Giả Cán Bộ

Dương Tử Hiên cũng biến sắc, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Sắc mặt Trương Tuyết Bách trắng bệch, nói: "Mới vừa rồi là cô giáo nhà trẻ gọi điện thoại cho chị, chị cũng không biết rõ ràng tình huống ở hiện trường, nhưng có thể nghe được tiếng rất nhiều đứa trẻ đang khóc...nhanh đi đến hiện trường rồi nói sau."

"Bối nhi được học ở nhà trẻ cơ quan mà, đã xảy ra chuyện gì, bảo an không thể giải quyết sao?" Dương Tử Hiên có chút khó hiểu, ngồi ở trên ghế lái, mau chóng lái xe tới nhà trẻ.

Sắc mặt Trương Tuyết Bách tái nhợt, nói: "Chị cũng không biết tình huống hiện trường thế nào, chỉ nghe thấy cô giáo Bối nhi đang khóc, vấn đề không đơn giản..."

Xe chạy tới nhà trẻ, hiện trường là một mảnh toàn đống bừa bộn, một đám người chật ních đứng ở khu vực rộng lớn, trung tâm là hai người đàn ông gương mặt dữ tợn, cầm trong tay dao găm sáng loáng, trên mặt đất có một bãi máu, hiện trường còn có cả mùi vị của máu rất dày đặc.

Sắc mặt Dương Tử Hiên cũng biến đổi rồi, sắc mặt Trương Tuyết Bách lại càng tái nhợt hơn.

Vài người người đàn ông cầm trong tay dao dài, bức bách đám trẻ nhỏ vào trong một cái vòng nhỏ hẹp, bên cạnh là thi thể hai đứa trẻ bị chặt đứt đôi, đầu một đứa bị chém thành hai nửa, máu chảy thành sông, cả nhà trẻ nhất thời trở thành địa ngục.

Cô giáo phụ trách lớp Bối nhi nhìn thấy Trương Tuyết Bách, nhất thời rơi lệ, nói: "Buổi sáng các vị đưa con đến trường, bọn hắn liền xâm nhập vào nhà trẻ, cầm dao chém tổn thương hai cô giáo, còn tùy ý chém giết hai đứa trẻ trong lớp... Về sau lại xua đuổi những đứa bé này đến đó."

Sắc mặt Dương Tử Hiên ngưng trọng, vỗ vỗ bả vai cô giáo, hỏi: "Đã báo động cảnh sát chưa?"

Cô giáo gật gật đầu, nói: "Đã sớm báo động cảnh sát rồi, chắc hiện tại đang trên đường chạy tới."

Bốn phía có không ít bố mẹ nghẹn ngào khóc rống, bố mẹ hai đứa trả bị chặt đứt người chết tại chỗ lại càng khóc hôn mê bất tỉnh, xe cứu thương cũng đã chạy tới.

Vấn đề bạo lực nhà trẻ, sau thế kỷ mới mới được coi trọng, đầu thập niên 90, không có quá nhiều quy định hay quy phạm bảo an, các luật hiện hành lại một mực không được coi trọng.

Dương Tử Hiên che cái mũi, tránh để mùi vị máu tanh trên hiện trường kích thích bản thân mình, cố gắng chen lên phía trước, chỉ thấy hai cô giáo nằm trên mặt đất, tư thế sau khi bị đâm nằm đó rất dọa người.

Còn có cả thi thể hai đứa bé, nằm yên trên cầu thang trước phòng học, mặt đen xì lên rồi, sau khi rất nhiều bố mẹ nhìn thấy, liền trực tiếp nghẹn ngào khóc rống.

"Chúng ta đây nên làm gì bây giờ?"


Lúc nhìn thấy Bối nhi bị kẻ bắt cóc cầm dao găm sáng loáng đe dọa, gào thét khóc lớn kêu mẹ, nhìn thấy tình thế bốn phía và mùi vị máu tươi gay mũi, Trương Tuyết Bách đã hoàn toàn không có chủ kiến, quay đầu nhìn Dương Tử Hiên đang đứng đó, trên mặt toàn một mảnh tái nhợt.

Gặp phải tình thế đối mặt với tử vong như vậy, lại làm cho Trương Tuyết Bách nghĩ tới lần được Dương Tử Hiên cứu ra ngoài xe chở bùn tại Nam Hồ, trong lúc bất tri bất giác, nàng đã coi Dương Tử Hiên là chỗ quan trọng nhất để ỷ lại và dựa vào.

Dương Tử Hiên cũng cực kỳ lo lắng, quay đầu nhìn cô giáo đang khóc lóc, hai mắt đẫm lệ, hỏi: "Thầy cô giáo, rốt cuộc những kẻ bắt cóc này muốn làm gì? Thuần túy là vì giết người? Hay là muốn kiếm tiền nên mới bắt những trẻ nhỏ này làm con tin, uy hiếp chúng ta? Hay là vì trả thù ai?"

Cô giáo lau nước mắt một chút, lắc lắc đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Tôi cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc động cơ khiến bọn hắn làm như vậy là gì? Tôi chỉ thấy bốn người bọn họ xông tới, sau đó liền giết người, không đầy vài phút đã giết chết mấy người!”

“Tôi muốn tổ chức để bọn nhỏ đào tẩu, nhưng mấy đứa trẻ đâu có khả năng chạy trốn nhanh hơn bọn hắn đây? Tôi sợ hãi mấy đứa trẻ chạy trốn, càng kích thích bọn hắn, khiến cho bọn hắn càng thêm điên cuồng giết người, vậy thì chỉ làm hại bọn trẻ, cuối cùng chỉ có một mình tôi đi ra được."

Dương Tử Hiên nhìn thấy cô giáo này đã nói năng lộn xộn rồi, biết rõ nàng đã gặp phải không ít kinh hãi, cũng không tiếp tục hỏi nàng nói cái gì nữa.

Người ở phía ngoài không thể quá thân cận, kẻ bắt cóc uy hiếp không cho phép ai đến gần.

Dương Tử Hiên quay đầu nói với Trương Tuyết Bách: "Hiện tại mấu chốt là phải hiểu rõ xem rốt cuộc đám người kia muốn cái gì, để tâm tình của bọn hắn ổn định lại trước đã, nếu chúng ta xông vào, rất dễ dàng làm cho tâm tình bọn hắn trở nên gay gắt, hạ thủ độc ác với những đứa trẻ này, hiện tại nhất định phải có một người đứng ra đối thoại cùng bọn họ."

"Làm sao đối thoại bây giờ? Cảnh sát còn chưa tới." Trương Tuyết Bách có chút nghi hoặc hỏi.

"Em sẽ đối thoại với bọn họ!" Dương Tử Hiên quay đầu hô mấy kẻ bắt cóc: "Rốt cuộc các anh muốn làm gì?"

Kẻ bắt cóc cười lạnh một tiếng, nói: "Bọn tao muốn thế nào hả? Bọn tao không cần cái gì hết, chúng mày đã không cho bọn tao sống, bọn tao cũng sẽ không để chúng mày sống khá giả, dù sao thì bọn tao cũng là người đã chết rồi, bọn tao muốn kéo chúng mày đi theo cho vui."

Dương Tử Hiên cau mày, từ giọng điệu của kẻ bắt cóc, có thể suy luận là bọn hắn muốn trả thù xã hội, nhưng không biết nhân tố gì làm cho bọn hắn muốn trả thù xã hội.

Dương Tử Hiên lớn tiếng nói: "Có chuyện gì, có thể từ từ ngồi xuống nói chuyện, các anh còn có người nhà, còn có con cái, còn có người thân thuộc, bọn họ đều không thích nhìn thấy các anh làm ra chuyện này."

Lúc Dương Tử Hiên nói chuyện, ngoài cửa đã vang lên tiếng xe cảnh sát kịch liệt, do cục trưởng cục công an thành phố Tử Kim Hồ Tự Lập tự mình dẫn đội.

Nhà trẻ này là nhà trẻ cơ quan, xảy ra sự kiện trị an ác tính lớn như vậy, Hồ Tự Lập sợ tới mức lúc vừa mới nghe tin liền đổ ra một thân mồ hôi lạnh, một khi không xử lý tốt sự kiện trị an ác tính như vậy, sợ rằng hậu quả ảnh hưởng đối với xã hội sẽ không thua gì tranh cãi ngoại giao trước đó không lâu.


Dù sao thì bên trong nhà trẻ này cũng có không ít cơ quan lớn Tỉnh ủy ủy ban tỉnh, không ít con cái lãnh đạo quan trọng đến học, xảy ra chuyện gì, hắn là cục trưởng mà không xử lý tốt, cũng sẽ bị rơi mũ cánh chuồn.

Hồ Tự Lập lập tức tự mình điều tinh binh cường tướng từ trong cục ra, đến hiện trường phá án, không đến mười lăm phút liền chạy qua đây, nhìn thấy hiện trường toàn một mảnh tiếng khóc và tiếng gào, cùng với việc mũi ngửi thấy được một huyết tinh dày đặc hương vị, Hồ Tự Lập liền cau mày.

Xem ra vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, hắn quen biết Trương Tuyết Bách, trực tiếp bước nhanh tới, hỏi: "Trương tiểu thư, con gái tiểu thư cũng ở bên trong?"

Trương Tuyết Bách gật gật đầu, nói: "Hiện tại phải làm sao bây giờ, tôi sợ những kẻ bắt cóc này không thể từ bỏ ý đồ."

Hồ Tự Lập cau mày, Trương Tuyết Bách đúng là con gái Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh Trương Luân, nếu cháu gái Trương Luân xảy ra chuyện gì, đối với Hồ Tự Lập hắn, cũng là việc vô cùng xấu mặt.

Ở trong địa bàn hắn chủ quản xuất hiện sự kiện ác tính như vậy, thật sự là không thể chạy tội, ánh mắt lại nhìn Dương Tử Hiên đứng phía trước, nói: "Dương sở trưởng đã ở đây rồi à..."

Trương Tuyết Bách lo lắng Hồ Tự Lập suy đoán ra quan hệ chính thức giữa nàng và Dương Tử Hiên, vội vàng che dấu, nói: "Cậu ấy vừa tới nhà tôi, báo cáo công tác với cha tôi, tôi liền kéo cậu ấy tới đây."

Hồ Tự Lập gật gật đầu, Dương Tử Hiên là cấp dưới Trương Luân, báo cáo công tác cho Trương Luân, chỉ là tình huống bình thường, nhưng có vẻ quan hệ giữa Dương Tử Hiên và Trương Luân không tệ, bằng không thì Trương Tuyết Bách cũng không dám tùy tiện kéo Dương Tử Hiên về.

Hồ Tự Lập và Dương Tử Hiên là người quen biết đã lâu, vội vàng đi lên vỗ vỗ bả vai Dương Tử Hiên, nói: "Xem ra lần này chúng ta phải kề vai chiến đấu rồi!"

Dương Tử Hiên quay đầu, trên mặt có vẻ rất nghiêm túc, nói: "Đúng vậy, anh tới thật tốt, không xử lý tốt chuyện này, chỉ sợ sẽ bị đưa lên tin tức cả nước."

Hồ Tự Lập cau mày nói: "Khả năng là cần cảnh sát phối hợp...trước mắt tôi vẫn chưa biết rốt cuộc đám người trong kia muốn làm cái gì."

Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: "Tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, vừa rồi tôi đã thăm dò, bọn hắn nói mạng mình không còn lâu nữa, bọn hắn đều phải chết, đương nhiên không muốn để cho người khác sống tốt."

Hồ Tự Lập hướng sau lưng mấy cảnh sát nhân dân vẫy vẫy tay, những cảnh sát này đều là tạm thời từ các phân cục điều tới, hắn hỏi: "Các cậu quen biết đám người kia không? Bình thường có án gì không?"

Nếu bình thường mà nói, phần tử trái pháp luật giống nhau, trong khu trực thuộc của cảnh sát, cơ bản đều cực kỳ rõ ràng, nhưng tất cả đều lắc đầu, nói: "Không biết, không biết bọn người này từ nơi nào xuất hiện."


Hồ Tự Lập thoáng trầm tư một tý, nói: "Như vậy thì phiền toái rồi, không biết xuất hiện trả thù xã hội từ nơi nào đây."

Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: "Tôi vừa rồi thử đối thoại cùng bọn họ rồi, nhưng hiệu quả không rõ ràng, chỉ sợ phải nhờ anh điều khiển chuyên gia chuyên môn nghiên cứu tâm lý tội phạm đến, đối thoại với mấy kẻ bắt cóc này."

Hồ Tự Lập gật gật đầu, nói: "Không có vấn đề gì, tôi lập tức gọi điện thoại về cục, điều khiển chuyên gia tâm lý tội phạm tới."

Có một đám cảnh sát chạy tới, về sau, tình thế đã được khống chế, các bố mẹ được cảnh sát an bài trấn an, đã dần dần ngừng tiếng khóc, mũi như ngừng thở nhìn hiện trường.

Bốn năm kẻ bắt cóc đứng đó, hai người cầm dao găm nhắm ngay da thịt bóng loáng của mấy đứa trẻ, hai người ở bên ngoài phòng ngừa người ở phía ngoài xông vào.

Chứng kiến cục diện như vậy, Dương Tử Hiên đã hiểu, chỉ sợ đám bắt cóc này cũng không phải hoàn toàn là muốn trả thù xã hội, khống chế mấy đứa trẻ này, là hi vọng biến tất cả thành con tin, bằng không thì đã sớm giết sạch bong rồi, không quát lớn bức những đứa trẻ này vào trong vòng tròn.

Dương Tử Hiên cũng chú ý tới, quần áo trên người đám người kia không gọn gàng, đều là một ít quần áo tương đối thấp kém, chắc đều là người cuộc sống không giàu có.

Dương Tử Hiên rống lên hai tiếng về hướng hai kẻ bắt cóc đứng ở chỗ ngoài cùng: "Nói đi, rốt cuộc các người muốn cái gì, các người tốn công tốn sức như vậy, khẳng định cũng muốn cái gì đó, đúng không...?"

Kẻ bắt cóc hơi sững sờ, cầm trong tay dao găm sáng loáng, quơ quơ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn tao đều là người không thể sống lâu nữa, còn có thể yêu cầu bọn mày cái gì?"

Dương Tử Hiên chú ý tới sắc mặt của bọn hắn, quả thật là có chút bệnh trạng, chắc đã dính bệnh từ lâu rồi, liền cau mày nói: "Các người bị bệnh gì."

Kẻ bắt cóc thoáng cái đã trở nên kích động, quát: "Liên quan cái rắm đến mày, mày cũng không cần biết, tao cần mấy thằng nhóc ủy ban tỉnh kia, tao cần mấy thằng nhóc Đông Nhuộm kia quỳ gối trước mặt chúng tao, có lẽ chúng tao sẽ xem xét, buông tha cho mấy đứa trẻ này!”

“Tao cho chúng mày thời gian một giờ, nếu như sau một giờ bọn nó không quỳ xuống trước mặt chúng tao, chúng tao sẽ giết sạch mấy đứa trẻ đang đứng ở đây!”

“Dù sao thì chúng mày cũng không để cho chúng tao sống, chúng tao cũng muốn làm cho chúng mày quằn quại..."

Trong lòng Dương Tử Hiên lại càng cảm thấy hoảng sợ, không nghĩ tới đám người kia lại có quan hệ đến Đông Nhuộm, lập tức nói: "Các người và ủy ban tỉnh, Đông Nhuộm, rốt cuộc có cái thù hận gì, cứ tìm bọn họ, sao lại phát tiết trên người mấy mấy đứa trẻ không biết chuyện."

Kẻ bắt cóc nhếch miệng cười nói: "Mày thật đúng là đàn ông no không biết đàn ông chết đói! Chắc mày cũng là người thành phố Tử Kim, mày không biết hay chưa nghe nói qua sông Lục Nha? Cái sông Lục Nha kia hại chết bao nhiêu người, chẳng lẽ mày không biết tý nào?"

"Lão Tứ, nói những này với hắn làm gì, đều là nói nhảm, hắn quá trẻ, làm sao có thể biết rõ đau khổ của chúng ta?"

Một người trong mấy kẻ bắt cóc lạnh lùng nói: "Nói nhảm với hắn chỉ tổ tốn công sức, cứ đợi mấy thằng nhóc Đông Nhuộm và ủy ban tỉnh kia tới, mới có thể giải quyết vấn đề."

Dương Tử Hiên cau mày, nói: "Tôi là người Tỉnh ủy, các anh có vấn đề gì, hoặc là có gì cần cầu xin, có thể nói với tôi...anh muốn nói, các anh đều là người bị hại vì sông Lục Nha ô nhiễm?”


“Chắc các anh không ngừng đi cục thông tin gửi thư tố cao, nhưng lại không được giải quyết, hoặc là cục thông tin căn bản không quản đến sự sống chết của các anh, các anh cảm thấy tuyệt vọng, mới làm ra chuyện giết người."

Từ trong miệng đám kẻ bắt cóc bắt được vài lời, Dương Tử Hiên lập tức có thể nghĩ ra tất cả tình tiết.

Kẻ bắt cóc đều là cậu xem tôi, tôi xem cậu, không nghĩ tới Dương Tử Hiên vừa đoán liền trúng rồi.

Một người trong đó nói: "Chính là như vậy! Chúng tao là cư dân sống ở bờ sông Lục Nha, rất nhiều người đều uống nước không sạch sẽ, mỗi ngày đều hô hấp không khí tanh tưởi!”

“Người trong thôn đều nhiễm bệnh lạ, mắt thấy một đám người rất trẻ tuổi chết hết rồi, chúng tao rất đau lòng, mấy lần đến ủy ban thành phố và ủy ban tỉnh đưa tin tức tố cáo, tập thể đi trong đó phản ánh vấn đề, nhưng kết cục đều là bị những quan viên dối trá kia qua loa một phen!”

“Đợi chúng tao tản đi, những thằng nhóc kia Đông Nhuộm liền để cho xã hội đen thành phố ra mặt, tìm hiểu về người đại biểu gửi thư tố cáo, cắt ngang chân, đánh gãy tay..."

"Những đứa trẻ này đều là con cái của đám quan viên đó, hôm nay chúng tao muốn để cho bọn chúng nếm thử đau nhức khi mất thân nhân, mà không có cách nào cứu chữa..."

Cảm xúc của kẻ bắt cóc bỗng nhiên bị kích thích, bắt đầu chuyển động, giơ dao găm lên, lại đâm một dao vào đùi một đứa trẻ, đứa trẻ lập tức gào khóc thảm thiết.

Tâm tình những ông bố bà mẹ ở hiện trường lại suy sụp lần nữa, nhất là bố mẹ đứa trẻ kia, càng là khóc đến hôn mê bất tỉnh.

Dương Tử Hiên quay đầu lại, cau mày nói với Hồ Tự Lập và đã tay súng bắn tỉa đã bố trí tốt: "Đám người kia là người bị hại vì vấn đề Đông Nhuộm gây ô nhiễm, nhiều lần đưa đơn không cửa, có tâm tính thù quan, hiện tại tâm tình rất kích động, rất khó giải quyết!”

“Nhất định phải mời người phụ trách hành chính văn phòng ủy ban tỉnh tới, còn có cả phố người ủy ban thành phố Tử Kim, tầng quản lý Đông Nhuộm nữa, nếu không, chỉ sợ là chúng ta không dễ dàng trấn an bọn họ."

Hồ Tự Lập không nghĩ tới sự tình này lại liên lụy sâu như vậy, vội vàng nói: "Các tay súng bắn tỉa, tôi đã bố trí tốt rồi, tôi đã thương lượng với bộ đội địa phương rồi, cảnh sát cơ bản cũng sẽ tới, chuyên gia tâm lý tội phạm đang tại chạy đến đây, nhưng chỉ sợ vẫn chưa đủ..."

Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: "Sự kiện ác tính lớn như vậy, nhất định là không thể che cái nắp rồi, Hồ cục, tôi cảm thấy tốt nhất là tranh thủ thời gian, thông báo cho ủy ban tỉnh cùng Tỉnh ủy biết..."

Hồ Tự Lập trầm ngâm một chút, chuyện như vậy, một khi báo cáo lên, quyền chủ động xử lý sẽ không nằm trong tay hắn, trách nhiệm trên bả vai hắn khẳng định sẽ nhẹ đi rất nhiều.

Nghĩ đến đây, hắn đương nhiên không biết cự tuyệt, lập tức bấm điện thoại văn phòng ủy ban tỉnh, tường thuận sự kiện...

"Dương sở trưởng, cậu là người Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, văn phòng phụ trách hành chính coi như là cùng một nhịp thở với các cậu rồi, tôi xin nhờ cậu thông báo một câu với các lãnh đạo chủ yếu Tỉnh ủy bên kia!”

“Cậu cũng biết đấy, những đơn vị như văn phòng tỉnh ủy, tin tức truyền đến đều là lan truyền ra ngoài, lắm người nhiều miệng, khó tránh khỏi việc tin tức xuất hiện chút ít sai lệch, còn có, hiệu suất truyền đạt tin tức sẽ rất chậm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui