trực tiếp triệt hạ
tôi đến, chuyển đến vị trí nhân viên, ai ngờ hắn vẫn chưa thể thành
công."

Cái quyết định này, rất nhanh liền truyền khắp các cơ quan lớn Tỉnh ủy ủy ban tỉnh.

Ở trong mắt rất nhiều kẻ yêu thích người khác gặp nạn, Dương Tử Hiên,
nhân vật tiên phong Đại Danh hệ này bị triệt hạ, coi như Đại Danh hệ đã
triệt để đi vào giai đoạn suy thoái.

Lúc ban đêm, Hứa Ấn Gia tự mình chạy từ thành phố An Thuyền đến thành phố Tử Kim an ủi Dương Tử Hiên.

Tiết Kế Ngay, Thạch Phong Tín, Lý Chí Hồng, Cân Vân Sơn những bằng hữu
này cũng thông qua phương thức bất đồng, tiến hành an ủi Dương Tử Hiên.

"Kỳ thật tôi không yếu ớt như vậy đâu, không đến mức bị ngăn cản một lần đã không chịu được!"

Trên mặt Dương Tử Hiên không có còn một tí bi thương nào, nói: "Các anh cứ đợi trò hay trình diễn đi."

Hứa Ấn Gia cho rằng Dương Tử Hiên đang nói một câu để tự an ủi mình, cũng
không để ý, rót một ly cho Dương Tử Hiên, nói: "Anh em chúng ta hôm nay
uống hết mình, không say không về!"

Thịnh tình không thể chối
từ, Dương Tử Hiên vẫn có chút cảm động, mặc dù nói quan trường vô tình,
quyền lực mà vong tình, nhưng những người này coi như là có tình nghĩa,
tuy loại tình nghĩa này đều thành lập trên cộng đồng lợi ích.

Dương Tử Hiên lại chuyển chú ý sang sự phát triển của thành phố An
Thuyền, hướng Hứa Ấn Gia hỏi: "Cùng La Trạch Minh cai quản một khu có
tốt không? Kỳ thật, ưu thế khu vực của thành phố An Thuyền cũng là hết
sức rõ ràng, rất gần thành phố Tử Kim, là đường nối từ thành phố Tử Kim
đến tỉnh Nam Tô!”

“La Trạch Minh là người từ sở giao thông xuống
dưới, anh phải thả tay ra, để cho hắn lợi dụng tài nguyên sở giao thông, sửa tốt đường đi lối lại trong thành phố An Thuyền, làm kinh tế phát
triển rồi, anh cũng có mặt mũi."

Trước kia Hứa Ấn Gia còn đang
tính toán làm tư thế đấu tranh với La Trạch Minh, bị Dương Tử Hiên nói
mấy câu như vậy, lập tức giống như là bị nước lạnh giội vào đầu nóng,
nói: "Cậu đúng là nói một câu làm bừng tỉnh người trong mộng! Tôi trở
về, nhất định sẽ từ từ nói chuyện với lão La."

"Bây giờ anh đã là bí thư thị ủy rồi, rất nhiều chuyện cũng không cần tôi, một cán bộ cấp phó sở vừa bị triệt tiêu rất nhiều chức vụ đứng ra chỉ điểm.”

“Mặc dù La Trạch Minh là người của Hoàng Văn Thanh, nhưng tuổi tác La Trạch
Minh rất thấp, rất muốn đi thêm một bước, chỉ có làm tốt quan hệ với
anh, hắn mới có thể làm tốt kinh tế, mới có thể tiến bộ lên chức, lần
này hắn đã ngồi đúng vị trí của mình, không dám làm bừa đâu!" Dương Tử
Hiên cười cười nói.

Đưa Hứa Ấn Gia rời đi, về sau, Tôn Thanh Vân cùng Trần Chí Ôn đều phân biệt gọi hắn đến nói chuyện, bảo hắn cố lấy
tin tưởng công tác, làm tốt cương vị, không cần phải bởi vì bị ngăn cản
lần thứ nhất, liền chán ngán thất vọng.

Kỳ thật, đối với Dương

Tử Hiên, Tôn Thanh Vân cũng rất thưởng thức, đáng tiếc, lần này chủ tịch tỉnh và bí thư Tỉnh ủy liên thủ, muốn đánh nát chức vụ thực quyền của
Dương Tử Hiên, Tôn Thanh Vân cũng không có biện pháp triệt để bảo vệ,
chỉ có thể để Dương Tử Hiên tiếp tục công tác tại Ban Kỷ Luật Thanh tra
tỉnh.

Không đến mức bị Hoàng Văn Thanh đá đến nhân viên văn
phòng, một chức quan nhàn tản ngồi chơi xơi nước, đã xem như rất không
tồi rồi.

Đương nhiên Dương Tử Hiên biết rõ, Trương Luân khẳng định cũng phát huy tác dụng cực kỳ lớn ở đây.

Trương Luân là bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, phái trung lập, trong xếp hạng thường ủy tỉnh, theo sát đằng sau Trần Chí Ôn, có thể nói là
phái cực kỳ thực quyền, mặc dù là Chu Trì Khôn, cũng sẽ không chủ quan
đối với ý kiến của Trương Luân.

Trương Luân khẳng định đã phát huy tác dụng không nhỏ trong việc bảo vệ chức vụ của hắn tại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.

Đây cũng là điểm để Dương Tử Hiên tự tin.

Đèn rực rỡ mới sáng lên, Dương Tử Hiên đi trên những con đường cái rộng lớn trong thành phố Tử Kim, cho chính mình vài ngày nghỉ, trên bảng đen bên ngoài rạp chiếu phim viết những phim chiếu đêm nay là « không thể
tha thứ » và « nghe thấy hương thức cô gái », những phim lấy được thắng
lợi lớn trong lễ trao giải Oscar nước Mỹ năm nay.

Dương Tử Hiên từng xem qua hai bộ phim này, nhưng hiện tại ấn tượng đã mơ hồ, đang
muốn xếp hàng đi mua một chiếc vé, phát hiện có hai cỗ xe treo biển số
ủy ban tỉnh bỗng nhiên ngừng lại ở bên cạnh hắn.

Trình Tư Vũ kéo cửa sổ xe xuống, thò đầu ra ngoài, cười nói: "Dương sở trưởng, tại sao
hôm nay lại có nhã hứng như vậy, còn đi xem phim nữa cơ à?"

Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Thích thì xem thôi."

Trương Ôn từ ghế phía sau ló đầu ra, cười nói: "Tư Vũ, làm sao cậu lại hồ đồ
thế hả, không phải Tỉnh ủy đã gửi công văn rồi sao? Đồng chí Tử Hiên
không còn đảm nhiệm sở trưởng sở giám sát nữa, cái xưng hô Dương sở
trưởng này có vấn đề rồi.”

Trình Tư Vũ vỗ mạnh trán một cái,
nói: "Ai da, nhìn tôi đây này, tại sao ngay cả công việc quan trọng thế
này cũng quên mất, hiện tại tôi nên xưng hô thế nào? Dương thường ủy à?"

Trương Ôn cười mắng: "Cậu xưng hô như vậy sẽ rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm, người nào không biết, còn cho là bên trong Thường ủy tỉnh La Phù
chúng ta có một người họ Dương nữa."

Trình Tư Vũ gật gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm trang, khó xử hỏi: "Lão Trương, anh nói cũng không đúng, như vậy chẳng lẽ thường ủy tỉnh ủy chính là thường ủy, thường ủy Ban
Kỷ Luật Thanh tra tỉnh này không phải là thường ủy rồi?"

Trương
Ôn cười ha ha, nói: "Đúng đúng, tôi sai rồi! Gọi Dương thường ủy so với
gọi Dương sở trưởng đúng là trâu bò hơn nhiều, phong cách hơn nhiều."

Nói xong, Trương Ôn càng uốn éo cái đầu, hướng Dương Tử Hiên hỏi: "Cậu nói có đúng hay không, Dương thường ủy?"

Hai người biến đổi biện pháp châm chọc hắn, Dương Tử Hiên cũng không
thèm giận, bởi vì hắn biết rõ, hai người kia hiện ra tại nơi này, chính
là vì muốn nhìn hắn hổn hển tức giận, hết lần này tới lần khác, hắn lại
không muốn làm ra tư thế như vậy.

"Ha ha, hai vị thật đúng là
thật có nhã hứng, từ thật xa chạy tới đây, chuyên môn thảo luận về xưng

hô với tôi sao?" Dương Tử Hiên bắt chéo hai tay trước ngực, không hề tỏ
vẻ mất mát sau khi bị điều chỉnh công tác.

Điều này lại làm cho
Trương Ôn và Trình Tư Vũ cảm thấy tựa như đấm đúng vào bị bông, đánh vào một đống bông vải, không dùng được chút lực lượng nào.

Khó chịu!

Trương Ôn duỗi ngón giữa ra quơ quơ, nói "Chúng tôi chỉ đi qua thôi, chúng tôi chuẩn bị đi thành phố Ích Châu, đi nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, khảo
sát một tý xem phương án cải cách toàn thể công nhân viên chức cầm cổ
phần có thể thực hiện hay không!"

Dương Tử Hiên chau mày lại,
chính mình vừa bị dời khỏi cương vị phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định
chính sách, công tác và mạch suy nghĩ của mình liền bị hai tên không làm mà hưởng trước mắt cướp lấy rồi.

Đáy lòng cũng bốc lên một tia phẫn nộ, nhưng vẫn cố gắng cưỡng chế lửa giận trong lòng, hỏi: "Thế à?"

Trình Tư Vũ vừa cười vừa nói: "Khả năng là cậu vẫn chưa biết à? Hiện
tại công tác xí nghiệp nhà nước ở Ủy ban hoạch định chính sách bên kia,
tạm thời do Trương Ôn thư ký trưởng của chúng ta nắm bắt hết, cải cách
xí nghiệp nhà nước vốn chính là công tác quan trọng hạng nhất của ủy ban tỉnh, do thư ký trưởng tự mình phụ trách, có thể nói là rất thích hợp."

Trương Ôn gật gật đầu, nói: "Tôi cũng đang nơm nớp lo sợ, đồng chí Tử Hiên là
hảo thủ làm kinh tế, về sau có thể có nhiều chỗ tôi cần phải nhờ Tử Hiên đồng chí nữa, hi vọng đồng chí Tử Hiên có thể phối hợp."

Khóe
miệng Dương Tử Hiên hiện lên một tia cười lạnh, nói: "Tôi bây giờ là
thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, công tác tại Ban Kỷ Luật Thanh tra cũng không thiếu, chỉ sợ bận không rút thân ra nổi!”

“Nhưng nếu
như Trương Ôn thư ký trưởng cảm thấy trình độ tri thức mình có hạn, khó
có thể giải thích hay tiêu hóa phương thức lý luận toàn thể công nhân
viên chức cầm cổ phần, tôi chỉ điểm một hai cũng không sao..."

"Sớm đã nghe nói đồng chí Tử Hiên mồm miệng lanh lợi, tài hùng
biện rất tốt, nay được nghe thấy, quả nhiên là thế." Trương Ôn bị Dương
Tử Hiên nói châm chọc, tức đến mức tái mặt rồi.

Bọn hắn vốn có ý
định tới ông đấm bà xoa, thoáng chế nhạo Dương Tử Hiên một tý, không
nghĩ tới lại bị Dương Tử Hiên nói đến mức lửa giận công tâm.

Trương Ôn nói: "Chỉ là, tôi vẫn phải khuyên Tử Hiên đồng chí một câu, hành tẩu nơi quan trường này, vẫn phải hiểu được cách xoay người, không cần phải cố tự xưng là hảo hán, thời điểm nên cúi đầu thì phải cúi đầu, không
cần phải không biết điều!”

“Với tư cách đồng liêu, kỳ thật tôi
rất thưởng thức tài hoa của cậu, nhưng cậu quá ngạo, lúc trước tôi và
chủ tịch tỉnh đã cho cậu cơ hội, đáng tiếc, vậy mà cậu lại không biết
điều, quả thực chính là bùn nhão không vịn được tường cao, hôm nay cậu
bị ngăn cản và mất chức, chính là đáng đời cậu."

Dương Tử Hiên
cười lành lạnh nói: "Tôi làm người hay làm việc, tự nhiên có nguyên tắc
của riêng mình, không cần thư ký trưởng tới khoa tay múa chân, xoi mói."


Trình Tư Vũ nhớ tới trước kia Dương Tử Hiên ỷ việc có chỗ dựa, ỷ vào mình là
phó sở trưởng ở sở giám sát, thiếu chút nữa tiến hành cảnh cáo hành
chính đối với hắn, hận trong lòng khó có thể tiêu, hôm nay Dương Tử Hiên đã không đảm nhiệm chức vụ sở giám sát, Trình Tư Vũ cũng không cần cố
kỵ nhiều như vậy.

Hắn móc túi tiền ra, từ trong túi tiền lấy ra
ba đồng tiền, đưa cho Dương Tử Hiên, nói: "Dương thường ủy, cậu có rảnh, có thể hay không giúp tôi đi qua xếp hàng mua vài vé không, lát nữa tôi đưa cho người văn phòng, dù sao thì hiện tại cậu cũng không có việc gì
để làm mà."

Trương Ôn cười ha ha, cái này Trình Tư Vũ thật đúng
là quá trêu ngươi người khác, đường đường là một cán bộ cấp sở, vậy mà
hắn dám sai khiến đi mua vé.

Dương Tử Hiên cười tủm tỉm, tiếp nhận tiền, nói: "Còn gì nữa không? Chút tiền ấy không đủ!"

Trình Tư Vũ nhất thời không kịp phản ứng, lại từ túi tiền lấy ra mười đồng tiền, vươn ra cửa sổ xe, muốn đưa cho Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên đưa một tay ra, kéo lấy tay của Trình Tư Vũ, hạ thấp xuống,
Trình Tư Vũ bị đau, mặt bị kéo đến sát cửa sổ xe, tay buông ra, cả túi
tiền đều bị Dương Tử Hiên đoạt tới.

Dương Tử Hiên nhìn cũng
không thèm nhìn, ném túi tiền về hướng đống rác cách đó không xa, gọn
gàng phủi phủi tay, phất phất tay về hướng hai người, nói một câu: "Gặp
lại sau!"

Vừa quay thân đi, Trình Tư Vũ liền chạy ra khỏi xe, dốc sức liều mạng tìm túi tiền trong đống rác.

…….

Mùng 2 tháng 11, tại sau khi Dương Tử Hiên bị điều chỉnh chức vụ không đến
bốn ngày, xí nghiệp nhà nước to lớn thuộc tỉnh, tài vụ quanh năm đều báo số liệu lợi nhuận kếch xù, công ty thiết bị hơi lạnh Xuân Huy, không
hề có dấu hiệu, đột nhiên bộc phát hành vi náo loạn quy mô lớn.

H ba trăm công nhân vây quanh cao ốc ủy ban tỉnh, hơn bốn trăm công nhân
ngăn con đường chính vào lại khu công nghiệp Giang Đông, giao thông cả
Khu Giang Đông rơi vào tê liệt.

Con đường rộng lớn tiến vào khu công nghiệp Giang Đông—— đường Trung Nam, hơn bốn trăm công nhân viên chức đang đứng đấy.

Tất cả đều ăn mặc đồng phục màu xanh của công ty Xuân Huy, lôi kéo băng rôn, ngồi yên trên đường cái, hai đầu đường đi bị tắc ứ, kéo dài hàng
dặm.

Dùng phương pháp tường người, những công nhân viên chức nghỉ việc này đã cắt đứt động mạch chủ giao thông của cả khu Giang Đông.

Khu Giang Đông là khu công nghiệp nặng lớn ở thành phố Tử Kim, bị một
đám người chặn đường này, rất nhiều xe vận tải hàng đều bị ngăn ở trước
đường.

Mà trước khi sự tình phát sinh, không hề dấu hiệu gì baó trước.

Lãnh đạo cao tầng chủ yếu của công ty Xuân Huy trước đó đều không biết
được những công nhân viên chức nghỉ việc này sẽ náo loạn, thời điểm nhận được tin tức, Khô Lộc Văn vẫn còn đang vận động kịch liệt trên thân thể cô gái đẫy đà, thật sự không khác gì pít-tông.

Điều này lại làm cho hắn có chút không thể chịu nổi, trên thân thể mập mạp chảy đầy mồ hôi.

"Các cậu làm ăn gì thế hả? Bình thường tôi nói với các cậu thế nào hả! Bảo
các cậu làm công tác tư tưởng những công nhân viên chức nghỉ việc kia,
đi an ủi, hỏi về cuộc sống của bọn hắn nhiều một chút, chú ý hướng đi
của tư tưởng trong lòng bọn hắn!”

“Nhất định phải phòng ngừa bọn
hắn không phản ánh vấn đề theo con đường bình thường! Các cậu đều coi
lời tôi nói trở thành gió bên tai rồi hả? Bên trái vào bên phải ra, đúng không?"

Người thứ nhất phát hiện ra sự việc công nhân viên chức nghỉ việc làm loạn, là chủ nhiệm ban an trí công nhân viên chức nghỉ
việc ở công ty Xuân Huy, Lí Xuân Phúc.

Vốn tưởng rằng mình là
người thứ nhất mật báo, có thể được lão đại nhà máy Khô Lộc Văn khích lệ vài câu, ai ngờ còn bị Khô Lộc Văn như vậy răn dạy một phen, Lí Xuân

Phúc lập tức liền cảm thấy miệng mình đầy nước đắng rồi.

Trong
nội tâm thầm nói, cậu là tên xưởng trưởng khốn kiếp, một phân tiền cũng
không đưa cho chúng tôi xử lý, ủy ban tỉnh phụ cấp cho công nhân viên
chức nghỉ việc đều phân ra cho các người, chúng tôi lấy cái gì để làm
công tác tư tưởng cho những công nhân viên chức nghỉ việc này đây?

Không bị công nhân viên chức phẫn nộ dùng một quyền đánh chết, đã xem như mệnh lớn rồi.

Vì vậy, hắn chỉ có cách làm ra vẻ mặt cầu xin, nói: "Xưởng trưởng, là tôi
bất lực trong công tác, ngài vẫn nên đổi một người tài ba đến đây làm
đi! Hơn nữa mẹ của tôi hai ngày này cũng đang sinh bệnh, tôi muốn xin
ngài nghỉ phép mấy hôm."

"Lăn mẹ mày đi, Lí Xuân Phúc! Tôi nói cho cậu biết, đứng nghĩ đến trò lâm trận bỏ chạy này..."

Khô Lộc Văn vô cùng tức giận, đâm một cái thật sâu vào trong hang động ẩm
ướt, thân thể cô gái lập tức vặn vẹo một tiếng, miệng phát sinh tiếng
rên tựa như chim ngâm.

"Nếu cậu dám lâm trận đào thoát, không
cần ủy ban tỉnh, tôi sẽ lập tức họp, triệt tiêu chức vụ của cậu, lăn về
nhà dưỡng lão đi."

Trong lòng Lí Xuân Phúc cũng nóng rồi, vị
trí chủ nhiệm ban an trí công nhân viên chức nghỉ việc này, vốn chính là cái miệng núi lửa, xảy ra chuyện phải gánh trách nhiệm lớn không nói,
bình thường không có một ngày nào có thể ngủ yên ổn, còn tùy thời phải
lưu ý đến chuyện có công nhân viên chức nghỉ việc chạy ra ngoài, cản
đường quan lớn kêu oan.

Hết lần này tới lần khác, tiền lương và đãi ngộ không hề cao, tài chính ủy ban tỉnh phụ cấp, cũng không có một phần cho hắn.

Nghĩ đến đây, Lí Xuân Phúc tức giận nói "Không cần mày cách chức, tao lập
tức liền đi, bố mày không làm nữa, trả lại cho mày, ai thích làm thì
làm!"

Khô Lộc Văn nghe được đầu bên kia điện thoại vang lên một
tiếng bốp, đã treo máy rồi, cả người hắn ngây ngẩn, không nghĩ tới Lí
Xuân Phúc vậy mà lại dám làm như vậy, trong nội tâm cũng ảo não không
thôi, xem ra tình thế đã cực kỳ nghiêm trọng, không còn tâm tư vận động, trực tiếp rút ra.

"Phản rồi! Bọn thỏ này muốn tạo phản rồi!"

Vừa ăn mặc áo ngủ xong xuôi, lập tức liền có dãy số ủy ban tỉnh gọi
đến, Khô Lộc Văn nặn ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Thư ký trưởng, buổi
sáng tốt lành...Có cái gì phân phó..."

Trương Ôn nghiến răng
nghiến lợi, cái trán hiện lên đầy nếp nhăn, cười lạnh hỏi: "Có cái gì
phân phó? Những lời này nên tôi hỏi cậu đấy, sáng sớm đã có vài trăm
người công ty Xuân Huy vây quanh bên ngoài ủy ban tỉnh, cậu nói đây là
chuyện gì?"

Sắc mặt Khô Lộc Văn đại biến, hắn cho rằng công nhân viên chức nghỉ việc chỉ vây đường Trung Nam khu Giang Đông, ai biết còn có một nhóm người đi vây ủy ban tỉnh.

Như vậy thì tính chất
liền nghiêm trọng hơn nhiều rồi, tuy mỗi ngày không thiếu đến cửa ra vào ủy ban tỉnh người kêu oan, nhưng vây cửa lớn ủy ban tỉnh quy mô lớn như thế này vẫn rất ít thấy.

Khô Lộc Văn lập tức cảm giác tận thế đã đến rồi, khuôn mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, nói: "Thư ký trưởng, hiện
tại tôi lập tức tìm người làm công tác tư tưởng cho công nhân, tìm hiểu rõ những việc bọn hắn cần, ngài cứ yên 100% tâm, tốt rồi, tôi sẽ được
giải quyết rất nhanh!"

"Hừ!"

Trương Ôn hừ lạnh một
tiếng, treo điện thoại rồi, cửa ra vào ủy ban tỉnh bị vây, vô số điện
thoại gọi đến, hắn không có thời gian nói chuyện phiếm với xưởng trưởng
công ty Xuân Huy này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui