"Xuân Huy công ty? Công ty của các vị có phải là có một người gọi Tôn Xán, hai ngày trước, hắn và vợ hắn đã đi đến nhà của tôi rồi!" Dương Tử Hiên nói.
Lưu Bảo lập tức mặt mày hớn hở, trong nội tâm nói thầm, thằng nhóc Tôn Xán này vẫn rất hiểu chuyện, vội vàng gật gật đầu nói: "Đúng đúng, hắn là phó trưởng phòng tài vụ công ty chúng tôi, trẻ tuổi tài cao, vợ của hắn là cô giáo khu chúng tôi!"
Dương Tử Hiên gật gật đầu nói: "Có chuyện gì sao? Tôi còn phải đi có việc nữa!"
Lưu Bảo hơi khom người xuống, nói: "Cũng không có đại sự gì, chính là muốn mời ngài đi đến công ty Xuân Huy chúng tôi động viên một chút!”
“Ai, Dương sở trưởng, ngài không biết, ở chính giữa các xí nghiệp thuộc tỉnh quản lý trong toàn bộ tỉnh, hiệu quả và lợi ích của công ty Xuân Huy chúng tôi đứng đầu trong danh sách, vì vậy mà có một vài người đỏ mắt, cố ý nói chúng tôi bị tổn thất, công ty Xuân Huy làm giả sổ sách!”
“Còn cử động trình diện đến tận sở giám sát, cho nên tôi hi vọng Dương sở ngài có thể đến động viên cho Xuân Huy công ty chúng tôi, các công tác tiếp đãi, tôi đều đã sắp xếp xong xuôi, sẽ do vợ chồng Tôn Xán mấy ngày hôm trước đi đến nhà ngài thực hiện toàn bộ hành trình tiếp đãi..."
Dương Tử Hiên nhíu mày, suy nghĩ một chút, mình nhậm chức thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra, phó sở trưởng sở giám sát cũng đã gần được một năm, nhưng rất ít khi đến các nơi điều tra nghiên cứu.
Bây giờ cũng đã đến thời điểm đi xem, thoáng thăm viếng một tý, thoáng hiểu rõ một tý về tình trạng phát triển các xí nghiệp phụ thuộc vào nhà nước trong La Phù tỉnh tỉnh rồi.
Việc này cũng giúp mình đề ra ý kiến chuẩn xác cho Trần Chí Ôn trong công tác kinh tế kế tiếp.
Nghĩ đến đây, Dương Tử Hiên liền gật gật đầu, nói: "Được! Thời gian vào lúc nào, anh cùng với Hồ Khải thoáng phối hợp một tý, nhìn một chút xem lúc nào tôi có thời gian, tôi sẽ đến!”
Lưu Bảo lập tức trao đổi điện thoại với Hồ Khải, cúi đầu khom lưng, đợi cho Dương Tử Hiên rời đi rồi, mới cầm lấy điện thoại bấm số điện thoại gia đình vợ chồng Tôn Xán: "Sự tình tương đối thuận lợi, Dương Tử Hiên đã đáp ứng đến Xuân Huy công ty chúng ta điều tra nghiên cứu khảo sát, tôi sẽ tận lực kéo dài, để hắn tới muộn một chút, hai người phải chuẩn bị sẵn sàng, thành bại là ở trong hành động lần này!”
“Tin tức tố cáo tin đã đến sở giám sát tỉnh rồi, không biết Dương Tử Hiên sẽ tỏ thái độ gì, chỉ là, thái độ của hắn tuyệt đối có sức nặng nhất trong cuộc điều tra!"
"Nói ngắn lại, tuyệt đối không thể để cho người sở giám sát lập án điều tra, bằng không lỗ thủng lớn thì mấy năm này và những số liệu tài vụ giả kia của công ty Xuân Huy chúng ta sẽ bị mang ra ngoài ánh sáng, đến lúc đó, chúng ta đều phải ôm nhau cùng chết!"
Lưu Bảo tỉnh táo nói: "Hiện tại chúng ta đã là châu chấu cùng nằm trên một sợi dây rồi, vợ chồng các người phải nghĩ ra tất cả biện pháp để hầu hạ tốt Dương Tử Hiên này, tận lực để cho hắn thoả mãn mà về, nếu có hắn ở trên đầu giúp chúng ta chống đỡ, chúng ta có thể tiếp tục sống sót, lão Tôn, cậu được cũng cân nhắc chức vị phó quản lý kinh doanh đấy!"
