Giả Bộ

Editor: Gió

Beta: Bảo Trân



Tạm thời không muốn nghe nhưng không thể không nghe, sớm muộn gì cũng phải nhấc máy. Điện thoại lại vang lên, Phó Diên hạ giọng xuống mở miệng, “Ôn Nam Tịch.”

Ôn Nam Tịch gật đầu, “Ừm.”

Anh rũ mi nói, “Sau này dù cho là có chuyện gì, em đều có thể nói cho anh biết.”

Anh không biết gì về chuyện những năm tháng cấp ba, cũng không biết những mâu thuẫn giữa cô và Nhan Khả.

Ôn Nam Tịch lại ừm một tiếng, “Vậy em 14 tháng 2 mời anh đi ăn được không?”

Anh nhìn vào mắt cô, “Được.”

“Vậy em ra ngoài trước.” Ôn Nam Tịch đẩy cánh tay anh, có thể cảm nhận được cơ bắp đằng sau lớp vải.

Phó Diên buông cô ra Ôn Nam Tịch lùi về phía sau một bước, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh rồi xoay người rời khỏi phòng làm việc. Phó Diên nhìn bóng lưng cô, điện thoại trên bàn lại vang lên tên người gọi hiện lên màn hình, anh đưa tay lấy điện thoại nhấn nút màu xanh.

Sau đó giọng của Thư Lệ truyền tới, “Con với Khả Khả sao vậy?”

Phó Diên đút tay vào túi quần dựa vào bàn hỏi lại, “Cô ta không nói gì sao?”

Thư Lệ khựng lại, “Viện Viện nói con bé vừa về đến nhà đã khóc, rõ ràng buổi sáng lúc đi làm vẫn còn rất vui vẻ.”

“Vậy sao?” Giọng anh rất lạnh, nhẹ nhàng hỏi ngược lại, “Hay là mọi người nghiêm túc hỏi lại cô ta, xem cô ta đã làm gì?”

Thư Lệ yên lặng vài giây, biết được không thể có được đáp án từ chỗ anh từ việc con trai liên tục hỏi ngược lại đã hiểu, Thư Lệ chỉ đành nói, “Vậy được, mẹ cúp đây, mẹ đi hỏi con bé.”

Phó Diên và Thư Lệ cùng cúp máy một lúc.



Ra khỏi phòng làm việc, lập tức nhìn thấy Chu Hùng, Trần Phi và cả Đàm Vũ Trình, Đàm Vũ Trình đeo tai nghe quay đầu lại, Chu Hùng ho một tiếng trở về chỗ ngồi.

Trần Phi cười hi ha kéo ghế ngồi cạnh Ôn Nam Tịch, cậu có vị trí làm việc riêng nhưng bởi vì tính chất công việc nên có một chỗ cạnh Ôn Nam Tịch dành cho cậu.

Cậu ngồi xuống cạnh cô, cười nói: “Lập trình Ôn.”


Ôn Nam Tịch nhìn cậu, mỉm cười, “Làm việc thôi.”

Trần Phi mỉm cười: “Được ạ.”

Ôn Nam Tịch kéo ghế ngồi xuống, tiếp tục công việc của mình.

Trần Phi vươn vai, cũng giống như thường lệ cậu viết lập trình thỉnh thoảng lại kéo ngăn kéo tủ của cô ra lấy đồ ăn, vô tình nói, “Sao đồ ăn trong ngăn kéo tủ của chị không vơi bao giờ thế.”

Ôn Nam Tịch ngây ra, nhìn vào ngăn kéo tủ.

Từ lần trước bị tụt huyết áp cho đến bây giờ, ngày hôm sau Phó Diên để đồ ăn vào tủ của cô, sau đó hình như ngăn kéo tủ lúc nào cũng đầy. Mà cô lại không hề để tâm đến, ngón tay dừng lại trên bàn phím thật lâu. Hình như có những tiểu tiết đã bị luôn cô phớt lờ rồi.

Cô nhìn bóng hình ảnh phòng làm việc của Phó Diên chiếu lên màn hình máy tính, anh đang ngồi trên ghế làm việc, Ôn Nam Tịch nhìn thật lâu mới thu lại ánh mắt.

