Đêm đến, Bạch tuộc đang xoay qua xoay lại, ngủ không yên giấc, chợt nhận được một tin nhắn.
…Là Tế Tu.
Mấy người Bạch tuộc đã lưu số của Tế Tu từ lâu, nhưng cho tới bây giờ chưa từng liên hệ.
Hắn mở tin nhắn, đó là một lời mời, địa điểm tại một quán nướng. Tuy quán nướng này xa xỉ hơn quán ven đường bọn họ thường ăn, nhưng vẫn không thể thiếu dầu thiếu mỡ. Bạch tuộc nhớ rõ anh Tinh từng nói Tế Tu không thích ăn nướng, vì cho rằng món này không mấy sạch sẽ. Tế Tu chọn quán này, hẳn là lựa theo khẩu vị của họ.
Cùng lúc đó, Đá tảng, Nhóc mập và Tiểu Hoa cũng nhận được tin nhắn của Tế Tu.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Hôm sau, tại quán nướng Dư Hoan.
Tế Tu vốn là người không giỏi ăn nói. Mấy người Bạch tuộc tùy nói nhiều, song lại chẳng có cùng chủ đề nói chuyện với Tế Tu.
Bầu không khí hơi yên tĩnh.
Hà Tiểu Hoa mở miệng trước: “Anh Tinh bảo cậu tới đây à?”
Tế Tu: “Anh ấy không biết tôi tới đây, đêm qua anh ấy mất ngủ, hôm nay quá mệt chỉ muốn ngủ.”
Tại sao đêm qua anh Tinh mất ngủ, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, bởi vì đêm qua tất cả bọn họ cũng không thể ngủ được.
Hà Tiểu Hoa cúi đầu lẳng lặng quét nước sốt lên thịt nướng, không nói gì.
Tế Tu tiếp tục: “Anh ấy rất quan tâm mấy người.”
Hà Tiểu Hoa hơi khựng lại: “Bọn tôi cũng rất quan tâm anh ấy.”
Nhỏ im lặng một lúc rồi nói: “Anh không biết anh Tinh có ý nghĩa gì với tôi đâu.”
Hà Tiểu Hoa lúc nào cũng tùy tiện hấp tấp, rất ít khi an tĩnh như lúc này.
“Tôi gặp anh Tinh năm mười một tuổi, đại ca trường tôi lúc ấy là một nam sinh cực kỳ đáng ghét.” Nhỏ cười: “Thực ra khi còn bé tôi xinh lắm, gã đại ca kia theo đuổi tôi, rồi biến thành…Bạo lực học đường.”
Nụ cười của Hà Tiểu Hoa phai nhạt: “Hồi ấy, ngày nào cũng có người bắt nạt tôi, cả nam lẫn nữ. Đừng nhìn tôi bây giờ có vẻ lợi hại, khi ấy tôi… Thực sự rất ngốc, không biêt phản kháng, cũng không dám kể với người lớn.
Có một ngày, một đám nữ sinh nghe theo lệnh gã đại ca kia quây nhốt tôi trong nhà vệ sinh, lột quần áo rồi chụp ảnh tôi, tôi kêu gào trong đó, rất nhiều người đều nghe thấy, nhưng không một ai vào giúp tôi. Lúc ấy, anh Tinh xông vào.
Anh ấy đá văng nữ sinh đánh tôi, giành lấy đầu cuối chụp ảnh, ném vào bồn cầu rồi dội nước. Anh ấy ném áo khoác cho tôi, cười bảo đó là lần đầu tiên anh ấy đánh nữ sinh, lần đầu tiên vào nhà vệ sinh nữ.
Hôm sau, anh Tinh dẫn hai mươi nam sinh lớp mình tới đánh gã kia một trận, gã nghỉ học, anh Tinh cũng thành đại ca mới, từ đó tôi chưa từng thấy trường xảy ra bạo lực học đường quy mô lớn.
Sau đó, mỗi lần đi đến nhóm Tán đả anh Tinh đều đưa tôi đi cùng, anh ấy dạy tôi đánh nhau, nói cho tôi biết, tôi không thể lại để bị bắt nạt.
Từ lúc tôi nhận anh ấy làm anh mình, chưa từng nghĩ sẽ rời bỏ anh ấy.
Anh ấy là Omega thì sao, anh ấy mãi mãi là anh của tôi.”
Đá tảng cất lời: “Em, em chính là một trong hai mươi nam sinh đó, gã đại ca kia lúc nào cũng chửi em ngu dốt, còn ỷ đông người mà bắt nạt em, anh Tinh cho em 20 nguyên, hỏi em có muốn đi báo thù với anh ấy không, em không cần tiền, nhưng vẫn đi theo. Từ đó em luôn theo anh Tinh, chưa từng nghĩ rời bỏ anh ấy, bởi vì anh Tinh chưa bao giờ để người khác chê cười em.”
Bạch tuộc cũng nói: “Lúc em bị đám côn đồ vây đánh, anh Tinh dẫn người tới cứu em, không có anh Tinh, có lẽ em đã bị đánh chết.”