Tôn Xán nhất thời kích động nói: "Tốt, Lưu tổ trưởng, tôi và Trần Linh nhất định sẽ hầu hạ tốt Dương sở trưởng."
"Mấy ngày nay dẫn Trần Linh đến nội thành dạo chơi, mua thêm mấy bộ quần áo giá cao một chút, để cho nàng từ từ thay đổi cách ăn mặc, tiền sẽ do công ty chi trả..."
Sau khi để điện thoại xuống, Lưu Bảo cười cười, đối phó với những cán bộ tầng giữa này, đơn giản chính là hai thứ, một là gái, hai là tiền.
Tiền đã được chứng minh là tại không thể thực hiện được trên người Dương Tử Hiên rồi, Lưu Bảo và đám người liên can đã nghĩ ngợi cách hạ thủ bằng gái.
...
Hiện tại đương nhiên Dương Tử Hiên không biết đã có cái bẫy rập màu phấn hồng đang chờ hắn, Hoàng Văn Thanh vừa mới bấm điện thoại cho hắn, muốn hắn đến chính phủ tỉnh, báo cáo công tác bản thân và tình huống công tác hội nghị hệ thống giám sát toàn bộ tỉnh.
Hoàng Văn Thanh và Trình Tư Vũ cũng không làm khó xử Dương Tử Hiên, tâm tư Hoàng Văn Thanh khó có thể nắm lấy, nhưng Trình Tư Vũ là vì sợ Dương Tử Hiên, cho nên phản đối chế tạo chướng ngại ngáng chân Dương Tử Hiên.
Lúc Trình Tư Vũ tiến văn phòng, thông báo Dương Tử Hiên muốn tới báo cáo làm việc, trên mặt bàn đối diện Hoàng Văn Thanh có một phần văn bản tài liệu dùng cặp văn kiện màu đỏ kẹp chặt, hắn đang nhìn vào đó, tập trung tư tưởng suy nghĩ.
Bên trong văn bản tài liệu là báo cáo của Ban Phi phó chủ tịch tỉnh đưa lên, nói về việc phát triển kinh tế tư doanh toàn bộ tỉnh, trong báo cáo nói rõ ràng là muốn đem kinh tế tư doanh biến thành một trong những công tác trọng điểm thuộc kinh tế tỉnh.
Không thể dồn toàn bộ lực lượng kêu gọi đầu tư, càng phải chú ý phát triển kinh tế tư doanh, dùng lực lớn để đỡ xí nghiệp dân doanh và công nghiệp dân tộc phát triển.
Tại chỗ cuối cùng bản báo cáo, còn nói về xí nghiệp dân doanh trong khoảng thời gian này đang phát triển mãnh liệt trong tỉnh —— điện tử Dương Ban Mai Xích!
Hoàng Văn Thanh có thể làm cho tới vị trí chủ tịch tỉnh hôm nay, đương nhiên cũng không phải là cái đèn đã cạn dầu gì, liếc mắt liền nhìn ra sau lưng việc này hơn phân nửa là có Trần Chí Ôn giựt giây.
Ban Phi là phó chủ tịch tỉnh đảng phái dân chủ, nhưng bản thân Ban Phi, là không thể nào đưa ra một phần báo cáo như vậy.
Báo cáo thế này, biểu hiện ra là muốn cường điệu địa vị kinh tế tư doanh trong nền kinh tế và cường độ chính phủ giúp đỡ, rõ ràng chính là muốn đi con đường hoàn toàn trái ngược với Hoàng Văn Thanh, một mực cường điệu "tiến cử xí nghiệp đầu tư bên ngoài, để cho xí nghiệp đầu tư bên ngoài nhận được chính sách càng thêm ưu đãi", "lợi dụng đầu tư bên ngoài giúp đỡ quốc gia phát triển".
Một mình Ban Phi thì tuyệt đối không có can đảm trực tiếp khiêu chiến với Hoàng Văn Thanh này, trừ phi đằng sau Ban Phi còn có người giúp đỡ, người này rõ ràng chỉ có thể là Trần Chí Ôn gần đây danh tiếng rất mạnh.
So với Chu Trì Khôn, trước mắt, Hoàng Văn Thanh đã ăn phải hai lần thiệt thòi lớn, đối với tiền đồ con đường làm quan của hắn thật sự là đả kích không nhỏ.
Lần đầu tiên, trung ương không chịu tán đồng công tác kinh tế của hắn tại La Phù tỉnh, cho rằng tác phong công tác của Hoàng Văn Thanh quá bảo thủ, làm cho kinh tế toàn bộ tỉnh lui về phía sau.
Mặc dù có quái vật kinh tế trung bộ là thành thị Tử Kim làm chỗ dựa, nhưng kinh tế đã chậm rãi rớt lại phía sau, chỉ tốt hơn một chút so với tỉnh Cống Tây.
Lần thứ hai chính là cảm giác kém cỏi của hắn đối với điều tiết khống chế kinh tế vĩ mô, vẫn cường điệu chính sách kinh tế vĩ mô, áp dụng chính sách tài chính rộng rãi, ở trong tỉnh thậm chí còn tạo thành hai trận doanh lớn đối lập với Trần Chí Ôn.
Hai việc này đều làm cho con đường làm quan của Hoàng Văn Thanh xuất hiện một tầng ảm đạm nồng đậm.
Tuổi tác Hoàng Văn Thanh năm nay cũng đã không nhỏ, năm mươi bảy tuổi, nếu như có thể làm Bí thư Tỉnh ủy một lần, còn có khả năng tiến bộ, nhưng chiếu theo tình thế trước mắt để xem xét, cái này đã không thực tế.
Chỉ là, cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội, giai đoạn hiện tại, tất cả vẫn dùng phát triển kinh tế làm trung tâm, Hoàng Văn Thanh biết rõ, mình cũng không phải triệt để không có khả năng lật bàn, cơ hội vẫn phải có, phải xem mình có thể bắt lấy hay không mà thôi.
Dương Tử Hiên đến, Hoàng Văn Thanh cũng không kỳ quái.
Hoàng Văn Thanh có con đường tin tức của mình, biết rõ Dương Tử Hiên biểu hiện ra là phó sở trưởng sở giám sát, nhưng bên trong, thực tế là phụ tá tham mưu trên mặt kinh tế ở một trình độ nhất định cho Trần Chí Ôn.
Tuy Dương Tử Hiên đã sửa trị qua thư ký Trình Tư Vũ của hắn, tuy Hoàng Văn Thanh không phải là loại người gì lòng dạ rộng lớn, nhưng hắn vẫn sinh ra một tia chờ mong đối với Dương Tử Hiên, hy vọng có thể từ trong miệng Dương Tử Hiên móc ra một ít tin tức có tác dụng, nhìn xem sau lưng phần báo cáo phát triển kinh tế dân doanh này, có phải là có bóng dáng Dương Tử Hiên không.
Kinh tế dân doanh ——đối với Hoàng Văn Thanh hắn mà nói, có lẽ là cơ hội lật bàn lần thứ nhất, cũng là cơ hội khả quan duy nhất trước mắt.
"Chủ tịch tỉnh!"
Trình Tư Vũ dẫn Dương Tử Hiên tiến vào văn phòng, về sau, liền lui ra ngoài.
Đây không phải là lần đầu tiên Dương Tử Hiên đến văn phòng Hoàng Văn Thanh, từ nơi này có thể nhìn ra đường cái Bắc Sơn cách đó không xa và cao ốc Tỉnh ủy cao cao, hai tòa nhà cao ốc đối diện nhau, Dương Tử Hiên không biết ở trong khu nhà Tỉnh ủy, Chu Trì Khôn có thể thỉnh thoảng nhìn sang cao ốc chính phủ tỉnh bên này hay không.
Lúc này đã tiếp cận hoàng hôn, sắc trời chiều đầy hào quang màu vàng chiếu vào, có chút chướng mắt, từ bên ngoài không thể xuyên qua thủy tinh nhìn tình huống bên trong.
"Tự mình tìm vị trí ngồi đi!" Tâm tình Hoàng Văn Thanh có chút bực bội, nhìn Dương Tử Hiên, đa đa thiểu thiểu (nhiều nhiều ít ít) cũng xem như người khởi xướng hắn bực bội này, trong lòng có chút khúc mắc đa đa thiểu thiểu (nhiều nhiều ít ít), liền không mặn không nhạt nói.
"Tôi tới là để báo cáo công tác cho chủ tịch tỉnh ngài, sở giám sát chúng tôi đã sai lầm giải thích tinh thần văn bản tài liệu của văn phòng chính phủ tỉnh, không dựa theo tinh thần văn bản tài liệu chính phủ tỉnh để phát triển công tác, không dựa theo chính sách tài chính rộng rãi mà chính phủ tỉnh đề nghị áp dụng! Không khống chế tốt công việc của người dưới, tôi muốn tới làm kiểm điểm khắc sâu với chủ tịch tỉnh ngài..."
Dương Tử Hiên vừa nói ra đến một nửa, trong lòng Hoàng Văn Thanh cũng cảm thấy hơi tức giận rồi, Dương Tử Hiên này thật đúng là không biết điều, tôi đang cay vì vấn đề này, cậu còn nói ra, đây không phải là đang chơi đểu tôi sao?
Hoàng Văn Thanh lạnh lùng nói: "Dương Tử Hiên, cậu đây là đang có ý gì?"
Nếu như là thị trưởng thành phố tầm thường, bọn họ nhìn thấy bộ dáng Hoàng Văn Thanh, liền biết Hoàng Văn Thanh đã bị chọc giận, lập tức nơm nớp lo sợ, không dám nói tiếp nữa.
Nhưng Dương Tử Hiên đúng là Dương Tử Hiên, không bị Hoàng Văn Thanh rống một tiếng liền nói không lên lời.
"Chủ tịch tỉnh, tôi không dựa theo những chủ trương trước kia ngài phân phó, nên hôm nay mới tới làm kiểm điểm..." Dương Tử Hiên nhếch miệng mỉm cười.
Sắc mặt Hoàng Văn Thanh lúc đỏ lúc trắng, chính phủ tỉnh đưa ra văn bản tài liệu trước kia, lại là một sai lầm tương đối lớn, hiện tại 19 biện pháp điều tiết khống chế vĩ mô đưa xuống, làm cho văn phòng chính phủ tỉnh và hắn vất vả sửa lỗi.
"Đủ rồi!"
Đây chính là khiêu khích quá hiển nhiên! Hoàng Văn Thanh đã phát hỏa!
"Dương Tử Hiên, cậu cho rằng cậu là ai?"
Hoàng Văn Thanh vỗ bàn đứng lên, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ quát: "Không cần tỏ ra uy phong ở trước mặt tôi, cậu vẫn chưa đủ tư cách đâu!"
Dương Tử Hiên cũng không yếu thế chút nào, nói: "Chủ tịch tỉnh, tôi chính là một nhân viên chính phủ bình thường, không dám tỏ vẻ uy phong gì ở trước mặt ngài! Tôi chỉ làm công sự! Trước kia xác thực rất nhiều người tham ô tài chính đi đầu tư vào cổ phiếu, hai năm qua, cổ phiếu cực kỳ náo nhiệt."
Trong nội tâm Hoàng Văn Thanh thầm chấn động, kinh ngạc nhìn Dương Tử Hiên, không biết nên nói gì cho tốt, một lát sau mới nói: "Những sự tình trước kia kia không có gì hay để nói, cậu báo cáo trọng điểm cho tôi, xem an bài công tác kế tiếp thế nào!"
Sắc mặt Hoàng Văn Thanh chậm rãi hòa hoãn xuống, nói: "Còn có một việc, hãy nói cách nhìn của cậu đối với phát triển xí nghiệp dân doanh tỉnh ta?"
Trong nội tâm Dương Tử Hiên thaamf cả kinh, nhưng bề ngoài vẫn rất lạnh lùng, không nghĩ tới, chính mình cực lực đề cử chính sách giúp đỡ xí nghiệp dân doanh với Trần Chí Ôn, nhanh như vậy liền đưa tới chỗ Hoàng Văn Thanh.
Hoàng Văn Thanh khẳng định cũng đã ngửi được mùi chiến tích từ đó, cho nên mới buông tư thế cao ngạo, nói chuyện cùng Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên nói sơ lược trong chốc lát, đương nhiên sẽ không nói cách nghĩ chân thật trong mình nội tâm ra cho Hoàng Văn Thanh nghe.
……….
Tháng bảy, nhiệt độ rất cao, tuy nhiệt độ Tử Kim so ra thì kém ba thành thị như lò lửa lớn ở hai bờ sông Hồng Hà, so ra thì kém Thành Đô, Nam Kinh những lồng hấp này, nhưng cũng không kém hơn là bao nhiêu.
Mặc dù là ánh nắng trời chiều giống như máu tươi đã mất đi rồi, nhiệt độ vẫn còn lưu lại quanh quẩn trong không khí, không đến đêm khuya thì không tản đi.
Chỉ là nhiệt độ trong phòng không tính là quá cao, trong đại đạo Bắc Sơn dài vài Km, đều lác đác phân bố một ít hồ nước tự nhiên, thật sự để cho đại đạo Bắc Sơn không có vẻ quá oi bức mặc dù là dưới cái nóng mùa hè, hoàn cảnh yên tĩnh mát lạnh, lại làm cho chỗ thần bí nhất La Phù tỉnh này tăng thêm vài phần không khí ngưng trọng.
Hoàng Văn Thanh ngồi ở trên ghế đen cao cao, ngón tay vân vê điếu thuốc, con mắt liếc xéo Dương Tử Hiên, nghe Dương Tử Hiên đang qua loa đối với hắn.
Có thể ngồi vào vị trí chủ tịch tỉnh này, ánh mắt nhìn người đương nhiên cũng sẽ không kém, tuy không thể nói là moi ruột gan, nhưng cũng có thể liếc mắt nhìn ra Dương Tử Hiên đang qua loa vấn đề hắn hỏi.
"Kinh tế tư doanh, với tư cách một bộ phận kinh tế quốc dân, có thể nói là thành phần rất quan trọng với nền kinh tế, mặc dù chúng ta chăm chú giới hạn đối với kinh tế tư doanh, nhưng cũng phải thừa nhận địa vị của nền kinh tế tư doanh!”
“Nhưng trong nước, các cán bộ từ trên xuống dưới không chú ý nhiều lắm đối với kinh tế tư doanh, đối với xí nghiệp nước ngoài lại cực kỳ nịnh nọt, cái này không thể nghi ngờ là làm cho nhãn hiệu công nghiệp dân tộc vốn đã ở yếu thế ngay tại thị trường trong nước càng thêm yếu kém hơn!”
“Xí nghiệp dân doanh bây giờ đang cầu sinh tồn trong khe hẹp, cũng không phải một công việc quá dễ dàng!" Dương Tử Hiên vẫn là đem một vài cách nghĩ của mình nói ra.
Tuy Hoàng Văn Thanh làm rất nhiều biện pháp hoang đường mà không thấy hiệu quả tại phương diện kinh tế, nhưng không có nghĩa là Hoàng Văn Thanh không có năng lực tự hỏi và ánh mắt nhìn xa.
"Xem ra cậu rất là có cảm quan tốt đẹp đối với kinh tế tư doanh, bây giờ đến chỗ của tôi, kêu oan vì kinh tế dân doanh trong tỉnh hả?" Hoàng Văn Thanh nói, với tư cách chủ tịch tỉnh, ở trước mặt một tiểu bối, hắn đương nhiên có thể giữ kín thái độ của mình, không cần để Dương Tử Hiên nhìn thấy.
Coi như là hắn thật sự muốn đỡ kinh tế tư doanh trở thành chiến tích nặng trịch cho hắn, nhưng cũng khó có thể vừa nghe Dương Tử Hiên nói, liền tỏ thái độ tiếp nhận đề nghị của Dương Tử Hiên.
Dứt bỏ ân oán với Trình Tư Vũ, dứt bỏ xa lánh và trở ngại của Hoàng Văn Thanh đối với Trần Chí Ôn và quan viên một hệ Đại Danh, Dương Tử Hiên vẫn rất hy vọng Hoàng Văn Thanh có thể giúp đỡ kinh tế dân doanh.
Ở kiếp trước, đến thế kỷ hai mươi mốt, trong nước đã trở thành nhà xưởng để các xí nghiệp hải ngoại và phương tây nổi danh đến khai thác, Trung Quốc nổi tiếng thế giới về chế tạo.
Trong nước không có mấy xí nghiệp dân tộc nắm giữ kỹ thuật hạch tâm chính thức, kỹ thuật sản xuất mấu chốt đều nắm giữ ở trong tay những đầu sỏ nắm giữ kỹ thuật độc quyền và nhãn hiệu buôn bán hải ngoại kia.
Rất nhiều nhà xưởng trong nước đều là mang tư cách mồ hôi và máu, làm công tác gia công cho đầu sỏ hải ngoại, kiếm lấy chút ít phí gia công, lợi nhuận đều vào tay đầu sỏ hải ngoại.
Loại mầm tai hoạ này, từ bên trong thập niên 90, phong trào tiến cử đầu tư bên ngoài rầm rộ đã được chôn xuống.
Xí nghiệp dân tộc vẫn luôn đứng bên ngoài, bị xí nghiệp nhà nước, xí nghiệp hải ngoài đè ép, cầu sinh tồn trong khe hẹp.
Vô luận là cường độ ủng hộ của chính phủ địa phương, giá đất công nghiệp, ưu đãi thuế.
Hay là khu vực nền tảng vay vốn tín dụng, các xí nghiệp dân doanh đều ở vào địa vị tương đối yếu thế.
Xí nghiệp dân tộc có thể phát triển chém giết cùng xí nghiệp đầu sỏ hải ngoại mới là chuyện kỳ quặc quái gở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...