Hoàng Văn Thanh cau mày, nói: "1000 vạn không phải là số lượng nhỏ, các cậu phải có chương trình đi kèm, tôi cũng không thể không tuân theo quy định, lén phê cho cậu."
Khô Lộc Văn lập tức gật gật đầu, nói: "Chúng tôi làm sao có thể làm cho ngài phạm vào việc không tuân theo quy định đây? Chương trình nên đi, chúng tôi nhất định sẽ đi, sẽ đưa ra tài liệu xin tiền với sở tài chính."
Hoàng Văn Thanh gật gật đầu, nói: "Được! Chuyện này, tôi lại để cho Trương Ôn chăm chú theo dõi.”
“Chỉ cần báo cáo xin tiền của các cậu lên tới mặt bàn của tôi, tôi sẽ ký tên, phê chuẩn cho các cậu......"
Đi ra ngoài cửa lớn, Hồ Khải đi theo đằng sau Dương Tử Hiên, giọng nói có chút tức giận: "Dương sở, hôm nay Khô Lộc Văn đúng là cực kỳ quá đáng, thậm chí ngay cả cái ghế cũng cố ý để sót ngài, ngài muốn cầm hắn ra hạ đao không, căn cứ tài liệu Ban Kỷ Luật Thanh tra và sở giám sát nắm giữ hiện tại, trực tiếp cách ly thẩm tra hắn cũng dư dả rồi!"
Dương Tử Hiên lên xe trước, phất phất tay, nói: "Không thể làm như vậy! Chút việc nhỏ ấy, tôi vẫn không để ở trong lòng! Khô Lộc Văn là mồi câu, tôi muốn dùng hắn để câu cá lớn hơn, lần này là bắt cá lớn, mồi câu không có, cá lớn tự nhiên là không thể mắc câu được."
Hồ Khải có chút nghi hoặc hỏi: "Dương sở, ý của ngài là?"
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Vừa rồi cậu không nghe thấy sao? Khô Lộc Văn đã hướng Hoàng Văn Thanh đòi hỏi 1000 vạn, 1000 vạn không phải là số lượng nhỏ gì, chắc chắn hơn phân nửa số tiền trong đó đều muốn vào túi áo Khô Lộc Văn... Chúng ta phải đợi đến thời cơ thích hợp rồi ra tay."
………
Đinh Xuân Hoa cũng không ở lại tỉnh La Phù quá lâu, cầm được bản sao thu hình Dương Tử Hiên nói chuyện trên TV, về sau, liền trực tiếp trở lại kinh thành.
Dương Tử Hiên không thể gặp mặt hắn một lần, nhưng Đái Tự Lập lại ở lại tỉnh La Phù, gặp mặt Dương Tử Hiên.
Trần Chí Ôn và Chu Trì Khôn đều không biết Dương Tử Hiên đã sớm quen biết Đái Tự Lập, Dương Tử Hiên và Đái Tự Lập cũng không biểu hiện ra là hai người đã quen biết từ trước, chỉ hàn huyên một vài câu khách sáo đơn giản.
Đợi cho Trần Chí Ôn và Chu Trì Khôn đều tản đi, về sau, Đái Tự Lập mới gọi điện thoại cho Dương Tử Hiên, tìm Dương Tử Hiên tơi, cùng nhau ăn cơm rau dưa.
"Lần này cậu lại ăn gian!"
Đái Tự Lập vừa cười vừa nói, lúc này hắn đã buông kiểu cách nhà quan xuống, nói năng rất thân thiện.
Dương Tử Hiên thoáng nghi ngờ một tý, hỏi: "Tại sao ngài lại nói lời này?"
Đái Tự Lập cười cười, nói: "Cậu đem quyết tâm phân chế độ thuế của trung ương nói cho Trần Chí Ôn từ trước, nếu phân chế độ thuế được chứng thực, về sau, Trần Chí Ôn cũng là công thần, đây chính là chiến tích cực kỳ phong phú, trung ương không thể bạc đãi hắn."
Dương Tử Hiên tâm thần rùng mình, hỏi: "Bác trai, có phải là ngài đã nghe được tiếng gió gì rồi không?"
Đái Tự Lập lắc đầu, nói: "Hiện tại tiếng gió vẫn rất không rõ ràng, nhưng đã có manh mối rồi, phân chế độ thuế chứng thực tại tỉnh La Phù, vị thường vụ phó chủ tịch tỉnh này khả năng là sẽ được nhúc nhích."
Trong lòng Dương Tử Hiên thầm run lên, tin tức này đúng là cực kỳ nặng cân, hỏi: "Tại sao lại động? Là thuận tiếp nhận chủ tịch tỉnh? Hay chuyển đi? Điều đến bộ ủy trung ương?"
Trần Chí Ôn là người đứng thứ tư trong tỉnh, nếu như điều lên trung ương, ít nhất cũng là trưởng phòng bộ ủy, nhân vật trọng điểm số hai trong bộ ủy.
Đái Tự Lập cười khổ, phất phất tay áo, nói: "Tôi cũng không phải trưởng ban tổ chức, tôi biết sao được tin tức chuẩn xác, chỉ là, gần đây đang có tiếng gió này thổi quanh trung ương mà thôi, đoán chừng là trung ương thả ra, thăm dò phản ứng khắp nơi... không đề cập tới cái này nữa, nói về cậu đi!"
Dương Tử Hiên rót một chén rượu cho Đái Tự Lập, cũng tự mình rót chén của mình, cẩn thận nhai nuốt lấy lời nói của Đái Tự Lập đến xuất thần.
Nếu như Trần Chí Ôn thuận tiếp chủ tịch tỉnh, Hoàng Văn Thanh bị điều đi mà nói, thế lực Đại Danh hệ ở trong tỉnh sẽ đạt tới đỉnh phong, tất nhiên sẽ có rất nhiều ma sát cùng với Chu Trì Khôn, bí thư cường thế này, như vậy, rất nhiều chuyện đều phải sớm chuẩn bị trước rồi.
Nhưng sự tình cũng có thể không diễn ra như vậy, nếu như Trần Chí Ôn chuyển đi chỗ khác mà nói, Đại Danh hệ có thể mở rộng lực ảnh hưởng, nhưng đại bản doanh trong tỉnh tất nhiên cũng sẽ gặp phải cảnh quyền lực co rút lại.
Địa vị Dương Tử Hiên cũng sẽ trở nên xấu hổ, cục diện như vậy, không phải chuyện Dương Tử Hiên muốn nhìn thấy.
Cho nên, Hoàng Văn Thanh nhất định phải đi, cho dù trung ương không có ý định để cho hắn đi, Dương Tử Hiên cảm thấy mình vẫn phải bố cục đuổi Hoàng Văn Thanh đi, như vậy, Trần Chí Ôn mới có thể ngồi vững vàng vị trí chủ tịch tỉnh, cung cấp bình phong chính trị cho hắn.
"Nói về cháu? Cháu có cái gì? Cháu có gì để nói sao?"
Dương Tử Hiên có chút thất thần đáp lại.
Tuy bề ngoài Đái Tự Lập rất nho nhã, nhưng uống rượu rất tốt, hai chén vào trong bụng, mặt không thay đổi sắc, nói: "Cậu khỏi phải giả bộ hồ đồ nữa! Cậu cũng đã 27 rồi, những ngày này Mộc Cát luôn lẩm bẩm về cậu, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng thấy nàng nhắc tới một đứa con trai. "
Trong lòng Dương Tử Hiên thoáng lộp bộp một tý, lập tức lĩnh ngộ ý tứ của Đái Tự Lập.
Nói thật, hắn đối với Đái Mộc Cát, chỉ là hữu nghị, tuy trên người Đái Mộc Cát có một ít tính tình đại tiểu thư, nhưng bản tính vẫn cực kỳ đáng yêu, tuy nhiên, nếu thật sự lấy về nhà, Dương Tử Hiên vẫn có chút khó có thể tiếp nhận.
Dương Tử Hiên liền nói: "Chuyện này rất bình thường, khả năng cô ấy không có anh chị em nào thân thiết, trong lòng liền coi cháu như người anh thân thiết."
Dương Tử Hiên biết rõ, cửa ải này cũng quan trọng cực kỳ, Đái gia, vô luận là Đái Tự Lập, hay Đái Mộc Đức, chắc chắn đều nghĩ đến chuyện để cho hắn lấy Đái Mộc Cát, sau đó tiến vào vòng thế lực Đái gia, kế thừa thế lực chính trị của Đái gia.
Bởi vậy, Dương Tử Hiên cần cự tuyệt cực kỳ có kỹ xảo, bằng không thì, nếu làm cho Đái gia thẹn quá hoá giận, hoặc là sinh ra khoảng cách cùng hắn, đó chính là hoàn toàn phản tác dụng rồi.
Con mắt Đái Tự Lập càng uống càng sáng, hỏi: "Cái này là câu trả lời thuyết phục của cậu?"
Không khí có chút đông cứng rồi, nói thật ra, Dương Tử Hiên biết, mình và Đái gia rất vất vả mới tạo dựng lên quan hệ, bởi vậy, Dương Tử Hiên cũng không muốn quá tuyệt, cẩn thận nói: "Bác trai, cháu cảm thấy những sự tình này không thể miễn cưỡng được, nên thuận theo tự nhiên."
Đái Tự Lập trầm mặc một hồi, lại chọn thêm vài món thức ăn, rồi mới nói: "Những lời này, cậu nói với Mộc Cát đi, bản tính của nó không xấu, hi vọng cậu đừng làm cho nó khổ sở."
Dương Tử Hiên lập tức nhẹ nhàng thở ra, có Đái Tự Lập tỏ thái độ, hắn cũng được thở dài một hơi, Đái gia cũng không phải không có người thừa kế chính trị, Đái Tự Lập không ép buộc hắn, cũng là do có nguyên nhân.
Đái Xuân Hoa bây giờ đang đảm nhiệm phó bí thư đoàn ủy ở đại học Thủy Mộc, tự nhiên cũng là vì để chuẩn bị tiến vào con đường làm quan, cho nên Đái Tự Lập mới có thể buông tha hắn.
Dương Tử Hiên nói: "Cháu cũng rất ưa thích tính cách Mộc Cát, đương nhiên cũng sẽ không để cô ấy khổ sở."
Đái Tự Lập cười cười, nói: "Tiếp tục nói về cậu đi, gia đình cậu tương đối bí ẩn đấy."
Trong lòng Dương Tử Hiên thoáng lộp bộp một tý, không biết Đái Tự Lập sẽ hỏi về vấn đề gì, nhưng quan uy của Đái Tự Lập không thấp, Dương Tử Hiên không thể trực tiếp cự tuyệt không trả lời, đành phải nói: "Ngài hỏi đi!"
Đái Tự Lập ăn một miếng đồ ăn, buông chiếc đũa xuống, hai tay chống trước bàn mặt, hỏi: "Cậu họ Dương, cũng là người kinh thành, biết Dương gia kinh thành không?"
Trái tim rất nhỏ của Dương Tử Hiên thoáng run rẩy một tý, các loại ý niệm vòng vo vài lần trong đầu, một lúc sau mới miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười, nói: "Làm sao có thể không biết, Dương lão gia tử đúng là khai quốc công huân, rất nổi tiếng, một nhà Dương thị cũng không thiếu nhân tài."
Đái Tự Lập gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Đái gia chúng ta ở kinh thành, coi như là có chút danh vọng, nhưng cùng sánh so với Dương gia, thật sự không đủ để vào mắt.”
“Tôi chỉ muốn hỏi một chút, cậu có quan hệ cùng với Dương gia kinh thành kia không?"
Dương Tử Hiên kẹp một miếng cá tấm lên, để vào bát, đâm chọc vài cái, mới chậm rãi đưa lên miệng nuốt, nói: "Bác trai, không thể để cho cháu có chút việc tư sao?"
Đái Tự Lập hơi sững sờ, ánh mắt bỗng nhiên thay đổi, cười cười, nói: "Đương nhiên có thể, cậu đã cảm thấy khó xử, tôi không nên truy hỏi nữa rồi, cũng sẽ không điều tra cái gì...Chỉ là, nếu cậu thật sự có quan hệ gì cùng với Dương gia kinh thành kia, chỉ sợ Mộc Cát gả cho cậu là có điểm trèo cao......"
Dương Tử Hiên cảm khái nói một câu: "Có quan hệ thì làm sao, không có thì lại có thể thế nào?”
“Cháu chỉ muốn nói, những ngày này cháu làm việc, đều không có vấn đề gì liên quan đến Dương gia hiển hách kinh thành kia, dù nó hiển hách, ảnh hưởng lớn hơn nữa, cũng không có biện pháp che chở cho cháu, cháu chính là cháu."
Đái Tự Lập trầm mặc một hồi, lập tức thở dài, nói: "Tôi rất ưa thích người trẻ tuổi có cá tính như cậu, ở trong thể chế, cá tính cũng không phải một từ mang nghĩa xấu!”
“Một người muốn đi lên trên, tất nhiên phải có cá tính và nguyên tắc của mình, không thể cứ theo sóng mà chảy... Đối với thằng nhóc nhà tôi kia, tôi cũng nói với nó như thế, nó có thể lựa chọn đi con đường giống chúng tôi, nhưng tôi càng hy vọng nó có thể đi con đường riêng của mình."
Dương Tử Hiên cười cười, giơ chén rượu lên, nói: "Cám ơn bác trai hiểu tâm tư của cháu."
"Hôm nay nói chuyện cũng nên dừng ở điểm này, tính toán là lần thứ nhất chúng ta thổ lộ tình cảm đi!"
Đái Tự Lập cũng không nghỉ ngơi thời gian quá lâu tại tỉnh La Phù, chỉ chờ đợi hai ngày ngắn ngủi, liền bắt đầu đến các tỉnh vùng duyên hải Đông Nam, tiếp tục đi du thuyết ý nghĩa của chính sách phân chế độ thuế.
Hoàng Văn Thanh, Chu Trì Khôn và lãnh đạo ủy ban tỉnh Tỉnh ủy đều tự mình đi tiễn Đái Tự Lập.
Có lẽ Hoàng Văn Thanh dám không tiếp thần tài tương lai của quốc gia này, nhưng tuyệt đối không dám không lộ diện, vô luận về sau hắn đi nơi nào nhậm chức, đều phải làm tốt quan hệ cùng vị thần tài này, quyền hành nhân sự, quyền sở hữu tài sản, những thứ này vĩnh viễn đều là tiêu điểm đấu tranh giữa địa phương và trung ương.
Trần Chí Ôn đại biểu ủy ban tỉnh đưa Đái Tự Lập đến sân bay, trước khi đi, Đái Tự Lập nói: "Tỉnh La Phù, với tư cách nơi làm thí điểm phân chế độ thuế, đã được trung ương xác định rồi, thành quả trước mắt cũng rất rõ rệt, nhưng vẫn cần tiếp tục cố gắng!”
“Tôi cảm thấy lực lượng phản trong tỉnh đối các vị cũng không nhỏ...chắc chắn Uông Thong Long phó thủ tướng cũng muốn đích thân xuống các tỉnh kiểm tra công việc, hi vọng đồng chí Chí Ôn có thể chuẩn bị sẵn sàng."
Dương Tử Hiên không theo Trần Chí Ôn đi đưa tiễn Đái Tự Lập, hắn nhận được điện thoại của Chú Thanh Nam, Chú Thanh Nam nói sắp đến tỉnh thành, Dương Tử Hiên lập tức định ngày hẹn nàng gặp mặt.
Chú Thanh Nam dừng xe Đừng Khắc màu đen tại cửa ra vào, cầm vali tiến đến, vẫn rất tự tin, phong tình vạn chủng.
Khuôn mặt và tinh thần đã sớm không còn vẻ đau thương lúc trước, thời điểm bị Lục Thánh Đông liên lụy đau khổ giãy dụa không có đường ra.
Khóe miệng Dương Tử Hiên lộ ra dáng tươi cười nhẹ nhàng, nói: "Thoáng cái đã trở nên phú quý bức người rồi."
Đừng Khắc là một dòng xe limousine, từ thời kì dân quốc đã tiến vào trong nước, là nhãn hiệu cực kỳ được hoan nghênh.
Tuy ủy ban tỉnh La Phù quảng cáo rùm beng, muốn ủng hộ công nghiệp ô tô trong tỉnh, nhiều xe công vụ ở ủy ban tỉnh đều là mua sắm từ nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu và Tím Khí, nhưng các đại lão tựa như Hoàng Văn Thanh Trần Chí Ôn, vẫn có thói quen dùng Đừng Khắc, Audi, những nhãn hiệu nước ngoài.
Năm nay điều tiết khống chế vĩ mô được đưa ra, tất nhiên là có ảnh hưởng cực lớn đối với thị trường ô tô trong nước, tăng thêm chính sách sản nghiệp ô tô đưa ra sân khấu, yêu cầu tỉ lệ linh kiện ô tô trong nước chiếm 40%, tất nhiên sẽ có một bộ phận xí nghiệp ô tô mua sắm từ linh kiện hải ngoại bị loại bỏ.
Rõ ràng nhất đúng là xí nghiệp Dấu Hiệu ở Nghiễm Châu, với tư cách nhãn hiệu ô tô hùn vốn tiến vào trong nước cực sớm, tại niên đại 90, thời kì cuối niên đại tám mươi, cảnh tượng vô cùng huy hoàng, nhưng bị chính sách sản nghiệp ô tô và quốc gia điều tiết khống chế vĩ mô điều chỉnh, hàng tồn kho nhanh chóng gia tăng, một năm lên đến mấy ngàn chiếc tồn kho, tiền vốn nhanh chóng trượt xuống, lỗ lã cực kỳ nghiêm trọng.
Chú Thanh Nam buông vali xuống đất, rất tự nhiên cười nói: "Cũng không thể bạc đãi chính mình, đương nhiên, nếu so với anh, ông chủ đứng phía sau màn mà nói, tôi đúng là chưa thể nói tới cái gì mà phú quý bức người."
Dương Tử Hiên cười cười, tập đoàn Thanh Bình nửa năm qua phát triển cực kỳ nhanh chóng, dựa vào thế công quảng cáo cường đại, nhanh chóng mở ra thị trường trong tỉnh.
Nó quảng cáo rùm beng về " khái niệm khỏe mạnh mới và công hiệu mỹ phẩm ", lại làm cho rất nhiều cô gái thành thị điên cuồng theo đuổi nước quả táo của tập đoàn Thanh Bình.
Chỉ bằng nửa năm, đã vơ vét của cải ngàn vạn trong ngoài tỉnh, với tư cách cổ đông cá nhân lớn nhất của tập đoàn Thanh Bình, Chú Thanh Nam có thể nói là lập tức biến thành phú ông trăm vạn.
Chỉ cần là tiền thu vào từ lợi nhuận nước quả táo, trong tay nàng đã có bốn năm trăm vạn, so sánh với một năm trước, chỉ vì xin ngân hàng cho vay hơn mười vạn mà chạy khắp nơi, bán nụ cười, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Dương Tử Hiên không có ý định đấu võ mồm cùng với người phụ nữ có chỉ số thông minh cao như vậy, cười cười nói: "Hiện tại, nghiệp vụ sản phẩm bảo vệ sức khoẻ, còn có thể gọi là ánh sáng mặt trời chiếu rọi, không gian để phát triển rất lớn, giá trị tuyệt đối không chỉ là chút tiền trước mắt."
Chút ít ông trùm của ngành sản xuất sản phẩm bảo vệ sức khoẻ kia đều là sinh ra đời trong mấy năm này, tựa như Hồng Đào, nước ba cây khẩu, hoàng kim cự nhân não tiếng tăm lừng lẫy, đều là đứng bật dậy trong mấy năm này.
Thời điểm nước ba cây khẩu huy hoàng nhất, ngạch tiêu thụ thậm chí lên đến trăm triệu, chỉ dùng một năm, liền từ một cái xí nghiệp không có tiếng tăm gì, đứng ngang hàng với Hồng Đào, hoàng kim cự nhân não đã sớm thành danh, thần thoại ba cây khẩu vì thế mà được đời sau công nhận.
Nhưng Chú Thanh Nam lại cau lông mày lại, than thở nói: "Có thể nói, nửa năm này đã để cho tôi một lần nữa quen biết thị trường trong nước, người tiêu dùng không hề lý tính, tuy nước quả táo nhanh chóng đánh vào cô gái trẻ tuổi và phụ nữ trung niên, vơ vét của cải kinh người, nhưng tôi nghĩ lại cũng cảm thấy sợ.”
“Một thị trường không lý tính như thế, chỉ cần hơi vô ý một chút, hoặc là thủ đoạn của doanh nghiệp không mới lạ bằng đối thủ, sẽ lập tức bị đối thủ thay thế, nhanh chóng suy yếu, có thể nói là phát triển nhanh, suy vong cũng chợt!"
Dương Tử Hiên không ngờ Chú Thanh Nam không bị thắng lợi ngắn ngủi làm choáng váng đầu óc, lại suy nghĩ cực kỳ triệt để, trong nội tâm không nhịn được mà âm thầm than thở, cô gái IQ cao, quả nhiên tư duy cũng hết sức lợi hại, thoáng cái liền thấy được vấn đề về sản phẩm bảo vệ sức khoẻ ở tương lai vài năm sau.
Chính theo như lời Chú Thanh Nam, Hồng Đào, hoàng kim cự nhân não đã từng huy hoàng nhất thời, trong tương lai vài năm sau, liền nhanh chóng suy yếu, đến 95 năm lại càng đi vào mùa đông rét lạnh nhất.
Người điều hành lúc ấy bắt đầu suy nghĩ, tiến hành phân tích cả hệ thống, từ quản lý, doanh nghiệp, sản xuất, bán hàng….các phương diện, đồng thời cũng thuê rất nhiều chuyên gia học giả nổi tiếng cả nước đến hội chuẩn, nhưng không thể tìm một phương án giải quyết hữu hiệu nào.
Đến 96 năm, Hồng Đào, hoàng kim cự nhân não đã từng là người khổng lồ ngã xuống, nhưng cùng năm đó, nước ba cây khẩu lại sáng tạo ra sản phẩm ba cây khẩu mới, ngạch tiêu thụ vượt quá 200 triệu, sáng tạo ra kỳ tích trong nước.
Hồng Đào, hoàng kim cự nhân não nhanh chóng bị ba cây khẩu thay thế, nhưng một năm sau, tập đoàn doanh nghiệp Ba Cây cũng lâm vào khốn cảnh, đội ngũ doanh nghiệp từ hơn mười vạn người, từng bước giảm đến mấy ngàn người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...