“Hắn nói. . . Ta kỳ thật một điểm cũng không xem hắn là đệ đệ! Bởi vì ta đã là một Thái tử. . . Thân phận địa vị không giống nhau. . . Cần gì phải giả bộ lộ ra vẻ tín nhiệm hắn. . . Ta nói với hắn Phụ hoàng đã đáp ứng cho chúng ta học cùng nhau. . . Nhưng hắn lại nói ta lòng dạ toan tính, chỉ là muốn ra vẻ thân thiết với hắn trước mặt Phụ hoàng. . . Ta hoàn toàn không biết vì sao hắn lại như vậy. . . Hai người chúng ta cứ như vậy trừng mắt nhìn nhau, ta tức giận bỏ đi, từ đó về sau, ta chưa từng gặp lại hắn. . .”
Hai tay càng dùng lực siết chặt người trong lòng hơn, vùi mặt vào vai y, tiếng khóc rầu rĩ truyền vào trong tai Vương Ngự Phong.
Ôn nhu ôm lấy hắn, y hiểu tâm tình khi đó của hắn, Tôn Dật Thiên tín nhiệm Ly thân vương như thế, nhưng Ly thân vương lại nói những lời thương tổn hắn, việc này làm sao hắn có thể chịu được?
Nghe tiếng khóc, y chỉ có thể ôm chặt lấy hắn, lặng lẽ đợi, bởi vì cách an ủi này đối với tính cách mạnh mẽ của Tôn Dật Thiên chính là phương án tốt nhất.
Vương Ngự Phong giờ phút này, đau lòng thay cho hắn, quan hệ của hắn và Ly thân vương lúc đó, nhất định là có hiểu lầm, nếu không Ly thân vương lúc ấy chỉ mới tám tuổi, sao lại có thể nói ra những lời như thế?
Bàn tay vuốt nhẹ lưng Tôn Dật Thiên, thầm suy nghĩ, Ly thân vương và hắn vì chuyện gì mà lại đối đầu nhau như thế này.
◇◆◇
“Hoàng huynh, vì sao lại đối xử với ta như vậy. . .”
Ngồi một mình bên hồ hoa sen, nghĩ về mối quan hệ ngày càng xa cách đối với Tôn Dật Thiên, trong mắt ánh lên vẻ cô đơn khiến cho người khác chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau lòng.
“Này. . . Cái này cho ngươi. . .”
Đột nhiên, trước mặt có ai đó đưa cho hắn một quả táo, đỏ tươi, nhìn sơ cũng biết là vật phẩm được tiến cống.
Nghi hoặc ngẩng đầu, liền bắt gặp khuôn mặt quen thuộc.
“. . . Là ngươi. . . Phong nhi. . .”
Kinh ngạc khi gặp lại mĩ nhân ngày hôm qua, Tôn Dật Lân nhìn y với vẻ mặt ngây ngốc.
“Không nghĩ rằng lại gặp ngươi ở đây. . .”
Cười tủm tỉm nhìn người trước mắt, chẳng thèm để ý ngồi ngay xuống bên cạnh, hai tay cầm trái táo đỏ chót, cuối xuống cắn mạnh, thanh âm giòn giã, động tác dứt khoát, khiến Tôn Dật Lân khẽ cười nói:
“Một tiểu thư nhà danh giá như vậy sao lại không có chút ý tứ chứ?”
“Không sao! Dù sao bây giờ chỉ có mình ngươi. . . Nhanh ăn đi! Táo này là ta lén mang ra đấy. . . Ngon lắm!”
…
…
“Đây là táo ta lén mang đến. . . Là do bên ngoài mang vào đấy, Ngon lắm. . . “
◇◆◇
Trong trí nhớ, đoạn đối thoại tương tự như vậy chợt hiện lên trong tâm trí Tôn Dật Lân.
Vì sao con người trước mắt, luôn khiến hắn nhớ đến khoảng thời gian tốt đẹp trước đây?
“Mau ăn đi! Nếu không sẽ bị người khác phát hiện. . .”
Thấy hắn hình như có vẻ không muốn ăn, Vương Ngự Phong vội vàng thúc giục.
Mấy quả táo này là do ban nãy làm nũng với Tôn Dật Thiên lấy được, muốn đem chia cho Tiểu An tử cùng ăn, nhưng lại vô tình thấy võ tướng ngày hôm qua hảo tâm giúp y nhặt bóng lúc này đang ngồi ngẩn người bên hồ, dù sao hắn cũng đã giúp y một lần, Vương Ngự Phong liền đem quả táo ban đầu dự định sẽ cho Tiểu An tử, đưa ngay cho hắn.
Dù sao Tiểu An tử cũng không biết ý định của y, cho nên cho võ tướng này ăn cũng không sao cả!
“Hả. . . Oh!”
Trước lời thúc giục của y liền cắn một miếng, vị ngọt ngọt chua chua nơi đầu lưỡi lan ra, trong trí nhớ, khoảng thời gian tốt đẹp lúc trước cùng với Tôn Dật Thiên lại ùa về một lần nữa.
“Ngươi đang có tâm sự sao?”
“A – “
“Không có ah! Nhìn ngươi ngồi ngẩn người một mình ở chỗ này . . . Nhất định là có tâm sự rồi?”
“Ta. . . Tin tưởng người khác là một việc sai sao?”
Nhìn Vương Ngự Phong, Tôn Dật Lân không biết vì lý do gì, hắn chưa bao giờ cùng bất luận kẻ nào nhắc tới chuyện cũ, không hiểu sao lại muốn kể với y!
Cảm thấy hình như nếu kể cho y nghe, nghi hoặc của mình sẽ được giải đáp.
“Hả? Ngươi có ý gì?”
Nghiêng nghiêng đầu, Vương Ngự Phong không hiểu người trước mắt đột nhiên hỏi như vậy là có ý gì, chớp chớp mắt nhìn đối phương.
“. . . Khi ta còn bé, có một người huynh đệ, cảm tình rất tốt! Nhưng hắn đột nhiên thay đổi. . . Thay đổi đến nỗi một chút ta cũng không nhận ra. . .”
“Sao lại nói như vậy?”
“Ta ngay từ đầu nhận thấy hắn, vốn là một người thiện lương, nhân từ, rất khiêm nhường ôn hòa, rất một người huynh đệ tốt. . .”
Cẩn thận nghe đối phương nói, Vương Ngự Phong biết người trước mặt nhất định rất xem trọng người huynh đệ hắn nhắc đến kia, nếu không ánh mắt sẽ không thay đổi như vậy từ ôn nhu rồi lại đến bi thương.
“. . . Sau đó. . . Xảy ra một việc. . . Hắn thay đổi. . . Trở nên nghi ngờ, không tín nhiệm đối phương, thậm chí. . . Trở nên cao ngạo, luôn lộ ra vẻ cao cao tại thượng, bộ dạng khiến kẻ khác khó có thể thân cận. . .”
“Ngươi làm sao phát hiện hắn đã thay đổi?”
“Không. . . Ngay từ đầu là tất cả mọi người đều nói hắn đã thay đổi. . .”
“Người khác nói ngươi sẽ tin ah? Vậy ngươi cũng đã có lỗi đối với người huynh đệ kia rồi không phải sao?”
Cau mày, nếu như vì người khác nói mấy câu không tốt về người đó liền trở nên nghi ngờ huynh đệ của mình, vậy thì cũng đã có lỗi với người đó.
“. . . Lúc ban đầu ta đương nhiên không tin. . . Nhưng cơ hội hắn và ta gặp mặt dần dần càng ngày càng ít. . . Hơn nữa. . . Hắn lại phá hư vật ta tặng hắn. . .”
“Hắn vì sao lại muốn hủy đi quà ngươi tặng hắn?”
“Ta cũng không biết. . . Hình như là, hắn hiểu lầm ta đã phá hư vật hắn tặng ta! Hắn tặng cho ta một vật hắn rất quý, nhưng đồ vật kia không phải do ta làm hư, sau đó ta đã rất cố gắng sửa lại vật hắn tặng. . .”
“Vậy ngươi có giải thích với hắn không?”
“Ta và hắn căn bản không gặp được nhau. . . Hơn nữa. . . Khi ta còn chưa kịp giải thích mọi chuyện với hắn, hắn dường như là muốn trả thù ta, phá hư vật ta đã tặng. . .”
Ánh mắt càng thêm khổ sở, Tôn Dật Lân không hề ngờ rằng Tôn Dật Thiên có thể đối xử với hắn như vậy, ngay cả một lời giải thích cũng không cho hắn cơ hội, lại hủy đi tín vật hắn tặng, hắn làm sao có thể tiếp nhận sự thật đau lòng như vậy?
“Ngươi tận mắt thấy hắn hủy đi đồ vật ngươi tặng?”
“Không. . .”
“Vậy sao ngươi biết rằng hắn đã làm?”
Thẳng thắn hỏi lại, Vương Ngự Phong cảm giác được có thể cả hai huynh đệ người này đã cùng phạm một sai lầm?
Cùng hiểu lầm đối phương?
“Ta. . . Người khác nói với ta, nói là tận mắt thấy hắn làm việc đó. . .”
“Ngươi làm sao biết điều người kia nói là sự thật?”
“Bởi vì. . . Người kia không có lý do gì để gạt ta cả, người đó được lợi gì chứ?”
“Người đó được lợi hay không, ngươi làm sao biết được! Hơn nữa. . . Ngươi tin tưởng người đó, hay là tin huynh đệ của ngươi? Còn nữa. . . Vật người huynh đệ đó tặng cho ngươi, có khi nào còn một cái giống hệt không?”
“…”
Vương Ngự Phong bất chợt hỏi ngược lại, làm Tôn Dật Lân hiểu ra một chuyện.
Đúng vậy!
Hắn sao lại không nghĩ tới việc này?
Mặc dù quả cẩm bóng lúc ấy vốn là do đích thân tiên đế ban cho hắn, không thể nào chắc chắn không có quả thứ hai, hơn nữa, hắn nên tin tưởng Tôn Dật Thiên hơn bất cứ ai khác mới phải!
Sao lại. . .
“Có câu nói, tận mắt nhìn thấy, chưa chắc đã là thật, có vài thứ ngươi tận mắt thấy cũng không chắc chắn là sự thật, huống chi chỉ là nghe người khác nói? Miệng người rất đáng sợ! Một lời đồn đãi nhỏ cũng có thể bức chết một người anh hùng hảo hán. . .”
“. . . Đúng vậy. . . Sao ta lại không nghĩ tới?”
Như là đột nhiên lĩnh ngộ được điều gì đó, thật không ngờ nghi vấn khiến bản thân buồn bực trong lòng bấy lâu nay, chỉ cần vài câu nói đơn thuần của Vương Ngự Phong lại tìm được đáp án, cảm giác rung động đối với y dường như đã nhiều thêm một chút/
“Không phải là ngươi không nghĩ tới! Chỉ là ngươi trong cuộc mê muội, ngoài cuộc tỉnh táo hơn thôi!”
Nhìn nụ cười ngọt ngào của người đối diện, nhìn y, chợt nhận ra y chẳng những xinh đẹp, ngay cả tâm hồn cũng như chủ nhân của chính nó, thật trong sáng, đẹp đẽ, cảm giác đối với y, tựa hồ đang chậm rãi trở thành một loại tình cảm.
Ngay lúc Tôn Dật Lân đang muốn cảm ơn y, chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc. . .
__END 28__
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...