Giả Bộ

Editor: Đá bào

Beta: Bảo Trân



—— Giờ thì cậu đã đạt được ý nguyện.

—— Từng cành cây, ngọn cỏ ở đại học Lê Thành này, cậu còn quen thuộc hơn tôi.

Nghe được lời này, điều làm cô kinh ngạc hơn đó là Phó Diên lại quen với đàn anh. Ôn Nam Tịch siết chặt tay nắm cửa, nhìn sườn mặt Phó Diên qua khe hở.

Lúc này, Phó Diên quay sang, nói với Dịch Phong: “Đi đây.”

Bên kia, trợ lý của giáo sư Lương vừa đi ra ngoài tìm anh, đang đứng ở chỗ rẽ. Dịch Phong hút điếu thuốc, gật gật đầu, Phó Diên xoay người đi ra ngoài, Ôn Nam Tịch nhìn theo anh, vô thức giấu mình sau cánh cửa.

Đợi vài giây.

Sau khi Phó Diên đi khuất, Ôn Nam Tịch đẩy cửa ra, Dịch Phong đang cắn điếu thuốc quay đầu lại nhìn cô, sửng sốt một giây vô thức rút điếu thuốc ra khỏi miệng bình tĩnh nhìn cô, khóe mắt anh liếc về phía bóng dáng Phó Diên vừa đi khuất sau chỗ ngoặt, hỏi: “Em đến khi nào vậy?”

Ôn Nam Tịch đi đến bên cạnh anh, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Dịch Phong: “Vừa nãy, sớm hơn một chút.”

Dịch Phong nghe vậy lập tức hiểu ra, lại đưa điếu thuốc vào miệng, khói bay đến Ôn Nam Tịch hơi nhíu mày, anh suy nghĩ một lúc vẫn là đặt điếu thuốc xuống.

Ôn Nam Tịch nhìn đàn anh: “Em nhớ đây không phải lần đầu tiên đàn anh và Phó Diên gặp mặt.”

Dịch Phong gật đầu, “Không phải.”

“Theo trí nhớ của em thì lần đầu tiên hai người gặp nhau là tại Hội nghị thượng đỉnh về Internet Trí tuệ vạn vật, anh ấy giúp đối thủ đánh bại em”. Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng nói, Dịch Phong cũng ừ một tiếng.

Ôn Nam Tịch nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc đó anh gọi em, nhưng xong việc lại không hỏi em anh ấy là ai, vì sao lại gọi em ra ngoài nói chuyện một mình.”

“Thật ra, lúc đó đàn anh là đã biết anh ấy rồi đúng không.”

Dịch Phong nhìn khuôn mặt của cô, không đáp lại nhưng cũng không phủ nhận.


Ôn Nam Tịch nhìn anh, “Thì ra, hai người quen nhau từ trước.”

Dịch Phong biết mình không thể trốn tránh được nên bước sang một bên dập tắt điếu thuốc, sau đó quay lại, cúi đầu nhìn cô nói: “Đây không phải lần đầu bọn anh gặp nhau.”

“Lần đầu tiên anh và Phó Diên gặp nhau là vào dịp Tết Nguyên Đán của năm nhất. Khi đó em được mời lên sân khấu làm MC. Khi chúng ta đang cùng đếm ngược thời gian anh nhìn thấy cậu ta, Phó Diên ngồi ở ghế cuối cùng ở hàng cuối. Khi đó cậu ta là Trạng Nguyên nổi danh cả nước, nhìn một cái là anh lập tức nhận ra, nhưng không biết tại sao cậu ta lại xuất hiện ở đó.”

“Khi em xuống sân khấu, lúc anh quay lại thì cậu ta đã biến mất. Sau đó anh cũng không quan tâm việc đó nữa.”

“Lần thứ hai gặp là vào dịp sinh nhật của em, lúc đó em đã là nhân viên ở công ty anh. Hôm đó em tăng ca không về nhà, bọn anh đã tính cùng nhau tổ chức sinh nhật cho em. Lúc đó anh đi mua bánh vừa ra ngoài thì gặp Phó Diên ở đó, cậu ta đội mũ lưỡi trai dựa vào bàn, đưa bánh cho anh nói rằng cậu ta mua thừa. Không đợi anh kịp phản ứng gì thì cậu ta đã rời đi, khi anh nhìn chiếc bánh thì thấy tên của em trên đó.”

Ôn Nam Tịch mím chặt môi để ngăn nước mắt không tuôn ra.

“Anh đoán lúc đó cậu ta đến tìm em. Sau này, anh cũng nhìn thấy cậu ta một lần nữa khi em đang ở phòng tự học, cậu ta xách máy tính xách tay ngồi trong góc đánh máy, tuy không hề nhìn em nhưng khi đó… anh liền cảm thấy, cậu ta ở đó là vì em…”

Ôn Nam Tịch nhìn Dịch Phong, “Sao anh chưa bao giờ nói cho em biết những chuyện đó?”

Khóe môi Dịch Phong khẽ nhếch lên, “Tại sao anh phải nói ra? Tâm tư của anh, chẳng lẽ em không rõ?”

Ôn Nam Tịch mím môi, trầm mặc không nói gì.

Dịch Phong khoanh tay, trầm giọng nói: “Dù sao, cậu ta cũng thắng rồi.”

Ôn Nam Tịch xoay người rời đi, cô bước đi dưới những tán cây thường xanh, bước nhanh về phía cửa. Đến gần phòng trực bảo vệ, chú Trần đang dùng chổi lông gà phủi bụi trên cửa sổ. Ôn Nam Tịch cất tiếng gọi: “Chú Trần.”

Chú Trần xoay người, nhìn thấy cô ông dừng tay, cười cười: “Chào bạn học.”

Ôn Nam Tịch tiến lên một bước nói: “Trong 4 năm cháu học ở đây, có phải chú từng gặp chàng trai đi cùng cháu hôm nay không?”

Chú Trần hiểu Ôn Nam Tịch muốn hỏi gì bèn gật đầu nói: “Có thấy, có một năm tiết Nguyên Đán khá lạnh, cậu ấy mặc áo khoác có mũ trùm đứng ở cửa phòng trực ban, chú còn gọi cậu ấy vào sưởi ấm, sau đó nói chuyện chú mới biết cậu ấy từ Kinh thị tới, đặc biệt đến đây để gặp một cô gái.”

Hốc mắt Ôn Nam Tịch ươn ướt, nói: “Cám ơn chú.”

Cô quay người rời khỏi phòng trực, đi về phía đại sảnh nhưng bên trong lại không có ai, Ôn Nam Tịch nghe thấy tiếng nói chuyện trong khu tam giác, cô quay lại, liếc mắt một cái đã thấy Phó Diên đang nói chuyện với cô Chung. Anh ngước mắt lên nhìn cô, hơi nheo mắt lại: “Ôn Nam Tịch, em chạy đi đâu vậy?”

Giáo sư Chung nhìn thấy Ôn Nam Tịch tới, cười nói: “Em về rồi à, các em cứ trò chuyện nhé.”


Nói xong cô quay người rời đi.

Ôn Nam Tịch đi về phía trước, nắm lấy cổ tay anh kéo tới chỗ cầu thang lên tầng hai, Phó Diên cụp mắt nhìn cô, vừa định nói gì đó Ôn Nam Tịch đột nhiên vươn tay ra ôm chặt lấy anh. Phó Diên sửng sốt, anh dựa vào tường giơ tay ấn vào vai cô, nghiêng đầu nhìn: “Sao vậy? Có người bắt nạt em à?”

Ôn Nam Tịch càng gắt gao ôm lấy cổ anh hơn.

