Chiếc Vương Miện đằng sau cũng chầm chậm đi lên, Dương Tử Hiên thoáng sửa sang lại cổ áo, đốt một điếu thuốc, nhếch miệng nói: "Cô nhìn chiếc xe đằng sau kia đi, người ngồi bên trong chắc chắn chính là chủ mưu tai nạn xe cộ lần này."
Lâm Nhược Thủy quay đầu lại, liền thấy được cỗ xe Vương Miện kia, người trong xe đang mang vẻ mặt kinh ngạc, thông qua ánh lửa, có thể thấy rõ ràng biểu lộ trên mặt.
Dương Tử Hiên hơi híp hai mắt lại, hắn đã nhìn rõ ràng khuôn mặt người rồi trong xe.
Không phải là ai khác, đúng là thời điểm lần trước hắn đến Kim Kinh tham gia hôn lễ của Lương Quân Mi, từng gặp mặt một lầ,n Lôi Văn.
Lúc ấy Lôi Văn cũng đã phát biểu, nói muốn phái người giết chết hắn, không nghĩ đến, quả nhiên là đã thành hiện thực.
Dương Tử Hiên không phải là loại người lấy ơn báo oán, dễ tha cho kẻ thù, kinh nghiệm đau đớn thê thảm kiếp trước và một lần bỏ mình không có cơ hội trả thù, lại để cho hắn biết đến sự lãnh khốc của xã hội này.
Đối với Lôi Văn, loại thiếu gia ăn chơi tăng thêm dòng máu côn đồ chảy trong người này, hắn chưa bao giờ biết nương tay, cho dù Lôi Văn bị người khác đầu độc và giựt giây, hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lôi Văn
Dương Tử Hiên ghi nhớ biển số xe chiếc xe Vương Miện đằng sau, sau đó lái xe lên phía trước một chút, tránh việc xe đằng sau không thấy rõ tình hình giao thông phía trước, lại đâm vào hắn, vậy thì thật sự là tai bay vạ gió rồi.
Tuy hai cỗ xe vận tải đã lật nghiêng rồi, nhưng không trực tiếp phong tỏa cả con đường, mà là đều lật nghiêng sang gần chỗ kênh phòng hộ hình sóng bên cạnh, các xe khác vẫn có thể từ bên cạnh vòng qua.
Dương Tử Hiên cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua một chút, phát hiện còn có ngọn đèn chiếu xạ về phía xe hắn, một đoàn người Lôi Văn vẫn chưa rời đi, nhanh chóng nói với Lâm Nhược Thủy: "Lập tức thông báo cho nghành giao thông tỉnh Giang Nam, nơi đây đã bị chắn, chỗ này đã là địa bàn tỉnh Giang Nam rồi, gọi cảnh sát giao thông tỉnh Giang Nam ra mặt xử lý."
Trong lúc hai người nói chuyện, đã có một xe cảnh sát vội vã chạy tới, động tĩnh bên này cực lớn, đã kinh động đến bọn hắn, một chiếc đèn pha ô tố chiếu thẳng tới chỗ xe hai người.
Lái xe bên người Lôi Văn có chút kinh hoàng, nói: "Lôi ca, hai chiếc xe này lật ra, lão Vương và người anh em trong xe vẫn chưa biết là chết hay sống, cảnh sát giao thông lại tới rồi, chúng ta làm sao bây giờ?"
Lôi Văn không nghĩ tới, mình chuẩn bị như thế, lại vẫn để Dương Tử Hiên thoát được, tâm tình cũng cực kỳ không thoải mái.
Trước khi đến, hắn đã đánh cuộc với Thái Tâm Chấn rồi, nếu như lần này hắn có thể thành công xử lý Dương Tử Hiên, Thái Tâm Chấn sẽ đáp ứng một cái thỉnh cầu nho nhỏ của hắn.
Lôi Văn đúng là vô cùng kính sợ đối với Thái Tâm Chấn, công tử nổi danh nhất tỉnh Nam Tô này, cũng thuộc vào hàng nhân vật lão đại trong hội quần là áo lượt bọn hắn, cho dù Thái Tâm Chấn không đáp ứng hắn cái gì, hắn cũng sẽ tận lực làm việc để lấy lòng Thái Tâm Chấn.
Lôi Văn nhíu mày, nói: "Tại sao lại như vậy? Hai người anh em lão Vương lại bị một thằng nhóc lừa gạt."
Lái xe nhìn xe cảnh sát sắp tới gần, trong lòng gấp gáp đến mức muốn khóc lên rồi: "Lão đại, cảnh sát giao thông đã đến rồi, nếu chúng ta không trốn, sẽ không có thời gian chạy thoát... Chúng ta nên làm gì bây giờ, anh cũng nên ra lệnh đi chứ!"
Lúc này Lôi Văn mới ý thức xe cảnh sát sau lưng, vỗ đầu lái xe một cái, hung ác nói: "Cậu hiểu cái đầu bòi gì, không phải chỉ là một chiếc xe cảnh sát giao thông thôi sao, có cái gì đáng phải sợ."
"Nhưng nơi này là tỉnh Giang Nam, không phải tỉnh Nam Tô..." Lái xe thấp giọng lầu bầu thêm một câu, nhưng không dám để cho Lôi Văn nghe thấy.
Xe cảnh sát rất nhanh đã đi tới chỗ mấy người, chứng kiến trước mắt có hai cỗ xe vận tải vắt ngang trên đường, trên mặt đều biến sắc, vội vàng thông báo lãnh đạo thượng cấp, tăng cường phái nhiều nhân thủ và phương tiện tới phong tỏa hiện trường.
Lâm Nhược Thủy co rúc ở trong xe, nói: "Bây giờ nên đi hay ở lại? Ở lại sẽ bị bọn hắn điều tra."
Thần sắc Dương Tử Hiên cũng rất mỏi mệt, đêm nay bị dọa một trên như vậy, cũng đã chảy ra một thân mồ hôi lạnh, không còn hào hứng ăn cơm buổi tối, liền nói: "Điều tra là khẳng định không thoát đâu, hiện tại vội vàng đi thành phố Tây Hồ cũng không có chỗ đặt chân, vẫn không bằng trực tiếp ở tại chỗ này, đợi điều tra chấm dứt rồi lại đi."
Hai cảnh sát giao thông tìm đến xe Lôi Văn, nói chuyện trong chốc lát.
Lôi Văn nhanh chóng cự tuyệt, không thừa nhận mình có quan hệ gì đến sự kiện tai nạn xe cộ này, chỉ nói mình là người chứng kiến, hai cảnh sát giao thông cũng không nghi ngờ gì.
Đội cứu viện và cảnh sát giao thông rất nhanh chạy tới đây, trực tiếp tiến hành phong tỏa hiện trường.
Hai lái xe máu chảy đầm đìa được đẩy từ trong cửa sổ xe ra ngoài, mặt mũi đầy máu tươi, quần áo dính máu trở nên cứng ngắc, được đưa lên xe cứu thương.
Thời điểm cảnh sát tới, gặp được phía trước còn một chiếc xe ngừng lại, liền gấp gáp bước lên phía trước hỏi chuyện.
Dương Tử Hiên kéo cửa kính xe xuống, nhân viên cảnh sát bị sắc đẹp của Lâm Nhược Thủy làm cho hoảng sợ, không nghĩ tới bên trong chiếc xe hơi này còn cất giấu một mỹ nữ như vậy.
Đầu năm nay người có xe đều là hạng người gia cảnh không đơn giản, cảnh sát cũng không dám làm càn, chỉ hỏi: "Hai vị cũng là người chứng kiến? Hay dừng lại xem náo nhiệt vậy?"
Dương Tử Hiên dựa vào xe, híp mắt ngồi đó, hồi lâu mới thở dài một hơi, nói: "Chúng taôi không phải là người chứng kiến! Cũng không phải là người đứng đây xem náo nhiệt! Chúng tôi là người bị hại?"
Người bị hại?
Hai nhân viên cảnh sát hơi sững sờ, vô ý thức hỏi: "Người bị hại? Các vị bị thương sao? Đội cứu viện của chúng tôi đang ở đằng kia, để cho bọn họ chạy tới xem một chút đi."
Dương Tử Hiên phất phất tay áo, nhìn bên ngoài toàn một mảnh lâm râm, mưa rơi lác đác, rất nhiều cảnh sát giao thông chỉ huy ngoài hiện trường đều ăn mặc áo mưa, liền nói: "Thân thể chúng tôi không xảy ra chuyện...nhưng cỗ xe vận tải và xe chở bùn này muốn đâm vào xe chúng tôi ngay trên đường cao tốc, trực tiếp giết chết chúng tôi, nhưng kết quả là phanh không kịp, quán tính quá lớn, lại đập vào kênh phòng hộ hình sóng bên cạnh đường, nói như vậy, anh đã hiểu chưa?"
Nhân viên cảnh sát nghĩ một lát, quay đầu lại nhìn nhìn đồng nghiệp, nhíu mày hỏi: "Tất cả những gì anh nói đều là sự thật sao?"
Lâm Nhược Thủy cũng bị nghẹn một bụng tức giận, phải trở về thành phố Tây Hồ tâm tình vốn đã không tốt, hết lần này tới lần khác lại xảy ra chuyện xấu này, liền hung dữ nói: "Anh thích tin hay không tin? Nếu không chúng tôi rảnh rỗi, đứng ở chỗ này làm người chứng kiến, cần gì phải nói như vậy?”
Nhân viên cảnh sát lúc này mới kịp phản ứng, cũng không dám chậm trễ, tranh thủ thời gian thông báo mấy người cấp trên đang đứng ở hiện trường tới, tiến hành ghi chép lời khai của Dương Tử Hiên và Lâm Nhược Thủy.
Lúc này cảnh sát giao thông cũng đưa ra báo cáo điều tra cơ bản về hiện trường, hai chiếc xe gặp chuyện không may cơ bản là tương đối tương xứng với những gì Dương Tử Hiên miêu tả.
Căn cứ dấu vết bánh xe lưu lại và phương hướng tốc độ xe, cũng có thể phán định, hai chiếc xe lúc ấy đều có ý tiến về hướng lan can phòng hộ hai bên đường.
Nhân viên cảnh sát xoa xoa hai tay đi tới, nói: "Căn cứ vào hiện trường điều tra và kết quả điều tra để xem xét, tình huống anh nói, tất cả đều tương đối tương xứng, khả năng còn cần các vị cùng chúng tôi đến cục công an làm một bản tường trình."
Không khí tương đối lạnh, bốn phía người ở thưa thớt, đêm khuya tràn xuống, nhiệt độ ấm tương đối thấp, Dương Tử Hiên để cho Lâm Nhược Thủy dựa sát vào bả vai mình nằm, ngẩng đầu nói: "Có phải đi về cục cảnh sát không? Hiện tại thể xác và tinh thần của chúng tôi đều rất mỏi mệt, muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi qua đêm."
Nhân viên cảnh sát lập tức nói, cục công an cách nơi này không quá xa, chung quanh cục công an có nhà khách và khách sạn, có thể đến đấy nghỉ ngơi.
Dương Tử Hiên không có biện pháp chối từ, chỉ có thể cùng Lâm Nhược Thủy đến cục cảnh sát viết tường trình.
Chiếc Vương Miện của Lôi Văn không biết đã đi từ lúc nào rồi, Dương Tử Hiên không sợ Lôi Văn có thể chạy thoát, hai người lái xe kia chắc chắn không thể triệt để bán mạng cho Lôi Văn, thông qua thủ đoạn cục cảnh sát, móc Lôi Văn từ trong miệng bọn hắn ra, vẫn là chuyện có thể làm được.
Kinh tế dân doanh tỉnh Giang Nam phát đạt, tài chính tiềm tàng tại dân, không phải một câu nói suông.
Huyện Xích Thủy chỉ là một huyện bình thường ở tỉnh Giang Nam, nhưng là kinh tế dân doanh cực kỳ phát đạt, tùy ý có thể nhìn thấy nhà xưởng nhỏ của các gia đình, tương ứng theo đó, điều kiện nhà khách và khách sạn cũng không tệ.
Dương Tử Hiên và Lâm Nhược Thủy làm một bản khai ở trong cục cảnh sát, về sau, liền trực tiếp nói Lôi Văn là người gây án phía sau màn.
Cục cảnh sát huyện tại Xích Thủy biết thân phận Dương Tử Hiên là cán bộ cấp tỉnh La Phù và Lâm Nhược Thủy là phó thị trưởng thành phố, về sau, đều không dám chậm trễ, lập tức nâng tinh thần lên, triển khai điều tra.
Thời điểm Lâm Nhược Thủy cùng Dương Tử Hiên trở về nhà khách, sắc mặt Lâm Nhược Thủy vẫn tái nhợt, nói: "Như vậy có thể tạo thành không tốt ảnh hưởng hay không? Thân phận của chúng ta đều lộ ra ngoài ánh sáng, lại đi cùng nhau."
Dương Tử Hiên miễn cưỡng cười cười, nói: "Có thể tạo thành ảnh hưởng gì không tốt đây... Nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, không nói nơi này là tỉnh Giang Nam, coi như là tại tỉnh La Phù, cũng không có ai dám nói loạn."
Nhà khách đã đầy người rồi, chủ nhà khách nói nơi đây chỉ còn thừa lại một gian phòng, hai người lại buồn ngủ không chịu được rồi, Dương Tử Hiên đành cầm CMND đăng ký một phòng, để cho Lâm Nhược Thủy nghỉ ngơi.
Tuy nhà khách không lớn, nhưng nhìn xung quanh có thể thấy được vệ sinh rất sạch sẽ, thiết bị lắp đặt cũng khá tốt.
Dương Tử Hiên đi tắm rửa trước, quần áo đều để trên xe, cũng chỉ có thể chấp nhận mặc quần áo cũ.
Lúc hắn tắm rửa xong đi ra ngoài, Lâm Nhược Thủy đã không nhẫn nhịn được, trực tiếp ngã xuống giường rồi, ga giường màu trắng bọc lấy nàng, có vẻ tinh khiết mà xinh đẹp.
Đứng dưới đèn nhìn mỹ nhân, giống như đọc sách đêm mưa, cũng là một chuyện thật đẹp của cuộc sống nhân sinh.
Nhìn ngắm trong chốc lát, Dương Tử Hiên mới đưa cánh tay ra, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: "Đi tắm đi rồi hãy ngủ, như vậy sẽ thoải mái hơn một ít."
Lâm Nhược Thủy lật người sang bên, hai chân đặt ở mép giường, lộ ra phần bụng bằng phẳng da thịt, trắng nõn nà màu ngà sữa, cánh tay đặt ở trước mắt, ngăn cản ánh đèn có chút chói mắt, nói: "Cái gì thế..."
Bốn phía huyện thành nhỏ đều là vùng núi, nhiệt độ ban đêm rất thấp, Dương Tử Hiên cũng không thèm thưởng thức sắc xuân bên ngoài, đứng dậy đóng cửa sổ và kéo mành lại, nói: "Đêm nay chỉ có thể chấp nhận như vậy, không biết ngày mai tỉnh lại sẽ là mấy giờ, xem ra kế hoạch đến thành phố Tây Hồ đã ngâm nước nóng(chết chìm) rồi, chúng ta phải ở chỗ này thôi."
Dương Tử Hiên vừa đóng cửa sổ, vừa nói chuyện, sau lưng vang lên tiếng xột xoạt rời giường, Lâm Nhược Thủy đã cầm quần áo đi vào phòng tắm rửa, lại làm cho tâm hồn Dương Tử Hiên có chút mơ tưởng hão huyền.
Đồ vật bên trong phòng không nhiều lắm, ngoại trừ một cái bàn ra, chính là bàn trang điểm dựa vào giường, ngoài ra thì cái gì cũng không có, phòng tắm rửa và buồng vệ sinh liền nhau, cửa ra vào đối diện với tường.
Ngồi trên giường, không nhìn thấy cái gì, chỉ có thể nghe được âm thanh nước giội xuống sàn.
Tưởng tượng hình ảnh những giọt nước kia xẹt qua thân thể trắng nõn của Lâm Nhược Thủy, trong lòng Dương Tử Hiên cũng không nhịn được, nóng bừng lên, hắn cố nén dục vọng bốc lên trong lòng, kéo chăn qua, khoác lên trên bụng và tai, nhưng tiếng nước bên tai vẫn rất rõ ràng.
Dương Tử Hiên đứng dậy vươn tay điều chỉnh ngọn đèn thấp xuống một ít cho đỡ chói mắt, sau đó lại nằm lên giường.
Lâm Nhược Thủy đã mặc áo bông từ trong phòng tắm đi ra, đầu hơi co lại, nhìn Dương Tử Hiên nằm ở giữa giường, hỏi: "Cậu nằm thế thì tôi ngủ thế nào? Nằm lên trên người cậu ngủ à?"
Lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy những lời này rất sơ hở, lập tức thu miệng nhỏ lại.
Nhưng Dương Tử Hiên lại thể hiện vẻ mặt không sao cả rồi, cười xấu xa nói: "Hôn cũng đã hôn rồi, còn thiếu mỗi việc ngủ, lần này xem như chúng ta hoàn thành nốt công đoạn."
Lâm Nhược Thủy gắt một cái, khuôn mặt hồng lên, trái tim cũng không nhịn được nữa, bắt đầu nhanh chóng chuyển động gấp đôi, cũng sợ hãi đêm nay sẽ phát sinh chuyện đó, mặt băng bó nói: "Ai ngủ với cậu? Tôi đã nói với cậu, đêm nay chúng ta ngủ riêng, tuyệt đối không thể vượt biên giới."
Dương Tử Hiên lập tức làm ra vẻ mặt đau khổ, nói: "Ác như vậy cơ à?"
Tiện tay cầm áo tắm bên giường lên, ném cho Lâm Nhược Thủy, nói: "Y phục của cô hơi ẩm ướt rồi, dùng cái khăn lau trước đi, bằng không thì sẽ ngủ không thoải mái."
Lâm Nhược Thủy tiếp nhận khăn lau, sau khi lau qua liền ngả người xuống giường ngủ, bên trong mặc áo bông bó sát người.
Dương Tử Hiên tiện tay tắt cái đèn, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.
Dương Tử Hiên và Lâm Nhược Thủy đều nằm thẳng, không hề gần nhau, thân thể Dương Tử Hiên hơi nghiêng, trong bóng tối, có thể nghe được tiếng hô hấp rõ ràng rành mạch, tâm tình hai người đều có chút khác thường, không cảm thấy buồn ngủ, cũng không biết qua bao lâu, Dương Tử Hiên mới toát ra một câu: "Đang ngủ à?"
"Không!"
"Nếu không thì hai chúng ta trò chuyện nhé, có lẽ nói xong sẽ ngủ được ngon hơn."
Lâm Nhược Thủy nhìn nhìn Dương Tử Hiên, khóe miệng nhếch lên, cười nói: "Tốt... tôi chưa từng nghe nói về cuộc sống của cậu khi còn bé, cậu có thể nói ra không?"
Sắc mặt Dương Tử Hiên biến đổi, miễn cưỡng cười cười, nói: "Lúc nhỏ tôi không có quá nhiều chuyện đáng để nói ra, mấy cái gì đó thuộc về số mệnh, luôn rất khó nói. Tôi lớn lên giống như là ở trong một giấc mộng, cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện tôi có thể có thành tựu như hôm nay."
"27 tuổi đã là cán bộ phó sở thực quyền, người sáng lập khu công nghiệp xếp hạng thứ hai toàn bộ tỉnh, những việc này thật sự là làm cho người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đúng không?" Lâm Nhược Thủy hơi híp lại con mắt, lông mi run động.
Dương Tử Hiên không muốn tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, nhanh chóng hỏi ngược lại: "Vậy lúc nhỏ cô thế nào? Tại sao rất ít nghe cô nhắc tới cha."
Lâm Nhược Thủy lắc đầu, xê dịch thân thể gần đến bên người Dương Tử Hiên, nói: "Không muốn nhắc tới ông ta, cậu cũng không nên hỏi vì cái gì, được không?"
Dương Tử Hiên gật gật đầu, nghiêng thân thể sang, nhìn đôi mắt sáng của Lâm Nhược Thủy, nói: "Anh muốn ôm em một cái..."
Trong lòng Lâm Nhược Thủy tự nhiên cảm thấy run nhè nhẹ, do dự một chút, vẫn dịch thân thể về hướng Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên vươn cánh tay ra ôm nàng, cánh tay chạm vào người làm Lâm Nhược Thủy hơi xấu hổ, muốn dịch chuyển thân thể ra bên ngoài một chút, nhưng Dương Tử Hiên vẫn có thể cảm nhận được thân thể uyển chuyển và những chỗ tuyệt vời như bộ ngực, eo, bờ mông còn có cả đôi chân dài, đều có được lực đàn hồi kinh người phía dưới áo bông.
Áo bông cũng không dày, ôm sát lấy thân thể của nàng, có thể cảm nhận được từng đường cong hoàn mỹ, không kém hơn bao nhiêu so với thân thể trần truồng.
Trái tim Dương Tử Hiên không nhịn được, đập bình bịch, Lâm Nhược Thủy kéo chăn qua, sắc mặt nóng hổi, không dám nhìn ánh mắt đen bóng của Dương Tử Hiên, chỉ có ngọn đèn yếu ớt xuyên qua khe hở bức màn, có vẻ ấm áp dị thường.
Chóp mũi ngửi được mùi thơm trên thân thể Lâm Nhược Thủy truyền đến, Dương Tử Hiên cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, tuy vài ngày trước đã ngủ trong nhà Trương Tuyết Bách, nhưng hiện tại dục vọng lại tới nữa, nửa người dưới cũng bắt đầu bành trướng lên, Dương Tử Hiên chỉ có thể cố gắng nghĩ đến chuyện khác, phân tán lực chú ý của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...