“Ngươi nói cái gì? Mẫu hậu. . . Người thật sự giao việc như vậy cho Ngự công công?”
Nhìn mật báo của Vương Duẫn Sâm trước mắt thân thể kích động đứng lên, Tôn Dật Thiên trừng lớn mắt không thể tin được.
“Đúng vậy! Tiểu Khiết nói với ta như thế! Nàng nói Thái hậu nương nương hạ lệnh cho Ngự công công mới tới, lại triệu thêm một nhóm tú nữ tiến cung. . .”
“. . . Ôi. . . Thật sự là họa là từ miệng mà ra. . .”
Chịu không được ngã ngồi trên long ỷ, đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay, có trách thì trách hắn hôm nay buổi sáng đến vấn an Thái hậu, Thái hậu lại ép hỏi hắn vì cái gì mà hai tháng nay không triệu phi thị tẩm, bị hỏi như thế cảm thấy quá phiền phức hắn trả lời có lệ, bởi vì tần phi trong cung hắn nhìn chán rồi, không có cảm giác mới mẻ. . .
Không nghĩ tới hắn chỉ thuận miệng nói một câu nhìn chán rồi, Thái hậu dĩ nhiên tin là thật, còn muốn Ngự công công phí thời gian và tâm lực đi chọn một nhóm nữ tử vô tội tiến cung, lại nói như thế rất tốt!
Quả nhiên họa từ miệng mà ra.
“Vậy cũng không có thể trách ngươi! Ai kêu Thái hậu bức ngươi tới nóng nảy?”
“. . . Không. . . Trẫm là chịu một nửa trách nhiệm không sai, ngẫm lại Trẫm đăng cơ đã hơn mười năm. . . Nhưng lại không sinh một nhi tử cho mẫu hậu thỏa mong muốn có Tôn tử, ngay cả ngôi vị Hoàng hậu Trẫm cũng không lập, cũng khó trách người cấp bách như vậy. . .”
“Vốn là nói như thế không sai! Bất quá, Hoàng thượng dường như luôn luôn lấy lợi ích nhân dân làm trọng. . . Hơn nữa. . . Chuyện tình cảm. . . Thật sự không thể miễn cưỡng. . .”
“Đúng vậy! Trẫm chuyện gì cũng có thể theo ý nguyện mẫu hậu, chỉ là. . . Trẫm đã phá hủy quá nhiều hạnh phúc của nữ tử rồi, hơn nữa. . . Muốn Trẫm miễn cưỡng ở cùng một nữ nhân mà Trẫm không có cảm tình. . . Ta thật sự làm không được. . .”
Ánh mắt không có tiêu cự nhìn về một nơi nào đó, nếu muốn hắn tìm thời gian cùng mẫu hậu nói chuyện phiếm, du ngoạn hắn cũng nguyện ý, chỉ một chuyện muốn hắn kết hôn với người phụ nữ mà hắn không thương ngay cả nghĩ đến hắn cũng làm không được.
Mặc dù từ xưa đến nay sau khi lập ngôi vị Hoàng hậu, Hoàng thượng có thể sủng ái các quý phi khác, bất quá Tôn Dật Thiên hắn, cả đời này chỉ cần một Hoàng hậu, thứ khác hắn cũng không muốn.
Hắn chỉ cần một người có thể xác định ở bên hắn cả đời, một người là tốt rồi, hắn không tham nhiều!
Thuở nhỏ hắn đứng ở ngôi vị thiên tử, biết cuộc sống chính mình không giống với người bình thường, hắn là cửu ngũ chi mệnh, thân mệnh tôn quý, hắn lại nắm giữ sinh tử nhân dân cả nước, mỗi một quyết định hắn đưa ra đều là một ảnh hưởng rất lớn. . .
Mà hắn từ lúc sinh ra tới nay liền cảm giác được sứ mạng của mình, làm cho hắn khi còn trẻ chịu rất nhiều áp lực, điên cuồng với nhiều ý nghĩ, chôn sâu rất nhiều nhiệt huyết tuổi trẻ, đến cuối cùng, hắn ẩn giấu thói quen, ẩn giấu tâm tình chân thật của chính mình, hắn là vua của một nước, suy nghĩ việc muốn làm, cũng không thể để người dễ dàng nhìn ra, mặc kệ là địch nhân hay là thân nhân của mình.
Đây là quan niệm từ nhỏ đến lớn hắn được dạy bảo. . .
Mặc dù đây không phải điều hắn muốn, nhưng là hắn đã nhận thức, hắn biết đất nước phải có Hoàng đế trị vì, nếu vận mệnh an bài như vậy, hắn dĩ nhiên phải tiếp nhận. . .
Chỉ là, hắn hi vọng lão thiên gia có thể thấy hắn chăm chú hoàn thành sứ mạng của mình như thế, cho hắn một nơi, nơi bình yên mà hắn có thể hướng tới.
Hắn rất muốn, rất muốn dùng cả tánh mạng để yêu một người, yêu một người thật tâm, trong hoàng cung giả dối quá nhiều, đã sắp làm cho hắn chịu không nổi nữa, suy nghĩ nhiều, tìm người cảm tình chân thật đối với hắn, suy nghĩ nhiều, gặp một người có thể cho hắn biểu hiện tâm tình thật tự nhiên. . .
“Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài họ Vương danh Ngự Phong. . .”
Trong đầu, đột nhiên hiện lên dung nhan Vương Ngự Phong, cũng không phải nói y đẹp hơn hết thảy, càng không phải nói trong cung tần phi không có ai hơn được tư sắc Vương Ngự Phong, Tôn Dật Thiên chính là tự nhiên nhớ tới dung mạo của y, nhất là trên người Vương Ngự Phong phát ra khí chất, như là gắt gao quấn lấy suy nghĩ của hắn, đem y thật sâu khắc vào trong đầu hắn, sâu đến nỗi ngay cả hôm qua hắn cũng mộng thấy Vương Ngự Phong cười với hắn.
“Hoàng thượng. . . Hoàng thượng. . . Ngươi đang suy nghĩ về Ngự công công đúng không?”
Xem bộ dáng Tôn Dật Thiên đột nhiên thất thần, trong ánh mắt giấu không được vẻ thưởng thức, hắn cũng theo bên người Tôn Dật Thiên hơn mười năm rồi, nghĩ sơ cũng biết Tôn Dật Thiên nhất định là nhớ tới Vương Ngự Phong.
“. . . Trẫm. . . Cũng không biết sao, luôn nhớ tới y .. .”
“Bất quá. . . Hoàng thượng, ngươi có nên đi ngăn Ngự công công lại hay không?”
“Hả? Ngăn y lại?”
“Hoàng thượng, chẳng lẽ ngươi quên Thái hậu nương nương giao cho y việc gì rồi?”
“… . . .”
Vừa nghe Vương Duẫn Sâm nhắc nhở, Tôn Dật Thiên không chút nghĩ ngợi đi ra khỏi ngự thư phòng, hướng tẩm phòng Vương Ngự Phong đang trụ đi đến.
“Ôi. . . Trời ạ! Ba ngày. . . Muốn ta trong vòng ba ngày tuyển mười tú nữ tiến cung. . . Khó trách tiểu thúc vừa nghe đến lại cấp bách xuất ngoại lên đường làm việc. . .”
Mới từ Thái bình cung trở về, Vương Ngự Phong cảm giác được chính mình kiếp trước y vốn là qua miếu không thắp hương, cho nên bây giờ mới xui xẻo như vậy.
Ba ngày. . . Chỉ là muốn y viết chiếu thư, còn phái người đi dán. . .Nhiều chuyện lớn nhỏ hỗn tạp như vậy, mặc dù không cần một mình y làm, nhưng y nghĩ muốn làm xong việc này phải tốn rất nhiều thời gian!
Hơn nữa, việc này y chưa từng làm qua, làm từ chỗ nào cũng không biết, thời gian lại chỉ có ba ngày, nếu làm không được Thái hậu nương nương tưởng rằng y ngũ hành bát quái, kỳ môn độn giáp? (*)
(*)
Ngũ hành bát quái: Còn được biết là Học thuyết âm dương bát quái ngũ hành. Xem thêm ở đây: .t .org/forum/showthread.php/305-H%E1%BB%8Dc-Thuy%E1%BA%BFt-%C3%82m-D%C6%B0%C6%A1ng-B%C3...
Kỳ môn độn giáp: Là một trong ba môn học xếp vào tam thức (Thái ất, Độn giáp, Lục nhâm đại độn). Tổng quát: Là xét vế can của giờ xem. Lối coi này được dùng khi cần coi cấp tốc các việc bất thường xảy ra như nghe một hung tin, bị máy mắt trước khi xuất hành hay trước khi việc gì nghi ngờ mà không tuỳ thuộc nơi mình.
“Ôi ~ ta sao lại ngã như vậy. . .”
Ngay lúc Vương Ngự Phong trở về phòng, tâm tình hạ thấp đến cực điểm, lại đâm đầu đụng vào người ở trước mặt.
Bộp –
“Người nào hả! Người nào bước đi mà không mở to mắt. . .”
Nguyên bổn tâm tình hiện tại rất tồi tệ, không nghĩ tới còn có thể ở hành lang bị người khác đụng phải, Vương Ngự Phong tức giận phát hỏa.
“Không cố ý. . . Trẫm đang rất chuyên tâm suy nghĩ một chuyện. . .”
Vừa nghe đến thanh âm quen thuộc, Vương Ngự Phong cả người ngốc lăng ngẩng đầu, chứng kiến trước mắt không phải ai khác, chính là Đương kim Hoàng thượng!
“…”
“…”
Không biết Vương Ngự Phong vốn là bị hù dọa đến ngốc hay là như thế nào, dám nhìn Hoàng thượng ba giây sau đó mới khẩn trương quỳ gối trước mặt Hoàng thượng tạ lỗi.
“Nô tài mạo phạm, nô tài mạo phạm, nô tài không biết đã đụng phải Hoàng thượng. . .”
Trời ạ!
Thật là họa vô đơn chí, y đụng phải ai không đụng, hết lần này tới lần khác cứ đụng vào đụng vào Hoàng thượng, y chỉ hy vọng Hoàng thượng đại nhân không bắt tội một tiểu nhân như y!
“Ngự công công đừng lo lắng, Trẫm cũng không trách ngươi. . . Ngươi hãy bình thân. . .”
Vương Ngự Phong liền đứng dậy, nhưng phản ứng của y lại quá chậm, làm cho hắn nhịn cười nội thương.
Vừa nghĩ đến Vương Ngự Phong ngay từ đầu đối với hắn mở miệng mắng to, đến khi bị thân phận của hắn hù dọa hóa ngốc, lại đến khi bị hắn dọa cho sợ chết khiếp lúc Vương Ngự Phong hướng hắn nhận tội, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy có người có thể trong mười mấy giây ngắn ngủn lại có nhiều phản ứng như vậy!
Trọng yếu nhất là, Vương Ngự Phong biểu hiện từng động tác cùng vẻ mặt, tất cả đều là phản ứng chân thật, tự nhiên.
“Nô tài tội đáng chết vạn lần. . . Nô tài tội đáng chết vạn lần. . .”
Mặc dù Tôn Dật Thiên tốt bụng dìu y đứng dậy, nhưng mà Vương Ngự Phong đã bị hù dọa quá nhiều rồi.
“Tốt lắm tốt lắm, Trẫm không cho phép ngươi chết, như thế nào cũng không chuẩn. . .”
Xem Vương Ngự Phong bị hắn hù dọa không nhẹ, Tôn Dật Thiên lập tức đanh mặt.
Người nào chuẩn y chết?
Hắn thật vất vả mới gặp được người tính tình chân thật như Vương Ngự Phong, sao lại có thể cho y chết được?
“. . . Vốn là. . .”
Bị vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc của Tôn Dật Thiên dọa nên vội vàng im miệng.
“. . . Cái kia. . . Mẫu hậu. . . Trẫm vốn là nói Thái hậu có phải muốn ngươi trong vòng ba ngày, triệu mười tú nữ tiến cung hầu hạ Trẫm?”
“Muôn tâu Hoàng thượng, Thái hậu nương nương đúng là đã hạ lệnh như thế.”
Nghe được câu hỏi của Hoàng thượng, Vương Ngự Phong không dám chậm trễ, vội vàng theo lễ nghi hạ nhân trong cung trả lời vấn đề được hỏi.
“Không cho phép triệu.”
Mặt nhăn nhó, nhìn Vương Ngự Phong giống như những hạ nhân khác đối với hắn cúi đầu, Tôn Dật Thiên không thích lễ nghi cung đình vì hắn sẽ không nhìn thấy phản ứng chân thật của y.
“Gì cơ?”
Lại quên chính mình đang ở trong hoàng cung, Vương Ngự Phong lập tức ngẩng đầu hỏi lại một tiếng.
“Phốc. . . Trẫm. . . Trẫm nói không muốn triệu tú nữ tiến cung. . .”
Che miệng cười, cao hứng nhìn Vương Ngự Phong không nhớ đến lễ nghi cung đình, như vậy hắn mới có thể chứng kiến càng nhiều phản ứng tự nhiên của y.
“Nhưng. . . Nhưng mà Hoàng thượng. . .”
Vậy là như thế nào?
Thái hậu nương nương muốn hắn triệu tú nữ tiến cung, nhưng Hoàng thượng lại nói không cần triệu.
Y rốt cuộc nên nghe người nào đây?
Y lại trực tiếp phản ứng ra nội tâm nghi hoặc, xem ra khi không có Tiểu An tử ở một bên nhắc nhở, Vương Ngự Phong vĩnh viễn cũng không nhớ nổi, Hoàng thượng mỗi khi hạ lệnh, y cho dù có nghi vấn hoặc ý kiến, cũng không được tỏ vẻ.
“Trẫm nói không muốn triệu chính là không cho phép triệu. . . Ngươi cũng không nên khiến ta làm khó ngươi, Trẫm đợi lát nữa sẽ tự mình đi gặp mẫu hậu nói rõ chuyện này.”
Không biết vì cái gì, Tôn Dật Thiên vừa nhìn thấy Vương Ngự Phong tâm tình lại tốt hẳn lên, bây giờ y không chút tân trang tự nhiên phản ứng, càng làm cho tim hắn đập loạn nhịp.
“. . . Vốn là, nô tài. . .”
“Cẩn thận. . .”
Chú ý tới phía sau Vương Ngự Phong cách đó không xa, đột nhiên nhảy ra một hắc y nhân, hướng phía hai người bọn họ bắn ra một mũi tên, Tôn Dật Thiên thân thủ nhanh nhẹn đem Vương Ngự Phong ôm vào trong lòng xoay người, lúc đó mũi tên chỉ chút nữa là cắm phập vào y.
“Hoàng thượng. . . Người đâu, có thích khách, hộ giá.”
Đang lúc này, phía sau Tôn Dật Thiên Vương Duẫn Sâm xuất hiện, chứng kiến Tôn dật thiên tại thời điểm nguy kịch, hạ lệnh cho thị vệ bảo vệ hắn.
“Có thích khách, hộ giá. . .”
“Tuân lệnh…”
Chỉ thấy ước chừng năm, sáu gã thị vệ vội vàng chạy đến bảo vệ bốn phía nơi Tôn Dật Thiên và Vương Ngự Phong, chú ý mọi động tĩnh.
Song, lúc này hắn và y, lại chỉ chú ý tới đối phương trước mắt.
“… . . .”
Ánh mắt Tôn Dật Thiên nhìn y ngã vào trong lòng, hai người ngã xuống đất, đôi ngươi trước mắt sâu thẳm, giống như đang giấu đi rất nhiều điều, không muốn cho người kia biết tình cảm, hai tay tự nhiên áp nhẹ vào ngực của Tôn Dật Thiên, nếu hắn không đột nhiên kéo y vào trong lòng, vừa ngã dưới đất, giờ phút này, y sẽ không ngồi ở trên người Tôn Dật Thiên. . .
“… . . .”
Nhìn đôi mắt to tròn ngấn nước của Vương Ngự Phong, chợt sáng lên, đẹp như bầu trời đầy sao, làm cho hắn căn bản là không nỡ dời mắt, mới vừa rồi ôm Vương Ngự Phong vào lòng, làm cho hắn thuận thế đưa tay ôm trọn thân hình mảnh mai của y, đằng sau bạc y cảm giác được da thịt mịn màng, càng làm cho Tôn Dật Thiên không nỡ buông ra. . .
Xung quanh hai người, lúc bọn họ nhìn nhau thời gian dường như đọng lại, hoàn toàn không chú ý thị vệ bốn phía, vẫn như vậy nhìn kỹ đối phương một lúc lâu, lâu đến nỗi thích khách đã trốn đi mất, Vương Duẫn Sâm nhịn không được, lên tiếng nhắc nhở:
“Khụ khụ khụ. . . Muôn tâu Hoàng thượng, thuộc hạ vô dụng, thích khách đã chạy mất!”
Vội vàng đứng dậy, lúc này mới chú ý tới y và Tôn Dật Thiên bị một đám thị vệ vây quanh, mặt tức thì đỏ hồng như quả táo.
“. . . Uh. . . Nô tài không phải cố ý muốn. . .”
“Không có việc gì đâu. . . Trẫm không trách. . .”
“Nô tài còn nhiều việc bề bộn, xin cáo lui.”
Không để cho Tôn Dật Thiên đáp lời, cũng không đợi hắn đồng ý, Vương Ngự Phong nói xong đã bỏ chạy.
“…”
Hắn giật mình nhìn Vương Ngự Phong chạy mất, trong đầu vương vấn, vốn là y mới vừa rồi còn đỏ mặt thẹn thùng.
Thị vệ đứng ở một bên không biết phản ứng như thế nào, bởi vì Hoàng thượng cũng không nói phải bắt được Vương Ngự Phong, nhưng xem vẻ mặt Hoàng thượng, hình như muốn y lưu lại một chút.
“Các ngươi cũng lui ra đi!”
“Tuân mệnh.”
Nhìn Tôn Dật Thiên giờ phút này, ánh mắt vẫn đang dõi theo Vương Ngự Phong biến mất ở đằng xa, Vương Duẫn Sâm vội vàng đuổi bọn thị vệ đang ngây người ra nơi khác.
“Hoàng thượng. . . Hoàng thượng. . .”
Nhẹ phe phẩy tay lấy lại tinh thần cho Tôn Dật Thiên, Vương Duẫn Sâm lần đầu tiên chứng kiến Tôn Dật Thiên có phản ứng này.
“Ách. . . Có chuyện gì sao? Duẫn Sâm. . .”
Vất vả lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Vương Duẫn Sâm vẫn lộ vẻ có chút thẫn thờ.
“. . . Ta sao lại không biết Hoàng thượng hứng thú như vậy ah?”
Ra vẻ kinh ngạc nhìn Tôn Dật Thiên, nói Tôn Dật Thiên đối với Vương Ngự Phong quá mức chú mục.
“. . . Ta. . . Sao? Chỉ là nhìn quen mắt. . .”
Vô thức muốn phản bác, nhưng lại thấy Vương Duẫn Sâm trên tay cầm một mũi tên.
“Vốn ta còn tưởng rằng người đó là thích khách, nhưng khi ta vừa nhặt tiễn lên nhìn, thật đúng là nghĩ muốn lao ra cung giết tên kia. . .”
Chịu không được đảo cặp mắt trắng dã, thuận tay đem tiễn đưa cho Tôn Dật Thiên một cách cẩn thận.
“. . . Này. . .”
Tiếp nhận tiễn hậu, cẩn thận quan sát một hồi, liền phẫn nộ lên tiếng.
“Phương Vĩ Kỳ Lại muốn gì đây? Đưa một tiễn thư có cần phải làm như thích khách đâu!”
“Đúng vậy! Xem ra sau này chúng ta phải dùng đến bồ câu để truyền thư rồi, tên kia chẳng lẽ không sợ ngày nào đó do bất cẩn tự tay giết chết người nhà sao!”
“. . . Cái này Trẫm cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao lúc ấy Ngươi Đông huynh biết người hắn ngăn cản vốn là Vĩ Kỳ huynh, vẻ mặt càng gia tăng bất đắc dĩ cùng vô lực. . .”
Trong đầu hiện lên vẻ mặt phức tạp của Giang Ngươi Đông khi đó, Tôn Dật Thiên không thể không hoài nghi chính mình lúc ấy vốn là coi trọng Phương Vĩ Kỳ, dĩ nhiên phái hắn theo Giang Ngươi Đông đi làm nhiệm vụ nguy hiểm.
“Cũng chỉ có thể vì Ngươi Đông huynh nhiều cầu khẩn, Hoàng thượng hay là quay về thư phòng nhanh lên một chút, xem lần này Ngươi Đông huynh đem theo việc gì trở về tình báo. . .”
“Nói gì thì nói, chỉ hy vọng sẽ không là tin tức xấu. . .”
Không nhiều lời, hai người vội vàng trở lại thư phòng xem Giang Ngươi Đông mang tin tức gì về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...