Giả bộ làm A còn đi đánh lộn là sẽ mang thai đó

Cả lớp im phăng phắc.

Thậm chí còn không có cả tiếng lật sách.

“Uỳnh!”

Cửa sổ bị gió thổi đóng cái sầm, hầu như ai cũng giật mình run lên.

Bạch tuộc phản ứng đầu tiên, hắn xoay người nhìn Lý Phá Tinh, giọng nói yếu ớt như radio mất sóng: “Anh, anh, đang, đùa hả?”

Lý Phá Tinh cười lạnh, nói với Tế Tu: “Tế Tu, đưa giấy đăng ký kết hôn cho bọn họ xem!”

Tế Tu nhìn Lý Phá Tinh, khuôn mặt nhuốm đầy ý cười: “Không mang bản cứng, bản mềm được không?”

Lý Phá Tinh hất cằm: “Được.”

Tế Tu mở chứng nhận đăng ký kết hôn trong đầu cuối, bởi vì giới tính thứ hai có ghi rõ ở trang thứ hai, cho nên Tế Tu chỉ mở trang đầu tiên.

Mấy người cùng Bạch tuộc nghển cổ xem, lập tức chết lặng.

Qua hồi lâu, Bạch tuộc chỉ có thể bật thốt hai tiếng từ cổ họng: “Đờ mờ…”

Hai tiếng ngắn ngủi, bị hắn gắng gượng kêu như đứt từng khúc ruột, khởi đầu gian nan, đoạn giữa gập ghềnh, khúc cuối run run, cảm xúc đạt điểm tối đa, khiến trái tim thầy trò cả lớp phải run rẩy theo.

Tào Chí Viễn cũng phản ứng lại, tay ông run run đặt ly thủy tinh lên bàn, không cẩn thận đặt lên đầu viên phấn, suýt nữa thì đổ, may mà ông luống cuống đỡ được. Ông lau mồ hôi trên trán, mở miệng: “Vậy chúc, chúc hai em tân hôn hạnh phúc.”

Lớp học yên tĩnh hai giây, sau đó có ai yếu ớt hô một câu, lập tức, cả lớp bộc phát tiếng chúc mừng:

“Anh Tinh! Chị dâu Tinh! Chúc mừng kết hôn!!”

Tế Tu nghe được câu này, nụ cười hơi cứng lại.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Đầu óc Lý Phá Tinh nóng hừng hực, duy trì suốt nửa tiết học.

Tới khi đầu nguội rồi, cả người hắn cũng lạnh toát.

Cớ sao cứ kích động là hắn lại vứt não đi như thế?!

Lẽ nào mang thai khiến hắn bị giảm trí thông minh cộng thêm dễ kích động?

Lý Phá Tinh nỗ lực đổ tội cho đứa bé trong bụng.

Đáng tiếc, đổ tội cũng chẳng thể cứu vãn điều gì.

Nói ra hết tất cả đúng là rất thoải mái rất hả hê, nhưng tiếp theo nên làm gì đây.

Lý Phá Tinh chôn đầu xuống bàn.


— Bắt đầu tự kỷ.

Bất chợt, bàn tay hắn bị ai đó nắm.

Là Tế Tu.

Lý Phá Tinh nhận ra, không biết từ bao giờ mình đã dễ dàng phân biệt được nhiệt độ của bàn tay Tế Tu, bàn tay luôn lành lạnh, dù đang trong ngày hè nóng nực vẫn mát như bạch ngọc.

Lý Phá Tinh ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tế Tu đang cúi đầu nắm tay mình, rồi ngẩng lên nhìn hắn. Lý Phá Tinh có thể nhìn thấy niềm vui ứa ra từ đôi mắt lấp lánh như lưu ly của Tế Tu.

“Anh Tinh, em vui lắm.”

Tim Lý Phá Tinh đập cái bịch, lòng hắn bỗng trào dâng cảm giác bất khuất không sờn.

Công khai thì sao, chuyện, chuyện bao lớn chứ?!

Không thấy Tế Tu vui vẻ vậy hả, đáng giá!

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Vừa hết tiết học, Bạch tuộc, Đá tảng và Nhóc mập đồng loạt xông đến.

Đá tảng vẻ mặt xoắn xuýt, hết nhìn Lý Phá Tinh lại nhìn Tế Tu, rốt cuộc cũng hỏi vấn đề hắn nghĩ cả tiết vẫn không ra: “Anh, tại sao hai người kết hôn?”

Nhóc mập cũng yếu ớt hỏi han: “Anh vốn chỉ thích nữ Omega thôi mà… Tại sao tự nhiên thay đổi?”

Bạch tuộc: “Đúng đó, sao hai người lại kết hôn bất ngờ vậy, sẽ không phải vì nguyên nhân gì chứ?!”

Bạch tuộc tung hết những đáp án mà mình suy tư được: “Ví dụ như làm đám cưới giả, di dân lấy thẻ vàng?”

“Hay bị bố mẹ ép cưới, hôn nhân thỏa thuận để tránh hỗn loạn?”

“Hoặc là di dời nhà đất, hợp mưu kết hôn để lấy nhiều nhà hơn?”

“Dù thế nào cũng không phải Tế Tu không phải là Alpha, hai người có bầu trước khi cưới —“

Bạch tuộc chưa nói dứt lời, đã bị Tế Tu liếc một cái. Hắn lập tức nghĩ đến cảnh Tế Tu mặt không đổi sắc cầm dao phẫu thuật cắm vào người Phùng Hưng, không khỏi rùng mình, vội vàng giải thích: “Anh, anh Tu, em không có ý bảo anh không giống Alpha.”

Lý Phá Tinh thầm lau mồ hôi lạnh, suy đoán cuối cùng của thằng nhóc Bạch tuộc này mẹ nó đúng rồi.

…Mỗi tội ngược.

“Rốt cuộc là tại sao?”

Thấy mọi người ai cũng thắc mắc bức thiết muốn đáp án, Lý Phá Tinh cắn răng nói: “Bởi vì yêu.”

Giây phút ba từ này được thốt lên.

Tất cả đều trầm mặc.


Chỉ có Tế Tu cúi đầu, khẽ cong khóe môi.

Trước mặt mọi người, y nắm tay Lý Phá Tinh, vô cùng tự nhiên đan xen các ngón tay, như thể đã làm điều này rất nhiều lần.

Tế Tu biết anh Tinh nói vậy chỉ vì muốn ngăn miệng bọn họ, thế nhưng giọng nói y vẫn không nén được vui sướng: “Ừ, tôi thích anh Tinh.”

Lý Phá Tinh ngơ ngác nhìn Tế Tu. Tế Tu nhìn vào mắt Lý Phá Tinh, cười bổ sung: “Thích vô cùng.”

Khuôn mặt Lý Phá Tinh nóng bừng, hắn không dám nhìn Tế Tu nữa, quay đầu về phía Bạch tuộc, hô lên: “Còn đám cưới giả nữa! Sao trí tưởng tượng của chú phong phú thế, sao, Lý Phá Tinh anh đây không thể giống người bình thường, kết hôn vì một nguyên nhân bình thường hả?”

Bạch tuộc, Đá tảng, Nhóc mập cứng đờ quay về vị trí.

Bởi vì…Yêu.

Đúng ha, tại sao bọn họ không nghĩ tới nguyên nhân đơn giản phổ biến này chứ?

Thật không ngờ, bọn họ còn có ngày bị anh Tinh nhét đầy thức ăn cho chó vào miệng.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Trần Lâm An cầm sách đi qua bọn họ, khuôn mặt rõ ràng không có biểu cảm gì, nhưng bàn tay đã nắm chặt lại.

Từ năm cấp hai, Trần Lâm An đã thích Lý Phá Tinh.

Song, hắn không dám bày tỏ, vì hắn cho rằng Lý Phá Tinh chỉ thích con gái. Hắn luôn cảm giác Lý Phá Tinh sẽ phân hóa thành Alpha, cho nên trước khi có kết quả giới tính thứ hai, hắn luôn cầu nguyện mình là Omega hoặc Beta, vậy thì dường như hắn và Lý Phá Tinh còn có chút hy vọng. Chẳng ngờ rằng, hắn lại là nam Alpha, người không có khả năng với Lý Phá Tinh nhất.

Trần Lâm An tưởng rằng mình và Lý Phá Tinh đã không còn cơ hội, vì vậy khi bất ngờ được xếp vào một ký túc xá với Lý Phá Tinh, hắn chưa từng có ý định tỏ tình hay theo đuổi Lý Phá Tinh.

Giây phút biết Lý Phá Tinh kết hôn với Tế Tu, một nam Alpha, hắn đã vô cùng khiếp sợ.

Cùng lúc ấy, khổ sở và hối hận như dây leo điên cuồng bò tới, gắt gao quấn chặt trái tim hắn, khiến hắn không cách nào hô hấp.

Hắn cực kỳ hối hận.

Thì ra, Lý Phá Tinh có thể chấp nhận nam Alpha.

Nếu hắn bày tỏ sớm hơn một chút, nếu hắn hành động sớm hơn một chút, liệu rằng… Người kết hôn với Lý Phá Tinh sẽ là hắn chăng?

Ý nghĩ ấy ăn mòn đầu óc hắn, làm hắn cực độ hối tiếc và không cam lòng.

Mãi cho tới khi, hắn nghe Lý Phá Tinh nói: “Bởi vì yêu.”

Mãi cho tới khi, hắn thấy Lý Phá Tinh và Tế Tu tay trong tay, mặt đỏ bừng vì xấu hổ lại vẫn không nỡ buông.

Hắn bỗng hồi tỉnh.

Không phải là Lý Phá Tinh có thể chấp nhận nam Alpha, cho nên kết hôn với Tế Tu.


Mà bởi vì Lý Phá Tinh thích Tế Tu, cho nên không ngại Tế Tu là nam Alpha.

Trần Lâm An nhếch môi, không cam lòng và si vọng rút lui như thủy triều, chỉ để lại quạnh quẽ.

Lúc này, hắn thực sự từ bỏ rồi.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Trong giờ học.

Lý Phá Tinh đang định gục xuống bàn ngủ thì Tế Tu đưa đầu cuối cho hắn: “Anh thấy kiểu này thế nào?”

Lý Phá Tinh kinh ngạc: “Em xem cái này làm gì?”

Tế Tu vẻ mặt bình tĩnh: “Nếu chúng ta kết hôn bởi vì yêu, sao có thể thiếu nhẫn cưới được?”

Lý Phá Tinh: “…”

Đúng ha.

Kết hôn bởi vì yêu, sao có thể thiếu nhẫn cưới?

Lý Phá Tinh liếc cặp nhẫn trên màn hình, sau này sẽ luôn đeo nhẫn sao?

Chỉ cần vừa nghĩ mình sẽ mãi đeo một chiếc nhẫn giống Tế Tu, trong lòng Lý Phá Tinh bỗng có cảm xúc kỳ lạ.

Nhẫn không phải thứ gì xa lạ với hắn, bởi trên ngón áp út trái của mẹ luôn đeo một chiếc nhẫn. Cho dù bố đã qua đời, mẹ cũng chưa từng bỏ nó xuống.

“Bố đâu ạ?” Khi còn nhỏ, Lý Phá Tinh đã hỏi mẹ như vậy.

Mẹ nhìn nhẫn, bình tĩnh nói: “Chiến hữu của bố con bảo, khi hy sinh bố con vẫn đeo chiếc nhẫn này.”

Vì vậy, cho tới năm mười lăm tuổi, Lý Phá Tinh vẫn một mực tin tưởng rằng: Mỗi đôi nhẫn cưới trên đời này, một khi đeo sẽ đeo tới cuối đời.

Mà giờ, Tế Tu nói muốn đeo nhẫn cưới với hắn sao?

Lý Phá Tinh: “Chúng ta sẽ luôn đeo nhẫn hả?”

Tế Tu: “Anh không muốn thì không đeo cũng được, chỉ có điều nếu người khác hỏi thì giải thích hơi phiền phức.”

Tế Tu hơi ngừng lại, cười nói: “Chưa kể, đeo nhẫn cưới sẽ không gặp mấy lời đồn kỳ quặc nữa.”

Đúng, đeo nhẫn sẽ ngăn cản những cô gái như Hà Tiểu Hoa, vì thấy khuôn mặt đẹp trai của Tế Tu mà đơn phương phải lòng em ấy, mặt dày quấn lấy em ấy.

Lý Phá Tinh liếc Tế Tu.

Dáng dấp thằng nhỏ này thật khiến người ta phải lo lắng mà.

Vừa nghĩ vậy, việc mua nhẫn hình như có vẻ… Không tồi?

Lý Phá Tinh lập tức phấn chấn, bảo: “Cái em lựa xấu chết.”

Nói xong, hắn cũng tự chọn một đôi: “Cái này cái này! Nhìn mà mắt tỏa sáng luôn, hơi giống nhẫn nguyền rủa trong game “Lời nguyền tháp cổ”!”

Đây là một chiếc nhẫn màu bạc, mặt nhẫn khắc một con dơi đơn giản hóa và bộ xương khô 3D.

Tế Tu:…


Lý Phá Tinh: “Cái này cũng đẹp này, mặc dù không theo trend như cái kia, nhưng được cái kinh điển!”

Tế Tu liếc cái nhẫn kinh điển kia.

Ừm, đúng là kinh điển, trông cứ như cùng series với nhẫn nạm ngọc trên tay đầu lĩnh thổ phỉ trong TV.

Thực khó cho Lý Phá Tinh, lúc nào cũng chuẩn xác chọn được đúng chiếc xấu nhất trong hàng loạt kiểu nhẫn.

Lý Phá Tinh: “Tế Tu, anh thấy cái này cũng đẹp, em nhìn xem! Quảng cáo còn ghi là nhẫn dạ quang! Ngầu bá cháy!”

Tế Tu cầm đầu cuối trong tay Lý Phá Tinh, dịu dàng nói: “Hôm nay tan học, chúng ta tới trung tâm thương mại chọn, mua trên mạng không tiện.”

Trung tâm thương mại… Chắc là không có mấy kiểu nhẫn kỳ dị như vậy đâu nhỉ.

Lý Phá Tinh nhận ra: “Em đang ghét bỏ gu thẩm mỹ của anh à?”

Tế Tu nhanh chóng phản bác: “Không có.”

Lý Phá Tinh không tin, hắn nhích lại gần Tế Tu, nguy hiểm nheo mắt: “Thật không có?”

Tế Tu: “Không có.”

“Chậc chậc.” Bạch tuộc nhìn bọn họ, xì xầm với Nhóc mập cùng bàn: “Coi kìa, trước mặt công chúng mà dám làm chuyện thế này.”

Nhóc mập: “Anh, hai người quá đáng rồi đó, đây là phòng học nhé!”

Giờ Lý Phá Tinh mới để ý mình ngồi quá gần Tế Tu, từ góc độ của Bạch tuộc, hai người như sắp hôn nhau.

Lý Phá Tinh lúng túng ho mấy tiếng, dịch người ra xa, nói với Nhóc mập: “Mẹ nó đừng nói linh tinh, anh chả làm gì cả.”

Nhóc mập cười hì hì: “Bọn em chỉ đùa chút thôi, hai người kết hôn hợp pháp rồi, muốn làm gì bọn em đâu can thiệp được.”

Lý Phá Tinh thấy Bạc tuộc cầm thứ gì đó trong tay, cố ý chuyển chủ đề: “Gì thế? Đồ ăn à?”

Bạch tuộc đặt đồ ăn vặt lên bàn Lý Phá Tinh: “Hạt của tiệm nhỏ mới đề cử, anh Tinh, em để ý dạo này anh ăn khỏe lắm đấy.”

Lý Phá Tinh đang ăn ngon lành nghe vậy hơi sững lại, không yên lòng đáp: “Thì, thì sao? Anh mày không tự dưng ăn khỏe được à?”

Nhóc mập: “Anh còn lười đi nữa, dạo này em không thấy anh chơi bóng rổ, mai mình có một trận với Nhị viện anh phải đi đó!”

Tế Tu: “Anh ấy không đi được, chân anh ấy chưa bình phục hoàn toàn, cần nghỉ ngơi.”

Bạch tuộc lẩm bẩm: “Lâu lắm rồi vẫn chưa bình phục hẳn sao, anh Tinh còn lười thế nữa sẽ béo lên cho coi.”

Tế Tu bóc hạnh nhân cho Lý Phá Tinh, nhìn khuôn mặt hắn, nghiêm túc nói: “Không béo, vẫn đẹp trai như trước.”

“Ui…” Bạch tuộc cảm giác răng ê ê.

Tuy Tế Tu và anh Tinh không có thay đổi gì quá lớn, nhưng từ khi biết quan hệ của họ, Bạch tuộc cảm thấy mọi hành động của hai người đều tản ra thứ mùi yêu đương sến súa.

“Đúng rồi anh Tinh.” Bạch tuộc ngồi xuống phía trước Lý Phá Tinh: “Nhóc mập muốn hỏi anh chuyện này.”

Nhóc mập hoảng hốt: “Không, không phải em hỏi, là Bạch tuộc muốn hỏi.”

“Ài, Vương Nhạc Nhạc sao mày lại phản giữa chừng, vừa nãy mày vừa bảo mày tò mò —“

Lý Phá Tinh không kìm được cắt lời: “Được rồi được rồi, léo nha léo nhéo, hai đứa muốn hỏi cái gì?”

Nhóc mập ngại ngùng: “Ừm, chính là, chính là…”

Bạch tuộc: “Chính là hai người đều là Alpha, vậy lúc ứ ứ, ai trên… Ai dưới vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui