Nhưng mặc dù Tiền Văn Tà rất kích động, cũng sẽ không lập tức biểu lộ ra ở trước mặt Hà Khôn, hắn biết rõ Hà Khôn cũng là dạng người ăn tươi nuốt sống người khác.
Lịch sử phát triển của tập đoàn Cán Khôn đầy vết huyết tinh loang lổ, đâm sau lưng là khẩu vị của Hà Khôn.
"Tôi sẽ chờ cậu đáp lời...bây giờ tôi phải đi về Tử Kim chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa Nhược Thủy sẽ đến Tử Kim họp, ba mẹ tôi rất hài lòng đối với nàng, bảo tôi nhất định phải mời nàng đến nhà của tôi ngồi một chút, nói chuyện phiếm!" Hà Khôn nói chuyện cũng như đẩy người vào trong sương mù, không đem tình huống chân thật trong quan hệ giữa mình và Lâm Nhược Thủy ra nói rõ ràng, mà là cố ý nói mơ hồ.
Tiền Văn Tà lại càng cảm thấy hoảng sợ, không nghĩ tới, Hà Khôn thật đúng là có thể nắm bắt được cô gái Lâm Nhược Thủy này, liền cười cười nói: "Xem ra, tôi phải chuẩn bị lễ lớn... Thằng nhóc cậu sắp kết hôn rồi, những thời gian cùng nhau hoang dâm trong đại học kia, thật đúng là làm người ta hoài niệm, nhưng cũng chỉ còn lại hoài niệm thôi."
Hà Khôn rời đi, về sau, Tiền Văn Tà nhanh chóng thông báo về trong nhà những nội dung Hà Khôn cung cấp.
Tiền gia cũng nhanh chóng mời hội nghị gia đình, đồng ý hợp tác với Hà Khôn, tiến vào thị trường thông tin điện tử.
Tiền Văn Tà biết, sở dĩ Tiền gia nhanh như vậy đã thông qua việc hợp tác với Hà Khôn, chỉ sợ ở sau lưng còn có ý tứ hàm xúc chính trị dày đặc.
Chú hai Tiền Văn Tà bây giờ là phó bí thư thị ủy Nam Dũng, Nam Dũng là thành phố cấp phó tỉnh ở tỉnh Giang Nam, tuy trên mặt kinh tế có quyền hạn bậc tỉnh, nhưng trên mặt chính trị vẫn phải tiếp nhận tỉnh ủy Giang Nam lãnh đạo.
Tiền gia đồng ý hợp tác với Hà Khôn, ngoại trừ nhìn trúng lợi nhuận thị trường thông tin điện tử ra, còn nhìn trúng quan hệ giữa Hà Khôn và Lâm gia.
Cha Lâm Nhược Thủy, Lâm Chính Cường, đúng là bí thư Tỉnh ủy tỉnh Giang Nam, Lâm gia tại Giang Nam tỉnh đúng là một danh môn vọng tộc, Tiền gia muốn tăng cường ảnh hưởng chính trị của mình, bám vào Lâm gia là một lựa chọn rất tốt.
...
Đương nhiên Dương Tử Hiên không thể biết, ở bên trong bản kế hoạch phát triển quan trường và phát triển buôn bán của mình, đã tăng thêm một đối thủ mạnh mẽ.
Kiến trúc đại viện Tỉnh ủy rất hoành tráng, nhưng không phải cao ốc mới xây, mà là loại cổ điển.
Tiến vào Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, lối đi trở nên nhỏ, ánh sáng mặt trời khó chiếu đến, bức tường có niên đại từ lâu, đầy mùi mốc meo.
Cái này có thể là nguyên nhân vô số kiến trúc cơ quan đảng chính tạo cho người ta cảm giác âm u, tại nghành Ban Kỷ Luật Thanh tra này, càng không thoát được loại cảm giác đó.
Kiêm nhiệm phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách, về sau, cao ốc ủy ban tỉnh bên kia cũng an bài cho Dương Tử Hiên một văn phòng, nhưng hằng ngày, Dương Tử Hiên vẫn đến văn phòng Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh bên này, dù rằng không khí Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh bên này so với ủy ban tỉnh bên kia thì áp lực hơn nhiều lắm.
Cũng không phải Dương Tử Hiên lãnh đạm với chức vụ ở Ủy ban hoạch định chính sách, nhưng Dương Tử Hiên cảm thấy, ở Tỉnh ủy bên này, không cần ngày ngày chạm mặt với những người như Viên Đồng Tài, Phan Trường Hải.
Sẽ làm cho bọn họ tự nhiên cảm thấy hắn cũng không phải một thành viên trong Ủy ban hoạch định chính sách, từ đó mà giảm thấp cảnh giác đối với hắn.
Trên bàn đặt một chồng văn bản tài liệu chờ xử lý, Dương Tử Hiên tùy ý cầm lên một phần, là văn bản tài liệu tối hôm qua Hồ Khải sửa sang lại, hiệp nghị giữa nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu và Năm Linh, đổi cải cách kỹ thuật lấy quyền tăng cường cầm cổ phần công ty.
Bây giờ, ở tỉnh Ủy ban hoạch định chính sách, Dương Tử Hiên được phân công nghiệp vụ quản lý cải cách xí nghiệp nhà nước, có quyền hạn lấy những văn kiện này từ bên trong Ủy ban hoạch định chính sách ra ngoài.
"Năm Linh không cần tốn tiền mua bán, vẫn chiếm được chỗ tốt lớn, thật đúng là làm không tệ..."
Dương Tử Hiên xem văn bản tài liệu một lần liền ném lên trên mặt bàn, nói: "Dây chuyền kỹ thuật hạng ba, rớt lại phía sau hàng thế kỷ, tăng thêm việc người ta đồng ý một cái huấn luyện kỹ thuật cho nhân viên quản lý, liền làm cho đám xưởng trưởng trong ô tô Ích Châu quên cả cha mẹ."
"Nếu như không phải trước đó không lâu xảy ra tranh cãi ngoại giao, chỉ sợ đám người có tâm tính nô tài trong tỉnh mặt kia càng thêm kiêu ngạo rồi!"
Hồ Khải thấp giọng nói: "Chỉ là, chúng ta muốn thông qua phần hiệp nghị này, bắt lấy nhược điểm của Phan Trường Hải, dường như không phải quá dễ dàng."
Ít nhất thì từ dấu màu đỏ chữ màu đen trên mặt để xem xét, phần hiệp nghị này không có một vấn đề nào.
Kinh tế trong tỉnh một mực không đi lên, hấp dẫn đầu tư bên ngoài so với tỉnh hàng xóm là tỉnh Nam Tô và tỉnh Giang Nam đều kém một đoạn dài, một mực làm trung ương phiền lòng.
Tuy Hoàng Văn Thanh chiếm cứ thượng phong trong lần tranh cãi ngoại giao này, nhưng cũng không dám đơn giản triệt để đắc tội đám người Nhật Bản kia, đuổi ra khỏi tỉnh La Phù, nếu như đám thương nhân xí nghiệp Nhật Bản kia thật sự rút toàn bộ khỏi La Phù tỉnh, cái chức chủ tịch tỉnh này của Hoàng Văn Thanh cũng không thể ngồi được bao lâu, sẽ bị rút lui.
Bởi vậy, muốn làm văn vẻ trên phần hiệp nghị này, ở trong tỉnh hiện nay, cơ bản là không thể thực hiện được, dù sao thì kỹ thuật của Năm Linh khó có thể định lượng, lúc ấy cũng không có ai đi tiến hành xác định kỹ càng giá trị của những kỹ thuật đào thải hạng ba kia.
Dùng ánh mắt đời sau của Dương Tử Hiên để xem xét, kỹ thuật chế tạo Năm Linh trao cho nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, sẽ không thể đến được con số ngàn vạn, căn bản không giá trị đến 14% giá trị cổ quyền nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu.
Nhưng loại ước định cá nhân của Dương Tử Hiên, căn bản là không có sức thuyết phục.
"Tìm chữ ở trên hiệp nghị không thấy lỗ thủng, nhưng từ chính giữa hiệp nghị, chúng ta vẫn là có thể tìm được một ít manh mối khác có thể lợi dụng."
Dương Tử Hiên chậm rãi nói: "Mặc dù nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu là xí nghiệp thuộc tỉnh, nhưng lại liên quan rối rắm đến chính phủ địa phương Ích Châu, chính phủ địa phương Ích Châu lại càng là người giựt giây trong việc đưa nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu ra thị trường tại sở giao dịch chứng khoán Cảng Châu...tầng quản lý nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu bị chính phủ địa phương Ích Châu ảnh hưởng rất sâu."
"Chính phủ Ích Châu, tầng quản lý nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, Năm Linh, ba phương diện này trong cuộc giao dịch cổ phần giữa Năm Linh và nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, chẳng lẽ không tồn tại việc chiếm tài sản bất hợp pháp hay sao? Trong chuyện này có quá nhiều chuyện đáng để đào móc." Sắc mặt Dương Tử Hiên bình tĩnh, nói.
"Cậu đi kêu Phan Bách Văn chủ nhiệm đến đây cho tôi..." Dương Tử Hiên phân phó.
Hồ Khải giật mình một cái, Phan Bách Văn là chủ nhiệm phòng hai kiểm tra kỷ luật, cũng là trợ thủ đắc lực của Dương Tử Hiên, bởi vì hỗ trợ Dương Tử Hiên phá nhiều án kiện lớn, cũng rất có danh vọng bên trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.
Hồ Khải nghe Dương Tử Hiên kêu Phan Bách Văn đến, chỉ sợ vừa toàn bộ tỉnh sẽ lại xuất hiện một phen gió tanh mưa máu.
Nghĩ tới đây, hô hấp Hồ Khải không khỏi bắt đầu gia tốc rồi, lúc nào chính mình mới có thể tựa như ông chủ mình, chỉ một hành động là làm rung chuyển toàn bộ tỉnh đây?
Phan Bách Văn tới, Dương Tử Hiên ném văn bản tài liệu về hiệp nghị cho hắn, Phan Bách Văn cũng là người lắt léo trong Ban Kỷ Luật Thanh tra, thoáng cái đã ngửi được manh mối trong cuộc giao dịch này.
"Dương sở, ngài muốn động thủ với nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu?" Phan Bách Văn nghi hoặc hỏi.
Dương Tử Hiên trầm ngâm một chút, chậm rãi nói: "Cho dù muốn động thủ, cũng không phải Ban Kỷ Luật Thanh tra chúng ta định đoạt, cái bản án này liên lụy quá rộng lớn, thật sự muốn xử lý, vẫn phải để ủy ban tỉnh bên kia dẫn đầu, tôi tìm cậu tới, chỉ là muốn thương lượng một chút..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...