Tế Tu vừa quay người lại, đã thấy Tiểu Tuyển giang tay muốn nhào vào lòng mình. Y sửng sốt, không kịp phản ứng, làm Tiểu Tuyển có cơ hội ôm chầm lấy mình.
Lý Phá Tinh nhìn cảnh tượng này mà giận điên lên, xông vào kéo Tiểu Tuyển ra.
Lý Phá Tinh vừa khỏe vừa nhanh, Tiểu Tuyển không kịp làm gì, chỉ thấy cánh tay tê rần. Một giây sau, Lý Phá Tinh đã chen giữa cậu ta và anh. Tiểu Tuyển chớp mắt nhìn Lý Phá Tinh, không rõ hỏi: “Anh Tinh?”
Tế Tu không biết tại sao hai người lại cùng xuất hiện, nhíu mày: “Hai người quen nhau?”
Tiểu Tuyển ngẩng đầu nhìn Tế Tu, cười nói: “Đúng vậy, em không biết đường, anh Tinh dẫn em tới đây, anh ấy tốt lắm!”
Lý Phá Tinh chỉ nghĩ thôi đã ê răng, mẹ nó đúng là dẫn sói vào nhà!
Tiểu Tuyển phấn khởi giới thiệu cho Lý Phá Tinh: “Anh Tinh, đây chính là người em muốn tìm, hai người biết nhau —“
“Vừa nãy anh ăn gì vậy?” Tế Tu bỏ qua Tiểu Tuyển, hỏi Lý Phá Tinh.
Tiểu Tuyển ngừng bặt. Cậu ta mờ mịt nhìn Tế Tu thoải mái nắm tay Lý Phá Tinh, ân cần hỏi han: “Không ăn gì hại cho sức khỏe chứ?”
Lý Phá Tinh lạnh nhạt đáp: “Anh có ngu đâu.”
Tế Tu cười: “Em chỉ lo cho anh thôi, đi, mình về ký túc xá.”
Tiểu Tuyển cứng đờ nhìn bóng lưng Tế Tu và Lý Phá Tinh, cho tới giờ, cậu ta chưa từng thấy anh mình cười.
Chưa từng.
Trong ký ức của cậu ta, anh vẫn luôn lạnh lùng lãnh đạm. Dù cho cậu ta có cầm món đồ chơi mới mẹ tặng, trốn người giúp việc, len lén chạy đến phòng của anh, vui vẻ muốn đưa đồ chơi cho anh, anh cũng chỉ đặt sách xuống, mặt không cảm xúc nhìn cậu ta, lạnh lùng yêu cầu: “Cậu có thể cách xa tôi được không.”
Cậu ta đã ở cùng anh mười ba năm, vậy mà từ trước tới giờ, cậu ta chưa từng thấy anh như vậy.
Khuôn mặt anh nhuốm đầy ý cười, giọng nói dịu dàng như gió tháng tư.
Anh nắm tay người kia, động tác tự nhiên như đã làm cả trăm lần.
Tiểu Tuyển luống cuống, vội vàng gọi: “Anh! Em một mình lén chạy ra ngoài tìm anh đó!”
Tế Tu dừng bước, y xoay người, rất dễ dàng tìm thấy hai bảo tiêu quen mắt đang nấp sau cây liễu. Trong trường đa số là thiếu niên, hai người đàn ông cường tráng thực sự quá nổi bật.
Tế Tu nhìn Tiểu Tuyển, bình thản nói: “Vậy cậu có thể một mình trở về.”
Nói xong, y cùng Lý Phá Tinh bỏ đi. Tới khúc ngoặt, Lý Phá Tinh hất tay Tế Tu ra, lành lạnh nói: “Em nói em không biết cơ mà.”
Tế Tu nhớ lại lời mình nói trên xe, sờ mũi, chột dạ trả lời: “Là…Một người không cần tiếp xúc nữa.”
Oán khí trong giọng nói Lý Phá Tinh như muốn xông ra ngoài vũ trụ: “Không cần tiếp xúc nữa, thế tại sao lúc cậu ta chuẩn bị ôm em, mẹ nó em không biết đường tránh ra?!”
“Em không kịp phản ứng…”
“Thế sao lúc cậu ta ôm em, em không đẩy ra?!”
Tế Tu: “Em đang định làm vậy…”
Y vốn định đẩy Tiểu Tuyển, nhưng chưa kịp thực hiện thì Lý Phá Tinh đã cưỡng chế đẩy ra rồi. Tế Tu bỗng hiểu ra, ngừng giải thích, ý cười như mực tàu rơi trên giấy tuyên chỉ, dần dần lan tràn khắp khuôn mặt: “Anh ghen đúng không?”
Lý Phá Tinh ngừng bước, mặt đỏ tía tai cãi: “Ông ghen cái chó má! Ông đang giận…Giận em không tự biết mình đã có gia đình!”
Tế Tu thấp giọng cười, ôm Lý Phá Tinh, nhẹ nhàng tựa cằm lên vai Lý Phá Tinh: “Ừ, là em không đúng, em không tự biết mình đã là người làm cha, làm chồng, mai sau còn gặp chuyện thế này, nhất định em sẽ chạy xa.”
Làm cha.
Làm… chồng.
Lý Phá Tinh không hiểu sao tai cứ nóng bừng lên, bối rối đẩy Tế Tu, giọng nói cũng không mạch lạc: “Em, em tự biết mình là tốt rồi. Cũng, cũng, đừng, đừng suốt ngày ôm ôm, ấp ấp, không, không thấy sến à!”
“Ừ.” Tế Tu cười cười, lại nắm tay Lý Phá Tinh. Lần này, y không bị đẩy ra nữa.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Hôm sau, Lý Phá Tinh đến lớp, thấy người ngồi gần chỗ mình, đầu hắn như muốn nổ banh.
Đệt!
Mịa cái tên này bám dai như đỉa!
Bên phải bàn học của Tế Tu kê thêm một chiếc bàn nữa, người ngồi đó chính là Tiểu Tuyển hôm qua.
Một đống người vây quanh Tiểu Tuyển, vui vẻ trò chuyện. Thậm chí, Lý Phá Tinh còn thấy Đá tảng và Nhóc mập trong đấy!
Lý Phá Tinh dễ dàng nhìn thấy trên mặt tụi nó viết mấy câu “Người này thật xinh đẹp”, “Cậu ấy thật đáng yêu”, “Mình thích cậu ấy quá đi mất”.
Tuy biết rõ Đá tảng và Nhóc mập không biết Tiểu Tuyển bám lấy Tế Tu, nhưng hắn vẫn thầm hung hăng mắng bọn họ là đồ phản bội.
…Vẫn chỉ có Bạch tuộc là đáng tin nhất, không làm phản.
Đúng lúc này, Bạch tuộc vọt vào như cơn gió.
Lý Phá Tinh kéo tay hắn: “Chú chạy vội thế làm gì?”
Bạch tuộc quơ quơ cái ly trong tay, mắt híp lại như sợi chỉ: “Nghe nói nước lọc trong phòng giáo viên ngon lắm, em vào đó lấy nước cho Tiểu Tuyển. Tiểu Tuyển đáng yêu cực, thể nào anh cũng thích cậu ấy.”
Lý Phá Tinh: “Bạch tuộc chú —“
Bạch tuộc: “Không nói nữa, vừa nãy Tiểu Tuyển bảo cậu ấy khát rồi.”
Lý Phá Tinh ngơ ngác đứng tại chỗ.
Chỉ thấy gió lạnh đìu hiu, tuyết rơi ngập trời.
Hắn hai mắt rưng rưng ngửa đầu nhìn trời xanh, bỗng nhiên có cảm giác bi thống như bị cả thế giới phản bội.
Lý Phá Tinh về chỗ ngồi, phát hiện vị trí của mình và Tế Tu bị mọi người vây kín, ngay đến chỗ đặt chân cũng không có.
“Bộp!”
Lý Phá Tinh vứt balo xuống bàn, quét mắt đám đông một vòng, lạnh lùng nói: “Về chỗ ngồi của mình được không, tôi hết chỗ ngồi rồi.”
Các học sinh vẫn sợ hắn, thấy Lý Phá Tinh mặt mũi khó coi, liền nhao nhao tan tác như chim muông.
Một nam sinh liếc Lý Phá Tinh, len lén nói với Tiểu Tuyển: “Cậu có thể ngồi sang chỗ mình, người này hung —“
Lý Phá Tinh lành lạnh nhìn hắn một cái, nam sinh lập tức im bặt, rụt cổ về chỗ.
Nhóc mập: “Anh nói nhỏ thôi, Tiểu Tuyển cậu ấy —“
Lý Phá Tinh: “Câm miệng.”
Nhóc mập oan ức: “Ò.”
Lý Phá Tinh liếc Tiểu Tuyển.
Hàng cuối còn trống, kê thêm cái bàn cũng không chật, vì vậy bàn của Tiểu Tuyển liền ở bên phải Tế Tu. Lát Tế Tu vào chỗ, bên trái là Lý Phá Tinh, bên phải sẽ là Tiểu Tuyển. Lý Phá Tinh bèn ngồi thẳng xuống chỗ Tế Tu.
Ban đầu, Tiểu Tuyển tưởng Lý Phá Tinh là người tốt, nhưng sau chuyện ngày hôm qua, cậu ta không muốn để ý Lý Phá Tinh nữa. Tuy vậy, thấy hành động của hắn, cậu ta vẫn không kìm được nói: “Đây là chỗ của anh tôi.”
Lý Phá Tinh thờ ơ nheo mắt đáp trả: “Ông muốn ngồi ở đây, mắc mớ gì tới cậu.”
Tiểu Tuyển mấp máy môi.
Cả đời cậu ta đều được người khác nâng niu bảo vệ, dịu dàng quan tâm, kể cả là anh, khi nói chuyện nhiều nhất cũng chỉ hơi lãnh đạm với cậu ta, cậu ta chưa từng bị ai hung dữ mắng như vậy.
…Ngoại trừ tên “Xã hội đen” từng chửi mắng cậu ta trong tin nhắn.
Tiểu Tuyển cúi đầu, cắn môi: “Anh chính là người dùng đầu cuối của anh tôi nhắn tin đúng không.”
Lý Phá Tinh rung chân, tiến lại gần Tiểu Tuyển, vết sẹo ở đuôi mắt nhướn lên, nom hung dữ cực kì: “Tôi chỉ cảnh cáo cậu một lần, mẹ nó không được gọi Tế Tu là anh nữa, cậu còn gọi một lần nữa, tôi cắt nát lưỡi cậu.”
Tiểu Tuyển rụt người lại, sợ sắp khóc tới nơi.
Anh vốn là anh, không gọi anh thì gọi là gì…Dựa, dựa vào cái gì không cho mình gọi? Hôm qua mình mắt mù mới nghĩ người này là người tốt. Nếu anh ta là người tốt, trên đời này không có ai xấu nữa.
Lý Phá Tinh bỗng nhớ ra hôm qua lúc không biết Tiểu Tuyển là ai, hắn còn ngu si đần độn muốn dẫn cậu ta đi báo cảnh sát. Để trừ hậu hoạn, Lý Phá Tinh chìa tay trái tới trước mặt Tiểu Tuyển: “Thấy cái gì không?”
Tiểu Tuyển sợ sệt đáp: “Tay trái.”
“Mịa cậu mù à, tôi nói cái này, không thấy à?” Lý Phá Tinh chỉ chiếc nhẫn trên ngón áp út.
“Nh, nhẫn.”
Lý Phá Tinh hài lòng thu tay về: “Đây là nhẫn cưới. Tế Tu cũng có, chúng tôi đã kết hôn hợp pháp, cho nên không có chuyện cưỡng ép gì hết, cậu có báo cảnh sát, cảnh sát cũng không làm gì được tôi.”
Tiểu Tuyển khiếp sợ trợn tròn mắt.
Kết hôn?!
Anh kết hôn với người đáng sợ như lưu manh này sao?!!
“A-” Tiểu Tuyển còn chưa nói trọn từ, đã thấy ánh mắt uy hiếp của Lý Phá Tinh, cậu ta nuốt từ ‘anh’ vào bụng, không tin nổi: “Hai người kết hôn rồi?”
Lý Phá Tinh vắt chéo hai chân, cao hứng rung rung: “Không sai.”
Đúng lúc đó, Tế Tu bước vào lớp. Tiểu Tuyển lập tức để ý tay trái y, giây phút nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út, Tiểu Tuyển cảm giác như có một tia sét từ trên trời bổ thẳng xuống chỗ mình, ghim chặt cậu ta xuống đất, làm cậu ta không động đậy nổi.
…Anh kết hôn thật rồi.
Tế Tu thấy Tiểu Tuyển, khẽ nhíu mày: “Cậu chưa đi sao?”
Tiểu Tuyển muốn gọi Tế Tu là anh, nhưng nghĩ đến uy hiếp của Lý Phá Tinh, cậu ta không dám gọi, mà không biết phải đổi sang gọi thế nào, hé miệng mãi vẫn không nói được gì, tủi thân rớt nước mắt.
Tế Tu hơi sửng sốt, Tiểu Tuyển không mấy khi khóc, bởi một đứa trẻ đã đủ hạnh phúc vốn không cần nước mắt, cũng có thể nắm giữ mọi thứ mình muốn.
Tế Tu nhớ kỹ có một mùa đông, Tiểu Tuyển mặc quần áo dày cộp ghé vào cửa sổ sát đất, nói mình nằm mơ ngày mai sẽ có tuyết.
Tế Tu không muốn để ý Tiểu Tuyển, nhưng hôm đó bầu trời quá trong xanh, nên y thuận miệng nói: “Sẽ không.”
“Vậy chúng ta đánh cược đi anh.”
Hôm sau, Tiểu Tuyển hiếm có dậy thật sớm, thấy không có tuyết rơi, cậu ta vô cùng uể oải, chán nản.
Đó là lần đầu tiên Tế Tu thấy Tiểu Tuyển gần như khóc nhất, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt, chỉ chực chờ rơi. Khi ấy, trong đầu Tế Tu bỗng nảy sinh một suy nghĩ cực kỳ u ám, y chờ mong Tiểu Tuyển khổ sở, càng chờ mong cậu ta khóc.
Tế Tu y vì Tiểu Tuyển mà thống khổ, dựa vào cái gì Tiểu Tuyển vĩnh viễn không rành thế sự, ngây thơ một cách hạnh phúc như vậy.
Chỉ tiếc, nước mắt Tiểu Tuyển vẫn không rơi xuống.
“Anh! Anh nhìn kìa! Tuyết rơi rồi!”
Tế Tu ngẩng đầu, ấy vậy mà lại thực sự có bông tuyết rơi xuống.
Y ra ngoài, ngồi xổm xuống, vốc một nắm tuyết.
Là tuyết nhân tạo.
…Chỉ là một cá cược đùa vui giữa con trẻ mà thôi, nhưng bố lại không nỡ để Tiểu Tuyển ủ dột tủi thân dù chỉ một chút.
Tiểu Tuyển được nhiều người yêu thương che chở như vậy, Tế Tu vốn tưởng cả đời này Tiểu Tuyển sẽ không khóc.
Ai ngờ được, bây giờ cậu ta đang khóc.
Viền mắt và chóp mũi cậu ta đều ửng đỏ, nước mắt rơi từng giọt từng giọt, cứ như bị oan ức cực lớn.
Tế Tu hơi nghiêng đầu, thấy Lý Phá Tinh sau lưng Tế Tu đang toét miệng cười, vẻ mặt đắc ý, hư hỏng không tả nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...