Tế Tu nghe, môi hơi mím lại.
Anh Tinh, người anh hùng duy nhất của y thời niên thiếu, ánh sáng duy nhất của y.
…Thì ra lại là anh hùng của nhiều người như vậy.
Nếu anh Tinh cứu ai lại giữ lại người ấy, vậy sẽ có bao nhiêu người vây quanh anh ấy đây.
Trong lòng y bỗng dâng lên cảm giác khó chịu. Y biết, khi ấy, trong mắt anh Tinh, y cũng giống tất cả những người anh từng cứu.
Không hề có sự khác biệt.
Bạch tuộc nhìn Nhóc mập: “Tao còn nhớ chuyện của Nhóc mập, nghỉ hè cấp hai mày bỏ nhà đi, đói sắp chết, được anh Tinh cho hai bữa liền ở lỳ không chịu đi, đúng không Nhóc mập?”
Nhóc mập ngơ ngác, không trả lời.
Bạch tuộc chọc hắn: “Nhóc mập? Mày đang nghĩ gì thế?”
“Hả?” Nhóc mập tỉnh táo lại: “Gì, gì cơ?”
“Tao hỏi mày đang nghĩ gì?”
Nhóc mập tránh mắt: “Không, đâu nghĩ gì đâu.”
Hà Tiểu Hoa nhéo cánh tay trắng trắng mềm mềm của hắn một phát: “Anh thẳng thắn chút được không, thẳng thắn chút đi! Tất cả mọi người đều thẳng thắn hết rồi, chỉ còn mình anh thôi đấy, anh đang nghĩ cái gì?!”
Nhóc mập ấp úng: “Anh, anh đang nghĩ, anh Tinh là Omega, anh Tu là Alpha, vậy chẳng phải là, anh Tinh nằm dưới…”
Miếng thịt Hà Tiểu Hoa vừa nướng xong rớt xuống đĩa cái bịch. Nhỏ hung tợn nhìn Tế Tu. Anh Tinh là Omega nhỏ có thể nhịn, duy chỉ cái này là không nhịn nổi!
Tế Tu: “…”
Trong lòng Tế Tu lại rực sáng.
Tốt lắm, y và những người được anh Tinh cứu, rốt cuộc cũng khác biệt.
Có thể bọn họ từng ở cùng một vị trí trong lòng anh Tinh, nhưng sau này, những người này cùng lắm chỉ là bạn bè, còn y…
Lại là người yêu.
Hà Tiểu Hoa uống cạn cốc bia, đặt mạnh cốc xuống. Mặt nhỏ hơi đỏ, nhưng ánh mắt vẫn hết sức tỉnh táo: “Đối xử với anh Tinh của chúng tôi cho tốt, đừng vì anh ấy là Omega mà coi thường anh ấy. Anh Tinh muốn làm gì thì làm cái đó, đừng vì anh ấy là Omega mà không cho anh ấy làm. Không được rời khỏi anh ấy quá lâu, khi anh ấy tới kỳ phát tình phải ở bên cạnh anh ấy, đừng để anh ấy dùng thuốc ức chế, không tốt cho cơ thể.”
“Mẹ nó nếu sau này anh dám làm gì có lỗi với anh Tinh của tôi…” Đôi mắt Hà Tiểu Hoa hoe đỏ: “Dù có chết, tôi cũng sẽ kéo anh chôn cùng.”
“Tiểu Hoa…” Một giọng nói bỗng vang lên.
Hà Tiểu Hoa kinh ngạc, quay đầu nhìn sang, là Lý Phá Tinh.
Hà Tiểu Hoa lắp bắp: “Anh, anh, sao anh lại tới đây?”
Lý Phá Tinh chỉ nghe thấy mấy lời Hà Tiểu Hoa vừa nói, hai mắt đã rưng rưng: “Tiểu Hoa, anh cảm động quá, không ngờ em lại thương anh thế!”
Đây là lần đầu tiên Hà Tiểu Hoa nói những lời như vậy, lại còn bị đương sự nghe thấy, khuôn mặt nhỏ đỏ lựng lên vì xấu hổ: “Ai, ai mẹ nó thương anh chứ?”
“Em không thương anh à?”
Hà Tiểu Hoa nhắm mắt, hô to: “Anh Tinh, em mãi mãi thương anh!”
Nhóc mập giơ tay, đôi mắt lấp lánh: “Anh Tinh! Em cũng mãi mãi thương anh!”
Bạch tuộc cười toe toét: “Em cũng thế!”
Đá tảng cười ngốc: “Em nữa.”
Lý Phá Tinh: “Anh Tinh cũng mãi mãi thương các em!”
Tế Tu: “…”
Mặc dù biết không có gì, cơ mà…
Sao cứ cảm thấy trên đầu có gì đang nhú ra.
Hà Tiểu Hoa nướng chín thịt, đặt lên bát Lý Phá Tinh: “Anh Tinh, ăn nhiều vào, nghe nói Omega dễ mệt lắm.”
Tế Tu thoáng nhìn. Nướng chín kỹ, ăn mấy miếng sẽ không sao, vì vậy y không ngăn cản.
“Tiểu Tu, đưa cho anh ít bột tiêu.”
Tế Tu đưa cho hắn: “Anh rắc ít thôi nhé.”
Lý Phá Tinh: “Anh biết rồi.”
Tế Tu hỏi: “Sao anh tới đây?”
“Lúc tỉnh dậy không thấy em đâu, nhưng anh thấy tờ quảng cáo nhà hàng trên tủ đầu giường. Em không thích ăn nướng, anh biết thể nào em cũng hẹn đám Bạch tuộc ở đây.”
Lý Phá Tinh rắc một chút bột tiêu liền đặt lọ xuống.
Bạch tuộc nhìn đĩa của Lý Phá Tinh, khẽ nhíu mày: “Anh rắc ít thế khác gì không rắc, trước đây anh ăn cay giỏi lắm mà.”
Lý Phá Tinh: “Ừm, dạo này anh thích ăn thanh đạm.”
“Anh ấy muốn ăn cay hay không mắc mớ gì đến anh.” Hà Tiểu Hoa rót bia cho Lý Phá Tinh: “Uống bia đi anh, mới lấy trong tủ lạnh, mát lắm.”
Lý Phá Tinh liếc Tế Tu.
Tế Tu lắc đầu.
Lý Phá Tinh liền trả lời Hà Tiểu Hoa: “Hơi lạnh, anh không uống đâu.”
Hà Tiểu Hoa lo lắng: “Gần đây sức khỏe anh không tốt sao?”
Lý Phá Tinh cúi đầu uống nước trái cây, không yên lòng đáp: “…Hơi hơi.”
Nhóc mập nướng thịt, đặt vào đĩa của Lý Phá Tinh: “Anh có chuyện gì không được giấu bọn em nữa đâu đấy.”
Lý Phá Tinh: “…Ừ.”
Lý Phá Tinh đang định ăn thịt, lại bị Tế Tu ngăn cản: “Miếng thịt này chưa chín kỹ.”
Hắn liền bỏ thịt vào đĩa Tế Tu: “Vậy em ăn đi.”
Nhóc mập là người có thâm niên trong giới nướng thịt, thấy có người nghi ngờ thịt hắn nướng, không vui nói: “Anh Tu, anh không hiểu rồi, thịt nướng đến độ này mới ngon nhất.”
Tế Tu nhìn Lý Phá Tinh: “Dạo này sức khỏe anh Tinh không tốt, không ăn được thịt chưa chín kỹ.”
Lý Phá Tinh uống cạn nước trái cây, đặt cốc lên bàn, mở miệng: “Anh có lời cần nói với mọi người.”
Hắn quyết định không dối gạt bọn họ nữa.
Các huynh đệ của hắn đều tốt như vậy, còn giấu diếm họ, hắn sẽ cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Có lẽ bọn họ sẽ khiếp sợ…Nhưng chắc là…Có thể chấp nhận được chuyện này?!
Dù sao, cứ giấu bọn họ mãi cũng không phải chuyện tốt. Việc hắn là Omega đã lộ rồi, kể cả có giấu việc mang thai thì một ngày nào đó cũng bại lộ thôi.
Mấy người Bạch tuộc không hiểu: “Sao vậy anh Tinh?”
Tế Tu biết Lý Phá Tinh định nói gì, lẳng lặng nắm tay hắn. Quả nhiên, lòng bàn tay Anh Tinh đang chảy mồ hôi. Lý Phá Tinh mím môi, nhìn Tế Tu, Tế Tu khẽ gật đầu với hắn.
Lý Phá Tinh hít sâu một hơi, nói: “Có thể mọi người sẽ kinh ngạc, nhưng anh vẫn phải nói, anh — Ọe!”
Lý Phá Tinh buông tay Tế Tu, chạy qua một bên, ngồi chồm hỗm dưới đất, ôm thùng rác nôn ói, để lại cả bàn nhìn nhau.
Hà Tiểu Hoa lo lắng: “Sao vậy anh Tinh, cơ thể anh không ổn thật à?”
Đá tảng gãi đầu: “Đúng, dạo này anh Tinh cứ nôn liên tục, ai không biết còn tưởng ảnh đang có bầu.”
Bạch tuộc vỗ lưng Đá tảng, cười nói: “Mẹ nó mày nói gì thế, sao anh Tinh có bầu được, đâu phải O —“
Nụ cười của Bạch tuộc cứng đờ trên mặt.
Anh Tinh đúng là Omega.
Thịt trong đũa Hà Tiểu Hoa lại rớt cái bịch.
Nhóc mập cũng tái mặt, run rẩy nhìn Tế Tu: “Anh, anh Tu, anh, anh Tinh, có, có, bầu, hả….”
Tế Tu cúi đầu uống nước, không nói gì.
…Đây chính là ngầm thừa nhận.
“Uỳnh!”
Đá tảng ngã khỏi ghế, mông tiếp thẳng xuống đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...