Lúc này.

Nguyên Thư gửi tin nhắn đến, nói: [Tối nay tớ mua thức ăn đến nhà ăn cơm nhé.]

Ôn Nam Tịch cầm điện thoại lên trả lời: [Được.]

Sáu giờ chiều, Ôn Nam Tịch tan làm đúng giờ, về đến nhà vừa mở cửa đã thấy nhà đầy mùi đồ ăn, Nguyên Thư làm một bàn nướng thịt nhỏ, đang xỏ các xiên thịt, thấy cô về lập tức nói: “Qua giúp tớ mau.”

Ôn Nam Tịch đặt túi máy tính xuống, cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, rửa tay rồi quay lại ngồi trên thảm trải sàn giúp đỡ nấu nướng.

Nguyên Thư nhìn cô cười, “Còn tưởng hôm nay cậu sẽ hẹn Phó Diên ăn tối?”

Ôn Nam Tịch ngẩng đầu nhìn Nguyên Thư, “Tớ hẹn anh ấy khi khác.”

“14/2?” Nguyên Thư lập tức đoán, “Lễ tình nhân à, lễ tình nhân được đó.”

Ôn Nam Tịch gật gật đầu, nói, “Nguyên Thư.”

“Lần này tớ về Nam An, từ chỗ Ôn Hữu Đào lấy được một chiếc hộp.”

“Hả?” Nguyên Thư cảm nhận được cảm xúc của Ôn Nam Tịch, cô ấy tập trung nhìn cô, Ôn Nam Tịch đáp, “Trong chiếc hộp ấy có sáu món quà, là quà sinh nhật, đều do…Phó Diên tặng trong sáu năm nay, chỉ là anh ấy không biết tớ chuyển nhà rồi nên gửi đến đó, bị Ôn Hữu Đào giữ lại nhưng ông ta không nói cho tớ biết.”

Nguyên Thư ngẩn ra.

“Cậu nói sao, Phó Diên tặng cậu sáu phần quà sinh nhật?”


“Ừm.”

Nguyên Thư ngẫm nghĩ lại lời Nhan Khả nói sáng nay, những thứ khác có thể phớt lờ, nhưng có một điểm đó chính là năm xưa Ôn Nam Tịch và Phó Diên muốn cùng đến Kinh Thị, nhưng Ôn Nam Tịch không đi để lại mình Phó Diên là cô đã đá anh.

Phó Diên tặng quà sinh nhật cho cô sáu năm liền.

Nguyên Thư chửi thề một tiếng, đặt xiên xuống nhìn Ôn Nam Tịch, “Vậy sao cậu giống như không có chút tự tin nào vậy? Cậu cứ mạnh dạn xông lên, tuyệt đối sẽ có được anh ấy ngay thôi!”

Ôn Nam Tịch ngẩn người, có vài phần mơ hồ, “Được không?”

“Đương nhiên rồi, lời này không phải quá thừa thãi hay sao, hơn nữa sáng nay anh ấy bảo vệ cậu vậy mà, ôm thẳng cậu vào lòng. Đây không phải là yêu thì là gì?”

Nguyên Thư nói xong nhìn biểu cảm của Ôn Nam Tịch, lập tức khép tay cô, “Cậu phải tự tin về bản thân, nhất định không được sợ hãi cảm thấy mình giống mẹ không được yêu thương, không, cậu rất xứng đáng.”

“Cậu thật sự rất xứng đáng, Nam Tịch, mặc dù tớ vẫn chưa biết được đầu đuôi mọi chuyện, nhưng tớ biết nhất định là do cậu bất đắc dĩ nên mới làm vậy, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, anh ấy đều đối xử với cậu rất tốt, đúng không, cậu đừng nghĩ nhiều nữa nhất định phải thử xem, dũng cảm lên.”

Ôn Nam Tịch nhìn ánh mắt đầy sự cổ vũ của Nguyên Thư, gật đầu.



Ngày 14 tháng 2, Ôn Nam Tịch xin làm việc ở nhà, tiện thể chuẩn bị quà lễ tình nhân, là chiếc lắc tay bình an, sau khi làm xong cô lấy một chiếc hộp cho quà vào, buộc dây màu đen bên ngoài.

Hơn ba giờ Nguyên Thư đã nhắc cô phải trang điểm, Ôn Nam Tịch đi vào phòng chọn một chiếc váy hai dây, phối với chiếc áo len lộ vai màu hạnh nhân, tóc búi lên sau đầu. Sau đó cô trang điểm nhạt rồi tô son môi. Chuẩn bị xong Ôn Nam Tịch đi ra khỏi phòng, để quà vào túi nhỏ rồi xách túi ra ngoài. Hiếm khi cô mới đi giày cao gót, vì lái xe nên cởi xuống trước khi đến cửa nhà hàng cô mới đi giày lại, lúc này mặt trời chỉ còn lại những ánh hoàng hôn.

Cô xuống xe nhìn Phó Diên đang đứng trước cửa nhà hàng. Hít một hơi xong đi về phía anh. Phó Diên trả lời tin nhắn xong ngẩng đầu nhìn cô, anh ngạc nhiên ánh mắt nhìn cô không rời.

Ôn Nam Tịch bước lại gần anh, “Đi thôi.”

Yết hầu Phó Diên khẽ cuộn ừm một tiếng, anh đút tay vào túi quần cùng cô bước lên bậc cầu thang, nhà hàng này có tên là Nhà hàng Hoàng hôn, Ôn Nam Tịch đã đặt chỗ ở cạnh cửa sổ, vừa ngồi xuống ánh hoàng hôn đã chiếu vào rơi xuống bàn họ, Phó Diên vẫn mặc bộ đồ màu đen như thường lệ, áo khoác không kéo lên, bên trong cũng là chiếc áo màu đen. Trên người anh có một loại cảm giác thoải mái, tuỳ hứng.

Trên bàn ăn có rượu vang Phó Diên cầm ly rượu vang lên, nhìn cô, “Có muốn uống không?”

Đôi mắt Ôn Nam Tịch cong cong, gật đầu, cô ngồi thẳng lưng lên, nói, “Tối nay anh đưa em về nhé.”

Phó Diên nghe vậy, giọng rất trầm, “Được.”

Rất nhanh sau ánh hoàng hôn đã vụt tắt, ánh đèn mờ sáng lên, nến trên bàn cũng được đốt cháy ngọn nến bập bùng nhảy múa, Ôn Nam Tịch uống hai ly rượu gò má ửng hồng chống tay lên mặt nhìn anh. Phó Diên nghịch ly rượu nhìn gương mặt xinh đẹp phiếm đỏ của cô.


Ôn Nam Tịch nắm lấy khăn trải bàn trong vô thức, nhìn vào đôi mắt anh, “Em kể cho anh về chuyện gia đình em nhé…”

Cô mở miệng nói, “Mẹ em…”

“Ôn Nam Tịch.” Giọng Phó Diên rất trầm, anh ngắt lời cô, Ôn Nam Tịch khựng lại, yên lặng nhìn anh, “Sao vậy.”

Màn hình điện thoại trên bàn sáng lên Phó Diên nhìn qua, lật điện thoại úp màn hình xuống bàn, một người vừa đồng ý lời mời kết bạn, tên người dùng hiện lên danh sách bạn bè.

Anh ngẩng đầu lên, “Có phải em đã chuẩn bị quà cho anh không?”

Ôn Nam Tịch lập tức gật đầu, “Ừm.”

Phó Diên nhướng mày, “Lấy ra đi.”

Cảm xúc của Ôn Nam Tịch vừa dâng lên thì bị phá vỡ cô ồ một tiếng, quay người lấy túi mở khóa ra lấy một hộp nhỏ màu đen ra trực tiếp đặt lên bàn đẩy qua cho anh.

Phó Diên nhìn chiếc hộp, hỏi, “Đây là gì vậy?”

Ôn Nam Tịch nhìn anh nói: “Vòng tay bình anh.”

“Giúp anh đeo lên.” Phó Diên xắn ống tay áo lên, lộ ra cổ tay mạnh mẽ, Ôn Nam Tịch chớp chớp mắt ồ một tiếng, cởi dây buộc mở hộp lấy chiếc vòng tay màu đen từ trong hộp ra, chiếc móc bình an có màu bạc, kết hợp với sợi dây đen đơn giản mà đẹp mắt.

Cách mặt bàn rộng không tiện đeo Ôn Nam Tịch cầm lắc tay đi đến bên cạnh cúi đầu đeo giúp anh. Đường gân trên mu bàn tay anh hiện lên rất rõ Ôn Nam Tịch cẩn thận đeo lên, Phó Diên ngẩng đầu nhìn bờ mi trên mắt cô, Ôn Nam Tịch đeo giúp anh xong thì liếc qua, nhìn phía dưới mặt đồng hồ và vòng hạt trên bàn tay còn lại dường như có hình xăm, cô khựng lại.

Nhưng không nhìn nhiều, cô nhìn vào mắt anh, nói: “Phó Diên, lễ tình nhân vui vẻ.”

Phó Diên gật đầu, “Năm nay anh không chuẩn bị quà, sang năm cho em được không?”

Ôn Nam Tịch ừm một tiếng cô không quá so đo, ngồi xuống bàn men rượu khiến cô nhìn muốn ôm anh, nhớ đến lời của Nguyên Thư chống tay lên mặt bàn, nghĩ, “Phó Diên, em thích anh, rất thích anh, thích vô cùng.”

Hơi thở của Phó Diên gấp lên.

Nhìn cô, anh hỏi, “Lớp 12 thì sao?”

Lồng ngực cô co lại đáp, “Cũng thích.”

Phó Diên nhìn vào mắt cô đưa tay nắm cằm, hỏi: “Lời hôm nay em nói, ngày mai có còn tính không?”

“Tính.” Ôn Nam Tịch gật đầu.

Đôi mi anh cong lên, khóe môi cũng vậy anh dựa lưng vào lưng ghế, “Bây giờ em muốn anh làm gì.”

“Chúng ta hẹn hò nhé?” Ôn Nam Tịch ghé lại gần chống tay lên bàn nhìn vào mắt anh.

Ánh mắt Phó Diên hiện lên ý cười, anh nhìn bộ dáng gấp gáp của cô tay đặt lên chỗ để tay ghế có chút lười biếng cố tình dày vò cô. Xung quanh có không ít người thấy điều bất thường bèn nhìn qua đây.


Ôn Nam Tịch chống tay cạnh anh, nói: “Em sẽ đối tốt với anh.”

Xung quanh có người bật cười một tiếng.

Giọng anh lười biếng, “Vậy được.”

Ôn Nam Tịch lập tức thở phào lấy bình rượu ra rót cho mình một ly, bưng lên cụng ly với anh mắt cong cong nhìn anh cười.

Phó Diên uống một ngụm, bên cạnh cổ áo anh có đặt một chiếc bật lửa màu bạc, trên đó có đèn led nhỏ màu đỏ sáng lên anh khẽ liếc nhìn. Sau đó nhìn Ôn Nam Tịch nắm lấy cổ tay cô kéo xuống, Ôn Nam Tịch không chút phòng bị mà nhìn vào mắt anh, Phó Diên nhìn cô, “Ngày mai em mà còn chơi xấu nữa, anh sẽ xử lý em.”

Trái tim cô đập thình thịch, ừm ừm hai tiếng, cô rất tỉnh táo chỉ là nhờ men rượu để dũng cảm hơn mà thôi.

Cô nhẹ giọng, “Chúng ta uống thêm đi, rượu này khá đắt.”

Anh nhìn chai rượu rồi nhìn xung quanh nhà hàng đương nhiên biết rượu ở đây đắt, buông cổ tay cô ra rồi cụng ly với cô, hai người uống hết một bình rượu. Ôn Nam Tịch có hơi say nhưng vẫn ổn, cô thanh toán xong Phó Diên xách túi xách rồi ôm eo dẫn cô ra ngoài.

Gọi người lái phụ, người lái lên xe. Ôn Nam Tịch và Phó Diên ngồi cùng nhau, cô nhìn vòng bình anh trên tay anh đưa ta ra sờ, sau đó men lên trên sờ đường gân trên cánh tay anh, Phó Diên lật bàn tay lại nắm lấy tay cô hai người đan tay nhau. Dần dần Ôn Nam Tịch ngủ thiếp đi trên vai anh.

Khi đến nhà cô, dưới sự giúp đỡ của tài xế Phó Diên bế Ôn Nam Tịch, tay cầm giày cao gót của cô đi vào thang máy, Nguyên Thư đứng ở cửa nhà thấy một màn này, “Tôi biết ngay mà, nhất định cậu ấy lại say.”

Cô ấy vội vàng mở cửa. Phó Diên bế Ôn Nam Tịch đi vào lần này là vào phòng cô đặt lên giường, anh kéo chăn nhìn cô thật lâu rồi mới ra khỏi phòng. Nguyên Thư lập tức đi tới đưa cho anh một ly cà phê, Phó Diên nhận lấy đi ra ngoài, Nguyên Thư cũng đi cùng. Khẽ đóng cửa lại.

Phó Diên dựa vào cửa sổ gió đêm thổi khiến mái tóc anh rối đi, anh đút tay vào túi quần nhìn Nguyên Thư, “Nói đi.”

“Cô ấy đã xảy ra chuyện gì?”

Nguyên Thư thở dài một hơi, chiều nay không biết Phó Diên lấy được tài khoản Wechat của cô từ ai, sau đó thêm bạn bè rồi hỏi về chuyện của Ôn Nam Tịch. Lúc đó cô đã biết anh không muốn để Ôn Nam Tịch tự nói ra những đau khổ ấy. Phó Diên quả thật rất yêu Nam Tịch.

Nguyên Thư cười nói, “Thật ra tôi cũng không muốn để cậu ấy tự nói với anh, bởi vì rất khó để nói rõ những chuyện ấy.”

“Cậu ấy khá thảm, bố không yêu mẹ nên cũng không thương cậu ấy, từ nhỏ đã vậy, cậu ấy giống như đứa bé được nhặt về vậy, trước giờ chưa từng nhận được sự công nhận từ bố cho dù cậu ấy có làm gì thì bố cũng rất lạnh lùng, ông ta chỉ cho cậu ấy đồ ăn thức uống mà không hề có tình cảm của một người cha.”

“Như vậy thì thôi đã đành, vấn đề là bố cậu ấy có tình thương nhưng lại dành hết cho Nhan Khả bởi vì cậu ta là con gái mối tình đầu của ông, ông ta yêu quý vô cùng thích đến độ lần nào cũng so sánh Nhan Khả với Ôn Nam Tịch, Nhan Khả cái gì cũng tốt, còn Nam Tịch thì không…”

“Vì vậy, Nhan Khả ở trường còn bắt nạt các cậu?” Phó Diên cầm ly cà phê hỏi.

Nguyên Thư gật đầu: “Đúng vậy điều này mới đáng giận, Nam Tịch luôn bị cậu ta chèn ép, dù sao thì thường xuyên phải khóc lén.”

“Sau đó không phải thành tích cậu ấy rất tốt sao, vượt cả Nhan Khả, tôi rất vui thay cho cậu ấy nhưng tiếc là bố cậu ấy vẫn vậy cho dù thành tích tốt thì vẫn không khen ngợi cậu ấy.”

Phó Diên nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Anh đột nhiên nhớ đến lần đó, cô đứng ở trạm xe buýt ánh mắt lạnh lùng nhìn họ.

“Thật ra đại học cậu ấy thực sự không thể học chung với các cậu, cậu ấy mà đi thì cả đời này coi như xong, bố cậu ấy ép nhất định phải vào Kinh đại cậu ấy không chịu, năm lớp 12 ở nhà đã cãi nhau to, máy tính cậu ấy vừa mới mua đã bị đập, ông ấy chỉ vào mặt cậu ấy nói rằng cậu ấy không bằng Nhan Khả, ngay cả năng lực cũng không bằng, cái gì cũng không bằng…”

Ngón tay anh bóp gần nát ly cà phê bằng giấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui