Giả Cán Bộ

Ở bên trong sự mê man, Dương Tử Hiên cảm giác mình như đang mơ một giấc mộng dài dòng, chỉ là, giấc mộng này rất chân thật sống động.

Va chạm ở bên trong giấc mơ, làm cho bên dưới thân thể cảm giác được mấy lần sảng khoái!

Như là đang nằm bên trên bãi biển, được những cơn sóng lớn mãnh liệt đập vào người, chợt cao chợt thấp, phập phồng phập phồng, tựa như chiếc thuyền nhỏ vật lộn trong bão táp.

...

Dương Tử Hiên là bị tiếng điện thoại đánh thức, sáng sớm, ánh mặt trời hơi chướng mắt, Dương Tử Hiên cảm giác con mắt mình không mở ra nổi.

Điện thoại là Hồ Khải gọi tới, hắn sớm đi đến Dương Tử Hiên nhà chờ, mới biết được tối hôm qua Dương Tử Hiên một đêm không về nhà, lão Lưu cũng là cực kỳ lo lắng, bây giờ là thời kì mấu chốt, sợ Dương Tử Hiên gặp phải chuyện gì bất trắc.

Hồ Khải thì cho rằng, vì công việc bị chính phủ tỉnh xử lý phê bình, Dương Tử Hiên đã say sửa ở bên ngoài, vội vàng hỏi thăm Dương Tử Hiên, có phải là đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay không?

Dương Tử Hiên cũng là cực kỳ nghi hoặc đối với chuyện tối ngày hôm qua, chén rượu đỏ Đường Ung Dung đưa cho hắn kia rõ ràng có vấn đề, uống xong, về sau liền đần độn, mất đi ý thức tỉnh táo, chỉ cảm giác được dưới thân thể rất sảng khoái.

"Tôi không sao, nghỉ ngơi sẽ tốt thôi, buổi sáng cậu đến đơn vị xin phép nghỉ cho tôi, buổi chiều tôi..." Dương Tử Hiên nói vài câu qua loa, liền cúp điện thoại.

Mở mắt ra, Dương Tử Hiên liền thấy được Đường Ung Dung tóc rối bù, vẫn còn buồn ngủ nằm ở bên cạnh mình.

Tóc tán loạn, sợi tóc thật dài tiệp trùm mắt buồn ngủ nhập nhèm ở dưới lại làm cho mặt mũi của nàng càng thêm xinh đẹp, da thịt tuyết trắng, trên thân thể lác đác vết đỏ, cũng có thể nói rõ tình hình chiến đấu tối hôm qua rất kịch liệt.

Dương Tử Hiên thiếu chút nữa ngã lăn xuống giường, không nghĩ tới, chính mình đường đường là một người đàn ông, lại bị người ta gian mê.

Loại chuyện này nói ra, chỉ sợ hoang đường đến mức không ai dám tin tưởng, nhưng hết lần này tới lần khác lại phát sinh ở trên người mình, trên tấm ga trắng nõn lưu lại không ít vết máu, Dương Tử Hiên cũng không phải là người chưa từng trải, đương nhiên biết những thứ này là của thiếu nữ mới quan hệ lần đầu.

Đường Ung Dung cuộn thân thể lại, thân thể mềm nhũn ra, phía dưới hạ thể là một mảnh dấu vết đầy nước.

Dương Tử Hiên cuối cùng cũng hiểu vì sao tối hôm qua mình lại cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Dương Tử Hiên là người nhìn quen sóng to gió lớn, không sợ đến mức hoảng hốt, sự tình đã xảy ra, hắn muốn tìm hiểu chân tướng của chuyện này, Dương Tử Hiên không tin thiếu nữ thanh xuân Đường Ung Dung này và mình đã sinh ra cảm giác vừa thấy đã yêu gì đó, cũng rất khó lý giải cách làm của Đường Ung Dung.


Ngồi ở đầu giường, khoác một bộ y phục đã nhàu nát, Dương Tử Hiên nhen nhóm một điếu thuốc, chậm rãi hút.

Tuy không ủng hộ cách làm của Đường Ung Dung, làm mình mê man cả tối hôm qua, nhưng hương vị thiếu nữ trẻ trung, hắn xem như đã hiểu rõ, không biết lúc mình mơ hồ, đã chà đạp Đường Ung Dung thành bộ dáng gì nữa.

Nhìn trên mặt kiều nộn của nàng hiện ra đầy vết thương vụn vặt, liền biết tình hình chiến đấu tối hôm qua rất kịch liệt.

...

Thân thể ấm áp thoáng run rẩy một tý, một mắt mở ra, liền chứng kiến bộ dáng Dương Tử Hiên đang xếp bằng ngồi ở đầu giường hút thuốc, ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn tiến đến, trên người Dương Tử Hiên có vẻ ưu thương chán chường, không giống như là cán bộ cao cấp tham mưu trưởng, bình thường có thói quen chỉ tay năm ngón kia.

"Đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì đó không?" Dương Tử Hiên liếc mắt nhìn Đường Ung Dung đã tỉnh lại.

Nàng khởi động thân thể một cái, xương quai xanh tinh xảo, bả vai bóng loáng, trước ngực một đống bánh bao trắng muốt, có thể chứng kiến không gian giữa hai chân, chân rất tròn, phía dưới luồng ánh sáng bắn đến, da thịt như đang phát sáng.

Dương Tử Hiên cảm giác bộ phận phía dưới hơi phản ứng, nơi đây không phải địa phương mình nên ở lâu, tiện tay cầm quần áo của mình tối hôm qua lên, mặc vào.

Sắc mặt Đường Ung Dung đỏ bừng, không dám nhìn vào mắt Dương Tử Hiên, kéo cái ga đã bị bẩn và nhàu nát vì trận chiến tối hôm qua lên, phủ ở trên thân thể mình, không nói gì.

"Anh đi ra ngoài mua bữa sáng, em cứ tắm rửa, thay đổi bộ quần áo khác đi!" Sau khi Dương Tử Hiên mặc quần áo tử tế, liền diệt tàn thuốc, quay đầu nói.

Dương Tử Hiên biết rõ lúc này là lúc phòng tuyến nội tâm Đường Ung Dung yếu ớt nhất, không có ý định lập tức truy hỏi nguyên nhân vì sao nàng mê gian mình.

Nghĩ đến chính mình cả ngày săn gái, lại bị một người con gái đánh bại trong giấc ngủ, Dương Tử Hiên cười khổ không thôi.

Kẻ trí nghĩ được ngàn điều, tất vẫn có điều bị bỏ qua, mình có thể đấu cùng những con cáo già như Đường Đại Minh, Trang Đạo Hiền, vậy mà lại bị Đường Ung Dung, một người con gái chưa học xong đại học cho vào tròng.

Trong khách sạn có cung cấp bữa sáng, Dương Tử Hiên gọi bánh quẩy và đậu hũ, ngoài ra thì thêm hai bình sữa và bánh mì nướng, thời điểm mang về phòng số 207, Đường Ung Dung đã rửa mặt xong rồi

Váy ngủ màu lam ngực thấp, xương quai xanh tinh xảo lộ ra hết, lại làm cho Dương Tử Hiên cảm thấy mình như đang bị dày vò, đã phát sinh quan hệ, sức miễn dịch đối với Đường Ung Dung thật đúng là không còn mạnh như xưa.


Nếu như Dương Tử Hiên biết rõ phía dưới váy ngủ, Đường Ung Dung không mặc gì hết, chỉ sợ sẽ xịt máu mũi ngay tại chỗ.

Trên mặt Đường Ung Dung hồng lên như bị phỏng, quần áo ngày hôm qua đều bị dính dấu vết, không mặc được, chỉ có thể mặc váy ngủ đeo đai dự bị này.

"Tùy tiện mua một chút, không biết em có thích ăn không?" Dương Tử Hiên đặt bữa sáng tại cái bàn bên cạnh bàn trang điểm, cầm hai cái ghế đến, nhìn thấy Đường Ung Dung có chút do dự đứng lặng bên cạnh, không dám tới, liền cười cười nói: "Tới ăn điểm tâm trước đi, anh cũng không phải là con cọp, không ăn thịt em đâu..."

Lời nói này vừa nói ra, Dương Tử Hiên cũng cảm giác những lời này có chút mập mờ, thoáng trầm mặc một tý, Đường Ung Dung đã từ từ tới ngồi, cầm lấy bữa sáng ăn, chậm rãi nhai nuốt, không khí như bị đọng lại.

"Có thể nói cho anh biết là vì cái gì không?" Cho tới bây giờ, Dương Tử Hiên chưa từng nghĩ tới chuyện làm thương tổn một cô gái thanh xuân hoạt bát lạc quan như vậy, nàng nên có cuộc sống của mình, có tuổi thanh xuân trong cuộc sống đại học.

Động tác của Đường Ung Dung bỗng nhiên ngừng lại, cầm bánh mì nướng trong tay, ăn được một miếng, liền dừng lại giữa không khí.

"Em nên tự chọn lựa chọn cuộc sống của mình, mà không phải làm như vậy." Dương Tử Hiên nhìn chằm chằm vào con mắt mông lung của Đường Ung Dung.

"Em mong anh giúp em!" Cảm giác nóng rát giữa hai chân lại làm cho trong lòng Đường Ung Dung hiện lên một chút cảm giác sỉ nhục, làm cho nàng ý thức được đây là một trận giao dịch, nàng là bên tình nguyện giao dịch, không quan hệ đến tình yêu.

"Cho nên em mới hạ thuốc mê ở trong rượu rồi cho tôi uống?" Khóe miệng Dương Tử Hiên nhếch lên, đầy vẻ cười lạnh, lại làm cho Đường Ung Dung sợ hãi.

"Em cũng không có biện pháp nào khác, ngoại trừ thân thể của mình, em không thể cho anh cái gì..." Đường Ung Dung cắn miệng, cố nén không cho nước mắt rơi xuống.

"Đứa nhỏ ngốc!" Dương Tử Hiên duỗi bàn tay có chút thô ráp ra, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc xinh đẹp tuyệt trần trên đầu Đường Ung Dung.

Đường Ung Dung cũng không nhịn được nữa, nhào vào trong ngực Dương Tử Hiên, khóc ồ lên.

"Cha em chết rồi, về sau, em cảm thấy dường như thế giới của mình sụp đổ toàn bộ, thật sự là không chịu được nữa rồi, không chịu được nữa rồi, cả thành phố An Thuyền đều căm thù người nhà em..." Đường Ung Dung khóc rống lên nói.

"Em nói câu nhờ anh giúp đỡ ba ba của em là có ý gì? Muốn anh truy cứu hung phạm sát hại ba ba của em sao? Hiện tại hung phạm đã muốn chậm rãi trồi lên mặt nước rồi, em hoàn toàn không cần phải trả một cái giá lớn như vậy..."

Dương Tử Hiên thở dài nói: "Cái này vốn chính là nghĩa vụ Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh bọn anh."


"Một cái giá lớn như vậy là việc phải làm, anh không hiểu đâu!" Đường Ung Dung dấu mặt ở trong ngực Dương Tử Hiên, khóc đến mức nước mắt tràn lan, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nói: "Cha tôi đã phạm sai lầm!"

Cái gì?

Sắc mặt Dương Tử Hiên khẽ biến, trầm giọng nói: "Em nói lời này là có ý gì?"

"Em sửa sang di vật ba ba của em để lại mới biết được, thời điểm ba ba của em đảm nhiệm thị trưởng, đã từng lợi dụng chức vụ mưu lợi cho người khác, phạm lỗi mang tính nguyên tắc, tuy em không hiểu lắm, nhưng cũng biết tội như vậy thật sự là muốn chết, ngài biết Dễ Hoán Hoa chứ?”

“Dễ Hoán Hoa đã từng đi tìm ba ba của em, muốn ba ba của em ra mặt vay ngân hàng trong thành phố, điều kiện là điện gia dụng Hải Châu chuyển một bộ phận cổ phần công ty qua danh nghĩa em trai của em và tên của em!”

“ba ba của em không đáp ứng, nhưng hắn lại đáp ứng vay vốn cho một công ty vận chuyển, bắt công ty vận chuyển này cung cấp tiền bạc trợ giúp, hiện tại trong công ty vận chuyển này có một bộ phận cổ quyền nằm trên danh nghĩa của em và em trai của em..." Đường Ung Dung nói rõ chân tướng.

Trước kia Dương Tử Hiên không điều tra Đường Lập nhiều lắm, cảm giác Đường Lập vẫn là một quan viên làm việc hiện thực, không nghĩ tới, hắn còn làm ra loại hành vi vụ lợi, cái án kiện này đúng là rất phức tạp.

"Cho nên, em nghĩ ra một chiêu như vậy, làm giao dịch với anh, bắt anh trợ giúp cha em che dấu sự thật khi hắn còn sống?" Dương Tử Hiên rút thuốc ra, cau mày nói.

"Em cũng không có biện pháp, ba ba của em đi rất đột nhiên, em không muốn sau khi ông ấy chết còn bị các cơ quan tiến hành xử phạt, ông ấy rất yêu em và em trai..." Đường Ung Dung chứng kiến thái độ Dương Tử Hiên bình thản, không mò được tâm tư chính xác của Dương Tử Hiên, liền nhào vào mặt bàn, khóc rống lên.

"Anh có thể trợ giúp em xử lý khiêm tốn một chút, nhưng chút ít cổ phần công ty vận chuyển dưới danh nghĩa em và em trai của em kia, đều phải bỏ đi, đưa đến Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh lập hồ sơ, đây là chương trình tất yếu!”

“Anh không có khả năng vụng trộm giúp đỡ Đường Lập làm biến mất điểm đen, khả năng là chỉ có thể hết sức trợ giúp em xử lý khiêm tốn chuyện này, dù sao thì Đường Lập cũng cần nhập thổ an lành, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh bọn anh cũng không phải không nói nhân tình, không thể khai trừ lý lịch đảng và xử phạt không tuân theo quy định đối với một người chết."

Một kết quả như vậy, Đường Ung Dung cũng hiểu được, đây là cực hạn năng lực của Dương Tử Hiên, nàng cũng không bắt buộc, yên lặng thu áo mỏng và mấy đồ lót lại.

"Mấy ngày nữa anh sẽ đi An Thuyền, sau đó lại cùng em nói chuyện kỹ càng, em đem những văn bản tài liệu có hiềm nghi không tuân theo quy định của ba ba em kia đến, giao hết cho anh!" Dương Tử Hiên cũng không biết nói cái gì cho phải, nhìn đôi chân dài rất tròn của Đường Ung Dung, đang xoay người thu thập chiếc ga giường có dính máu đỏ tươi, những hình cung mê người phía dưới váy ngủ đều được phác hoạ ra.

"Anh còn có một số việc, đi trước một chút, anh sẽ phái lái xe tới đưa em trở về An Thuyền!"

Nhìn bóng lưng uyển chuyển của Đường Ung Dung, Dương Tử Hiên nhẹ nhàng nói, sau đó liền ra ngoài cửa trong chớp mắt, hắn biết rõ lúc này Đường Ung Dung cũng cần thời gian để yên lặng suy nghĩ một chút, hắn ngồi ở chỗ này, chỉ có thể tăng thêm gánh nặng tâm lý cho nàng.

Trở lại đại viện Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, Hồ Khải đưa cho hắn báo chí hôm nay, hội nghị tài chính thuế vụ toàn bộ tỉnh được cử hành, trực tiếp dùng danh nghĩa Tỉnh ủy hạ mệnh lệnh, lách qua Hoàng Văn Thanh, chắc chắn lúc này Hoàng Văn Thanh cũng bị làm cho chật vật không chịu nổi, đang giơ chân chửi má nó đây!

Chu Trì Khôn khẳng định sẽ tận hết sức lực ủng hộ Trần Chí Ôn, cái này lại làm cho Hoàng Văn Thanh không tìm thấy cớ để phê bình Trần Chí Ôn đột nhiên tập kích, hội nghị tài chính mở ra, toàn bộ tỉnh rất nhanh đã phân ra hai trận doanh —— ủng hộ rút đầu tư và phản đối rút đầu tư.

Không khí quỷ dị bao trùm toàn bộ tỉnh hội nghị tài vụ thuế vụ, công tác chuẩn bị rất vội vàng, nhưng chủ đề lại cực kỳ làm nhiễu loạn tiếng lòng người.


Trần Chí Ôn đưa xuống tối hậu thư đối với tất cả thành phố, người phụ trách tài chính các cơ quan trực thuộc tỉnh trong toàn bộ tỉnh —— phải dùng tốc độ nhanh nhất rút đầu tư khỏi bất động sản Hải Nam, nếu không, xảy ra tai nạn, tất cả hậu quả đều do người phụ trách gánh chịu toàn bộ trách nhiệm!

Cái đề tài thảo luận này, giống như một quả boom tấn, nổ tung lên trong đám người muốn làm giàu!

Chính thức nhấc tay tán thành đề nghị rút đầu tư của Trần Chí Ôn, cũng chỉ là rải rác mấy bộ môn Đại Danh hệ khống chế, thậm chí xuất hiện một ít bộ môn Đại Danh hệ khống chế không muốn buông tha cho Hải Nam, một khối thịt thơm ngon này!

Trần Chí Ôn biết mình cũng chỉ có thể là tận lực làm hết khả năng, nhiều chuyện địa phương trên mặt thì đồng ý, sau lưng thay đổi, hắn cũng khó có thể quản lý, cách tốt nhất là gọi người phụ trách vào trong tỉnh để làm công tác tư tưởng!

Hắn cần phải làm, là vung cờ xí tươi sáng rõ nét, phản đối tiếp tục đầu tư vào bất động sản Hải Nam!

"Lực cản rất lớn, đúng không?" Tiết Kế Ngay thoáng rớt lại phía sau Trần Chí Ôn vài bước, hai người bước chậm đi quanh bờ sông Hồng Hà.

Trần Chí Ôn gật gật đầu nói: "Lực cản là nhất định sẽ có, hiện tại Hải Nam có lẽ là địa phương in ra tiền, ai cũng không muốn nhổ từ trong miệng ra."

"Điều này cũng đúng, mặc dù là thành phố Tử Kim chúng tôi, cũng vô pháp rút đầu tư từ Hải Nam một cách quy mô, sử dụng tài chính tài chính đầu tư vào bất động sản Hải Nam, là quyết định ở trên hội nghị thường ủy thị ủy, hiện tại tôi cũng không có biện pháp lặp lại điều này trên hội nghị thường ủy thành ủy!" Tiết Kế Ngay chắp hai tay sau lưng nói.

"Chủ tịch tỉnh, đề nghị này của ngài là xuất phát từ tư tưởng của Dương Tử Hiên, tại sao ngài không cho để cho hắn suy nghĩ biện pháp đây?"

Tiết Kế Ngay cười nói: "Hắn không ít ý đồ xấu đâu nha!"

Trần Chí Ôn lắc đầu nói: "Gần đây hắn đang bận bản án thành phố An Thuyền, huống chi vấn đề cấp độ này, không phải hắn, một phó sở trưởng sở giám sát có thể giải quyết!"

Tiết Kế Ngay gật gật đầu, nói: "Dương Tử Hiên làm kinh tế là một thanh hảo thủ, ở lại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh có phải là hơi uổng phí nhân tài không? Thép tốt phải dùng làm lưỡi dao sắc bén mới chuẩn...!"

Nhìn đường sông cách đó không xa, từng conn tàu chạy tới lui, Trần Chí Ôn lắc đầu, nói: "Đây là việc phải làm, hắn tạm thời không thích hợp tiếp tục công tác tại địa phương, điều hắn đến Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, kỳ thật cũng là một loại bảo vệ đối với hắn!”

“Rèn luyện ở dưới địa phương, tuổi còn rất trẻ, đúng là vẫn sẽ thu nhận một ít lời chê bai hãm hại và phỏng đoán không tốt, đến trong tỉnh, lại không quá chói mắt."

"Chủ tịch tỉnh cũng có thể đưa hắn về làm đại quả gia nha, tôi nhớ được, hiện tại ngài vẫn chưa có phó thư ký trưởng chính phủ tỉnh chính thức! Để cho Dương Tử Hiên làm cái phó thư ký trưởng này lại rất phù hợp!"

"Chuyện này để sau hãy bàn!" Trong nội tâm Trần Chí Ôn có là không muốn Dương Tử Hiên nhanh như vậy đã được đề bạt đặc biệt, đổi vị trí như cưỡi ngựa xem hoa, đối với Dương Tử Hiên mà nói, cũng không phải là chuyện gì tốt.

"Hiện tại chỉ sợ toàn bộ tỉnh đang gặp phải lần bắt buộc phải đứng thành hàng? Hoặc là ủng hộ rút đầu tư, hoặc là không ủng hộ rút đầu tư, chủ tịch tỉnh, cái nguy hiểm này có phải là quá lớn không?" Tiết Kế Ngay nhíu mày.

Trần Chí Ôn thở dài nói: "Đây cũng là sự tình không có biện pháp nào khác, tài chính, tài chính, đều là tiền của những người dân đóng thuế, thật sự bốc hơi tại Hải Nam, tôi cũng là khó chối bỏ trách nhiệm, cái nguy hiểm này, không thể không đề phòng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui