Giả Cán Bộ

Dương Tử Hiên nghe được câu này, trong nội tâm cũng thầm thở dài một hơi, tuy Trần Chí Ôn bảo Dương Ban Mai Xích phải khiêm tốn làm việc một chút, nhưng cũng không có ý định áp chế sự phát triển của Dương Ban Mai Xích, đối với Dương Ban Mai Xích phát triển khuếch trương, vẫn tỏ thái độ cầm khẳng định.

Cái thái độ khẳng định này là rất quan trọng.

Trong nội tâm Dương Tử Hiên thầm nghĩ, lát nữa nhất định phải để cho điện tử Dương Ban Mai Xích tuyên truyền mạnh mẽ, chăm chỉ cần cù, nhiều lần mời những lãnh đạo ủy ban tỉnh này đi thăm, hiểu rõ về Dương Ban Mai Xích, tận lực bắt cóc kinh tế tỉnh La Phù lên trên chiến xa.

Thời điểm ra đi, Trần Chí Ôn cũng không đứng dậy đưa tiễn Dương Tử Hiên, tại thời điểm Dương Tử Hiên đi tới cửa, Trần Chí Ôn mới nói với theo một câu: "Sự tình giữacậu và cảnh sát, không cần phải làm bừa, có thể đi tìm Trang thư ký trưởng nói chuyện..."

Trên đường về nhà, trong đầu Dương Tử Hiên đều là những ý nghĩ phiền muộn, không biết tại sao Trần Chí Ôn nhắc hắn phải đi tìm Trang Đạo Hiền đây?

Chẳng lẽ Trang Đạo Hiền có quan hệ gì tại hệ thống cảnh sát?

Dương Tử Hiên cảm thấy không có cách giải thích, muốn lái xe đi vào chỗ Trương Bích Tiêu ở, lại nhìn thấy xe Trần Ấu Trúc dừng ngay ở dưới nhà của Trương Bích Tiêu, liền không lên nữa rồi, lúc đi về, Dương Tử Hiên nhận được điện thoại của Trương Tuyết Bách, liền chạy chiếc xe đến khu biệt thự Kiến Giang.

Trước kia, Trương Tuyết Bách một mực đều ở cùng Trương Luân tại ký túc xá cơ quan, sau khi Tuyết Trắng Nhật Hóa nhập vào Công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, Trương Tuyết Bách cũng nắm được một số tiền lãi, mua một ngôi nhà biệt thự ngay tại Kiến Giang, ban ngày đưa đứa con cho mẹ chăm sóc, buổi tối thì tiếp trở về biệt thự này, biệt thự cách ký túc xá cơ quan Trương Luân ở không xa.


Một biệt thự nằm riêng biệt, tại thành phố Tử Kim, vẫn tương đối ít thấy, xếp đặt thiết kế bên ngoài và các phương tiện trang trí, ở trong mắt Dương Tử Hiên thì hơi thô ráp, khu vườn sau nhà trồng một ít cây cối và mấy cây bụi.

"Một người ở nơi này có thể cảm thấy sợ không? Có muốn em dời đến hỗ trợ đuổi quỷ không?"

Dương Tử Hiên nhìn thấy Trương Tuyết Bách mở cửa, liền nói mấy câu vui đùa, trước kia, bởi vì sự tình huyết án nhà trẻ của Bối nhi, quan hệ giữa hai người có vẻ càng thêm đặc thù mà thân mật, Trương Tuyết Bách không để ý đến việc Dương Tử Hiên vui đùa, nói: "Vẫn tốt, ở chỗ ba mẹ bên kia quá lâu rồi, hơn nữa đi lại cũng không tiện, rất phiền."

Chồng Trương Tuyết Bách chết, về sau, nàng một mực đều ở trong nhà Trương Luân, rất nhiều người đến tặng lễ cho Trương Luân, nhìn thấy Trương Tuyết Bách, đều cảm thấy vô cùng kinh người, sau đó liền xuất hiện không ít màn ngay cầu hôn hiện trường.

Tất cả đều là một ít thanh niên tài tuấn ở cơ quan đại viện, địa phương trong tỉnh, mặt khác, cũng có một vài bà mối đến thăm hỏi quấy nhiễu, Trương Tuyết Bách cảm thấy nhàm chán, dứt khoát chuyển đến nơi đây ở, để tai mình được thanh tịnh.

"Không phải trong nhà cậu còn có mấy người cần trấn an bảo vệ sao? Cậu dời qua đây, chỉ sợ mấy người trong nhà cậu cũng muốn chuyển tới, tôi không nuôi nổi, cũng không ở nổi đâu..."

Dương Tử Hiên làm bộ ho khan vài tiếng, nói: "Đến ngay cả chị Tuyết Bách cũng giễu cợt em à? Hứa Tinh kia là minh tinh lớn, trước kia từng quen biết, không biết làm sao lại chạy khỏi kinh thành, rồi về nhà em, em cũng buồn bực muốn chết!"

Trương Tuyết Bách không đùa nữa, rót Hồng Trà cho Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên thì ôm Bối nhi vui đùa, Trương Tuyết Bách nhìn thấy, vui vẻ cười nói: "Con bé này, hiện tại ngoại trừ cha mẹ tôi và tôi, những người khác đều không cho ôm, ôm một cái, nó sẽ khóc...Cậu lại là người ngoại lệ!"


Dương Tử Hiên nói một câu vô liêm sỉ: "Không có cách nào khác, duyên số của em với các cô gái rất tốt.”

Gặp được một mặt vô lại của Dương Tử Hiên, Trương Tuyết Bách rất khó tưởng tượng được, người đàn ông ngồi trước mắt, ôm Bối nhi, mặt mũi tràn đầy vẻ nhẹ nhàng này, lại nhân vật phong vân ở trong quan trường, người đàn ông một tay sáng lập Dương Ban Mai Xích, hình thức ban đầu của một đế quốc thương nghiệp.

"Vài chụp đèn trong phòng ngủ đều hỏng rồi, tôi muốn nhờ cậu tới hỗ trợ nhìn xem thế nào, Bối nhi muốn bật đèn ngủ, không mở đèn, nó không ngủ được!"

Dương Tử Hiên ôm Bối nhi, cánh tay cầm lấy chén trà, nhấp một hớp trà, sau đó mới đi theo sau lưng Trương Bích Tiêu, đi vào phòng ngủ.

Phòng ngủ bố trí cực kỳ sạch sẽ chỉnh tề, thuần một màu trắng, cửa sổ khá lớn, sàn nhà toàn làm bằng gỗ lim, đèn không có, trong phòng ngủ một mảnh lờ mờ, Bối nhi vô ý thức ôm chặt bả vai Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên buông Bối nhi ra, chuyển một cái ghế từ ngoài phòng khách vào trong phòng, ngồi đó kiểm tra dây dẫn điện một chút, Trương Tuyết Bách ở bên cạnh nhìn Dương Tử Hiên, hỏi: "Vấn đề gì vậy?"

"Kiểm tra dây dẫn một chút, hẳn là do dây đồng bên trong bị đứt, nối lại một chút là được thôi, xong ngay đây..."


Lucs nói xong, Dương Tử Hiên đã chuẩn bị cho tốt rồi, đấu một cái, bật cầu dao, phòng ngủ lờ mờ lập tức sáng lên.

Dương Tử Hiên vừa nghiêng đầu, liền thấy được áo ngực nữ hoa văn nhàn nhạt tán loạn trên giường, không nghĩ tới, Trương Tuyết Bách lại ăn mặc nội y sexy như vậy.

Trương Tuyết Bách đứng ở bên cạnh Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên vừa thu hồi ánh mắt lại, liền thấy được bộ ngực dưới cổ áo ngủ hơi mỏng của nàng, thân thể cô gái thành thục, luôn nhiều hơn một phần mượt mà, mê người.

Trương Tuyết Bách phát hiện nội y nằm tán loạn trên drap trải giường, vội vàng đi lên thu thập, ánh mắt có chút bối rối giải thích: "Đang muốn đi tắm rửa, đèn đều đột nhiên không sáng, tôi lại sợ tối, không kịp sửa sang lại đồ đạc..."

Áo ngủ của Trương Tuyết Bách cũng không dày, thoạt nhìn như thể xuyên thấu, nàng khom người thu thập nội y trên giường, hình dáng đôi chân mượt mà cực kỳ rõ ràng, đường cong thân thể cũng cực kỳ đẹp mắt, bộ ngực vươn thẳng, mông mân mê về phía sau.

Hình ảnh như vậy, khó tránh khỏi việc làm cho Dương Tử Hiên có chút suy nghĩ miên man bất định, dưới chân không tự giác tiến lên, từ phía sau lưng ôm chặt thân thể mỹ nhân hoàn mỹ thành thục này.

Làn da rất trắng, bụng cũng rất bằng phẳng, không hề có dấu vết sinh sản, Dương Tử Hiên dán mặt mình trên bờ lưng mềm mại, miệng nỉ non nói: "Chị Tuyết Bách..."

Trương Tuyết Bách đột nhiên bị một người người đàn ông từ sau ôm, thân thể cũng cứng ngắc lại, tay thu thập nội y cũng chuyển sang đè hai tay Dương Tử Hiên xuống, giọng nói có chút run rẩy, có chút khàn giọng: "Làm sao vậy?"


Tuy quan hệ hai người rất đặc thù, nhưng có lẽ là do chênh lệch tuổi, hoặc là thói quen thời đại, luôn không thể xuyên thủng tầng giấy hơi mỏng!

Dương Tử Hiên không nói chuyện, tay sờ soạng bụng bằng phẳng, từ từ nhúc nhích trên thân thể nàng.

"Chú ôm mẹ, cháu cũng muốn ôm mẹ."

Một giọng nói trẻ thơ giòn tan phá vỡ không khí mập mờ giữa hai người, lại làm cho mặt Dương Tử Hiên và Trương Tuyết Bách đều đỏ thẫm, vội vàng tách ra.

Thời điểm đẩy ra, mặt mũi Trương Tuyết Bách tràn đầy vẻ đỏ ửng, xấu hổ không chịu được, đâu còn giống như một người mẹ đoan trang, lại giống như một cô gái hoài xuân, ôm Bối nhi đi xuống lầu.

Ngày hôm sau, Dương Tử Hiên trực tiếp đi tìm Trang Đạo Hiền, một mặt là cởi mở nghi hoặc trong nội tâm, một mặt khác là xung đột cùng Đường Tập đã rơi vào cục diện bế tắc.

Trang Đạo Hiền cũng biết sự tình Dương Tử Hiên xin phép nghỉ vài ngày, thời điểm hiện ra tại khách sạn, Dương Tử Hiên đã cửi hết những vải trắng băng bó trên đầu kia rồi, chỉ là trên trán vẫn lưu lại một vết sẹo, vẫn chưa bong vảy.

"Ngồi đi, bảo tôi đến vì chuyện gì..."

Trang Đạo Hiền hẹn gặp Dương Tử Hiên tại khách sạn, hai người gặp mặt ở cao ốc Tỉnh ủy, khó tránh khỏi chuyện truyền ra tin đồn, đám người cơ quan vô cùng mẫn cảm đối với loại gặp mặt cao tầng này, khứu giác cũng đặc biệt linh mẫn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui