Giả Cán Bộ

Trần Chí Ôn ở trong khoảng thời gian này làm công tác kinh tế lại được trung ương khẳng định, Nhậm Đoàn chấp chưởng thành phố Tử Kim có nền kinh tế lớn, xây dựng công trình cũng rất cơ bản, cường độ đẩy mạnh các hạng mục to lớn trọng điểm đều rất lớn, đã đi ra khỏi không khí suy yếu trước kia.

Trừ những nguyên nhân đó ra, hội nghị thường vụ chính phủ tỉnh, còn thảo luận về vấn đề vị trí Dương Tử Hiên, Trần Chí Ôn đề nghị Dương Tử Hiên đảm nhiệm phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách, ý kiến khác nhau nghiêm trọng với Hoàng Văn Thanh, liền quyết định đem vấn đề Dương Tử Hiên chuyển tới hội nghị thường ủy để quyết định.

"Dương Tử Hiên trước kia đã có thành tựu không nhỏ tại phương diện công tác kinh tế, lúc anh ta ở Nam Hồ, đã tiến cử tập đoàn Hiện Hải, hiện tại tổng sản lượng kinh tế khu công nghiệp Nam Hồ chiếm cứ thứ ba trong toàn bộ tỉnh!”

“Hơn nữa tỉ lệ tăng trưởng gdp vẫn còn tiếp tục tăng nhanh, trợ giúp Nam Hồ giải quyết một bộ phận lớn vấn đề nghề nghiệp cho người dân, sáng tạo ra rất nhiều cơ hội làm việc, chiến tích ở khu kinh tế nghiên cứu kỹ thuật Nam Hồ cực kỳ rõ ràng!”

“Nhất là về sản nghiệp lắp ráp điện tử liên hoàn, đã sắp thành hình, đại bộ phận nhà xưởng vô tuyến điện trong tỉnh đều đặt phòng làm việc hoặc là nhà máy sản xuất ở Nam Hồ..." Thư ký trưởng chính phủ tỉnh Trương Ôn chăm chú đi theo sau lưng Hoàng Văn Thanh, rất cẩn thận nói.

Với tư cách người nhiều mưu trí, chuyên tham mưu cho Hoàng Văn Thanh, Hoàng Văn Thanh rất coi trọng Trương Ôn, thậm chí vượt xa Trình Tư Vũ và La Trạch Minh.

"Ở trên hội nghị thường ủy, nếu như Trần Chí Ôn mãnh liệt yêu cầu để cho Dương Tử Hiên kiêm nhiệm chức phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách, chỉ sợ sẽ được Chu Trì Khôn, còn có cả đám người Trương Á Đông kia ủng hộ..." Đầu óc Hoàng Văn Thanh xoay chuyển một phen rồi nói.

Trương Ôn bỗng nhiên cười một tiếng quỷ dị, nói: "Chủ tịch tỉnh, nghe nói thời điểm Dương Tử Hiên ở Nam Hồ, đã mâu thuẫn không nhỏ với cháu trai Trương Á Đông, thời điểm Dương Tử Hiên rời khỏi Nam Hồ, vị trí cháu trai Trương Á Đông vẫn chưa được hoạt động, lại là một phó bí thư vu vơ tiếp nhận vị trí bí thư đảng ủy khu công nghiệp Nam Hồ của Dương Tử Hiên!”


“Người này tiếp tục quán triệt chính sách còn sót lại trước kia của Dương Tử Hiên tại khu công nghiệp Nam Hồ, tăng thêm bọn người bí thư thị ủy Thạch Phong Tín và phó bí thư thị ủy Lý Chí Hồng dùng lực lớn ủng hộ, hiện tại, trên thực tế, khu công nghiệp Nam Hồ vẫn sống ở phía dưới âm ảnh của Dương Tử Hiên..."

"Hả?"

Hoàng Văn Thanh có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới, quan hệ giữa Dương Tử Hiên và Trương Á Đông còn có một tầng rây tơ rễ má như vậy.

"Quan hệ giữa Trương Á Đông và đứa cháu trai này của hắn như thế nào?"

"Coi như rất thân thiết!" Trương Ôn cẩn thận nói: "Đây cũng là tin tức tôi thu thập trở về được..."

Ánh mắt Hoàng Văn Thanh hiện lên một tia dị sắc, nói: "Nói như vậy, hai người Trương Á Đông và Hoàng Trấn Đông không biết ủng hộ Dương Tử Hiên kiêm nhiệm chức phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách rồi?"

Trương Ôn không dám chen lời nói vào đây, dù sao, những trình tự đấu tranh liên quan đến chỗ nước rất sâu này, không phải là nơi hắn có thể chen miệng vào.


"Chỉ là, quyền nói chuyện của Trương Á Đông và Hoàng Trấn Đông trên mặt nhân sự không phải đặc biệt lớn, tôi sợ Trần Chí Ôn sẽ mãnh liệt yêu cầu Dương Tử Hiên đảm nhiệm phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách, làm rối tôi, đến lúc đó Chu bí thư khả năng cũng sẽ ủng hộ hắn!"

Hoàng Văn Thanh thở dài nói: "Dương Tử Hiên này vẫn có rất nhiều năng lực, nhưng không thể để cho chúng ta sử dụng, đứng ở mặt đối lập với chúng ta, đáng tiếc..."

"Chỉ là, việc do người làm, tôi cảm thấy, tìm lúc thích hợp nói chuyện với hắn, không chừng sẽ có cơ hội..."

"Việc liệt công ty Xuân Huy làm nơi thí điểm xí nghiệp công, cậu phải nắm chặt để xử lý, tìm người phụ trách tương quan nói chuyện, xưởng trưởng nhà máy chế tạo thiết bị hơi lạnh Xuân Huy gọi Khô Lộc Văn đúng không?”

“Tôi nhớ được, thời điểm bình xét chiến sĩ thi đua trong tỉnh năm nay, tôi còn tự mình trao giải cho hắn, có chút ấn tượng đối với người này, rất to con..." Hoàng Văn Thanh chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi qua rừng cây đầy bóng mát.

"Khô Lộc Văn này có năng lực cá nhân rất mạnh, năm đó nhà máy chế tạo thiết bị hơi lạnh Xuân Huy đã gần như sắp phá sản rồi, hắn nhận nhiệm vụ lúc tất cả đã lâm nguy, nhậm chức xưởng trưởng Xuân Huy!”

“Liền dứt khoát hẳn hoi tiến hành cải cách kỹ thuật, không đến một năm liền từ lỗ lã mà buôn may bán đắt, lợi nhuận và thuế cũng là tăng trưởng từng năm!”


“Chỉ là, hai năm qua, công ty thiết bị hơi lạnh trong nước cạnh tranh rất mạnh, nhất là tỉnh Lĩnh Nam, thành phố Nam Hải, xuất hiện rất nhiều xí nghiệp điện gia dụng dân doanh phát triển, tạo thành cực lớn trùng kích đối với rất nhiều nhà máy chế tạo thiết bị hơi lạnh, nhân tài cũng bị xói mòn. Tỉnh Lĩnh Nam, điều hòa Minh Châu cũng quật khởi, sinh ra lực trùng kích cực lớn..." Trương Ôn xuất thân từ phòng nghiên cứu chính sách, cũng cực kỳ chú ý đến động thái kinh tế quốc nội, vì để kịp thời cung cấp tài liệu cố vấn cho Hoàng Văn Thanh.

"Một người lãnh đạo mấu chốt rất quan trọng, Khô Lộc Văn này đã có thể mang Xuân Huy đi lên, cũng có năng lực hoàn thành cải cách xí nghiệp nhà nước, cậu tìm thời gian, để cho hắn đến gặp tôi một lần..." Hoàng Văn Thanh phân phó nói.

Nếu như Dương Tử Hiên nghe được Hoàng Văn Thanh đánh giá đối với Khô Lộc Văn lúc này, sợ rằng sẽ cười chết mất thôi.

Khô Lộc Văn là một người đàn ông đã sớm bị rượu và gái lấy hết thân thể, giao công ty Xuân Huy cho người đàn ông triệt để mất hết sinh lực, người đàn ông chuyển tài sản quốc hữu lên trên danh nghĩa mình, vậy mà cũng có thể được Hoàng Văn Thanh và Trương Ôn ký thác kỳ vọng.

...

Tháng 7 ngày 25, Dương Tử Hiên đến kinh sân bay thành phố Tử Kim, ngồi phi cơ đến kinh thành, lúc đến kinh thành, không khí chỗ thành thị cổ xưa này đã trở nên rất nặng nề.

Trong nước, khẩu hiệu bảo vệ môi trường và chính sách cơ cấu bảo vệ môi trường tương quan vẫn cực kỳ chưa hoàn thiện, bình luận định hướng trên báo đài vẫn chưa trở thành một trong những công tác kinh tế.

Hoàn cảnh môi trường bản thân kinh thành và hoàn cảnh chung quanh từ từ chuyển biến xấu, tiếng bão cát thổi từ bốn phía mà đến, bầu trời một mảnh âm u.


Máy bay hạ cánh, ra ngoài sảnh lớn, liền thấy được Đái Mộc Cát mặc váy mỏng màu vàng nhạt, trong đám người có vẻ cực kỳ chói mắt.

Cái gọi là người đẹp như cúc, chính là nói đến loại khí chất này, sảnh lớn cứ việc đầu người trôi nổi mãnh liệt, nhưng vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra nàng.

"Hiện tại cậu đúng là tự phụ hơn cả các tiểu thư khuê các, mời hết cả lời, bảo cậu đến kinh thành một chuyến, vậy mà còn luôn ra sức khước từ, bắt thư ký trung thực kia che dấu hộ nữa..." Vừa thấy được Dương Tử Hiên, Đái Mộc Cát liền không nhịn được, cong miệng lên trách móc.

"Cô cho rằng tôi có thể giống như cô, mỗi ngày bay đi khắp nơi du lịch sao..."

Dương Tử Hiên cười cười, cầm bao hành lý trong tay đưa cho Đái Mộc Cát, lại làm cho Đái Mộc Cát vừa bực mình vừa buồn cười, nói: "Cậu không thể có chút phong độ thân sĩ hả, có người đối đãi với cô gái xinh đẹp như vậy sao, đừng nói cái hành lý này không phải là của tôi, coi như là của tôi, cậu cũng không biết xấu hổ, một người đàn ông hai tay trống trơn, lại bắt tôi đây, một cô gái yếu đuối cầm hành lý hả..."

Dương Tử Hiên cười cười nói: "Tôi tặng cho cô đấy, bên trong đều là quần áo tôi đổi trên phi cơ, chưa giặt đâu!”

Đái Mộc Cát trực tiếp ném hành lý của Dương Tử Hiên lên trên mặt ghế, lẹp xẹp giày cao gót đi ra ngoài, Dương Tử Hiên bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm hành lý đi theo đằng sau nàng.

Hai bên đường phồn hoa, đèn neong chiếu sáng rực rỡ, ngẫu nhiên sẽ có ánh sáng bắn từ kính ra, rất chói mắt, Dương Tử Hiên ngồi ở ghế kế bên tài xế, Đái Mộc Cát đang giận dỗi mắng Dương Tử Hiên không chịu đến kinh thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui