Cho nên, Lý Văn Kinh Siêu mới cố ý làm cho mâu thuẫn giữa Dương Tử Hiên cùng Thuộc Bình trở nên gay gắt, mục đích đúng là muốn kéo hai người vào cụôc chiến.
Chủ quan mà nói, nguyện vọng của Lý Văn Kinh Siêu là tốt, nhưng lựa chọn thời cơ không đúng, thủ đoạn cũng không đúng, bị Dương Tử Hiên khám phá rất đơn giản, hơn nữa, Dương Tử Hiên lại cực kỳ phản cảm đối với Lý Văn Kinh Siêu, loại phản cảm này thậm chí vượt qua phản cảm đối với Thuộc Bình.
Dương Tử Hiên phản cảm với Thuộc Bình, chỉ phản cảm vì Thuộc Bình có phương thức làm việc phách lối, nắm hết quyền hành, hung hăng càn quấy, mà đối nghịch cùng Thuộc Bình, chủ yếu vẫn là vì dựng nên quyền uy của người phụ trách trước mặt những phòng được phân công quản lý, mau chóng tụ tập nhân tâm.
Nhưng Dương Tử Hiên đối với phẩm tính bản thân và tính nguyên tắc giai cấp của Thuộc Bình, có lẽ là rất thưởng thức.
Thuộc Bình cũng có chút đỉnh núi chủ nghĩa, hắn và Dương Tử Hiên đóng cửa lại, đánh thế nào cũng tốt, nhưng từ trước tới nay không hề liên thủ cùng người ngoài, khi dễ người trong nhà.
Nghĩ đến án Hứa Chí Văn trước kia, nếu như Thuộc Bình muốn mà nói, hoàn toàn có thể nói chuyện cùng La Tử Cường, liên thủ tạo áp lực đối với Dương Tử Hiên, trực tiếp rút cái án kiện này từ trong tay Dương Tử Hiên ra cũng được.
Nhưng Thuộc Bình không làm như vậy, chỉ nhiều lần muốn phê bình Dương Tử Hiên, cũng không có ý định liên thủ cùng La Tử Cường, người ngoài này.
Nhưng Lý Văn Kinh Siêu thì khác, hắn đã làm cho Dương Tử Hiên rất phản cảm.
Vào thời điểm Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh gặp phải cục diện túng quẫn này, Lý Văn Kinh Siêu lại vẫn muốn cầm chuyện kia để làm văn, cố ý truyền tiếng gió bên trong, nói Trịnh Mộc Đa gặp chuyện không may, hoàn toàn là trách nhiệm của Dương Tử Hiên, sau đó lại miêu tả Thuộc Bình là người không đứng đắng, muốn đẩy Dương Tử Hiên đầy lửa giận tới thân Thuộc Bình, khiến cho nội chiến xảy ra.
Ở trong mắt Dương Tử Hiên, Lý Văn Kinh Siêu này đã triệt để đánh mất tính nguyên tắc của giai cấp, vì ích lợi của mình, có thể hoàn toàn không để ý đến hình tượng tập thể.
Đã như vầy, Dương Tử Hiên đương nhiên không để cho cáo già này thực hiện được như ý muốn.
"Dương sở, ngài có muốn báo cáo cho Trương Luân bí thư một tý hay không?" Hồ Khải quay đầu hỏi Dương Tử Hiên đang lâm vào trầm tư.
Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: "Đêm nay trở về, cậu sửa sang lại tình huống tổ điều tra thành phố An Thuyền một tý, ngày mai đưa cho tôi, tôi sẽ làm báo cáo cho Trương Luân bí thư, chắc chắn Trương Luân cũng cực kỳ lo lắng."
"Về phần chỗ Thuộc Bình bí thư, cậu đại biểu tôi làm báo cáo cho hắn là được rồi, điện thoại của hắn, tôi tạm thời không tiếp, cứ để cho hắn gấp gáp đến quýnh lên, phải nghĩ biện pháp, bằng không thì hắn sẽ luôn muốn ỷ lại chúng ta, những cán bộ bên dưới này!" Dương Tử Hiên cười nói.
Khi về đến nhà, đã là gần mười một giờ rồi, tiểu Thiến vẫn còn xem TV, Dương Tử Hiên liếc qua, phát hiện Khả Cũng đã ở đây, hai cô gái đều xinh đẹp, ăn mặc áo ngủ nhỏ rất khả ái, thoạt nhìn cũng có một phen phong tình rất khác.
"Đêm nay tại sao không trở lại trường?" Dương Tử Hiên đổi giầy rồi hỏi.
Khả Cũng có chút lo lắng bất an, ấp a ấp úng nói: "Trong trường học không có TV..."
Dương Tử Hiên cười cười, đang muốn hỏi TV có gì tốt như vậy, ngay cả trường học cũng không muốn trở về đi, tập trung nhìn vào, đúng là bộ phim « sơn thủy tình nhân » do Hứa Tinh làm diễn viên chính, chính là bộ phim năm trước lấy cảnh quay chụp tại Nam Hồ kia.
Trong lòng Dương Tử Hiên vừa động, lúc này trong nước, nghiệp điện ảnh và truyền hình dân doanh phát triển còn ở vào giai đoạn tương đối trống vắng.
Những công ty xí nghiệp giải trí dân doanh đầy lực ảnh hưởng đời sau như người anh em Hoa Nghị, Thiên Cam giải trí, Pauli Bác Nạp vẫn chưa có bóng dáng, hiện tại, nếu như làm sản nghiệp giải trí, vẫn có không gian và thị trường thao tác khá lớn.
Dương Tử Hiên cảm thấy cách nghĩ này không tệ, dù sao, kiếp trước hắn cũng chém giết nhiều năm trên thương trường, sống lại một lần, cũng không thể để cho cơ hội kiếm tiền này tuột mất khỏi tay.
Nhưng, cho dù muốn đưa quân vào điện ảnh hay truyền hình, cũng không phải hắn ra mặt đi thao tác, đương nhiên còn phải mời nhân tài chuyên nghiệp đến thao tác, phương án cụ thể còn phải tìm người đến thực hiện.
Tắm rửa một cái, Dương Tử Hiên vừa ra khỏi cửa, chuẩn bị lên lầu, tiếng điện thoại làm cho người sởn hết cả gai ốc lại vang lên, gấp gáp mà rõ ràng.
Dương Tử Hiên vừa cầm lên nghe, không phải người khác, đúng là Phan Bách Văn.
"Dương sở, xảy ra đại sự rồi!"
Giọng nói của Phan Bách Văn ở trong điện thoại thậm chí đã mang theo tiếng khóc nức nở rồi, hai ngày này áp lực hắn phải thừa nhận thật sự quá lớn.
Thư ký Thuộc Bình, thư ký Trương Luân đều đại biểu đều lãnh đạo gọi cho Phan Bách Văn ba lượt điện thoại, văn phòng Tỉnh ủy bên kia cũng có điện thoại không ngừng gọi đến.
Hiện tại Phan Bách Văn không sai biệt lắm, trong đầu đều là tiếng chuông điện thoại, hơn nữa, từng cuộc điện thoại gọi đến, về sau, hắn đều phải vỗ ngực cam đoan sẽ xử lý mọi chuyện thỏa đáng.
Bây giờ Phan Bách Văn vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền phản xạ có điều kiện, cả người thầm phát run, hai ngày này tiến hành thương lượng cùng cục công an thành phố An Thuyền, tình huống cũng rất không như ý.
"Chuyện gì? Cậu cứ từ từ nói, đừng nóng vội!"
Dương Tử Hiên tận lực làm cho lời nói của mình chậm rãi hơn một chút, hắn cũng có thể giải thích áp lực lúc này Phan Bách Văn phải gánh chịu, đêm khuya như vậy Phan Bách Văn còn gọi điện thoại cho mình, đã nói rõ tình thế rất nghiêm trọng.
"Thời điểm Trịnh Mộc Đa đi ra ngoài hít thở vào buổi tối, nghe nói là bị một viên gạch từ trên lầu đến rơi xuống trúng người, bị tổn thương ngoài ý muốn nện, hôn mê tại chỗ, hiện tại đang được cấp cứu!"
Phan Bách Văn mang theo tiếng khóc nức nở nói.
Lông mày Dương Tử Hiên chăm chú nhíu lại, cái này tính toán là chuyện gì đây?
"Cục công an Thành phố An Thuyền có đưa ra câu trả lời gì không?" Dương Tử Hiên tỉnh táo hỏi.
Hắn biết rõ, hiện tại khẳng định không thể lo lắng được, nóng vội cũng không giải quyết được vấn đề.
Trịnh Mộc Đa gặp chuyện không may tại loại thời khắc mẫn cảm này, càng dễ dàng bị người ta lăng xê, nhất là trong tình thế đã bất lợi với tổ điều tra Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.
Mà hiện tại, Trịnh Mộc Đa gặp chuyện không may, khẳng định lại càng dễ làm cho người ta có một loại ảo giác, cho rằng Trịnh Mộc Đa gặp chuyện không may này, là bởi vì Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh muốn giết người diệt khẩu để giữ gìn hình tượng của Ban Kỷ Luật Thanh tra.
"Cục công an thành phố An Thuyền không trả lời câu nào, bọn họ chỉ nói là Trịnh Mộc Đa bị một viên gạch đánh vào đầu, tổn thương ngoài ý muốn, căn cứ kết quả kiểm tra pháp y, xác thực là bị cục gạch làm cho tổn thương, hiện tại thành phố An Thuyền cục công an đã phong tỏa hiện trường, tôi cũng không vào được." Phan Bách Văn cười khổ nói.
Dương Tử Hiên vỗ mạnh bàn một cái, đứng dậy, tức giận nói: "Chẳng lẽ thành phố An Thuyền chính là thiên hạ của cục công an thành phố An Thuyền sao, ba lần bốn lượt gây trở ngại đến hành động của Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng ta như vậy, tôi xem, lúc cần thiết, có thể gán cho cục công an thành phố An Thuyền một cái tội ảnh hưởng đến quá trình điều tra, không thể để cho bọn hắn ngang ngược càn rỡ như thế!"
Phan Bách Văn trầm ngâm một chút, sau đó mới lên tiếng: "Dương sở, tôi có một cách nghĩ, không biết có nên nói hay không?"
"Hiện tại đã là lửa thiêu chân mày rồi, cậu có điều gì cứ nói đi, không cần phải ấp a ấp úng!" Sắc mặt Dương Tử Hiên đầy vẻ âm trầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...