Một tay Phó Diên ấn vào eo cô, yết hầu khẽ động: “Sao vậy? Không phải em nói muốn giới thiệu anh với đàn anh của em sao?”

Ôn Nam Tịch nhích ra một chút, giây tiếp theo cô nhón chân hôn lên đôi môi mỏng của anh, Phó Diên không kịp phòng bị mắt hơi cụp xuống, Ôn Nam Tịch dán chặt vào môi anh, mặc dù Phó Diên không thể hiểu được sự nhiệt tình của cô lúc này là thế nào, nhưng cũng không nhịn được, anh đưa tay ấn vào sau gáy cúi đầu quấn lấy môi lưỡi cô. Trong cầu thang nhỏ hẹp, bên ngoài hình như còn có tiếng bước chân anh hôn cô thật sâu, Ôn Nam Tịch vẫn nhón chân không ngừng đáp lại anh quá mức nhiệt tình, Phó Diên đẩy cô vào tường ôm cổ cô mút mạnh.

Nụ hôn quá sâu, anh dùng lòng bàn tay giữ chặt cần cổ trắng nõn của cô.

Thật vất vả mới dứt ra được, anh áp trán lên trán cô, nhìn khuôn mặt cô, nhẹ nhàng thở ra: “Ôn Nam Tịch, đây là trường học.”

Môi Ôn Nam Tịch bị anh cắn đến đỏ bừng, khuôn mặt cô như hiện lên một tầng sương mù đẹp đến mê hoặc lòng người, cô nhìn khuôn mặt anh, nâng mặt lên hôn vào cằm, sống mũi, gò má và giữa lông mày của anh. Phó Diên nheo mắt lại, nhéo cằm cô, hơi mút môi cô rồi nhỏ giọng nói: “Nói chuyện nào.”

Ôn Nam Tịch còn hôn chưa đủ, lại bị buộc phải dừng lại, cô nhìn vào mắt anh, ánh mắt hai người dây dưa, Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng nói: “Anh đã đến Đại học Lê Thành không chỉ một lần. Đúng không?”

Phó Diên sửng sốt. Một tay anh ôm eo cô, một tay chống vào tường, nhìn vào đôi mắt phủ sương mù của cô, nói: “Đàn anh của em đã nói à?”

Ôn Nam Tịch ừ một tiếng.

Phó Diên nhướng mày nhìn cô, họ đối diện với nhau, im lặng một lúc, anh mới nói: “Anh chỉ muốn xem xem, bạn gái cũ của anh ở Đại học Lệ Thành có cuộc sống như thế nào.”

Ôn Nam Tịch nhẹ giọng nói: “Vậy anh cảm thấy thế nào?”

Phó Diên nhìn nét mặt xinh đẹp của cô lại không trả lời. Bởi vì anh cảm thấy chẳng ra gì. Cô có vẻ rất bận rộn, sinh nhật của cô trong kỳ nghỉ hè năm thứ nhất là tới làm việc, tăng ca, còn bận rộn đến khoảng 1h sáng. Giờ đó ký túc đóng cửa, cô ở lại phòng làm việc ngủ, rạng sáng hôm sau lại phải dậy sớm đạp xe đi dạy thêm. Phó Diên không nhịn được ôm chặt eo ấn cô vào lòng.

Ôn Nam Tịch dựa vào cổ anh: “Sao anh tới mà không bao giờ nói cho em biết.”

Giọng Phó Diên rất thấp: “Anh nói làm gì, để bị em đuổi đi à?”


“Sẽ không đâu.” Ôn Nam Tịch nói.

Cô nhẹ nhàng cọ cổ anh, “Phó Diên, em rất yêu anh.”

Phó Diên ấn vào gáy cô, nghe xong, một hồi lâu sau mới nói: “Anh cũng vậy.”

Bên ngoài có tiếng động, hội nghị giao lưu buổi sáng tạm thời kết thúc, nhà ăn của trường đã mở cửa, nhóm giáo sư Lương đi đến nhà ăn, có một số người cũng tới tìm Phó Diên và Ôn Nam Tịch.

Hai người không thể ở một mình lâu hơn nên rời cầu thang đi về phía nhà ăn, vừa bước vào nhà ăn tầng ba đã thấy mấy bàn lớn đã chật kín người. Cô Chung và giáo sư Lương ngồi cùng một bàn, thấy họ đi tới cô Chung vẫy tay, ánh mắt của giáo sư Lương khá uy nghiêm, liếc nhìn Ôn Nam Tịch một cái.

Phó Diên dẫn Ôn Nam Tịch đi tới, ra hiệu cho cô chào hỏi, Ôn Nam Tịch đối mặt với Lương giáo sư, nhẹ giọng nói: “Xin chào, giáo sư Lương.”.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

“Ngồi đi.”

Giáo sư Lương nâng cằm lên.

Ôn Nam Tịch và Phó Diên ngồi xuống cùng nhau, Phó Diên rót trà cho cô. Giáo sư Lương nhìn hai người một lúc, nhấp một ngụm trà rồi hỏi Ôn Nam Tịch: “Hiện tại em đảm nhiệm vị trí gì ở công ty của Phó Diên?”

Ôn Nam Tịch nói: “Là Điều trị thông minh ạ.”

“Trong dự án bệnh viện số 9 sao?” Giáo sư Lương lại hỏi.

Ôn Nam Tịch đáp vâng một tiếng tự tin nhìn vào mắt giáo sư Lương, đôi mắt của cô từ trước tới giờ luôn toát lên vẻ xinh đẹp và trong sáng, giáo sư Lương gật đầu nói: “Được, được, giúp đỡ nó nhé.”

“Vâng ạ.” Ôn Nam Tịch nói.

Thấy cô không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo trả lời một cách tự tin, giáo sư Lương rất hài lòng với cô. Đại học Lê Thành lưu giữ không ít tác phẩm của cô, hỏi qua một số thành tích của cô ở trường đại học một chút ông đã có thể biết được quỹ đạo học tập của cô gái này trong 4 năm qua. Nghe kể cũng giống như Phó Diên, cô cũng có cuộc sống giống một tu sĩ khổ hạnh, không hề có chút tình yêu hay lãng mạn nào. Giáo sư Lương không biết chuyện gì đã xảy ra với cô, nhưng ông biết cô từng trải qua một cuộc sống không mấy dễ dàng. Hơn nữa lại là người mà Phó Diên thích, người làm thầy như ông cũng không nên quá khắt khe.

Ôn Nam Tịch buông tay xuống. Phó Diên thuận thế sờ lòng bàn tay của cô cảm thấy hơi ẩm ướt, anh liếc cô một cái.

Ôn Nam Tịch mỉm cười với anh, có hơi khẩn trương khi đối mặt với giáo sư Lương. Khóe môi Phó Diên hơi nhếch lên, anh ghé sát vào tai cô nói: “Giáo sư của anh không ăn thịt em đâu.”

Ôn Nam Tịch thấp giọng nói: “Ừm.”

Sau bữa trưa.

Mọi người lại bắt đầu trò chuyện.

Khoảng hai giờ, từ tầng ba đi xuống, Ôn Nam Tịch nhìn thấy Dịch Phong đi về hướng này, Ôn Nam Tịch đứng dậy, gọi một tiếng đàn anh.


Dịch Phong dừng bước, liếc nhìn Phó Diên đang đứng bên cạnh Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch chính thức giới thiệu với anh: “Đàn anh, đây là bạn trai em, Phó Diên.”

Phó Diên đút hai tay vào túi quần, một tay ôm Ôn Nam Tịch, đối mặt với Dịch Phong, vẻ mặt không thay đổi.

Dịch Phong vuốt thẳng tay áo, ừ một tiếng, nói: “Chúc mừng hai người.”

Ôn Nam Tịch nói: “Cám ơn.”

Phó Diên nắm tay cô bước ra ngoài, Dịch Phong xắn tay áo đi về phía trước vượt qua họ rồi đi lên cầu thang. Ôn Nam Tịch đi cùng Phó Diên dưới những tán cây, có mấy chiếc lá rơi trên đầu Ôn Nam Tịch, anh đưa tay lấy xuống cho cô, Ôn Nam Tịch ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt anh cô khẽ mỉm cười, trong mắt đều là bóng hình anh. Phó Diên cụp mắt xuống, trong mắt mang ý cười.

Dịch Phong đi lên tầng ba, từ cửa sổ nhìn xuống thấy Ôn Nam Tịch chủ động nắm tay Phó Diên, anh hơi cau mày, mấy giây sau mới thu hồi ánh mắt rời khỏi cửa sổ.

Đàn em tài giỏi, lạnh lùng và mạnh mẽ đó đã ở bên anh nhiều năm, nhưng cuối cùng cô lại càng ngày càng xa anh.





Hội nghị trao đổi kéo dài sang mấy tiếng buổi chiều.

Sau khi kết thúc, hiệu trưởng trường Đại học Lê Thành đã đặt phòng riêng ở khách sạn đối diện và mời mọi người đi ăn tối. Sau đó mọi người đều đến, bữa tiệc tối rất náo nhiệt, rượu cũng được đem ra. Mỗi bàn đều đang sôi nổi thảo luận.

Ôn Nam Tịch đi cùng cô giáo Chung nên việc cô uống vài ly rượu là không thể tránh khỏi.

Phó Diên ngồi ở một bàn khác đi cùng giáo sư Lương, ly rượu cũng không bao giờ rời khỏi tay anh. Khi buổi tiệc kết thúc, giáo sư Lương và những người khác đều được đưa về khách sạn an toàn.

Ôn Nam Tịch đỡ cô Chung và một vài thầy cô khác lên lầu, lúc xuống xe Phó Diên đã đứng cạnh xe đợi cô, anh vừa gọi lái xe đến. Thấy Ôn Nam Tịch đi về phía mình Phó Diên mở cửa xe, Ôn Nam Tịch ngồi vào, sau đó anh cũng ngồi vào, cô mệt mỏi dựa vào trong ngực anh.

Phó Diên ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người cô, hỏi: “Em uống cũng không ít?”

Ôn Nam Tịch thấp giọng nói: “Em uống rượu giúp cô, em sợ một mình cô không chịu nổi.”

Phó Diên đắp áo khoác lên vai cô, cô đan tay mình vào bàn tay anh, xe khởi động đi về nơi ở. Hai mươi phút sau, sau khi vào phòng Ôn Nam Tịch lấy hộp thuốc, lấy ra viên thuốc giải rượu đưa cho Phó Diên một viên. Phó Diên kéo cổ áo xuống, anh cũng uống không ít cảm thấy hơi choáng váng.

Anh nhận lấy viên thuốc bỏ vào miệng. Ôn Nam Tịch đưa cho anh một ly nước, Phó Diên nhấp một ngụm rồi nhìn về phía Ôn Nam Tịch.

Ôn Nam Tịch ngồi bên cạnh sô pha, trong tay cũng cầm một viên thuốc giải rượu, cô cầm ly lên uống thuốc. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài và áo vest, lúc này cô đã cởi áo khoác ra, chỉ còn lại chiếc váy dài hơi rộng, khuôn mặt thật xinh đẹp, anh đưa tay nhẹ nhàng sờ tới eo cô. Ôn Nam Tịch nắm lấy tay anh, cô đặt ly nước xuống tiến lại gần chủ động hôn lên môi anh.

Phó Diên dựa vào tay vịn cúi đầu hôn cô. Không khí trong phòng không ngừng tăng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui