Hoàng Văn Thanh đúng là chỗ dựa duy nhất của La Trạch Minh, nếu không có Hoàng Văn Thanh, La Trạch Minh hắn đừng mơ tưởng đến chuyện tiến bước.
Hoàng Văn Thanh liếc qua Trình Tư Vũ, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt một lần nữa quay về trên người La Trạch Minh, nói: "Trạch Minh, cậu nói xem, rốt cuộc hắn có ý gì?"
Hoàng Văn Thanh không trực tiếp nói danh tự Trần Chí Ôn, mà là dùng "hắn" để thay thế, nhưng lòng dạ hai người đều biết rõ, Trần Chí Ôn được phân công quản lý sở tài chính, sở tài chính hạ mệnh lệnh như vậy, nhất định là Trần Chí Ôn phê chỉ thị.
"Có phải là hắn muốn ôm quyền không? Muốn tạo cho người phía dưới biểu hiện ngài đã bị hắn làm mất quyền lực?" La Trạch Minh cẩn thận trả lời.
"Có khả năng này, từ việc tôi không có thể tiến thêm một bước, có ít người đã cho rằng tôi đã mất ủng hộ, thậm chí cho rằng có thể leo đến trên đầu tôi giương oai rồi, tôi muốn nói, không có chuyện đó đâu!” Hoàng Văn Thanh vỗ mạnh bàn một cái, nhưng ánh mắt lại liếc về phía cửa sổ văn phòng Trần Chí Ôn.
Chính phủ tỉnh và Tỉnh ủy không ở trong cùng một văn phòng, văn phòng Trần Chí Ôn và Hoàng Văn Thanh nằm tại cao ốc chính phủ tỉnh, đúng là đối diện nhau, nhưng hai người ngoại trừ hội nghị công tác chạm trán mặt nhau ra, bình thường cũng sẽ không có cái gì giao lưu, cho dù mặt đối mặt, cũng sẽ không thèm lên tiếng chào hỏi.
La Trạch Minh thấy Hoàng Văn Thanh công nhận phân tích của mình, trong nội tâm âm thầm mừng rỡ, tiếp tục nói: "Còn có một khả năng, chính là hắn muốn cho chủ tịch tỉnh ngài một chiêu rút củi dưới đáy nồi!"
Hoàng Văn Thanh gật gật đầu.
Trên mặt La Trạch Minh hiện ra một tia vui vẻ, lập tức nói tiếp xuống dưới: "Năm nay, sau khi đại hội tỉnh diễn ra, phía dưới chỉ đạo quán triệt tinh thần nói chuyện của chủ tịch tỉnh ngài, khắc phục khó khăn cho toàn bộ kinh tế tỉnh ta!”
“Căn cứ tỉnh vào biểu hiện số liệu cục thống kê tuyên bố mấy ngày gần đây, hơn nửa năm nay, chúng ta đã thu hút được trên trăm triệu đầu tư từ bên ngoài đến, tăng 60% so với cùng kỳ, tăng trưởng tương đối lớn, có thể nói là thành quả rất khả quan!"
"Chỉ là, chiến quả khả quan như vậy, sợ rằng cũng không phải là thứ những người khác vui vẻ nhìn thấy, hắn sẽ chế tạo một chút chướng ngại cho chúng ta, nói thí dụ như thừa dịp thời điểm chủ tịch tỉnh ngài kêu gọi đầu tư ở phía trước, một đường tác chiến, hắn sẽ làm ra một cuộc mâu thuẫn nội bộ, khiến cho ngài khó khăn!" La Trạch Minh chậm rãi nói.
"Đúng vậy, Trạch Minh, cậu phân tích rất có đạo lý, tài chính tỉnh chúng ta hàng năm thu vào chỉ nhiều như vậy, mà khắp nơi đều muốn dùng tiền, khắp nơi đều muốn kiếm tiền, miếng bánh ngọt chỉ lớn như vậy, lại phải phân cho nhiều người như thế, áp lực trên vai tôi cũng rất lớn!"
Hoàng Văn Thanh than thở nói: "Bây giờ mới phát hiện ra Hải Nam, một con đường đầu tư tốt như vậy, con đường để cho tài chính bảo đảm giá trị tiền gửi tăng giá trị tài sản, hắn lại muốn bảo các cơ quan trực thuộc tỉnh rút đầu tư khỏi Hải Nam!"
"Đây không phải là đang muốn làm cho tôi xấu mặt sao?" Hoàng Văn Thanh hừ lạnh một tiếng.
"Có nên để cho tiểu Vũ đi qua nói chuyện một hay không?" Lúc La Trạch Minh nói chuyện, ánh mắt cũng đã liếc về hướng văn phòng Trần Chí Ôn.
Hoàng Văn Thanh thoáng trầm mặc một tý, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Tạm thời không cần, tôi bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn xác định ý đồ của hắn, lèm nhèm một vài câu sẽ đánh rắn động cỏ, buổi tối tôi còn có một hoạt động bên ngoài nữa, để ngày mai nhìn xem tình huống thế nào đã!"
"Chủ tịch tỉnh, không biết ngài có xem qua văn vẻ in trên tòa báo viết về bong bóng kinh tế Hải Nam ngày đó không?" La Trạch Minh đang có ý định chơi xấu Dương Tử Hiên ở trước mặt Hoàng Văn Thanh.
"Thoáng liếc qua xem thôi, toàn một đống từ ngữ nói bậy, không biết văn vẻ như vậy làm sao có thể đưa lên tòa báo Tân Hoa xã đây!" Hoàng Văn Thanh nhíu mày nói.
"Chủ tịch tỉnh, khả năng là ngài không rõ ràng về bài văn vẻ này, ngài có biết đây là do chính Dương Tử Hiên ghi không?" La Trạch Minh thử nói.
Hoàng Văn Thanh cau mày, hắn ngồi trên địa vị cao, ấn tượng dĩ nhiên đối với Dương Tử Hiên không phải đặc biệt sâu, dù sao thì cán bộ cấp phó sở trong toàn bộ tỉnh đúng là có đến vài trăm người, hắn không có khả năng nhớ rõ toàn bộ, nhưng cái tên này lại khá quen thuộc.
"Cậu nói về người trẻ tuổi sở giám sát kia hả?" Hoàng Văn Thanh dựa lưng vào ghế, nhìn về phía La Trạch Minh.
"Đúng vậy, chính là hắn! Hiện tại lý do sở tài chính tỉnh đưa công văn cho phòng tài vụ cơ quan trực thuộc tỉnh chúng tôi, bắt rút hết đầu tư từ Hải Nam về, cũng là vì Hải Nam có khả năng phát sinh bong bóng kinh tế!" La Trạch Minh cong thân thể xuống, giọng nói nhỏ hơn.
"Hả?"
Hoàng Văn Thanh lại bắt đầu suy nghĩ sâu xa, một lần nữa ngồi thẳng người, nói: "Có chút ý tứ, xem ra thật đúng là có chút quan hệ quanh co lòng vòng Dương Tử Hiên với chuyện này."
"Đúng vậy! Chủ tịch tỉnh không ngại cầm Dương Tử Hiên này ra khai đao, thoáng thăm dò thái độ Trần Chí Ôn một tý!" La Trạch Minh nhỏ giọng nói.
"Làm sao cậu có thể gọi thẳng danh tự lãnh đạo đây? Không có lớn nhỏ gì hết!"
Tuy Hoàng Văn Thanh răn dạy, nhưng trên mặt vẫn rất vui vẻ, hắn nói: “Đề nghị này cũng không tệ lắm, tôi bổ sung một điểm, muốn bắt Dương Tử Hiên khai đao, cũng không thể vô cớ xuất binh, hắn là một thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, phân công quản lý công tác Đảng, vậy mà cánh tay lại vươn đến công tác chính vụ, rõ ràng chính là lao qua giới hạn rồi, lát nữa tôi sẽ để cho lão Chung gửi công văn đi xử lý!"
La Trạch Minh gật gật đầu, nói: "Có lẽ vẫn là chủ tịch tỉnh ngài cân nhắc chu toàn!"
...
Dương Tử Hiên tự mình mang theo Trần Ấu Trúc, giới thiệu cho Từ Minh và Tô Ban Mai, cùng với mấy quản lý cao cấp Công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích.
Trần Ấu Trúc nhìn thấy Tô Ban Mai thanh thuần dễ thương, ăn mặc váy tuyết phưởng màu vàng nhạt, xương quai xanh tinh sảo hiện lên rõ ràng, giống như mỹ nữ trong bức tranh sơn dầu, liền quay đầu cười nói với Dương Tử Hiên: "Nhìn không ra, cậu lại Kim Ốc Tàng Kiều [nạp thiếp], tôi vẫn đang nghĩ tại sao cậu không chiếm cổ phần bên trong công ty Dương Ban Mai Xích, vốn tưởng rằng cậu tránh né điều lệ pháp quy của đảng, ai ngờ toàn bộ đều là vì vị mỹ nhân này."
"Tôi và tiểu Mai đúng là quan hệ thuần khiết cách mạng hữu nghị, cô không phải nói mò." Dương Tử Hiên cười nói, nhưng hắn có thể chứng kiến rõ ràng trên mặt Tô Ban Mai tràn ngập ý xấu hổ, đã hiện lên một tia ảm đạm.
Trần Ấu Trúc học đại học cũng không phải là chưa từng yêu đương ai, đương nhiên liếc mắt liền nhìn thấy quan hệ giữa Tô Ban Mai cùng Dương Tử Hiên, trong nội tâm âm thầm hối hận, chính mình có chút lỗ mãng rồi, chỉ sợ sẽ làm cho quan hệ giữa hai người trở nên không tốt.
Trần Ấu Trúc không dám tiếp tục nói chuyện về vấn đề rối rắm này, chuyển sang hỏi thăm một chút về chỉnh thể công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích.
Điện tử Dương Ban Mai Xích và điện gia dụng Bất Dương Mai đều là công ty con dưới cờ công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích đầu tư toàn bộ vốn liếng, tuy đã tách đi ra, nhưng chỗ đặt văn phòng vẫn nằm ở phụ cận đường Hồng Sơn, chiếm một dãy văn phòng thật dài.
Điện tử Dương Ban Mai Xích thì là một khu nhà lầu riêng biệt, một phần trong đó đã biến thành khu dân cư cho Tô Ban Mai, vợ chồng Từ Minh, mẹ con Tào Mỹ, những người sáng lập sớm nhất của Dương Ban Mai Xích này.
Thủy tinh cực lớn lắp đặt ở bên ngoài, sàn nhà gỗ lim kéo dài, màn che vải vóc sạch sẽ không một chỗ nào không có, nói rõ là công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích tài đại khí thô (tiền nhiều như nước).
La Phù tỉnh không phải là tỉnh gì phát đạt, cái gọi là thành thị phát đạt trong tỉnh, so sánh với thành phố bình thường ở tỉnh Giang Nam và tỉnh Nam Tô hàng xóm thì không sai biệt lắm, còn có một khu lớn nghèo khó, cho nên, xí nghiệp dân doanh công ty cổ phần tổng tài sản mấy ngàn vạn tựa như Dương Ban Mai Xích có lẽ là rất ít ỏi.
Đây là lần đầu tiên Dương Tử Hiên đến Hồng Hồ building, cao ốc của công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích.
Những người xung quanh nhìn thấy đám cao tầng công ty đều vây quanh một người thoạt nhìn rất trẻ tuổi, đi khảo sát khắp nơi, không khỏi âm thầm lấy làm kỳ quái, không biết người này là thần thánh phương nào, lại có thể làm cho mấy cao tầng quản lý công ty coi trọng như thế này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...